Chương 14: Nguy hiểm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hết hôm đó, Mặc Thiên lái xe đưa Hạ Thiệu Hy về nhà. Và dường như có ai đó thấy mình được sủng liền sinh kiêu, được voi đòi tiên, cả ngày hành hạ cô trên giường đến không động đẩy nỗi. Cô oán giận không thôi, nhưng bị anh ép đến cạn kiệt sức lực, không mở miệng mắng nổi.
Đến khi cô lấy lại sinh khí thì anh chạy biến đến công ty, Hạ Thiệu Hy nghẹn một bụng tức.
Trong khi đó, Mặc Thiên thật sự không phải đến Mặc thị mà lại dừng xe trước một căn nhà gỗ nhỏ. Giữa một vùng đất hoang cây cối rậm rạp, ngôi nhà bị khuất hẳn, mấy ai chú ý tới. Nhưng đó lại là nơi họp mặt bí mật của Ưng bang.
Anh khẽ đặt tay lên máy nhận dạng ẩn sau một bụi cây, lập tức cửa nhà bật mở. Anh bước vào trong, rất quen thuộc mà ấn mật mã rồi đứng yên để từ từ được hạ xuống căn cứ mật.
Tần Vũ, Cố Hạo Nhiên, Mặc Quân vốn phải đang ở Mĩ và cả một nam nhân xa lạ đã ngồi chờ sẵn. "Người lạ" đó chính là Nam Tử Khuynh, gia chủ vừa kế nhiệm Nam gia.
Căn phòng lúc này thật đúng với cụm từ " mĩ nam tụ hội".
Mặc Thiên kiêu ngạo, Tần Vũ âm trầm, Cố Hạo Nhiên trẻ con, Mặc Quân tà mị và cả vị Nam gia chủ nhìn thế nào cũng giống nữ kia.
Mặc Thiên không kiên nhẫn lên tiếng:
- Nói đi, có chuyện gì?- Chẳng phải anh đã sớm thoát ly hắc đạo, nhượng lại cho Tần Vũ rồi sao, anh thật mong mau trở về tiếp tục ôm kiều thê nha.
- Chuyện lần này rất nghiêm trọng.- Tần Vũ đáp.- Huyết Vũ gia tộc đang có dấu hiệu khởi sắc.
Mặc Thiên nghi hoặc nhíu mày:
- Chẳng phải hai năm trước, cuộc chiến đó chúng ta đã diệt sạch bọn chúng, không để lại tàn dư sao?
- Huyết Vũ tộc trưởng đương nhiệm, Huyết Mẫn Kỳ năm đó đang du học may mắn trốn thoát đã mượn sự trợ giúp của giới bạch đạo. Nam gia tra ra được điều kì lạ là Hàn tổng tự mình đề nghị kí kết với bọn họ.- Nam Tử Khuynh mở miệng.
Nhất thời trong phòng rơi vào một mảnh trầm tư.
Mặc Quân nghi vấn:
- Thật kì lạ. Mặc Thiên, chẳng phải mấy năm nay Hàn thị vẫn luôn an phận sao?
Rất nhanh, Cố Hạo Nhiên đặt lên bàn một tin tức, mọi người liền hiểu ra.
Có người đã âm thầm báo cho Cố gia biết Hàn Tĩnh chuẩn bị kết hôn với Tiêu Vĩ An. Tiêu gia mấy năm nay cũng phát triển lên được tầm trung. Hàn- Tiêu hai nhà liên hợp lại có thể tính là mạnh, mục đích muốn đối phó Mặc Thiên bọn họ sao?
Mặc Thiên rất muốn cười, Hàn Tĩnh này vì muốn báo thù chuyện cũ, giành lại Hạ Thiệu Hy mà hi sinh cả hạnh phúc của mình. Nhưng anh ta quá ngây thơ rồi, giành được Hạ Thiệu Hy, anh ta phải làm sao với Tiêu gia, hơn nữa tiểu Hy cũng đã yêu Mặc Thiên này rồi.
- Nói vợ cậu cẩn thận chút. Lúc trước cậu không có điểm yếu, bọn chúng không thể lợi dụng. Bây giờ thì khó rồi.- Tần Vũ nghiêm túc nhìn Mặc Thiên.
  Cuộc họp kết thúc, Mặc Thiên trở về biệt thự. Trên đường, anh âm thầm bố trí đội cảnh vệ canh giữ gắt gao xung quanh nơi ở hai người, đồng thời còn cho mấy anh em trong Ưng bang rà soát tình hình phía Hàn- Tiêu và Huyết Vũ tộc.
  Sắp xếp xong xuôi, anh mới yên tâm nghênh đón một nhiệm vụ cực khó mới: dỗ vợ yêu.

Hạ Thiệu Hy một khi giận dỗi rất khó chiều. Anh phải dùng đủ cách khổ nhục kế, cô mới tạm cho anh một sắc mặt hoà hoãn.
Tối đó, Mặc Thiên dịu dàng ôm cô vào lòng, hít nhẹ mùi hương còn vương trên tóc. Anh rất do dự, không biết có nên nói với cô về việc của Ưng bang hay không. Nói ra, cô sẽ lo lắng không? Hay nhiều hơn là sợ hãi anh. Anh không thích cô xa lánh anh, cho nên cũng tạm giấu vấn đề này.
- Tiểu Hy, mấy ngày này em đừng đến công ti nữa.
- Sao vậy?- Cô ngạc nhiên.
- Anh... anh không muốn thấy vợ anh mệt nhọc, mấy ngày nay công việc nhiều quá, trông em lại gầy đi rồi.
Hạ Thiệu Hy rơi hắc tuyến, vậy việc sáng nay cô lên 1kg giải thích sao đây?
- Được rồi.
- À không, tốt nhất là em ở trong nhà luôn đi. Đừng ra ngoài làm gì!
- Hả, anh định giam lỏng em sao?
- Vợ, nhiều lúc anh muốn nhốt em vào một cái lồng vàng, để chỉ mình anh thấy được em thôi...
   Hạ Thiệu Hy, sau khi đấm anh một phát, leo xuống giường vào phòng tắm rửa mặt. Ớn chết cô rồi!
  Mặc Thiên cười khổ. Bây giờ anh chưa thể tìm được lý do để cô không ra khỏi nhà, lại không thể tiết lộ mọi chuyện, đúng là nan giải. Nhưng may mắn là mấy ngày sau, cô cũng chỉ ở lì trong biệt thự đợi anh về. Như vậy đội cảnh vệ của anh cũng tiện bảo hộ.

  Hạ Thiệu Hy chán lắm rồi. Cô nghe lời anh lần này, nhưng lại mang về cho mình một ủy khuất thật lớn, cả ngày chỉ ăn rồi ngủ, thỉnh thoảng lướt mạng, sắp mốc meo cả lên.
Đang suy nghĩ vẩn vơ bên hộp bắp rang, điện thoại cô chợt reo lên. Là bạn tốt Du Thanh đã lâu không gặp.
Du Thanh học cùng cấp ba với cô, sau khi lên đại học thì vẫn giữ liên lạc. Nhưng hai năm trước, Du Thanh sang thành phố C với bạn trai, đến nay chưa gặp lại. Bây giờ, bạn thân đến thành phố S rủ cô đi mua sắm, cô không thể từ chối được.
  Hạ Thiệu Hy rón rén xuống lầu, xác định anh không có ở nhà mới mở cửa đi ra. Nào ngờ, vừa lái xe đến cổng lại thấy những người áo đen lạ mặt chặn lại. Cô tức giận cùng sợ hãi:
- Các anh là ai?
- Xin lỗi phu nhân. Mặc tổng đã dặn chúng tôi phải đảm bảo phu nhân luôn ở trong biệt thự.
Hạ Thiệu Hy không nói gì, trong lòng hung hăng mắng Mặc Thiên một ngàn lần. Anh bắt cô ở nhà mấy ngày thì thôi, còn phái người giám sát. Cô nghiến răng, đạp ga chạy thẳng.
  Đội cảnh vệ thấy vậy, gật đầu ăn ý. Một nửa bọn họ đuổi theo bảo vệ cô.

  Đến khu mua sắm, cô đã thấy ngay bạn tốt Du Thanh. Một cảm giác vui mừng khôn xiết ập đến. Cô nhanh chóng đỗ xe, bước đến chỗ Du Thanh.
- A Thanh!- Cô kêu lên.
- Tiểu Hy Tử, cậu đây rồi. Thật sự nhớ cậu muốn chết mà.
- Tớ thì không gặp cậu mới thấy thoải mái chút ít.
Du Thanh tức giận trừng mắt:
- Hừ, nghe nói có chồng rồi thì quên bạn tốt. Quả nhiên không sai!
- Ai nha... thật có lỗi.
  Hai cô gái chọc ghẹo nhau, cứ thế lướt qua mấy gian hàng. Cuối cùng họ dừng lại đi vào trong một quán cà phê có tiếng.
Đang nhấp từng ngụm nước, Hạ Thiệu Hy chợt thấy có ai đang theo dõi mình. Cô nhanh mắt quay lại, vừa vặn bắt gặp một bóng đen nhanh chóng ẩn mình sau toà nhà. Màu đen đó, cô trông rất quen mắt, giống như là mấy người ban nãy chặn mình. Tức thì, cô giận sôi, ...nghĩ đến một cách trêu chọc bọn họ.
   Cô uống hết một hơi, lôi kéo Du Thanh sang cửa hàng nội y bên cạnh, chọn lựa vài bộ áo ngực rồi lẩn vào phòng thay đồ. Phòng cô chọn rất khuất. Hừ!  Xem các anh theo dõi thế nào...
  Cô núp bên trong năm phút, nghĩ đến vẻ mặt mấy người cảnh vệ, nhất thời không nhịn được cười. Nhắm chừng thời gian, cô gom đồ đi ra, trêu như thế đủ rồi. Tối nay về phải hung hăng giáo huấn chồng mình, xem anh còn dám phái người giám sát cô không!
Nào ngờ, vừa vén rèm lên, trước mắt chợt tối sầm, đầu vô cùng choáng váng rồi ngất đi. Cô còn chưa kịp kêu lên, mà nếu có cầu cứu cũng chẳng ai nghe vì khu vực này ít người thấy, cách âm còn rất tốt.
  Cứ thế, cô "thần quỷ không hay" bị bắt cóc, lần đầu tiên trong hai mươi tám năm.
 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net