Hồi 2 - kì tình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

_Sáng hôm sau_

Từ từ mở mắt , quay qua nhìn phía khung cửa sổ trắng nheo mắt lại
" Chói mắt chết đi được , ai kéo rèm ra vậy ?"
Đột nhiên có giọng nói của một người đàn ông trung niên cất lên
" Cậu chủ! Ngài phải dậy rồi "

Văn Tuấn Huy đầu đau như búa bổ nặng nề ngồi dậy , tay đưa lên miết hai bên thái dương ,anh chỉ nhớ rằng hôm qua sau khi kết thúc bữa tiệc anh có cùng trợ lý của mình là Lee chan đi Bar nhưng sau đó uống say quá và giờ không nhớ gì nữa luôn
" Mấy giờ rồi ?" Anh nhìn qua người đàn ông trung niên hỏi , cũng chính là Park quản gia của nhà cậu suốt 40 năm nay

" Đã 9h15 sáng rồi thưa cậu ! Phu nhân đang chờ cậu ở dưới tầng để cùng dùng bữa sáng "

"Bác cứ bảo với mẹ tôi cứ ăn trước đi , tôi sẽ xuống sau "
Ngay khi anh định nằm xuống thì Park quản gia nói tiếp
" nhưng còn cậu Từ cũng đang ở dưới tầng ạ ! "
Câu nói này của bác Park khiến nam nhân kia nhanh nhẹn rời giường
" Thì liên quan gì đến tôi chứ ? "
Park quản gia chỉ biết thở dài nghĩ bụng
</ Cậu nhóc đó quan trọng thật đấy />
" Vậy tôi xin phép xuống tầng trước "
Nói xong Park quản gia liền đi xuống tầng , đến bên cạnh Nam phu nhân nói thầm điều gì đó với bà khiến người phụ nữ cười với vẻ vui sướng lắm rồi bà cũng lại nói thần điều gì đó với Park quản gia , Minghao không hiểu vấn đang xảy ra nhưng tình huống này cậu giống như thể một chú thỏ con đứng giữa hai con sói vậy nghĩ tới điều đó khiến cậu rùng mình nổi cả gai ốc
Nam phu nhân nhìn qua cậu , nhẹ nhàng cầm tay cậu lên
" Hạo Hạo con đi đường chắc cũng mệt rồi hẳn là phải đói lắm "
Cậu chỉ biết cười gượng mà đáp lại
" Không có ạ , con đã ăn từ nhà rồi "
Nam phu nhân chẳng nói chẳng rằng kéo tay cậu đến bàn ăn , kéo ghế ra ấn vai cậu xuống
" Ngoan ăn một chút coi như nể mặt ta được không nào ? "
Nam phu nhân đã nói đến như vậy thì cậu làm sao từ chối được nữa chứ cậu chỉ biết gật đầu ngoan ngoãn ngồi im bên cạnh bà
Một lúc sau nam nhân kia bước xuống  tầng với bộ thường phục , mái tóc xám còn vuốt ngược vào hôm qua thì nay cũng đã được hạ xuống khiến cho anh trông rất gần gũi nhưng dù trông như nào thì cũng chả khiến Minghao chú ý đến trước đây cậu cũng đã nhìn thấy không ít lần rồi nên cũng chả còn lạ lẫm gì về bộ dạng này của hắn
bà Nam nhăn mày trách móc
" Sao giờ mới xuống ? Còn không mau ngồi xuống muốn làm màu đến bao giờ?  "
Anh thở dài ngồi đối diện với Minghao rồi nói
" Lần sau mẹ cứ ăn trước là được rồi mà ?"

" Được vậy lần sau mẹ không đợi mày nữa , mà sẽ ra ngoài ăn sáng cùng Hạo Hạo "
Nam phu nhân vừa nói vừa gắp lia lịa thức ăn vào bát Minghao khiến cậu bối dối
" Nam phu nhân người dừng lại được rồi nhiều như vậy con ăn cũng không hết được ah~ "
" Nhưng còn chưa đủ mà , có phải ở úc con ăn uống không tử tế phải không ? "
Nam phu dừng lại không gắp tiếp nhưng luôn miệng hỏi han cậu

" Không có ạ " cậu lắc đầu
" Con ăn uống rất điều độ người không cần lo lắng đâu ah"
Minghao gắp đồ ăn bỏ qua đĩa trống bên cạnh
Anh nhìn cậu với ánh mắt không hài lòng </ rõ ràng là rất gầy mà còn chối >/
" Vậy sao vậy con uống thêm cốc trà hoa cúc này đi chính tay ta làm đó "
Năm phu nhân với ánh mắt mong chờ nhìn Minghao
" Tí con sẽ uống mà người mau dùng bữa đi nguội hết đồ ăn đó "
Cậu mỉm cười nói rồi gắp đồ ăn cho Nam phu nhân
" Được rồi Hạo Hạo ngoan của ta còn cũng mau ăn đi "
Nam phu nhân nâng chén cơm lên từ từ dùng bữa
Về phía Văn Tuấn Huy khi thấy mẹ mình cùng Minghao thân thiết mà cảm thấy như mình bị bỏ rơi giống như thể con ghẻ vậy
" Rốt cuộc ai mới là con trai của người vậy chứ "

" Là con nhưng nếu là Hạo Hạo thì chắc sẽ tuyệt hơn"
Nam phu nhân thản nhiên đáp
Nhìn hai mẹ con như thế này khiến Minghao cảm thấy rất buồn cười nhưng cậu cố kiềm lại mà phát ra những tiếng nho nhỏ
" P-phư phư "
Hắn nhìn qua cậu thấy vậy mà không kiềm được lòng ai nhờ cậu đáng yêu vậy chứ cậu cười khiến bản thân hắn cũng vui theo đã lâu lắm rồi hắn mới lại được thấy nụ cười của cậu , nếu cậu đã quay về bên hắn thì dù có thế nào đi nữa hắn cũng nhất định không buông tay cậu
" Được rồi ăn mau thôi '"

_Sau khi dùng bữa xong _
"Hạo Hạo con mau uống cốc trà đi rồi cho ta biết hương vị "
Nam phu nhân thúc dục Minghao uống cốc trà
Minghao cầm cốc trà lên nhấp ngụm nhỏ
" Oa ngon thật đó , người khéo thật ahh"
Minghao sáng mắt lên uống ngụm lớn hơn
Nam phu nhân vui vẻ đáp
" Con nghĩ ta là ai chứ ahha "
Dường như bà sắp bị Minghao khen đến phổng cả mũi rồi
" Tuy có chút đắng nhưng sự kết hợp  với mật ong , táo đỏ thật sự rất tuyệt đó ạ "
Nam phu nhân ngạc nhiên nói
" Con có thể đoán được nguyên liệu sao ? "
" Vâng , nhưng còn vị gì đó lạ lắm con không đoán ra  " khẽ nhíu mày
Nam phu nhân chột dạ vội nói
" Chắc sẽ đoán ra thôi con ngồi ở đây cùng Jun chút nhé ta cùng quản gia ra ngoài một chút "
" Người đi đâu vậy để con đi cùng " Minghao chuẩn bị đứng dậy thì Nam phu nhân ấn chặt cậu xuống
" Ta với quản gia đi là được rồi chờ ta chút rồi ta về ngày nhớ chờ ta nhé"
Nói xong nam phụ nhân cùng Park quản gia phi nhanh ra ngoài để lại Minghao cùng Jun đang ngồi trong bầu không khí ngột ngạt , vì biết Minghao sẽ chả chịu mở lời nên
Jun đành cất lời trước
" 6 năm nay em sống vẫn tốt chứ "
Minghao cầm chén trà uống hết rồi đáp lại
" Vẫn rất tốt "
" Em đổi mùi nước hoa sao ? "
" Chắc vậy "
" Mùi thơm lắm mùi của hoa Atiso "
Hắn sát lại gần minghao
Minghao giật mình nghĩ bụng
</ Chết tiệc thuốc ức chế không có tác dụng sao />
Cậu nhanh chóng đứng dậy đi về phía cửa chính
" Xin lỗi Văn tổng tôi phải về rồi phiền ngài nói với Văn phu nhân rằng ngày 3 ngày nữa tôi sẽ quay lại sau "
Minghao tính mở cửa ra thì nó đã bị khoá chặt từ bao giờ rồi
" Chậc ! đây là ý gì chứ ? "
Mùi hương của cậu nồng hơn cơ thể cũng bắt đầu nóng bừng khiến cậu cuống hơn cậu cố gắng mở cánh cửa ra nhưng hoàn toàn vô dụng và
hắn đã đứng đằng sau cậu từ bao giờ chả hay , Hắn cúi xuống ghé sát vào tai cậu nói
" Em là Omega sao ? "
Hắn nói xong liền đưa bàn tay hư của mình luồn vào bên trong chiếc áo sơ mi của cậu ,mùi alpha của hắn toả ra nồng nàn khắp phòng ,  biết mình sắp lâm vào tình trạng nguy hiểm cậu liền đẩy mạnh hắn ra chạy thẳng vào nhà vệ sinh chốt cửa lại, hắn đuổi theo cậu khi thấy cậu trốn trong đó liền đập cửa rầm rầm ( sao cảnh này cứ như hãm hiếp ấy :> nhỉ ?? )
" nước lạnh , n-nước lạnh " 
Tay cậu run rẩy mở vòi , nặng nề trèo vào bên trong bồn tắm mùi hương của hắn rất cuốn hút cậu cái mùi rượu vang của hắn thật sự rất hút cậu ai cũng biết cậu là con nghiện rượu vang cả chỉ cần nghĩ đến cơ thể cậu đã liền nóng rực lên kèm theo cơn đau nhức âm ỉ , phần bên dưới đã cứng lên hậu huyệt cũng vô cùng ngứa ngáy
</ Mình muốn , muốn nó nhưng dù có thế nào thì cũng sẽ không phải với hắn />
"TỪ MINH HẠO EM MAU RA ĐÂY CHO TÔI " hắn gầm lên điên cuồng đập cửa
" Tôi bảo rồi tôi không phải là Omega tôi là Beta "
" Vậy em mau ra đây nếu là Beta thì tại sao phải trốn tránh tôi?"
Không nghe thấy cậu trả lời hắn liền nói thêm
" TÔI ĐẾM ĐẾN 3 EM MÀ KHÔNG RA THÌ ĐỪNG CÓ TRÁCH TÔI "
Hắn bắt đầu đếm nhưng không hề thấy cậu đáp lại mà chỉ nghe thấy tiếng nước róc rách hắn bắt đầu thấy lo lắng không nói gì thêm mà đạp đổ cả cánh cửa xông vào bên trong thì mùi atiso của cậu đã sộc thẳng lên mũi hắn như một lời mời gọi , khi hắn thấy cậu đang ngâm mình trong nước chiếc áo sơ mi mỏng tanh ướt nhẹp để lộ ra 2 bông hoa nhỏ lúc ẩn lúc hiện sau chiếc áo sơ mi khuôn mặt mĩ miều của cậu đỏ ứng , lại càng khiến hắn nổi dậy thú tính , hắn nhanh chóng bế cậu ra khỏi bồn tắm đặt cậu lên giường ,hắn lại tiết ra một lượng pheromone lớn khiến Minghao dường như không còn khả năng chống cự trước hắn
Cậu bỗng nhào lên người hắn ôm chặt cổ hắn miệng thì thầm
"Em rất m-muốn ahh mau giúp em đau quá ahh~"
Hành động lời nói của Minghao đã khiến hắn bất ngờ cũng rất vui sướng
" Đây là em đang quyến rũ Anh sao ? "Hắn nhếch mép nói
" Đúng ahh~ là đang quyến rũ anh mau cho em "
Cậu gấp gáp cởi thắt lưng của hắn nhưng hắn lại cầm lấy tay cậu nói
" Để anh em chỉ cần hưởng thụ thôi "
Nói rồi hắn đè cậu xuống cởi sạch những thứ đồ vướng víu trên người cậu ,  cúi xuống ngấu nghiến cánh môi mềm mại của cậu đưa lưỡi tách miệng cậu ra , khuấy đảo bên trong khoang miệng cậu hai chiếc lưỡi cứ quấn lấy nhau mà không nỡ dứt ra , bàn tay thừa thãi kia của hắn vì rảnh rỗi mà trườn xuống mân mê nhũ hoa đang đỏ ửng của cậu , dịch vị chưa kịp nuốt xuống chảy ra bên ngoài hắn dứt môi mình ra khỏi môi cậu vì cậu có vẻ như sắp hết dưỡng khí mà có chút nuối tiếc , cậu thở dốc há miệng hớp từng ngụm dưỡng khí , chiếc lưỡi thành thục của hắn lê một đường kéo dài kéo dài từ cổ đến xương quai xanh của cậu cắt mút cho đến khi để lại dấu vết đỏ lựng trên làn da trắng hồng của cậu hắn mới hài lòng rời đi xuống bên nhũ hoa đang bị bỏ trống của cậu mà ve vãn rồi mút mạnh
" Umh ......ahh "
Hành động của hắn khiến cậu cong người phát ra những tiếng rên nhỏ
Những tiếng rên khiêu gợi cứ thế mà truyền thẳng đến tai hắn kích thích vô cung , cự long bên trong chiếc quần cũng đã nhô lên từ lúc nào không hay
________________________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net