53

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 53: Khôn khéoChuyển ngữ: MéoBiên tập: Tiểu Sên

Giỏ đào này do A Đào tự khắc lúc nàng còn ở Đông Hải. Những đứa trẻ mới chào đời ở đây đều đeo một cái dây đỏ treo giỏ đào trên tay để trừ tà cầu bình an. A Đào không am hiểu chuyện này, nàng thậm chí không biết gì cả, hiếm có khi chủ động mở miệng nhờ phu nhân Ly Chu Thần Quân chỉ bảo. Rất lâu sau, bỏ đi rất nhiều hạt đào mới khắc được một cái. Trước kia A Đào để đứa nhỏ ở lại Cửu Nguyên sơn thì dĩ nhiên giờ nàng sẽ không đến nhận, nhưng với tính cách thượng tiên thì có lẽ sẽ không ngăn cản nàng tiếp xúc với đứa nhỏ.

Không ngờ thượng tiên lại phản ứng như vậy.

Thượng tiên không đồng ý, A Đào cũng không nói thêm gì nữa, cất giỏ đào rồi đi ra ngoài.

Đình Hòa nhìn nàng rời đi, một chữ cũng không nói.

Tan học A Đào ra ngoài Cửu Tiêu các, chợt thấy trong đám người nhốn nháo bỗng có một đứa nhỏ mập mạp. Bé đeo một bọc sách nhỏ, lúc trông thấy nàng, ánh mắt vụt sáng, sau đó cất bước chạy đến bên cạnh nàng.

Bé ngẩng đầu hỏi nàng: “Lần trước người chưa trả lời con, người có phải là mẫu thân con không?”

A Đào nhìn gương mặt bé, nói: “Ta không phải mẫu thân con.”

Không phải. Đào Bảo buồn bã, ủ rũ cúi đầu, sau đó nói với nàng: “Vậy…người có thể đi cùng con không? Con rất muốn có mẫu thân, nhưng mẫu thân không cần con nữa rồi.” Sợ nàng không đồng ý, bé lại duỗi bàn tay mập mạp ra, ngón trỏ và ngón cái khoa tay múa chân, “Một lúc thôi, một lúc là được rồi.”

A Đào dịu dàng gật đầu nói: “Được.”

Đào Bảo cười tủm tỉm, mắt cong cong như vầng trăng khuyết, vui vẻ nói: “Chúng ta đến chỗ Mạnh Cực thúc thúc ăn xiên nướng nhé!” Tuy còn nhỏ tuổi nhưng đã có chủ ý, dẫn A Đào đến chỗ Mạnh Cực tiên nhân ăn xiên nướng.

Ngoài Cửu Tiêu các, xiên nướng của Mạnh Cực tiên nhân vô cùng nổi tiếng trong tam giới. Đúng lúc đệ tử Cửu Tiêu các vừa tan học, người đứng xếp hàng đã được một đoạn dài. Đào Bảo kéo vạt áo A Đào đi tới phía sau, ngoan ngoãn nói với nàng: “Phụ thân đã dạy con phải ngoan ngoãn xếp hàng.” Bé nói xong, nhìn ánh mắt nàng lại trịnh trọng nói thêm lần nữa, “Sau này tỷ tỷ đi mua đồ cũng phải xếp hàng, đừng chen ngang nhé.”

Xếp hàng khoảng một khắc mới đến lượt bọn họ.

Đào Bảo thấp nên không thấy rõ các loại xiên phía trên. A Đào liền khom người, chỉ cần một tay đã ôm được bé.

Đứa nhỏ sững sờ một lúc, sau đó toét miệng, ánh mắt tràn đầy ý cười: “Cảm ơn tỷ tỷ.” Rồi quay sang Mạnh Cực tiên nhân chọn loại xiên, phần lớn chọn món ăn mặn.

Mạnh Cực tiên nhân nhìn hai mẫu tử trước mắt, ấm áp nói: “Hai người ăn sao? Nếu chỉ có hai người thì những thứ này là đủ rồi, nhiều quá không ăn hết sẽ lãng phí.” Đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến Mạnh Cực tiên nhân làm ăn phát đạt, hắn luôn suy nghĩ vì khách hàng.

Đào Bảo lại nói: “Ăn hết.” Mẫu thân bé ăn được.

Lại chọn thêm mấy xiên nữa mới thôi.

A Đào đang định lấy bạc thì tiếng nói ngây thơ non nớt của đứa trẻ trong ngực truyền tới: “Đi ăn với nữ tử thì nam tử phải trả tiền.” Đứa bé lấy trong bọc sách nhỏ ra ít bạc vụn và tiền xu, chuẩn bị trả tiền.

A Đào nhìn đứa nhỏ gần trong gang tấc, ngửi thấy mùi đào thơm nhàn nhạt trên người bé, khẽ hỏi: “Cũng là phụ thân dạy con sao?”

“Dạ, đúng vậy.” Đào Bảo cười với A Đào, sau đó hỏi Mạnh Cực tiên nhân số tiền phải trả. Bé nhẩm tính trong đầu một lần, sau khi xác nhận không sai mới đưa đúng số tiền cho Mạnh Cực tiên nhân. Còn nhỏ tuổi nhưng hết sức khôn khéo, rõ ràng đâu ra đó, hoàn toàn không cần lo lắng bé sẽ bị lừa. Đưa bạc xong liền cầm số thứ tự tìm chỗ ngồi chờ xiên nướng.

Đào Bảo ngồi trên cái ghế con, hai chân mập mạp nhẹ nhàng quơ quơ, ánh mắt luôn luôn nhìn A Đào. A Đào không thích nói chuyện, bé liền chủ động mở miệng nói chuyện với nàng: “Phụ thân đệ ở ngay tại Cửu Tiêu các, sẽ đi ra nhanh thôi.”

Thấy A Đào chỉ gật đầu mà không hỏi lại, bé mới đến gần nàng, tò mò hỏi: “Chẳng lẽ tỷ tỷ không tò mò sao? Sao không hỏi phụ thân đệ là ai?”

A Đào nói: “Nếu đệ muốn nói thì tự khắc sẽ nói ra.” Mặc dù thông minh nhưng rốt cuộc vẫn chỉ là một đứa trẻ, chút tâm tư viết trên mặt chẳng lẽ nàng còn không biết sao.

Đào Bảo phiền não gãi đầu, nhất thời không biết có nên nói hay không, có điều xiên nướng đã đưa lên rồi, Đào Bảo đẩy cái mâm đến gần A Đào, lại chọn mấy xiên thịt thơm ngon đưa cho nàng. Lúc mình ăn mới lấy từ trong bọc sách nhỏ ra một cái khăn màu xanh ngọc buộc dưới cổ. Đình Hòa quản nghiêm, chưa bao giờ cho bé ăn những loại thức ăn không tốt ở bên ngoài, ngày nào hắn cũng tự mình xuống bếp nấu ăn cho bé, đây là lần đầu tiên bé ăn xiên nướng ở bên ngoài.

Ăn mấy xiên, cái miệng nhỏ nhắn bóng loáng, cay tới nỗi đôi môi đỏ rực.

A Đào không quen ăn cay, có điều ăn càng cay càng thấy sảng khoái, cùng Đào Bảo ăn sạch tất cả xiên trước mặt.

Ăn xong một lớn một nhỏ ngồi cùng nhau ợ một cái.

Đào Bảo vui vẻ nhìn A Đào cười, chợt thấy từ trong ống tay áo của nàng rơi xuống thứ gì đó. Bé nhặt lên , giơ lên nhìn một chút rồi nói với nàng: “Cái này là…”

Đôi mắt to chăm chú nhìn nàng, nụ cười không buồn không lo mới vừa rồi giờ đã không còn nữa, dè dặt hỏi nàng: “Tỷ có thể, tỷ có thể cho đệ không?”

A Đào cúi đầu, thấy trong mắt đứa bé tràn đầy mong đợi. Nàng cầm giỏ đào lại, bé liền mím môi, mất mát cúi đầu.

A Đào lập tức cong môi, khẽ nói: “Giơ tay ra.”

Hả?

Đào Bảo đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng ngời nhìn nàng, sau đó mới phản ứng lại gật đầu liên tục: “Vâng vâng!” Rồi vội vàng giơ tay ra.

Vốn là cho bé. A Đào cũng không suy nghĩ nhiều liền đeo cho bé, sau đó điều chỉnh độ dài sợi dây đỏ, nói: “Được rồi.”

Đào Bảo cúi đầu vui vẻ nhìn, thấy nàng đứng dậy cũng vui vẻ nhảy từ trên ghế xuống, tiếp tục đi theo nàng.

Bóng dáng nho nhỏ không rời nửa bước đi theo A Đào, nàng đi đâu bé cũng đi theo đó. Mãi cho tới khi đến cửa Cửu Tiêu các, bé vẫn luôn cười tươi. Lại còn mạnh dạn dắt tay nàng, thấy nàng không cự tuyệt mới nắm chặt tay nàng, vô cùng vui vẻ.

Đến khi thấy phụ thân từ bên trong đi ra, tiến tới trước mặt, Đào Bảo mới khẽ kêu lên. Sau đó một luồng sáng lóe lên, biến thành một con phượng hoàng tròn xoe như con gà con, nhảy vào trong ngực A Đào.

Hai cái cánh còn đặt ở trên đầu, che thân mình thật kín.

Đình Hòa chậm rãi đi tới. Hắn không nhìn A Đào liền giơ tay, trực tiếp xách tiểu Phượng hoàng từ trong ngực nàng ra.

“Haizz, vẫn bị phát hiện…” Bị phụ thân xách trên không trung, Đào Bảo xòe mấy cái cánh ra, chân lặng lẽ đạp mấy cái, sau đó mới ngoan ngoãn biến thành hình người.

 


Chương 54: Mẫu thân
Chuyển ngữ: Méo
Biên tập: Tiểu Sên
Đình Hòa nhẹ nhàng thả Đào Bảo xuống. Sau khi đứng vững mới ngẩng đầu gọi: “Phụ thân.”
Mặc dù Đình Hòa nghiêm khắc với bé nhưng tính tình rất tốt, vì vậy Đào Bảo chỉ kính trọng mà không sợ hắn. Hôm qua bé nhắc tới mẫu thân với hắn, tuy hắn chưa nói gì nhưng cũng không nói bé không đươc gặp mẫu thân. Tiểu hài tử dù hiểu chuyện nhưng rốt cuộc vẫn chỉ là một đứa trẻ, theo lẽ thường tất nhiên muốn gặp mẫu thân. Bây giờ bé đứng cạnh phụ thân, dè dặt nhìn A Đào, đôi mắt to nhìn nàng chăm chú.
Đình Hòa dắt tay Đào Bảo, nói với bé: “Theo ta trở về.”
“Phụ thân, con…” Đào Bảo mấp máy môi nhưng vẫn bị phụ thân dẫn đi. Bé vừa đi vừa quay đầu ra sau nhìn mẫu thân, há miệng muốn gọi nàng nhưng cuối cùng lại nhịn. Sau đó cúi đầu, ngoan ngoãn đi theo Đình Hòa.
Bọn Thược Dược đúng lúc đi ra tìm A Đào ăn tối thì trông thấy Đình Hòa thượng tiên dắt tay một đứa bé, đứa bé kia lại còn gọi hắn là phụ thân, nhất thời kinh ngạc.
Thược Dược đi tới cạnh A Đào, khẽ nói: “Trước kia có người thấy Đình Hòa thượng tiên dẫn một đứa trẻ đến trường mầm non ở ngay gần đây. Đứa bé này thường đi theo chín đứa trẻ nhà Dung Lâm thượng thần. Người ta nói đó là con của thượng tiên. Ban đầu ta không tin đâu, không ngờ lại là thật…”
Trước kia khi Đình Hòa thượng tiên còn dạy học ở Di sơn, đức hạnh của hắn thế nào mọi người đều biết. Con người thanh tâm quả dục lại khiêm tốn lễ độ như vậy làm sao chưa thành thân mà đã có con chứ. Ban đầu Thược Dược không tin, cảm thấy chắc chắn có sự hiểu lầm, nhưng hôm nay thấy đứa bé này thì không thể không tin được. Thượng tiên quả thật có con trai.
Dạ Đàm nói: “Hèn chi hôm qua gặp đứa bé kia cứ cảm thấy quen mắt, hóa ra lớn lên giống thượng tiên.”
Đứa bé còn nhỏ, mặt mũi giống thượng tiên như đúc, hơn nữa nói chuyện cũng vô cùng khéo léo, phong thái giống hệt thượng tiên.
Đang nói thì Mạnh Cực tiên nhân bán xiên nướng ven đường đi tới, trong tay còn cầm một vật nói với A Đào: “Chiếc khăn này của cô nương sao? Ta nhặt được nó.” Là chiếc khăn màu xanh ngọc quàng dưới cổ Đào Bảo khi ăn xiên nướng vừa nãy.
A Đào nhìn thoáng qua, không do dự giơ tay nhận lấy chiếc khăn từ Mạnh Cực tiên nhân: “Đa tạ.”
Tiểu tử kia được Đình Hòa dạy dỗ rất tốt, còn biết cách buộc khăn.
A Đào xưa nay lạnh nhạt, thuở nhỏ không cha không mẹ, hôm nay bỗng nhiên xuất hiện một đứa bé có liên hệ máu mủ với nàng, trong lòng tự nhiên có cảm giác kỳ diệu. Trước kia lúc hoài thai bé cũng không có bao nhiêu cảm giác, cho đến khi sinh bé ra, chớp mắt đã biến thành một tiểu thượng tiên… Cảm giác khi tiếp xúc với bé bây giờ, A Đào chưa từng có, nhưng nàng không hề bài xích, hơn nữa còn thấy thích.
Bọn Thược Dược đang thảo luận về thượng tiên, chỉ có Ngọc Quản sắc mặt tái nhợt nhìn A Đào, bàn tay trong tay áo nắm thật chặt.
A Đào cất chiếc khăn đi, cùng bọn Thược Dược đi ăn tối.
Buổi tối lúc nghỉ ngơi, Thược Dược cố ý chạy đến ngủ cạnh A Đào. Ký túc xá của Cửu Tiêu các có quy định nghiêm khắc, mặc dù A Đào ở một mình nhưng cũng không có ai đến ngủ cùng. Thược Dược bởi vì nhớ A Đào, nửa năm không gặp vô cùng nhớ nàng, đợi khi đèn tắt mới vụng trộm đi ra, chạy đến chỗ A Đào.
Lúc hai người ngủ, Thược Dược nằm ở trên giường, nhớ tới chuyện hôm nay, nói: “Nàng nói xem… Thượng tiên chưa thành thân, vậy mẫu thân của bé trai kia rốt cuộc là ai chứ? Có phải là vị tiên tử nào đó không? Nhưng tiên tử trên thiên giới người nào cũng có tri thức hiểu lễ nghĩa, được dạy dỗ nghiêm khắc, chắc sẽ không vụng trộm sinh đứa nhỏ đâu nhỉ?”
Thược Dược càng nghĩ càng thấy lạ, muốn thảo luận với A Đào nhưng nói một hồi mà không thấy A Đào phản ứng, chợt nhớ ra nàng không thích đàm luận loại chuyện này nên trầm mặc không nói nữa.
Hôm sau khi ăn sáng ở nhà ăn, Hi Quỳ cũng nhập hội, thấy thái độ A Đào vẫn như trước kia, không quá vui vẻ với nàng. Trước đây vì A Đào có pháp thuật cao nên nàng ta không dám nói lời nào, nhưng bây giờ nàng ta với Cừ Chúc thường xuyên qua lại, đương nhiên thấy kiêu ngạo, nói chuyện cũng tùy ý hơn một chút, ở trên bàn cơm cười nói tự nhiên, nhìn qua thấy tâm tình vô cùng tốt.
Lúc mấy người đi vào học đường, đi qua ven hồ chợt thấy thượng tiên mặc cẩm bào màu trắng, dắt theo một đứa bé.
Ban đầu chỉ nghe nói chứ chưa từng thấy, hôm nay đứa trẻ này được thượng tiên dẫn vào Cửu Tiêu các mà không che giấu gì.
Hi Quỳ nói: “Ta nghe mẫu thân Cừ Chúc nói, Đình Hòa thượng tiên vô cùng thương yêu đứa con trai này, nhưng mẫu thân đứa bé lại không rõ tung tích, chắc là không có. Thượng tiên có thân phận tôn quý, trước kia lại không gần nữ sắc, có tiên nữ ái mộ cũng không dám hạ thủ, có điều hôm nay ngược lại có sơ hở…” Hi Quỳ cười cười, nói tiếp, “Nếu lấy lòng được vị tiểu công tử này thì vị trí phu nhân thượng tiên cũng dễ như trở bàn tay thôi.”
Còn nhỏ như vậy đúng là rất cần mẫu thân ở bên cạnh, dù thượng tiên chu đáo thế nào nhưng chung quy lại vẫn có một số việc không cẩn thận bằng nữ tử. Do đó thượng tiên sẽ bắt đầu cân nhắc đến chuyện thành thân. Dẫu sao thượng tiên thương yêu đứa bé này như vậy, nếu con trai chủ động mở miệng thì nhất định thượng tiên sẽ gật đầu.
Trong lòng Hi Quỳ có chút ngứa ngáy, hiện giờ nàng đang hẹn hò với Cừ Chúc, chỉ sợ ra tay thì kết cục như công dã tràng, nên nhất thời không dám thử.
Hi Quỳ liếc mắt nhìn A Đào thấy nàng ăn mặc không khác ngày thường. Từ khi trở về từ Đông Hải, phẩm vị của nàng cũng không tiến bộ hơn, nhưng gương mặt càng ngày càng xinh đẹp trắng hồng, dáng người cũng lồi lõm nhấp nhô càng nổi rõ. Ở Đông Hải lâu như vậy, trên người chút xíu mùi cá biển cũng không có, chỉ có hương đào ngọt ngào.
Hi Quỳ thong thả nói: “A Đào, ngươi nhìn xuất thần như vậy chẳng lẽ muốn thử một chút? Muốn lấy lòng vị tiểu công tử này để dễ trở thành phu nhân thượng tiên sao?”
A Đào lạnh nhạt liếc nàng.
Hi Quỳ nghĩ nàng bị mình nói trúng tâm tư nên thẹn quá hóa giận, bèn nói tiếp: “Trước kia ở Di sơn, ngươi dùng mọi cách quyến rũ thượng tiên chẳng lẽ không phải muốn cùng thượng tiên ra khỏi Di sơn sao? Bây giờ đã ra ngoài được rồi, nhưng chẳng so được với hậu duệ thiên giới, ngươi có ý niệm như vậy cũng là bình thường. Có điều khi ở Di sơn, thượng tiên không có hứng thú với ngươi, bây giờ chỉ sợ cũng chẳng làm được gì nhỉ.”
Thấy Hi Quỳ nói như vậy, Ngọc Quản liền mở miệng nói: “Ngươi không nên nói A Đào như vậy, nàng ấy không nghĩ như vậy đâu.”
Hi Quỳ nhìn Ngọc Quản cao gầy thanh tú, cười cười nói: “Trông ngươi lại có tiến bộ đấy. Làm sao? Cho là mình được Ly Chu Thần Quân coi trọng thì có hậu thuẫn à? Một cây hoa cúc bị đụng thành hoa hướng dương còn muốn bảo vệ người khác à?”
Ngọc Quản á khẩu không trả lời được, xấu hổ không chịu nổi, đặc biệt bây giờ A Đào còn đứng bên cạnh hắn nên chỉ đành mặt đỏ tai hồng cúi đầu.
A Đào lạnh nhạt giơ tay, trực tiếp xách Hi Quỳ lên, “tõm” một tiếng ném nàng ta vào trong hồ nước, sau đó quay đi đầu không ngoảnh lại.
Hi Quỳ ở trong hồ ra sức giãy giụa, sặc mấy ngụm nước rồi mới nhớ ra mình biết bơi, sau đó chậm rì rì bơi vào bờ.
.
Mặc dù luật lệ ở Cửu Tiêu các nghiêm khắc nhưng cũng không đến mức không có nhân tình. Ngày thường chưa có tiên quân nào mang con tới Cửu Tiêu các nhưng ở đây cũng không nói là không thể. Huống chi Đình Hòa thượng tiên không thành thân, nam tử độc thân độc lập nuôi dưỡng hài tử như thế, tất nhiên phải thông cảm nhiều hơn.
Đứa bé này không chạy lung tung, một mực đi theo phụ thân.
Các đệ tử kính trọng thượng tiên nên vị tiểu công tử này đến đây đương nhiên cũng được yêu quý. Huống chi tiểu tử này lại khiến người ta yêu thích, vừa thông minh vừa ngoan ngoãn.
Đến lớp, đầu tiên Đào Bảo nhìn qua các đệ tử phía dưới rồi liếc nhìn phụ thân một cái. Sau đó bé cầm một chiếc ghế nhỏ, chạy xuống hàng cuối cùng, đi vào tận bên trong muốn ngồi cạnh A Đào.
Ngọc Quản đang ngồi cạnh A Đào.
Đào Bảo ngoan ngoãn nhìn hắn, khẽ nói: “Có thể nhường đệ không? Đệ muốn ngồi ở đây.”
Ngọc Quản nhìn A Đào thấy nàng không nói gì nên do dự dịch ghế ra để thừa một khoảng trống. Tên tiểu tử này liền ngồi vào giữa hai bọn họ, gần sát A Đào.
Đình Hòa dạy học ở phía trên, A Đào ngồi nghe. Tuy hiện giờ nàng đã bớt phóng túng hơn trước nhiều nhưng tật xấu hay thất thần trong giờ học vẫn còn đó. Chỉ có Ngọc Quản biết, từ đầu tới cuối luôn ghi bài giúp nàng.
Ngọc Quản như thường lệ đang ghi bài cho nàng thì thấy tiểu tử kia đã lấy quyển vở của A Đào, cầm bút cúi đầu viết chữ. Hắn nghĩ tên tiểu tử này còn nhỏ, chắc chỉ tô tô vẽ vẽ linh tinh thôi, đang định lấy lại quyển vở từ trong tay bé thì thấy dòng chữ viết ngay ngắn, mà nhìn qua nội dung thì đúng là điều mà thượng tiên giảng, hơn nữa bé còn nhớ đầy đủ hơn hắn.
Ngọc Quản nhất thời không biết nói gì.
Đào Bảo khôn khéo hiểu chuyện nói với hắn: “Ca ca, huynh ghi hai quyển vất vả quá, đệ sẽ ghi giúp tỷ tỷ.” Bé nháy mắt mấy cái, nhìn A Đào, “Có được không ạ?”
A Đào thấy bé viết vui vẻ, chữ viết còn đẹp hơn nàng rất nhiều nên cũng tùy bé, gật gật đầu.
Đào Bảo vui vẻ cười, lại gần nhắc nhở nàng: “Đừng mất tập trung trong giờ học nữa nhé! Phụ thân giảng bài hay lắm.” Vừa rồi còn là đứa con nít ngoan ngoãn, chớp mắt liền biến thành tiểu thượng tiên nhắc nàng phải nghe giảng.
Nhưng chẳng qua chỉ là đứa bé, thượng tiên giảng bài khoảng một canh giờ thì Đào Bảo đã ngủ gật nửa canh giờ, sau đó mơ mơ màng màng ngã lên người Ngọc Quản. Ngọc Quản cúi đầu nhìn đứa bé phấn điêu ngọc trác, nhất thời không biết làm thế nào.
*phấn điêu ngọc trác: gương mặt đẹp như bức tượng điêu khắc, da mịn như viên ngọc đã được mài giũa.
Đến khi tên tiểu tử này lảo đảo sắp ngã xuống thì có một cánh tay mảnh khảnh giơ ra kéo bé.
Ngọc Quản nhìn A Đào che chở bé, tiểu tử kia ngủ say nhưng vẫn giơ tay ôm chặt cánh tay nàng. Cuối cùng A Đào dứt khoát ôm tên tiểu tử này lên đùi để bé an tâm ngủ.
Ánh mắt Ngọc Quản thoáng tối sầm lại, cảm thấy hơi mất mát, sau đó cúi đầu tiếp tục ghi bài.
Đến khi hết giờ học, các đệ tử tốp năm tốp ba thu dọn sách vở trở về nhà. Đình Hòa đi xuống, tới tận bên trong hàng cuối cùng, thấy Đào Bảo ngủ say sưa trong ngực A Đào liền khom người ôm bé.
Tiểu tử kia dù ngủ say nhưng vẫn ôm chặt A Đào, làm thế nào cũng không chịu buông ra, trong miệng lẩm bẩm: “Mẫu thân…”
Tay Đình Hòa khựng lại, nhìn A Đào.
A Đào trái lại không nhìn hắn. Nàng cúi đầu nhìn bé, nói với thượng tiên: “Ta đưa nó về.”
Đình Hòa lạnh nhạt nói: “Được.” Sau đó thu tay lại, khoanh tay đi trước.
A Đào bế Đào Bảo, đi theo sau thượng tiên, cùng hắn một trước một sau đi ra ngoài.


Chương 55: Đã kết hôn
Chuyển ngữ: Méo
Biên tập: Tiểu Sên
A Đào ôm Đào Bảo đi cạnh thượng tiên, dọc đường đi thượng tiên không nói câu nào. A Đào là một nàng đào kiệm lời nên cũng chỉ lẳng lặng ôm Đào Bảo cho tới khi đến nhà.
Thượng tiên cẩn thận tỉ mỉ, trong ngoài nhà đều được thượng tiên dọn dẹp sạch sẽ.
Trong sân treo một số bộ trang phục và giày của trẻ con, trong phòng cũng có rất nhiều đồ chơi mà trẻ con thích.
Vào nhà, Đào Bảo mới mơ mơ màng màng tỉnh dậy từ trong ngực A Đào. Lúc gương mặt của mẫu thân lọt vào tầm mắt, Đào Bảo sửng sốt mấy phút rồi mới mở miệng khẽ gọi: “Mẫu thân.” Giọng nói vừa vui mừng vừa thấp thỏm.
A Đào cúi đầu nhìn bé.
Nàng trông thấy một đôi mắt to ngập nước, gương mặt bụ bẫm đang trề môi trông vô cùng đáng yêu.
Lúc nàng rời đi vẫn còn là một quả trứng phượng hoàng to bằng quả trứng gà, mới qua nửa năm thế mà đã biến thành một đứa bé trai.
Đào Bảo thấy mẫu thân không nói gì, nghĩ rằng nàng không thích mình liền cúi đầu hỏi: “Con…Con có thể gọi người như vậy không?” Nếu A Đào không đồng ý cho bé gọi như vậy, dường như bé sẽ khóc to ngay.
A Đào suy nghĩ một chút, nghiêm túc nói: “Việc này, con phải hỏi phụ thân con.”
Trước kia từng nói, sau khi được sinh ra, đứa trẻ sẽ trở về Cửu Nguyên sơn, chuyện này thượng tiên đã đồng ý. Đây cũng là một trong những quy củ nàng học được khi còn ở Đông Hải.
Hả? Đào Bảo mở miệng, rõ ràng có chút vui mừng, sau đó nhanh chóng nhìn sang Đình Hòa: “Phụ thân?”
Đình Hòa không nói chuyện, cũng không nói không thể.
Đào Bảo trong lòng hiểu rõ, biết được phụ thân ngầm đồng ý liền ngay lập tức ôm A Đào gọi: “Mẫu thân.”
A Đào cong môi cười, tùy bé gọi nàng.
Ở nhà thượng tiên một lúc, đến khi mặt trời lặn, cách đó không xa khói bếp ở cung điện vấn vít, Đình Hòa cũng đã làm xong bữa tối.
A Đào thấy không còn sớm, dĩ nhiên là phải đi về. Đào Bảo đi theo A Đào đến tận trong sân, đôi chân ngắn đi vội vã, bàn tay nhỏ bé nắm thật chặt áo nàng, luyến tiếc không muốn nàng đi.
Đến khi thấy phụ thân làm xong bữa tối từ phòng bếp đi ra, Đào Bảo mới ngẩng đầu lên nói: “Phụ thân, người bảo mẫu thân ở lại dùng bữa tối được không?” Bé muốn phụ thân giúp bé giữ mẫu thân lại, nếu phụ thân mở miệng, chắc chắn mẫu thân sẽ ở lại.
A Đào nghe thấy liếc mắt nhìn thượng tiên, thấy vẻ mặt hắn lạnh lùng trong lòng dĩ nhiên hiểu được liền nói với Đào Bảo: “Không cần đâu, ta đi về đây.”
Rồi nhẹ nhàng buông tay bé ra, nói với bé: “Con phải nghe lời phụ thân con, nếu con nhớ ta, ta sẽ tới thăm con.”
Cho tới bây giờ nàng chưa từng bị lệ thuộc vào ai cả, hơn nữa làm mẫu thân nàng cũng chưa thích ứng được, nhưng nếu đứa bé này muốn gặp nàng, muốn gần gũi với nàng thì nàng sẽ tới. Thượng tiên dạy bé rất tốt, nghĩ tới về sau bé lớn lên cũng giống phụ thân, nàng không thấy lo lắng gì hết.
Thấy mẫu thân nói như vậy, Đào

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#hvvsyd