[Fanfic]One-shot: Mật ong

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Authur : Dreams a.k.a Hoàng Vy
Summary : câu chuyện tình cảm giữa hai con người giản dị trong một cuộc sống không thể bình thường hơn
Rating: Ai cũng đọc được hết :v
Gerne: fluff, siêu fluffy '3'

Note: Thực ra fic này mình viết cho event nhân ngày sinh nhật của Eren. Nhưng vì lúc mình biết đến event thì đã gần deadline, mình đang bận kiểm tra túi bụi và trên hết là mình không có khả năng viết ngắn nên thôi, mình quyết định xem fic như một sự đóng góp cho page của chúng ta. Đây là lần đầu tiên mình viết one-shot (thiệt luôn) và lần đầu tiên viết cho cặp LeviEren nên ... Đóng góp thoải mái nghen đồng bào, gạch dép gì mình xin nhận hết. :v chân thành cám ơn các bạn nhiều nhiều.

Mật ong.

Đó là suy nghĩ đầu tiên của Levi khi lần đầu nhìn thấy đôi mắt ấy.

Người ta gọi đó là bệnh mù màu. Bệnh này thật ra có rất nhiều dạng. Với anh, anh không thể phân biệt được màu xanh lá. Lá cây luôn mang một màu vàng sẫm. Đồng cỏ chưa bao giờ xanh rì như người ta thường hay kể. Đèn giao thông có hai lần màu vàng. Đối với anh, màu xanh gần như chưa bao giờ tồn tại, nhưng chỉ khi nào anh tháo kính ra mà thôi. Có một loại kính giúp những người như Levi có thể sống một cuộc sống bình thường như bao người khác: kính loạn sắc.

Anh hạn chế đeo chúng, ngoại trừ khi đi trên đường. Việc không nhìn được màu xanh chẳng hề làm anh thấy phiền lòng. Từ lâu anh đã thôi muốn tìm hiểu xem vật đó có thực sự là màu vàng hay không. Mãi rồi cũng quen, dần dà lại nhận ra nó cũng có cái hay riêng.

Thế nên, khoảnh khắc đôi mắt dịu dàng ấy xuất hiện trong tiệm sách cũ tồi tàn của mình, Levi đã mặc định đó mới là màu mắt thật sự của người nọ, mặc cho thực tế có chứng minh ngược lại đi chăng nữa.

Anh vừa uống trà gừng ấm vừa quan sát cậu ta, một tên nhóc chừng hai mươi tuổi, mái tóc đen nhánh dù vài chỗ có hơi nâu. Đang là mùa xuân, tiết trời còn lạnh nên cậu ta khoác lên mình một chiếc áo ngoài dày và dài, quanh cổ quấn một chiếc khăn choàng màu đỏ sậm. Điều mà Levi không hề muốn thừa nhận nhất chính là việc cậu ta có vẻ cao hơn anh nhiều.

Người nọ nãy giờ cứ mãi loay hoay bên kệ sách triết học và nhân văn, hết lấy cuốn này ra rồi lại cất vào, chân mày nhíu chặt như thể đang phải đưa ra một quyết định vô cùng khó khăn vậy.

Khi cậu ta lựa xong thì Levi đã uống cạn ly trà của mình. Cậu ôm năm cuốn sách đặt lên quầy thanh toán, vẻ mặt quyết tâm thấy rõ. Lúc này anh mới nhìn tên nhóc được kĩ càng hơn. Trước ngực cậu ta đeo tấm thẻ: Eren Yeager, sinh viên năm nhất khoa nhân loại học.

Ấn tượng đấy.

Eren nhìn quanh quất toàn bộ tiệm trong lúc anh tính giá cả từng cuốn. Cậu ta không chịu đứng yên. Những ngón tay gõ liên tục lên bàn, lại còn bước tới bước lui. Anh khẽ nhăn mặt vì âm thanh gây khó chịu, nhưng cũng chẳng muốn lên tiếng nhắc nhở. Khách hàng là thượng đế, là được yêu cầu và làm tất cả những gì mình thích.

"Chỗ này của anh tuyệt quá nhỉ?"

Levi thật lòng không nghĩ rằng cậu ta đang nói chuyện với mình nên chẳng chú ý lắm. Nhưng sau vài giây im lặng, anh mới ngước lên và bắt gặp cậu ta đang nhìn anh chằm chằm. Anh sững người.

"Xin lỗi, cậu nói sao cơ?"

"Tiệm của anh tuyệt ghê!" - Cậu ta cười khẽ, quay đầu ý chỉ những kệ sách đằng sau lưng.

"Cám ơn cậu. Thật tốt nếu cậu thích nó." - Levi đáp.

Vị trí tiệm sách nằm trong một con hẻm không bé cũng không lớn. Khách chủ yếu là người khu này, hoặc là khách quen từ xưa của ba anh vẫn thường xuyên đến mua. Đa số đều là trung niên, mấy khi có vài cô cậu bé tò mò được ba mẹ dẫn vào, và lần sau chẳng thấy đến nữa. Việc tên nhóc mười tám (có lẽ mười chín) tuổi này trở nên hứng thú với tiệm khiến Levi khá ngạc nhiên, nhưng anh gắng không để lộ ra ngoài.

"Tất cả là 41 đô." - Anh đặt túi đựng sách lên bàn. Eren lúi húi lấy ví ra, đưa vừa đủ tiền cho anh.

"Cám ơ-"

"Cám ơn anh nhiều! Lần sau chắc chắn em sẽ ghé nữa!" - Cậu ta nói lớn, cười toe chào anh rồi ôm túi đi khỏi.

Đến cả nụ cười của cậu ta cũng rạng rỡ như đôi mắt vậy, Levi thầm nghĩ. Khoé miệng anh khẽ nhếch khi nhớ đến dáng vẻ hối hả ấy, lòng chợt mong cậu ta sẽ tới như đã hứa.

Anh lấy điện thoại trong túi, ấn số.

"Hanji, trưa nay mua cho tôi một ly trà mật ong."

----------------------

Cậu ta có ghé thật, nhưng là tận hai tháng sau.

Lần đó trời đã ấm lên nhiều, nên cậu ta chỉ bận áo sơ mi đơn giản và một chiếc quần jean xanh ôm sát. Vẫn cái thẻ sinh viên không thể "chi tiết" hơn kia. Vẫn đôi mắt long lanh dịu dàng ấy.

Tiếc thay, Levi đang bận kiểm tra số lượng hàng mới nhận được nên cũng chẳng rảnh rỗi mấy để ngồi ngắm cậu ta. Mỗi người một việc, cứ như thế mãi cỡ chừng mười lắm phút sau thì Hanji bước vào.

"Đồ uống của anh như mọi khi đây, Levi! Hôm nay tôi đặc biệt mua thêm pizza và bánh pie đấy nhé." - Giọng cô nàng vang khắp tiệm sách, làm cho Eren giật mình mà ngoái nhìn. Còn anh đã quá quen rồi. Trong vòng một tháng trở lại đây, anh đã đổi loại trà mật ong thay cho trà gừng (dù không phải ngày nào anh cũng uống, vì anh không hảo ngọt cho lắm). Mới đầu Hanji cố gắng gặng hỏi, muốn moi cho bằng được tí thông tin về lý do khiến anh, một tên ưa bình yên và ghét thay đổi, lại chịu chuyển sang uống loại này. Nhưng Levi không dễ bị lay chuyển trước những lời năn nỉ, nên dần dà cô cũng bỏ cuộc.

Chính anh còn ngờ ngợ trước thói quen mới này, huống chi là tìm cách giải thích.

"Biết hôm nay anh sẽ cực khổ lắm, nên tôi mới rủ lòng thương mua tặng anh đây." - Hanji cẩn thận đặt thức ăn đồ uống lên một cái bàn cà phê nhỏ nằm đằng sau quầy tính tiền. Vào những buổi trưa khá nhàn nhã, Levi và Hanji thường ngồi đó ăn và tán gẫu. Người đảm đương việc dẫn dắt câu chuyện, tất nhiên, luôn luôn là cô nàng. Có khi cô ta còn nói hết phần của anh, để anh chỉ cần ngồi mà nghe hoặc phớt lờ toàn bộ cuộc độc thoại.

"Tôi chẳng biết ơn đâu, đồ bốn mắt."

"Ít ra cũng nên cám ơn người ta chứ."

"Với cô thì thôi miễn."

"Tôi sẽ ăn hết bánh pie."

"Tôi không thèm nó đến vậy. Cô có ăn cả pizza tôi cũng không buồn đâu, đừng lo."

"..."

"..."

Một hồi sau, không có thêm lời đáp trả nào như thường lệ. Lấy làm lạ, Levi tạm dừng công việc mà ngẩng đầu, phát hiện Hanji và Eren, hai người đang mắt đấu mắt. Tên nhóc chỉ trụ được vài giây ngắn ngủi, lập tức trở nên lúng túng mà quay đi chỗ khác tìm sách. Anh khẽ nhíu mày.

"Đừng có nhìn chằm chằm người khác như thế." - Anh gõ vào trán cô ta.

"Cậu nhóc dễ thương quá, anh không nhận ra à? Ah... Nhất là đôi mắt..." - Hanji thều thào, nụ cười gian xảo ẩn hiện trên môi.

"Qua đó ngồi chờ tôi, đừng có mà nháo." - Levi đẩy cô đi, quyết định không cho cô ta làm phiền khách anh nữa. Tốt nhất là không nên để Hanji nấn ná quá lâu, ai biết được lát nữa cô ta có lại gần tên nhóc kia mà làm trò gàn dở không. Hanji bĩu môi, vừa đi vừa liếc nhìn Eren. Cậu ta lúc này đã quay sự chú ý về những kệ sách, thái độ tập trung hệt như lần đầu anh gặp cậu.

Sau khi kiểm tra được phân nửa, anh nghỉ tay và ngồi xuống với Hanji. Cô đang bấm bấm gì đó trên điện thoại, thấy anh đến thì bỏ nó xuống và bắt đầu đem hộp pizza ra.

"Cô muốn ăn thì ăn trước đi, tôi còn phải chờ cậu ta nữa." - Anh lấy khăn giấy lau tay.

"Cậu nhóc xem lâu thật đấy."

"Hm."

Vừa dứt lời, Eren liền đi tới với ba cuốn sách. Trông cậu ta hôm nay hơi mệt mỏi. Quầng thâm dưới mắt tuy mờ nhưng vẫn dễ dàng nhận ra. Chắc là do học hành bận rộn đây.

Chợt ánh mắt anh và cậu gặp nhau. Anh không tránh, tận dụng cơ hội để quan sát đôi mắt mật ong ấy. Cậu, không biết là do ngây ngô hay là vì điều gì anh chưa rõ, cũng nhìn đáp lại. Rồi cậu cười, hồn nhiên hết mức:

"Chào anh."

"Buổi sáng tốt lành." - Anh gật đầu, cầm lấy ba cuốn sách từ tay cậu ta.

Levi có thể cảm thấy ánh nhìn của Hanji lên mình. Anh mặc kệ, cẩn thận bỏ sách vào túi cho cậu ta.

"28 đô tất cả."

Khi cậu ta đưa tiền cho anh, một âm thanh rột rột khá to vang lên, dường như là loại âm thanh thường hay xuất phát từ dạ dày của ai đó.

Không gian rơi vào tĩnh lặng. Levi tò mò liếc nhìn Eren. Gương mặt cậu ta lúc này đỏ như trái gấc, đôi mắt mở to vì sửng sốt xen lẫn xấu hổ. Từ khoé mắt, anh thấy Hanji đang gồng mình, ngăn không cho bản thân phá lên cười.

"Xin lỗi, tối qua giờ em chưa ăn gì ... Cảm ơn anh." - Cậu ta cúi đầu, luống cuống giải thích rồi xách túi chuẩn bị chạy vọt đi.

"Khoan đã Eren." - Anh nói vội, theo bản năng mà gọi tên cậu ta. Eren đứng sững người lại, kinh ngạc mà quay sang anh.

"Sao anh biết tên em?"

"Tấm thẻ sinh viên của cậu." - Anh chỉ vào trước áo mình.

"À phải ha." - Cậu ta bối rối xoa gáy.

"Mà thôi, ăn chút bánh đi." - Levi xé miếng giấy thấm dầu lót dưới chiếc bánh, rồi lấy một mẩu bánh được cắt sẵn (yên tâm là nó đủ to) đưa cho cậu.

"Không, không sao, em có thể..." - Eren huơ tay từ chối.

"Cậu có sức mới quay lại đây mua sách cho tôi được chứ." - Anh nửa đùa nửa thật. Gặp lại cậu ta quả thực khiến anh vui vẻ lạ thường. Nếu cậu ta vì sức khoẻ kém mà không đến nữa thì sẽ buồn chán lắm.

Eren phân vân, không biết nên làm thế nào. Anh kiên nhẫn đưa miếng bánh trước mặt cậu, khích lệ cậu. Cuối cùng, cậu xiêu lòng và ngượng ngùng cầm lấy.

"Cám ơn anh rất nhiều, Levi." - Cậu mỉm cười lúc bước ra khỏi cửa.

Hanji đi tới, trên tay là một miếng pizza hải sản. Levi lườm cô ta, ý bảo đừng có dại mà mở miệng chọc ghẹo anh. Cô ta chẳng để ý mấy, như thường lệ.

"Gu của anh cũng không tồi nhỉ?"

Anh nhét trọn miếng pizza vào mồm cô.

----------------------

Những lần sau Eren tới đều đặn hơn, mỗi tuần một lần, có lúc hai tuần mới đến. Cậu ta là sinh viên mà, chắc hẳn là có khá nhiều việc cần làm. Không phải lúc nào cậu ta cũng mua sách, có khi chỉ đơn giản là đọc sách và ghi ghi chép chép.

Mới đầu tên nhóc này vẫn còn tỏ ra ngần ngại không dám bắt chuyện với Levi, nhưng dần dần cậu ta đã mở lòng hơn (anh cũng nhân đó mà giảm tần số biểu lộ ra vẻ mặt cau có của mình). Hai người thường nói về sách, về thể loại mình yêu thích, về cả ngành học của cậu ta. Hoá ra từ nhỏ cậu đã hứng thú với môn này rồi, bằng chứng là cậu ta rất mê mấy bộ phim tuy khó hiểu nhưng lại được cho là mang tính nhân văn rất cao.

Levi cũng chia sẻ rằng anh bị mù màu bẩm sinh. Và khi biết được anh gặp khó khăn trong việc phân biệt xanh với vàng, Eren liền ngồi thẳng dậy, thái độ vô cùng nghiêm túc, dù khó che giấu sự tò mò.

"Bây giờ anh thấy mắt em màu gì?" - Cậu nói. Anh ngờ ngợ nhìn cậu, có thể đoán được cậu đang ám chỉ chuyện gì.

"Vàng, như màu của mật ong." - Anh khoanh tay lại.

"Ồ, thật ạ?"

"Mắt cậu màu xanh sao?"

"Vâng. Xanh lam pha với xanh lá, kiểu kiểu như thế. Em không biết diễn tả sao." - Eren nói.

Levi đưa tay lấy kính rồi đeo lên. Anh nghiêng người lại gần sát cậu ta, quan sát đôi mắt lúc này đã thay đổi qua hai tấm kính. Một sự pha trộn giữa hai màu đúng như cậu ta kể, nhưng màu xanh lá có vẻ rõ ràng hơn nhiều. Đôi mắt to, rất sáng, chắc chắn sẽ là ấn tượng đầu tiên của mọi người về cậu, cũng như anh vậy.

Anh tháo kính ra, định nói gì đó với cậu ta thì liền quên khuấy đi mất khi phát hiện có điều bất thường ở người đối diện. Hai má của cậu ta lúc này xuất hiện một mảng hồng hồng, mấy ngón tay bấu chặt vào thành bàn.

Đến khi Levi kịp hiểu ra, Eren đã đứng dậy, đeo túi lên vai và chạy vọt đi - "Em... Em có việc nên về trước."

"Đợi chút!" - Anh nói - "Trời đang mưa mà, chờ trời tạnh rồi hẵng đi."

"Em..." - Cậu ta lắp bắp, cúi đầu mím môi, đủ kiểu cho thấy cậu ta đang vô cùng lúng túng. - "Bài luận, em còn bài luận phải hoàn thành."

Anh thở dài, nhưng cũng không muốn làm khó cậu ta, nên anh phẩy tay.

"Vậy cậu lấy cây dù ngay đó đi. Tính đội mưa về hay sao?"

Eren nhìn sang trái, lấy một cây dù đựng trong một vật như cái bình hoa hình trụ cỡ lớn.

"Em sẽ trả nó sau. Chào anh, Levi."

Và thế là cậu ta bỏ đi mất.

Vài phút sau, khi dọn dẹp hai ly trà trên bàn, anh tìm thấy một cuốn sổ ghi chép nhỏ. Anh mở trang đầu tiên ra, thấy trên đó có ghi vài dòng chữ ngay ngắn.

"Eren Yeager, số điện thoại: 012xxxxx..."

Khoé miệng anh chợt nở một nụ cười thích thú.

-----------------------

Sau hai ngày lưỡng lự, vào một buổi sáng đẹp trời, Levi đã gọi cho cậu ta.

Chuông đổ lâu đến nỗi anh còn tưởng cậu ta không thèm nghe máy, mà có khi do anh hồi hộp quá thôi.

Cuối cùng cậu cũng trả lời.

"Alô? Eren đây." - Giọng cậu ta yếu như sên.

"Cậu còn chưa tỉnh ngủ sao nhóc?" - Anh giỡn.

"Aaa! Là anh Levi!... *ho vài cái* Anh biết số em ạ? À chắc là do... *tiếp tục ho* quyển sổ em để quên ha?" *lại ho*

"Cậu làm sao thế? Bệnh rồi ư?" - Anh nhíu mày. Chẳng lẽ là do hôm đó mưa nên cậu ta cảm lạnh rồi?

"Không sao! Anh đừng lo *khịt mũi*. Em chỉ hơi mệt, nghỉ chút là khoẻ thôi." - Có tiếng loạt xoạt ở đầu dây và âm thanh xì mũi. Dù biết là không hề liên quan đến mình, Levi vẫn thấy áy náy đâu đó trong lòng. Hình như có lần anh nghe tên nhóc kể là cậu ta ở một mình. Vậy mỗi khi ốm đau là cậu phải tự lo liệu hết à? Cậu ta còn phải học hành và đi làm thêm (vào cuối tuần Eren đi chạy bàn ở một quán ăn nhanh), lấy thời gian đâu mà chăm sóc bản thân?

"Nhà cậu ở chỗ nào vậy?" - Anh đứng lên lấy áo khoác và cầm chìa khoá xe của mình.

"Sao cơ?" - Cậu ta yếu ớt hỏi lại.

"Nhà cậu ở đâu để tôi đến." - Anh đáp.

"Không, không cần thiết! *ho vì la quá to* Em tự lo được mà. Không nên phiền đến anh."

"Ngoan, nói tôi nghe đi, tôi sẽ miễn phí cho cậu vài quyển sách cậu thích. Tôi còn phải trả sổ cho chủ nhân của nó và lấy lại cây dù chứ." - Anh hạ giọng dỗ dành, nhưng là quan tâm thật sự.

"Ughh..." - Eren rên rỉ - "Số 25, đường A, phòng A.105. Thực sự là kh-..."

"Tôi sẽ đến ngay." - Levi cúp máy. - "Hanji cô trông tiệm cho tôi nhé, nếu tôi về trễ quá đóng cửa cũng được. Cô rảnh cả ngày mà ha." - Không đợi cô nàng trả lời, anh đã đi ra ngoài, ngồi lên xe và tiến ra khỏi con hẻm, hoà vào dòng đường tấp nập của thành phố.

Mình sẽ bù lỗ cho cô ta sau, anh thầm nghĩ.

Chỗ của cậu nhóc không quá khó kiếm. Trên đường đi Levi còn tiện ghé siêu thị mua vài thứ cho cậu ta, phòng trừ trường hợp cậu cảm nên lười ăn.

Anh dừng xe trước một khu chung cư năm tầng đã cũ dù chẳng tồi tàn lắm. Phòng Eren ngay lầu một. Anh đứng trước cửa và nhấn chuông, hi vọng cậu ta không vì chờ anh lâu quá mà lăn ra ngủ khò. Một lát sau, cánh cửa được mở, phát ra âm thanh ken két như lâu ngày chưa bôi dầu. Eren mệt mỏi tựa vào đó, mũi cậu ta đỏ ửng, trán đổ đầy mồ hôi. Thấy anh, cậu nhe răng gượng cười.

"Chào anh, Levi."

"Trông cậu thảm quá." - Anh vội bước vào nhà, không để cậu ta chịu gió lạnh bên ngoài.

"Thật cảm kích." - Cậu nằm ụp người xuống ghế sofa và lấy chăn đắp lên.

"Sao cậu không vào phòng mà ngủ?"

"Em nằm đây đợi anh. Không vô nổi..." - Nói rồi cậu ta ngủ thiếp đi. Anh để ý thấy dưới chân ghế có cả đống khăn giấy bỏ vào trong một thùng rác nhỏ, cách xa chút là một vỉ thuốc.

Levi quyết định bế cậu ta vô phòng, chắc chắn sẽ ấm hơn nhiều so với ngoài phòng khách. Cậu ta coi vậy mà nhẹ tênh (chiều cao chênh lệch làm anh cứ ngỡ cậu ta phải nặng lắm).

Anh vào bếp chuẩn bị cháo yến mạch cho cậu. May là anh đã tính trước và mua đồ đầy đủ, bằng không sẽ chẳng nấu được gì với cái tủ lạnh trống trơn của cậu ta. Đợi khi cậu khoẻ lại, anh sẽ cằn nhằn cậu một trận cho biết.

Cậu ta cũng ngủ được một giấc khi anh nấu xong món cháo. Lúc anh đặt tô cháo bốc khói nghi ngút vào tay cậu, cậu ngơ ngác nhìn nó.

"Gì vậy ạ?"

"Cháo yến mạch."

"Anh mua sao?"

"Tôi tự làm." - Levi đáp, hơi bực mình khi cậu ta nghĩ rằng mình không có khả năng nấu nướng. Bỏ qua đi, không chấp nhất người đang bệnh.

"Vậy à?" - Cậu lơ mơ cười khúc khích, rồi múc một muỗng lên ăn. Cậu ăn từ từ mà rất say sưa, Levi chỉ cần ngồi đó mà ngắm cậu, cảm giác ấm áp tràn đầy.

Ăn xong, Eren trông đã đỡ hơn, nhưng cậu vẫn muốn ngủ thêm chút nữa. Levi đang định đi dọn dẹp thì bị cậu nắm góc giữ lại. Anh nhướn mày.

"Gì đây?"

"Giờ anh đi về ạ?"

"Thì sao?" - Dù cậu ta đang bệnh, anh vẫn không ngừng muốn chọc ghẹo cậu ta một tí. Cậu nhìn anh hồi lâu, sau đó quay đi, lấy chăn trùm kín đầu.

"Không có gì." - Cậu nói. Anh lắc đầu chịu thua, đặt tô cháo đã hết lên đầu tủ cạnh giường rồi ngồi xuống sát bên cậu. Anh cảm nhận được cơ thể cậu giật mình vì sự tiếp xúc lúc này chỉ cách có một tấm chăn.

"Cậu muốn gì, tôi sẽ làm cho cậu." - Levi vỗ về.

"..."

"Eren?"

"Cái gì cũng được ạ?" - Cậu lí nhí.

"Cái gì cũng được." - Anh mỉm cười. Cậu hạ chăn xuống, e dè nhìn anh. Đôi mắt màu mật long lanh càng làm lòng anh thấy bình yên hẳn.

"Anh ở lại đây nha." - Cậu đỏ mặt. Levi cúi đầu, đưa tay xoa nhẹ mái tóc rối bời, ngón cái vuốt khẽ gờ má của cậu.

"Tuân lệnh nhóc."

-----------------------

Mọi chuyện trở lại bình thường. Eren khoẻ mạnh, tiếp tục đi học đi làm, và vẫn đều đặn ghé qua tiệm sách của anh như một thói quen đã hình thành từ lâu.

Nhiều lúc, Levi tự hỏi bản thân đang chần chừ vì điều gì. Rõ ràng anh rất quan tâm đến cậu, muốn thấy cậu hằng ngày, muốn lại gần nhìn ngắm đôi mắt màu mật trong veo ấy, và hơn hết là muốn được chạm vào cậu. Anh nhận ra mình thường tưởng tượng nắm tay cậu nhóc sẽ như thế nào, đưa bàn tay cậu lên hôn và quan sát biểu hiện của cậu đầy thoả mãn.

Và anh cũng tin là cậu cảm thấy giống như thế.

Giờ đang là buổi chiều, Hanji và Eren đang ngồi thì thầm to nhỏ ở một góc, lâu lâu còn liếc sang để ý anh. Rồi cô nàng nói gì đó khiến cho cậu ta bật cười, âm thanh giòn giã và nghe như một bản nhạc đầm thấm.

Có gì đó trong anh đứt phăng, tim anh nhói lên những nhịp đập rộn ràng.

"Eren, cậu đi ra ngoài với tôi chút nào." - Anh gọi. Cậu ngẩng đầu ngạc nhiên. Hanji giữ im lặng, nhưng ánh mắt cô nàng cho biết cô đã đọc được suy nghĩ của Levi.

"Chuyện gì vậy ạ?"

"Đi dạo thôi mà. Tôi có ăn thịt cậu đâu mà sợ." - Anh bỏ ra ngoài trước, để cậu tự đi theo mình. Anh cười chiến thắng khi nghe tiếng cửa mở và tiếng bước chân chạy sau anh.

"Có một công viên ở gần đây. Chúng ta tới đó đi" - Levi nói.

"Vâng..." - Eren nhìn anh tò mò, cũng không dám hỏi nhiều.

Công viên mà anh đang đề cập là nơi lí tưởng cho những buổi picnic gia đình, bạn bè, và cả những cặp đôi. Ở đó có nhiều cây to cho bóng mát, có đồi cỏ "vàng" óng cả một không gian rộng lớn. Điều tuyệt vời là nó rộng đến nỗi có thể tìm được một chỗ khá riêng tư, thưa người qua lại để mà trò chuyện cùng tâm sự.

Eren thích thú nhìn quanh, ngỡ ngàng trước cảnh đẹp của công viên. Anh dẫn cậu đến chỗ anh hay ngồi đọc sách lúc rảnh, dưới một tán cây cổ thụ mát mẻ.

Không nói lời nào, anh nằm xuống, ngước lên nhìn bầu trời qua những kẻ lá. Cậu cũng bắt chước, nằm xuống bên cạnh anh.

"Em có đi ngang qua chỗ này, nhưng không ngờ nó lại đẹp đến thế." - Cậu mở lời.

"Chào mừng cậu đến với "nơi trú ẩn" bí mật của tôi."

"Bí mật?"

"Tôi chưa bao giờ đưa ai tới hết." - Anh cố tỏ ra thản nhiên hết mức. Đó là sự thật, chỉ là nói ra anh vẫn thấy không quen.

Một khoảng lặng trôi qua. Lát sau, Eren mới bắt đầu trước.

"Hanji nói với em anh không thích đồ ngọt."

"Uh huh."

"Em không hiểu vì em thấy anh rất hay uống trà mật ong."

"..." - Anh chợt thấy sao xung quanh mình nóng quá.

"Chị ấy nói anh chỉ mới thay đổi gần đây thôi." - Giọng cậu nhỏ lại. "Em... Em có nghĩ nhiều quá không?"

"Cậu nghĩ gì?" - Levi cũng hạ giọng, kiên nhẫn lắng nghe.

"Lần đó anh nói mắt em, với anh, là màu vàng, như là mật ong vậy."

"Ừ."

"Em đói bụng, em không có dù, em bị bệnh ... Anh đều giúp đỡ em. Em rất vui..."

Anh không

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net