Chương 2: Tuần trăng mật ngọt ngào(1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

9 giờ cô và anh đều đã an vị tại sân bay chuẩn bị cho tuần trăng mật của mình.
Điểm đến đầu tiên là thiên đường Maldives.
Trong phòng chờ, Hạ Thiệu Hy loay hoay một lúc lâu hết lục túi xách đến vali. Quái lạ bộ bikini mới mua của cô cứ thế không cánh mà bay!
Không lẽ có tên biến thái nào đó lấy cắp rồi?
Mà tên biến thái nào đó ấy đang nhắm mắt nghe nhạc ngay bên cạnh cô. Đêm hôm qua, Mặc Thiên cố tình không vào phòng tân hôn mà rón rén ra phòng khách lục lọi vali của cô. Y như rằng thứ anh căm ghét đã xuất hiện: bộ bikini của cô. Người con gái này không biết mình đã có chồng hay sao còn ăn mặc hở hang như thế >"<
Ngay lập tức anh nhấc điện thoại định gọi cho thư kí đi mua một cái áo bơi tay dài và một cái quần bơi bó tới tận gót chân. Nhưng nghĩ lại đồ bơi của vợ anh không thể để nam nhân khác chạm vào được! Thế là Mặc Thiên phóng xe ra phố mua ngay và luôn.
Lượn hết một vòng anh cũng chọn cho cô 2 bộ như ý. Đến khi tính tiền, cô thu ngân đá lông nheo lấy lòng hỏi:
- Anh mua cho mẹ à? Kiểu dáng này đang rất được các bác yêu thích đấy.
- Tôi mua cho vợ tôi. - Mặc Thiên lạnh mặt trả lời.
Dám nói vợ yêu của anh là bà bác anh âm thầm ghi nhớ tên cửa hàng này.
Còn cô thu ngân lại có một suy nghĩ khác. Có cô vợ nào lại mặc thứ đồ bơi kín mít dành cho mấy bà bác này chứ, anh ta nói dối cũng quá kém rồi.
Trở lại lúc này, sau khi lục hết cả túi vẫn không thấy, Hạ Thiệu Hy đỏ mặt hỏi Mặc Thiên:
- Em có để nhầm đồ bơi qua vali anh không?
- Đây này.- Mặc Thiên nhanh chóng đưa bộ áo quần siêu cấp kín đáo ấy ra.
- Thiên!! Đây không phải của em.
- Gấp gì chứ. Chẳng lẽ em muốn mặc cái thứ chỉ có tí vải kia?
- Anh trai à cái đó rất bình thường đấy.
- Tiểu Hy, em là phụ nữ đã có chồng.- Mặc Thiên nghiêm túc- Nghe lời anh, dáng em đẹp thế nếu để mấy tên lang sói ngoài kia dòm ngó anh sợ mình không kìm lòng cắt đứt người anh em của bọn họ mất.
Hạ Thiệu Hy vẫn cứ không chịu. Đánh chết cô vẫn không mặc cái gì gì đó mà anh mua cho mình.
Cuối cùng, anh đành phải thỏa hiệp sẽ mua cho cô áo bơi 1 mảnh khi đến Maldives, cô mới chịu lên máy bay.
Khi đặt chân lên bãi cát mịn màng cô lập tức quên hết mọi uất ức lúc nãy. Nghĩ đến chuyện đó, cô khẽ cười tự giễu. Từ trước đến nay cô vốn ít kết thân nhiều người. Vậy mà vừa nói chuyện mấy câu với anh họ đã vô cùng gần gũi rồi.
Thú thật cô đã từng nghĩ hôn nhân sắp đặt này cô không tránh khỏi, vậy thì cứ tương kính như tân mà sống qua ngày với vị tổng tài thần bí kia. Nếu như cả hai tập đoàn có thể hợp tác vậy là đủ rồi.
Thế nhưng dường như khi đối mặt với nét trẻ con và những câu nói yêu thương anh dành cho mình, cô vậy mà mềm lòng như có con mèo đang cào nhẹ vậy. Cô đúng là không có tiền đồ mà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net