Chapter 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Con thuyền lướt trên mặt biển, đi về hướng mặt trời phương tây. Ánh nắng từ từ tắt dần khiến nhiệt độ xung quanh hạ thấp, không khí chuyển lạnh, gió thổi mái tóc Lâm Lạc Kiệt xốc lên rối tung, lộ ra vài vết thương đã để lại sẹo mờ.

Vương Tuấn Dũng đã nằm chết giấc, bởi vì đêm qua giằng co với Trần Tuệ Đình rồi hôm nay còn phải đối phó cảnh sát, nó kiệt sức mệt nhoài, như trải qua một trận chiến thập tử nhất sinh. Thế cũng tốt, đỡ mắc công anh phải nghĩ cách dụ nó đi – Lâm Lạc Kiệt giấu bánh kem vào hộp giấy, mon men mò đến khoang chứa rượu, gõ cộc cộc làm ám hiệu: "Còn sống thì lên tiếng đi này."

Bên trong yên ắng không có động tĩnh gì, Lâm Lạc Kiệt nheo mắt mở nắp thùng rượu ra, phát hiện Hồng Thiên Dật đã ngủ say từ lúc nào. Trên người còn lấm tấm vết máu, khắp cơ thể đều toả ra mùi hương xuất sắc không chê vào đâu được, vết thương do trúng đạn trên cánh tay không biết ra sao, tổng thể nhìn rất là chán chường.

Có lẽ là do dưới khoang thuyền ẩm thấp lạnh lẽo, Hồng Thiên Dật dùng hai cánh tay ôm lấy chính mình, co đầu gối cuộn trong một góc, chiều cao ưu tú của khủng long bỗng nhiên hoá thành bé nhồi bông, khiến Lâm Lạc Kiệt không nhịn được nhìn nhiều thêm vài cái.

Hồng Thiên Dật ngủ trầm trầm, lay thế nào cũng không dậy, Lâm Lạc Kiệt hết cách đành phải ngồi ở đó canh giữ, phòng ngừa có người đột ngột xuống đây phát hiện ra cậu rồi tưởng là Trần gia phi tang thi thể. Hiện giờ kẻ nhắm vào Trần Thuỵ Thư không ít, anh không muốn gây thêm rắc rối cho y.

Lâm Lạc Kiệt làm người ngang tàng, bá đạo ương bướng, nhưng không phải kẻ chẳng biết nói lý. Ba năm nay Trần gia cưu mang mình như thế nào, anh đều nhớ rất rõ, cho dù anh không biết trước kia mình đã làm chuyện gì để mất đi ký ức, nhưng từ lúc biết nhận thức loài người cho đến giờ, anh chưa từng làm chuyện gì phía sau lưng Trần gia. . .À, không, anh đang giấu một người dưới mí mắt Trần Thuỵ Thư đây. Lâm Lạc Kiệt sầu muộn thở dài, chỉ vào gương mặt say giấc của Hồng Thiên Dật: "Mày đó, cố sống để mà báo đáp tao đi, chết sớm quá tao lại không biết phải đòi nợ ai."

Suốt cả đêm hôm ấy, Lâm Lạc Kiệt không ngủ.

Giấc ngủ đến với Lâm Lạc Kiệt tương đối dễ dàng, chỉ cần anh muốn là có thể điều khiển cơ thể vào trạng thái nghỉ ngơi. Thức trắng đêm đối với Lâm Lạc Kiệt không có gì hiếm lạ, thậm chí khi không ngủ, rõ ràng thân thể đang căng thẳng mệt nhọc, anh lại có cảm giác quen thuộc dị thường. Song Vương Tuấn Dũng lại nói, cũng vì anh thiếu ngủ nhiều quá mới dẫn đến việc quên hết quá khứ, cái thái độ nghiêm túc chân thành của nó làm Lâm Lạc Kiệt suýt nữa thì tin, cũng may là anh mất trí nhớ chứ không có mất trí.

Lâm Lạc Kiệt buồn tẻ canh gác, ngồi được vài tiếng thì bắt đầu ngờ ngợ. Có phải là Hồng Thiên Dật đói lả mà ngất đi chứ không phải đang ngủ hay không? Có phải chờ anh lâu quá nên thằng oắt này đi đời nhà ma, đang ở tử môn tranh luận với quỷ vô thường? Lâm Lạc Kiệt bần thần đứng dậy, thò đầu vào thùng rượu, sau đó suýt bị doạ hộc máu: "Mày tỉnh rồi? Tỉnh khi nào? Sao không nhúc nhích gì vậy?"

Hồng Thiên Dật chỉ nói: "Có người lạ đến."

"Tao cài chốt kỹ rồi, đứa nào léng phéng tới. . ." Lâm Lạc Kiệt nói được một nửa mới hiểu kẻ Hồng Thiên Dật đề cập đến không phải là người trên thuyền, mà đúng là 'người lạ' từ nơi khác xâm nhập.

Thiết bị báo động trên tàu reo lên rất lớn, âm thanh vang dội đánh thức cả Vương Tuấn Dũng đang đà phi thăng. Nó rớt xuống đất cái oạch, giật mình đến nỗi bật dậy chống tay lên eo chửi đổng: "Tiên sư bố đứa nào-. . ."

Một bóng người ngã ầm xuống ngay dưới cửa phòng nó, Trần Tuệ Đình híp hai mắt đen ngòm tiếp tục tẩn kẻ đột nhập thứ hai. Vương Tuấn Dũng há hốc mồm tỉnh cả ngủ, hoảng hốt vớ lấy mành cửa trùm lên đầu đối thủ, đánh đấm không thương tiếc: "Ai vậy?!"

"Không biết!" Trần Thuỵ Thư cũng hiếm khi chật vật, được Trần Tuệ Đình bảo hộ sau lưng, ra hiệu cho vệ sĩ tập trung khống chế tình hình. Cậu ta và Trần Trí Đình vốn đang bàn về chuyện làm ăn của Trần gia, hơn mười chiếc tàu ngầm đột nhiên xuất hiện trong bán kính mười mét. Chúng nó lấy tốc độ nhanh nhất tiếp cận thuyền du lịch, những kẻ lạ mặt thẳng tay hạ sát những người canh gác rồi leo lên thuyền.

Trần Thuỵ Thư chỉ huy mọi người lùi dần lên boong tàu, kéo dài thời gian thả thuyền cứu sinh: "Lần này sợ cảnh sát chú ý nên tôi không chuẩn bị nhiều đạn dược trong hầm ngầm. Trước hết tìm cách phân tán mọi người ra, chúng không chỉ có súng mà còn có thiết bị phóng xạ diện rộng, nếu chúng ta không khống chế được nó thì sẽ rất khó để chạy thoát!"

"Bọn này thật là chịu chơi, dám dùng cả phóng xạ!" Vương Tuấn Dũng hò hét: "Không biết là yêu quái phương nào, cũng có tí bản lĩnh đấy!"

"Hồng gia." Trần Tuệ Đình vừa nói vừa giơ tay lên, siết chặt cổ một tên địch nỗ lực đánh lén mình, Vương Tuấn Dũng mạnh mẽ lôi y đi, tên kia mới tránh được kết cục bị ghìm chết, phẫn nộ gào khan: "Cái gì Hồng gia?! Hồng gia chẳng phải đang giao hảo tốt đẹp với nhà các người sao?!"

"Hắn nói tìm Hồng Thiên Dật." Trần Tuệ Đình máy móc đáp: "Hắn nói Hồng Thiên Dật đang ở đây."

"Tào lao!!" Vương Tuấn Dũng quay đầu đạp gã đàn ông xui xẻo xuống, thay trời hành đạo: "Hồng Thiên Dật mà ở đây, bố mày quỳ hai đầu gối! Năm xưa Hồng Thái Ninh làm gì ai mà chả biết, Hồng Thiên Dật có còn sống thì cũng là người thực vật, lấy đâu ra chuyện anh ta chạy đến đây làm loạn! Thằng láo toét kia, mày đừng có lộng hành, khi bố đây tung hoành giang hồ mày chỉ mới biết nắm tay con gái, mua trà sữa valentine!"

Trần Thuỵ Thư xoa hai bên thái dương: "Hồng gia mà cố tình gây sự, thì là muốn đoạn tuyệt quan hệ với Trần thị."

"Gì chứ? Biết đâu là Hồng Thái Ninh ghét anh nên cố ý tìm người chỉnh anh!" Vương Tuấn Dũng cáu kỉnh muốn lật bàn, đương lúc giở thói côn đồ đi hành hung chúng sinh thì bị Lâm Lạc Kiệt túm đầu: "Năm xưa Hồng Thái Ninh làm gì?"

"Em có biết đâu, em nói vậy thôi!" Vương Tuấn Dũng sừng cộ: "Tên Hồng Thái Ninh đó chuyện ác nào mà hắn ta không làm, hèn hạ đến nỗi chính vợ con hắn ta còn phải khinh thường, dính tới hắn không có chuyện gì tốt, nói ra còn mắc ói!"

"Đi, mày ra đây phụ anh đánh người." Lâm Lạc Kiệt choàng tay qua cổ lôi nó đi, không hề đả động gì đến hai anh em Trần gia.

"Thôi xong." Trần Thuỵ Thư lần thứ hai xoa xoa thái dương, chán nản nói: "Lâm Lạc Kiệt dù mất trí nhớ vẫn là một con báo săn tinh tường, Vương Tuấn Dũng sẽ lộ bài cho mà xem."

Nói hết rồi vẫn không thấy có người hô ứng, Trần thiếu gia mới nhớ ra kẻ đứng kế bên mình còn bận tháo khớp xương cốt người ta, đau đầu gõ trán, ấn vào cái nút nhỏ trên tai nghe: "0058, mở chốt đi."

Lâm Lạc Kiệt nửa tha nửa kéo Vương Tuấn Dũng vào góc khuất, nắm lấy hai lỗ tai nó: "Hồng Thái Ninh đã làm gì Hồng Thiên Dật?"

"Họ là hai anh em đó anh, Hồng Thái Ninh có thể làm gì em hắn chứ?" Vương Tuấn Dũng thấy anh nó định lên mạng tra án thì vội vàng chặn lại: "Bài báo trên mạng đều bị Hồng Thái Ninh khống chế hết rồi. Mấy năm nay bàn tay của hắn vươn xa lắm, tuỳ tiện tra có thể bị hắn phát hiện vị trí đấy. . ."

"Anh sợ gì hắn." Lâm Lạc Kiệt giãy ra: "Mà Hồng Thái Ninh thực sự là anh của Hồng Thiên Dật à? Nhìn không giống gì cả."

"Tất nhiên là không giống rồi, Hồng Thái Ninh là con của vợ trước, Hồng Thiên Dật lại giống mẹ hơn, dĩ nhiên là-. . ." Vương Tuấn Dũng dừng một chút, trợn mắt trừng trừng. Để đảm bảo tính bí mật của các thành viên cao tầng, Icann phong toả toàn bộ các tin tức liên quan đến thông tin cá nhân. Hồng Thiên Dật là con bài quan trọng, càng phải được bảo mật khắt khe. Như vậy – Vương Tuấn Dũng hoảng hồn - Lâm Lạc Kiệt làm sao biết được mặt Hồng Thiên Dật trông như thế nào?

Nó hoang mang nắm tóc Lâm Lạc Kiệt: "Anh? Anh nhớ được cái gì rồi?"

Lâm Lạc Kiệt so với nó còn hoang mang hơn: "Ý mày là gì? Chuyện nhà họ Hồng liên quan gì đến trí nhớ của anh?"

Nhìn Vương Tuấn Dũng nuốt nước bọt, Lâm Lạc Kiệt càng thêm hoài nghi: "Trước đó anh đây và Hồng Thiên Dật có quen nhau?"

Vương Tuấn Dũng vò tóc, điên cuồng vò tóc trong câm lặng. Cảm giác trời sập xuống này là gì? Nó vô tội mà.

Lâm Lạc Kiệt nhìn chằm chằm nó, sợ nó vò tới hói, bèn hảo tâm vỗ vai: "Anh biết mày giấu anh nhiều thứ, nhưng chuyện có liên quan đến Hồng Thiên Dật, mày biết bao nhiêu phải khai ra hết."

Vương Tuấn Dũng rưng rưng nước mắt, nhỏ giọng thút thít: "Vì Hồng Thiên Dật đang ở đây hả anh?"

"Ừ."

". . ."

Vương Tuấn Dũng lắc lư như một con quay chạy theo phía sau Lâm Lạc Kiệt, vẫn chưa hoàn hồn hẳn: "Anh đừng có nói là anh mang anh ta tới đây để em bắn một phát nha!"

Lâm Lạc Kiệt không nói gì, chỉ lườm nó một cái rồi tăng tốc đuổi đến khoang chứa rượu. Vừa nãy anh chỉ ra ngoài xem tình hình để tính toán nên giấu Hồng Thiên Dật ở đâu, nào ngờ phía sau còn có nhiều khuất tất như thế. Trong đầu Lâm Lạc Kiệt nảy sinh vô vàn nghi vấn, song anh vẫn biết nên đặt trọng tâm vào tình huống nào.

Chỉ là khi Lâm Lạc Kiệt quay lại thùng rượu, Hồng Thiên Dật đã không còn ở đó.

"Người đâu?" Vương Tuấn Dũng xoay vòng vòng: "Bị bắt rồi?"

Lâm Lạc Kiệt sờ lên chiếc khuyên tai rồi xoay người vọt ra ngoài như một cơn lốc. Anh linh hoạt tránh lọt vào tầm tấn công của đám khách lạ xâm nhập, cố gắng giảm thiểu xung đột nhiều nhất có thể, phóng lên boong tàu. Hiện giờ nơi này là chiến trận ác liệt nhất, đám người kia đã chuyển từ súng laze sang vũ khí lạnh, rõ ràng không muốn tổn thương chí mạng, lại thích chơi trò cấu rỉa thịt nhau.

Lâm Lạc Kiệt bị một gã cao to chộp trúng ném xuống sàn, bật người đá văng cằm gã, tước lấy vũ khí gã cầm cắm phập vào đầu vai khiến gã thét lên, hai cánh tay lực lưỡng vạm vỡ vươn ra bóp chặt tay anh. Lâm Lạc Kiệt phẫn nộ lên gối đập vào bụng gã, vốn không muốn giằng co quá lâu với tên này. Ai biết đối phương ăn phải thuốc tăng lực gì, đột nhiên bùng nổ lăn lộn đè Lâm Lạc Kiệt xuống sàn, tàn bạo bẻ gãy xương cổ tay anh.

Lâm Lạc Kiệt đau điếng người, nhấc mũi giày kích hoạt thiết bị gây tê, hung hăng đạp vào mặt gã. Thiết bị gây tê lập tức rụt về, thay vào đó là một lá thép mỏng manh sáng bóng, 'xoẹt xoẹt' vẽ lên người đối phương từng vết thương sâu hoắm. Gã cao to đau quá hoá rồ, gầm lên một tiếng rồi húc thẳng vào người Lâm Lạc Kiệt khiến anh văng ra xa, đầu đập vào lan can thuyền, thiếu chút nữa hôn mê.

Lâm Lạc Kiệt lồm cồm bò dậy, luồn lách qua từng lớp người đang đánh đấm kịch liệt, nhào tới một góc thuyền, túm chặt tay kẻ đang giấu mình sau những người bị đánh ngất: "Cosplay thi thể nghiện rồi à? Sao mày không ở yên một chỗ, chạy chạy cái gì?! Tìm mày cực muốn chết! Gãy luôn tay rồi này!"

Hồng Thiên Dật không hề nhìn anh, chỉ quan sát biến động gần đó rồi nói: "Thuyền cứu sinh đã được thả xuống chưa?"

"Sao tao biết! Mày-. . ." Lâm Lạc Kiệt chưa nói hết câu, đã thấy một kẻ phát hiện hai người bọn họ. Đối phương dường như còn biết Hồng Thiên Dật là ai, há mồm định tri hô. Thế nhưng vài phút sau hắn ta vẫn không thể thốt nên lời, chỉ thẳng tắp ngã ra sau, trợn tròn mắt nhìn bầu trời xanh. Không mất bao nhiêu thời gian, từ tai mũi miệng, thậm chí là hốc mắt của hắn bắt đầu tràn ra máu tươi, lồng ngực phập phồng vài cái rồi dừng hẳn.

Lâm Lạc Kiệt sững sờ, skill gì đây? Phun độc vô hình? Cách không ám sát? Quan trọng nhất, anh không biết hung thủ là ai! Lỡ đâu đối phương có thù oán với Hồng Thiên Dật. . .

"Nơi này không an toàn, mày đi theo tao!" Lâm Lạc Kiệt sốt sắng lôi Hồng Thiên Dật đi, muốn gọi Vương Tuấn Dũng đuổi sát, nhưng vừa liếc đến chỗ thằng bé kia đã thấy nó lăn sang một bên, bị quật túi bụi lại kiên quyết không chịu rời khỏi vòng chiến.

"Vương Tuấn Dũng!!"

"Anh đi trước đi, kẻ này có quen biết với Hoàng Minh Minh!!!" Vương Tuấn Dũng ăn đủ đòn, cũng không kiêng dè gì với đối phương: "Nói! Anh ta đang ở đâu?!"

Hoàng Minh Minh là thằng oắt nào? Lâm Lạc Kiệt lửa giận bừng bừng: "Mày đi qua đây! Anh giận bây giờ!! Mẹ nó trong không khí có một con quỷ!"

Hồng Thiên Dật đột nhiên giật bắn người.

Cậu ghìm tay Lâm Lạc Kiệt rất chặt, còn ghìm trúng cổ tay đã gãy của anh khiến Lâm Lạc Kiệt đau thấu trời xanh, điên tiết gầm lên: "Một đứa hai đứa đều không biết nghe lời!!"

Hồng Thiên Dật quay phắt lại nhìn anh, mặt trắng bệch như giấy, môi khô khốc nứt nẻ từng vết, tóc tai bù xù dính đầy bụi đất. Hai mắt mở to, tơ máu như chiếc những rễ cây bò vằn vện khắp tròng mắt cậu, tựa hồ mang sinh mệnh riêng mà vùng vẫy trồi dậy, dữ tợn và hung tàn chiếm lĩnh con ngươi. Hồng Thiên Dật hơi hé miệng, rõ ràng không phát ra âm thanh gì nhưng lại là làm cho Lâm Lạc Kiệt run rẩy, đứng chết trân một chỗ không thể động đậy.

Hơi thở nguy hiểm như một bàn tay vô hình chạm vào linh hồn Lâm Lạc Kiệt, dần dần leo từ gót chân lên đỉnh đầu, chậm rãi hoà tan sự sợ hãi của anh thành xúc cảm tê dại chạy khắp thân thể, quyến luyến vấn vương và trói chặt mọi phản kháng trong vô thức. Lâm Lạc Kiệt chỉ có thể hốt hoảng nhìn Hồng Thiên Dật, nhìn cậu khiến mọi người xung quanh ôm đầu khựng lại, đồng loạt ngã rạp.

Toàn bộ thiết bị điện tử trên tàu phát ra tiếng rít chói tai, cửa sổ thuỷ tinh vỡ tan loảng xoảng, những trận nổ lớn nhỏ dần dần xuất hiện, làm cho con thuyền bắt đầu nghiêng về một phía.

End Chapter 8

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net