Mặt Nạ Thiên Thần Và Ác Qủy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mặt Nạ Thiên Thần Và Ác Qủy

Author: Sammy

    Chiều tàn, nắng buông lơ trên những dãy cát dài đang thả mình đơn độc một màu vàng mát dịu. Sóng lã lướt vỗ vào bờ như cất lên một khúc nhạc tình ai oán nghe xao xuyến tâm hồn. Đâu đó xa xa mấy chú hải âu đang chao nghiêng gọi đàn, chúng như làm cho khung cảnh bình yên bị xáo trộn, ráng chiều in hằn bóng chúng mờ nhạt trên mặt biển.

Khẽ buông mình nằm xuống nền cát lạnh, nhỏ hờ hững nhắm nghiền mắt lại hít hà dư vị hoàng hôn nơi quê nhỏ. Tâm hồn chợt bình lặng, hướng ánh mắt dường như vô hồn nhìn nền trời đang chuyển hồng mà nước mắt nhỏ cứ khẽ buông lơ, từng hạt, từng hạt châu đang lăn dài trên gương mặt thanh tú, đôi môi nhỏ cứ vô thức gọi tên anh trong hư ảo. Kí ức khi xưa một lần nữa lại ùa về trong tâm trí nhỏ, tất cả như mới xảy ra ngày hôm qua.

Là yêu nhiều nên nhỏ hận càng nhiều, đau đớn, giằng xé tim can, bi thương thay cho duyên phận mình chóng trôi vào quên lãng. Nhỏ đang không sống mà chỉ đơn giản là tồn tại, bởi lẽ trái tim nhỏ đã chết kể từ ngày anh ra đi.

Bạn có tin vào một thứ hư ảo mà mọi người gọi là định mệnh, là duyên trời sắp đặt để cho hai trái tim yêu thương vốn cùng chung nhịp đập sẽ tìm thấy nhau không?

Có lẽ nhỏ sẽ không tin vào đều đó cho đến khi nhỏ gặp được anh, một ác quỷ học đường mang trong mình trái tim băng lạnh mà ấm áp lạ thường. Chuyện tình của nhỏ và anh bắt đầu vào một đêm Halloween không mấy yên bình và kết thúc cũng vào ngày này một năm sau đó. Thiên thần và ác quỷ liệu sẽ có cái kết nào tuyệt đẹp như truyện kể dành cho họ. Câu trả lời phải đợi ngày nhỏ và anh tương phùng, khi chiếc mặt nạ kia vỡ ra, để trái tim nhỏ và anh một lần nữa tìm thấy nhau.

 Nhỏ tên Khả Hân, một cô gái có vẻ ngoài dễ nhìn, nếu không nói là khá xinh xắn. Nhỏ đẹp, một vẻ đẹp mỏng manh và thánh khiết lạ thường, thứ sức mạnh vô hình có thể đẩy lùi mọi sự tăm tối và thanh tẩy được vết nhơ của tội ác. Còn anh thì lại là một thái cực đối lập lại với nhỏ. Anh tên Gia Huy, một đàn anh máu mặt của trường nhỏ, lạnh lùng, tàn ác và vô cảm. Anh được ví như ác quỷ, và đều hiển nhiên một thiên thần như nhỏ sẽ chẳng bao giờ đi chung một con đường với anh nếu như không có cái ngày định mệnh ấy.

Halloween đáng nhớ nhất trong cuộc đời của nhỏ, lúc đó đã có một sợi dây vô hình buộc chặt trái tim nhỏ và anh lại với nhau, để rồi một ngày kia tim trao tim, nhỏ đã để anh bước vào cuộc sống bình lặng của mình một cách đầy duyên số như thế. Tất cả chỉ vì một chữ "yêu" mà ra...

                                                ~~~~~~~~><~~~~~~~~

Đêm Halloween không trăng, ánh đèn nê-ông mờ ảo tô điểm cho cảnh vật thêm phần ghê rợn. Khắp nơi đầu lâu chất ngổn ngang, xương người nằm như rạ, mùi hắc khí xông lên nồng nặc làm lòng người thầm hoang mang đến lạ. Khung cảnh trường bây giờ chẳng khác gì một bãi thây ma, yêu quỷ bay lượn khắp nơi trên các dãy hành lang. Tiếng rên rỉ thê lương chốc lát lại vang lên, một vài con quạ vô tình bay ngang cũng cao hứng ném thêm vài tiếng kêu nỉ non làm nền cho khung cảnh. Trình độ hóa trang của học viên cao tay đến nổi, nếu không biết đêm nay là Halloween ắc hẳn ai nhìn vào cũng sẽ sợ hãi mà vỡ tim ngất mất.

 Khác với sự ồn ào đầy phấn khích của mọi người, ở một góc khuất nơi phía sau khuôn viên trường có một cô gái đang ngồi co mình thả hồn về tận cõi mông lung. Mặc cho từng cơn gió lạnh thổi tạt vào người, Hân vẫn cứ trơ ra đấy. Khuôn mặt không bộc lộ tí cảm xúc, nước mắt đã thôi rơi nhưng thật ra nó đang chạy ngược vào trong tim. Là đau đấy, đau vì bị người yêu và bạn thân phản bội. Phải chi đó là người khác không phải cô, người bạn mà Hân xem như tri kỉ tám năm qua. Người còn lại là anh, chàng trai đang yêu và luôn ở bên nhỏ những hai năm. Ấy thế mà mới đó thôi, cách đây một tiếng trước nhỏ đã nhìn thấy anh và cô tay trong tay, môi kề môi âu yếm nhau trong phòng kín. Nhỏ như chết lặng tại chỗ, cổ họng nghẹn đắng và nước mắt trong vô thức đã khẽ rơi ướt đẫm đôi má hồng đang dần chuyển sang một màu xanh mờ nhạt.

Cố lê bước chân khó nhọc về phía trước, nhỏ chống một tay tì người dựa vào tường cho khỏi ngã, tay còn lại nhỏ đang đặt lên ngực trái mình, cảm nhận sự co thắt từng hồi của con tim. Nhịp đập thưa thớt dần tưởng chừng như ngừng hẳn, nhỏ cảm thấy khó thở, mắt hoa lên dường như bị một màn sương dày che kín. Dùng ít sức lực còn xót lại nhỏ lê người vụt chạy đi thật xa khỏi nơi đen tối này. Nó có thể hiểu theo nhiều nghĩa, vì lí do không phải xuất phát từ quang cảnh được bày trí âm u cho đúng chất, mà sự đen tối đó toát ra từ con người. Hai thân ảnh mang bộ mặt ác quỷ nhưng đội lốt thiên thần ở bên ngoài, họ đang quấn lấy nhau, và vô tình giết chết một trái tim thiên thần thật sự bằng lưỡi dao mang tên "sự phản bội".

 Hân thoát khỏi dòng hồi tưởng trở về với hiện tại, những chiếc lá thu rơi vờn nhẹ vươn vấn trên tóc mai nhỏ. Nó tô điểm thêm phần đơn độc và vô cảm mà tâm hồn nhỏ đang mang. Nhỏ khoác trên người độc một chiếc váy trắng mỏng manh đúng phong cách một thiên thần vai nhỏ sẽ diễn. Đôi cánh kia giờ đã ngã màu hoen ố giống như tâm hồn nhỏ lúc này.

 Bình lặng? Không. Đau đớn? Càng không. Người ta nói không đau vì quá đau. Nhỏ chỉ có một cảm xúc hiện tại, muốn biến mất khỏi thế giới đầy sự đau khổ này hay ai đó hãy lấy trí nhớ nhỏ đi giúp. Để nhỏ không cần nhớ đến những người không nên nhớ, quên đi hết mọi chuyện không vui, chỉ giữ lại những hồi ức đẹp của riêng nhỏ. Và quan trọng hơn, nhỏ sẽ tiếp tục cuộc sống bình lặng ở một nơi xa xăm nào đó, không cần ai quan tâm đến nhỏ, cũng không cần yêu thương ảo tưởng nào nữa cả. Chỉ cần có ai đó, người có thể cho nhỏ mượn bờ vai mà ngã đầu vào tìm sự bình yên là đủ.

 Nhỏ tì người dựa vào thân cây đa cổ thụ, khẽ ngước mặt nhìn nền trời chỉ độc một màu đen u uẩn mà nhỏ thầm mỉm cười chua xót. Tiếng lá cây rơi nhẹ tênh không có chút âm thanh nhưng cũng đủ làm nhỏ rợn người mà nhủ lòng rằng mình không hề cô độc ở nơi đây. Sương đêm tuy lạnh là thế, nhưng không sao làm tan chảy nổi trái tim đang hừng hực lửa căm hờn của nhỏ. Ừ thì nhỏ chỉ là một diễn viên phụ trong vở kịch mà anh đã viết, lọ lem sẽ chỉ mãi là lọ lem, nhỏ không sao hóa thân thành công chúa để ở bên hoàng tử mãi được. Thiên thần bị gãy cánh sẽ biến thành ác quỷ nếu như không có ai kịp xuất hiện và lôi nhỏ về với hiện tại, nhưng kì tích đã lặp lại. Người con trai ấy đã một lần nữa nắm lấy bàn tay nhỏ, trao hơi ấm và giúp nhỏ nhận ra rằng. Đâu đó xung quanh nhỏ vẫn luôn tồn tại một ác quỷ với thân phận thần hộ mệnh của nhỏ.

~~~~~~~~~~~><~~~~~~~~~~~~

 Đưa bàn tay rung rung khẽ chạm vào dòng lệ đang chực trào trên gương mặt của nhỏ mà Huy thầm đau xót, anh đã dõi bước theo sau nhỏ từ lúc cùng lui đến nơi đó và vô tình nhìn thấy cảnh không nên thấy. Anh thầm trách mình lẽ ra không nên buông tay nhỏ, không nên đẩy nhỏ vào một cuộc tình ảo mà anh cho là sẽ tốt cho nhỏ. Anh sai, sai vì không nói ra sự thật mình chính là người đã cứu nhỏ khi xưa chứ không phải kẻ đã phản bội nhỏ, rằng dù có mang danh là con một Chúa quỷ nhưng anh vẫn bị sự trong sáng của nhỏ khi xưa làm xao động trái tim băng lãnh của mình.

 Lúc ấy nhỏ đã bị ba anh bắt cóc để vòi vĩnh tiền chuộc của gia đình nhỏ, nhìn nhỏ nằm co lại run run nơi góc phòng u tối mà anh không sau cầm lòng được. Khẽ bước đến ôm nhỏ vào lòng anh không vội tháo bịt mắt của nhỏ ra, khi ấy anh chỉ đủ bình tĩnh để nói một câu với nhỏ.

"Hãy tin ta, ta sẽ đưa em thoát khỏi nơi đây."

Nói rồi chỉ đợi cái gật đầu của nhỏ, anh đã nắm lấy bàn tay nhỏ mà vụt chạy. Bóng tối vây hãm lấy cả hai, tiếng thú rừng kêu âm vang nhưng không sao làm lòng nhỏ vờn sợ cả. Ánh trăng hiu hắt lọt qua từng kẽ lá chiếu xuống không đủ sáng để nhỏ nhìn thấy rõ gương mặt anh. Thứ duy nhất nhỏ có thể cảm nhận lúc bấy giờ chỉ đơn giản là hơi ấm mà anh trao qua đôi bàn tay, sự an toàn mà anh ban phát cho nhỏ. Anh giống như một vị thần hộ mệnh xuất hiện ngay lúc nhỏ cảm thấy đau đớn và sợ hãi nhất. Và bây giờ cũng thế, một lần nữa anh sẽ đến bên cứu vớt linh hồn đang bị yêu ma quấy nhiễu của nhỏ. Vì đối với anh, nhỏ sinh ra vốn chỉ để diễn vai thiên thần, mãi mãi là vậy. Ác quỷ là anh đây sẽ không để bất kì ai làm tổn thương nhỏ thêm một lần nào nữa, nhưng có ai ngờ rằng người làm trái tim nhỏ đau đớn nhất lại chính là anh.

Khẽ đưa tay dìu nhỏ đứng dậy bước ra khỏi bóng tối, anh nở một nụ cười hiếm hoi dành cho nhỏ. Tuy không đủ ấm để xua tan cái lạnh trong tim nhỏ nhưng anh biết rằng nó là thứ nhỏ cần lúc này. Tay nắm tay trong vô thức hai ánh mắt nhìn nhau đầy tâm trạng. Tuy không hẹn, nhưng cảm xúc của sáu năm trước chợt ùa về vẹn nguyên trong hồi ức của cả hai. Đặt đôi tay vững chắc lên vai nhỏ, anh vẫn giữ vẻ lạnh tanh trên gương mặt mà thong thả cất lời. Trong giọng nói chất chứa bao tình cảm thầm lặng

- Hãy tin anh, dù cả thế giới này có bỏ rơi em, phản bội em... Anh vẫn sẽ mãi ở bên em, Khả Hân à.

 Anh nói rồi ôm nhỏ vào lòng, không biết khi đó nhỏ đang nghĩ gì, chỉ là cảm xúc trống trơn và nhỏ đã ngoan ngoãn nằm yên trong vòng tay anh mà cảm nhận sự bình yên, cái ôm ấm áp của anh là điều mà xưa nay chưa ai làm với nhỏ, và đối với anh cũng thế. Nhỏ là người con gái đầu tiên và duy nhất có thể mở khóa trái tim anh, nhỏ đã bước vào và ở yên trong đó hẳn sáu năm qua. Đó cũng là khoảng thời gian anh nhớ về nhỏ mỗi ngày, dù sau đợt cứu nhỏ ấy anh đã bị chính ba mình đánh một trận chỉ còn lại nửa mạng. Có lẽ chính vì thế mà mỗi đêm trời trở lạnh nằm ôm nổi đau từ những vết thương, anh luôn có đủ khoảng lặng để nghĩ về nhỏ. Nghĩ về ánh mắt thiên thần ngân ngấn lệ, lúc nhỏ níu tay anh núp vào bụi cây đầy gai để tránh sự truy đuổi của bọn đàn em ba anh cho đuổi theo.

Ngày đó bây giờ nhỏ vẫn như thế không thay đổi, nhỏ vẫn giữ nét mặt ngây thơ làm đốn tim người. Sáu năm qua không một lúc nào anh không dõi theo cuộc sống nhỏ. Anh đã cố vào học cho bằng được ngôi trường điểm này chỉ vì nơi đây có sự tồn tại của nhỏ. Nhưng suốt một năm rồi anh nào dám gặp mặt nhỏ. Phải, nhỏ nổi tiếng và anh cũng thế. Nhưng anh là một ác quỷ còn nhỏ lại là thiên thần của mọi người. Nhỏ là một cô gái mười sáu đầy sức sống, một tiểu thư danh giá con của một ông chủ tài phiệt thét tiếng trong giới bất động sản. Còn anh là gì chứ, một tên gian hồ đội lốt quý tộc. Ba anh, một danh nhân ảo với thân phận thật sự là tên tù vượt ngục, ông mua bán ma túy, rửa tiền và bao thầu mạng lưới buôn người khá quy mô.

Khoảng cách quá lớn, nó đẩy anh ngày càng xa nhỏ hơn. Nhưng bây giờ thì không, anh sẽ nắm chặt lấy tay nhỏ mà đi tiếp. Trên con đường tăm tối được bày trí toàn bí ngô mặt cười, có hai thân ảnh đang lướt đi. Tay trong tay nhỏ và anh chìm đắm trong miên man cảm xúc của riêng mình. Ánh đèn loe loét phản chiếu xuống nền sân lạnh lẽo, nó in hằn những vệt đen xấu xí từ các bóng ma mô hình treo lơ lững trên không trung. Tiếng gió rít nghe thê lương như đang hòa tấu một khúc nhạc buồn.

 Nhỏ sánh bước bên anh lướt đi dưới bao ánh mắt ngưỡng mộ lẫn tò mò của mọi người. Một thiên thần lẽ ra phải ở vị trí trên cao kia sánh đôi cùng Ma Vương - Tuấn Khang người yêu nhỏ, hội trưởng hội học sinh. Cậu đang đứng đó ngơ ra nhìn nhỏ cùng Huy mà tim thầm quặng thắt. Chỉ vì một phút yếu lòng cậu đã không sao cưỡng lại sự cám dỗ của Hà My, cậu nào biết rằng chính cô đã giăng bẫy dụ nhỏ vào tròng để cướp lấy cậu về tay cô. My yêu Khang và cô  bất chấp hi sinh tình bạn của mình, sẵn sàng bóp nát trái tim Hân chỉ cần cô được ở bên người mình yêu.

Việc này Huy biết cả, đều đó làm anh khinh cô và quyết tán cô đề giữ trọn hạnh phúc cho nhỏ. My đã ngã vào vòng tay anh, và giờ đây cô đang đau đấy, cảm giác bị xỏ mũi đắt đi làm lòng tự tôn của cô bị tổn thương. Bước đi thong thả về phía My và Khang, Hân nở một nụ cười nữa miệng đầy mỉa mai. Khẽ giơ tay nhỏ giáng xuống gương mặt thanh tú của My một cái tát như trời giáng. Năm ngón tay in hằn rõ nét xấu xí trên má phải My, cô ta tức giận giơ tay định đánh trả nhưng đã bị Hân chặn lại và tặng thêm cho cô một cái tát nữa, tuy không mạnh nhưng đủ khiến cô phải ngã dài trên mặt sân băng lạnh.

Huy lúc này giữ nguyên vẻ mặt không chút cảm xúc, anh đến bên lau tay cho nhỏ như thể xót thương vì nhỏ vừa chạm vào một thứ dơ bẩn gì đó. Vở diễn đã kết thúc, chỉ cần người chơi đưa ra câu kết là mọi việc sẽ chìm sâu vào quên lãng. Khẽ ngồi xuống đưa tay sờ nhẹ má My, Huy cất một câu nói hờ hững, tuy ý tứ rất ngắn gọn nhưng độ sát thương đủ để làm mọi người và nhất là My phải rùng mình.

- Game over... trò chơi đến đây là kết thúc.

Đêm hôm đấy có lẽ là Halloween đáng nhớ nhất trong lịch sử của trường nhỏ học. Một thiên thần với đôi cánh vấy màu đen nhưng vẫn rất trong sáng, và nhỏ đang sánh đôi cùng ác quỷ băng lạnh, đó là sự kết hợp hoàn hảo mà ít ai dám thử. Bản nhạc du dương cất lên trong tiếng reo hò, vỗ tay tán thưởng của mọi người, Huy và Hân cùng chìm đắm trong điệu nhảy say lòng người, họ thật sự rất đẹp đôi. Dù có mang đôi cánh khác màu nhau, dù cho nhỏ chưa biết trái tim mình vì đâu mà lỗi nhịp, nhưng có một điều nhỏ biết rất rõ, anh chính là thần hộ mệnh của nhỏ, vị thần tối cao mà ông trời đã ban cho nhỏ, để cứu vớt linh hồn mỗi khi nhỏ sắp sa ngã vào cõi hư vô của tội ác.

Sau đêm hôm đó Hân ngày càng nổi tiếng hơn, lễ hội Halloween do nhỏ chủ trì thành công ngoài dự tính, mọi người ngoài việc đi chơi hội còn được xem kịch miễn phí một cách khá sống động. Hân đã đeo chiếc mặt nạ thiên thần trở lại vì lời nói của ai kia, vì anh nhỏ sẽ tiếp tục diễn nốt vai chính này. Mặc cho Khang có bám theo giải thích này nọ, nhỏ vẫn lạnh băng. Đối với nhỏ giờ này anh là tất cả, dù cho đó chỉ là vai diễn anh cùng nhỏ hợp tác đi chăng nữa nhỏ cũng mặc. Bởi vì không biết từ lúc nào nhỏ đã để anh bước vào trái tim mình, nhỏ đã lặng lẽ yêu anh một cách tự nhiên nhất. Có đôi lúc nhỏ cảm nhận được anh chính là cậu bé ấy, nhưng lạ thay anh không hề nói gì với nhỏ, anh chỉ âm thầm quan tâm nhỏ theo cách của riêng anh.

Thời gian cứ thế thắm thoát trôi đưa, mới đó mà đã gần một năm kể từ ngày anh và nhỏ công bố quen nhau trước bao ánh mắt ngỡ ngàng của mọi người. Anh từ một con mãnh thú giờ trở nên thuần hóa suốt ngày đi theo nhỏ. Anh lo cho nhỏ từng miếng ăn giấc ngủ, bảo vệ nhỏ trước bao cám dỗ cùng khó khăn của cuộc sống. Nhỏ ngày càng yêu anh sâu đậm hơn, và nhỏ rất mong chờ lễ hội Halloween sắp đến, vì đó là ngày kỉ niệm anh và nhỏ quen nhau tròn một năm. Nhưng Hân nào biết rằng, ngày đó nhỏ và anh sẽ một lần nữa lạc mất nhau.

Đêm không trăng, không gian vẫn mang một sắc thái u uẩn và thê lương đến trầm buồn. Khoác trên người một chiếc váy trắng tinh khôi Hân đứng đó trước bao ánh mắt trầm trồ ngưỡng mộ của mọi người. Ừ thì nhỏ đẹp, vẻ đẹp của cô gái mười bảy tuổi chưa một lần vấn vươn tâm hồn bởi tội ác, bấy lâu nay nhỏ luôn được anh che chở. Có lẽ như một thói quen, nhỏ đã tập sống mạnh mẽ để xứng đáng là người anh tin yêu, dù trái tim đang khẽ đau, lòng cũng đang bất an nhưng nhỏ vẫn cố giữ vẻ điềm đạm đứng nơi chính điện của lễ hội nhẫn nại mà chờ anh.

Tiếng nhạc nhẹ cất lên nghe ai oán, không gian chợt lắng đọng bởi sự xuất hiện của ai kia. Hân như chết lặng tại chỗ trước viễn cảnh mà nhỏ đang phải làm khán giả bất đắt dĩ. Ở phía xa kia anh đang thong thả bước về phía nhỏ, nhưng anh không đi một mình mà sánh bên còn có một yêu nữ đẹp ma mị.

Nhiêu đó thôi không cần giải thích thêm gì nữa, nhỏ và mọi người đều đã rơi vào chiếc bẫy do anh giăng. Cố giữ cho người không run lên từng hồi, kiềm nén nước mắt lại vào trong Hân chậm rãi cất bước đến gần anh và hướng ánh nhìn đầy chờ đợi lời biện minh. Nhỏ khẽ nắm lấy đôi tay đang thả hờ của anh để tìm chút hơi âm khi xưa, nhưng đáp lại anh đã bỏ tay nhỏ ra mà xoay sang nhìn cô gái kia đầy âu yếm, hành động ấy như một lưỡi dao cấm sâu vào tim nhỏ. Cố giữ bình tĩnh nhỏ cất lời, thanh âm nhỏ chỉ đủ để anh và ai kia nghe, trong câu nói của nhỏ có phần chua xót.

- Nói cho em nghe... chỉ là diễn đúng không?

- Là thật?

Hay từ ngắn gọn đầy ý nghĩa, nhỏ và mọi người chết lặng tại chỗ bởi sắc thái băng lạnh mà anh toát ra. Cố nở một nụ cười mỉa mai cho số phận mình Hân lướt đi hững hờ về phía xa hư ảo của bóng tối, trước đó nhỏ còn kịp để lại câu nói đủ mạnh để làm trái tim anh tan nát từ bên trong.

- Ác quỷ chỉ có thể mang mặt nạ ác quỷ. Thiên thần cũng sẽ thế, từ nay tôi và anh đường ai nấy đi. Mặt nạ đã vỡ, trò chơi kết thúc tại đây.

Màn đêm cô liêu ôm trọn thân ảnh nhỏ, mặc cho cơn gió thu rào thét ai oán làm nền cho tâm trạng và như đang quất mạnh vào người nhỏ đến tê buốt, nhỏ cứ vô cảm bước đi, từ từ gặm nhấm nổi đau mang tên anh. Đêm Halloween năm ấy nhỏ và anh đã lần nữa lạc mất nhau...

Sáu năm sau...

Khả Hân quay về nước khi đã hoàn thành khóa học bên Mỹ, nhỏ đã chọn cách trốn tránh sự thật, lánh đi thật xa nơi đầy ấp kỉ niệm đau thương này mà bắt đầu một vai diễn mới không có anh bên cạnh. Hân không mạnh mẽ như mọi người vẫn tưởng, khi ấy nhỏ đã không thử níu lấy tay anh, đơn giản vì anh đã buông tay nhỏ ra trước, thà nhỏ tự gặm nhắm nổi đau mất anh, còn hơn cứ cố giữ một trái tim dành cho mình khi nó dã không còn vẹn nguyên như thuở nào.

                   ~~~~~~~~~~><~~~~~~~~~~~

Đứng đưa mắt tìm kiếm bóng một bóng hình thân quen trong cõi mộng xa săm, mặc cho sóng biển rì rào nghe ai oán Hân thoát khỏi dòng hồi tưởng mà quay bước trở về với hiện tại. Không có anh nhỏ vẫn có thể sống tốt mặc dù trái tim thì đã chết tự bao giờ, còn đôi tay nhỏ thì sẽ mãi buông lơ tìm kiếm anh trong hư không. Vì năm ấy nhỏ biết rằng Huy có lí do để tự đẩy nhỏ ra khỏi cuộc sống đầy bão tố của anh.

Halloween năm nay nhỏ sẽ đến dự tại một khu hội hoành tráng nhất Sài Gòn. Vẫn khoác trên người chiếc váy trắng đẹp ma mị của thiên thần, Hân chọn riêng đôi cánh đen làm điểm nhấn. Trông nhỏ bây giờ tuyệt đẹp, thời gian giúp con người trưởng thành hơn là thế, nét ngây thơ trên gương mặt Hân được thay bằng vẻ sắc xảo đến say lòng người. Đó là vẻ đẹp không mong manh nhưng lại rất dễ vỡ, bởi nó chỉ là mặt nạ mà nhỏ đã tự tạo ra mà thôi. Thiên thần cũng có ngày sa ngã, nếu không đeo mặt nạ suốt bao năm qua chắc nhỏ sẽ bị kéo vào bóng đêm từ lâu, nhỏ đã chọn cách đơn giản nhất để tự bảo vệ minh, khi đôi tay nhỏ buông lơ không còn anh ở bên.

Đứng nép ở một gốc khuất không xa mấy so với nơi Hân đang ngồi suy tư, Huy như người từ cõi chết trở về. Vẫn chọn chiếc mặt nạ ác quỷ cho mình anh như rơi vào cõi mông lung của hoài niệm. Sáu năm trước nếu không vì sự an toàn của nhỏ, nếu như anh không phải đương đầu với bọn người đầy thú tính ấy, anh nhất định sẽ không bao giờ buông tay Hân. Sẽ không bao giờ chọn cách diễn như ai kia từng làm mà tự đẩy nhỏ ra xa mình.

Gian hồ hiểm ác, năm ấy ba anh bị bắt trong khi đang giao dịch vũ khí với đối tác, một mình anh phải lèo lái giúp mọi người trong ban hội vượt qua cơn đại nạn. Khó khăn dồn dập, anh buộc lòng phải chọn cách buông tay Hân để dẹp yên bão táp. Chén cơm của hàng trăm con người đang phụ thuộc vào một chàng trai mười tám tuổi là anh. Qua kiếp nạn này anh sẽ cho tất cả hoàn lương, góp vốn để họ làm lại cuộc đời mới.

Đêm hôm ấy anh như người đã chết, anh làm nhỏ đau một nhưng bản thân lại đau đến mười. Sau khi nhỏ đi du học anh đã tìm đến rượu để nén đi nổi sầu, không đêm nào anh ngủ yên được nếu không có men rượu làm chất dẫn. Khi không có nhỏ ở bên, đó là khoảng thời gian khó khăn nhất mà anh phải trải qua. Mọi việc tưởng chừng được anh thu xếp đâu vào đấy, sau đó anh đã đặt vé máy bay để đi sang Mỹ tìm lại nhỏ, nhưng có ai ngờ rằng vào cái đêm định mệnh năm ấy anh đã vuột mất tay nhỏ bởi sự cố tai nạn do bọn phe chống đối trả thù. Chiếc BMW đen ngã nghiêng trên mặt đường, Huy cố lê người về phía trước, tay anh quơ vào không trung như tìm kiếm một ai đó, và rồi mắt anh dần khép lại chỉ còn duy nhất một màu đen cô độc.

Ở cùng thời điểm đó, nơi sân bay Hân đang cố tìm kiếm thân ảnh của ai kia, nước mắt trong vô thức cứ khẽ rơi, nhỏ thật sự mong được nhìn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net