Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cậu bắt đầu kể lại chuyện trước kia của mình và cũng là lý do vì sao cậu ở nơi này.

-----------------------------------------------------------

Lúc đó, Minh Thiên còn là thiếu niên vừa rời khỏi vòng tay chăm sóc của cha mẹ mà bắt đầu lịch lãm ở thế giới rộng lớn bao la ngoài kia.

Cậu mang theo một tỳ nữ thân cận của mình tên gọi Chu Tình. Nghe thấy tên tỳ nữ của Minh Thiên, cơ thể của Thiên Hàn khẽ chấn động nhưng rất nhanh anh kiềm chế lại tâm tình nghe cậu kể tiếp.

Câu và tỳ nữ của mình đi du lịch khắp nơi ở tu chân giới. Cũng đi qua rất nhiều bí cảnh. Tỳ nữ đó đã chăm sóc cậu từ khi cậu còn rất nhỏ nên đã xem cậu như đệ đệ ruột mà chở che. Cậu cũng rất yêu quý người tỷ tỷ này.

Nhưng vào một lần, khi cậu đang ở một bí cảnh. Cậu bị một đám tu sĩ khác lừa vào bẫy, Chu Tình vì che chở cho cậu mà ngã xuống thân tử đạo tiêu.

Cậu dự định sẽ tìm hồn của Chu Tình mà hồi sinh, ban cho cô một thân thể khác. Nhưng không tìm được hồn của Chu Tình, khi hiểu được, thì ra cô lại tiến vào thế giới khác mà đầu thai làm người phàm.

Với tu vi hiện giờ của mình, Minh Thiên không qua được thế giới khác mà tìm cô. Nên cậu cố gắng tu luyện, sau lại phi thăng thì lại bị kẹt ở tiên giới một thời gian.

Đợi đến sau khi cậu hạ phàm, tìm ra được kiếp sau của Chu Tình thì lại muộn một bước nữa. Chu Tình vừa bệnh mà qua đời, cậu ở một nơi khác triệu hồn của Chu Tình đến.

Hỏi ước nguyện của cô là gì, cậu sẽ giúp đỡ cô. Bây giờ Minh Thiên có thực lực rồi, hồi sinh Chu Tình cũng không khó là mấy.

Nhưng Chu Tình lại lắc đầu mà từ chối, bởi vì cô kiếp trước cũng là người tu chân. Cũng có thể nhận ra một kiếp nạn lớn đang đến với nơi này.

Thay vì ước cho mình, Chu Tình lại ước cho đứa con trai mặt than của mình một kiếp bình an. Cô mỉm cười nhìn đứa trẻ trước mắt mình không đổi thay là mấy so với quá khứ.

"Nếu được, ta nguyện hỗn đản nhi tử mặt than của mình có thể bình an hạnh phúc một kiếp này!!"

Chu Tình vốn có thể ước cho mình, nhưng lại buông bỏ tất cả vì con mình. Thấy Minh Thiên gật đầu đồng ý. Chu Tình mỉm cười vui vẻ mà bước vào luân hồi.

Sau đó, Minh Thiên lại mất thêm vài năm để có thể hòa nhập với thế giới này. Cũng thời thời khắc khắc mà chú ý đến động tĩnh của Thiên Hàn cùng gia đình anh.

Sau mới cứu được lão gia tử Lãnh Kình Phong kia. Cậu nói cho lão sự thật về mình cũng như lời hứa với con dâu lão.

Lão cũng đành bất đắc dĩ mà đem cậu về. Nhưng lão cũng không ngờ kiếp nạn mà cậu nói lại sớm như vậy.

Cho đến khi cậu gặp Thiên Hàn, liền bám theo anh đến tận bây giờ luôn.

Lãnh Minh Thiên ở đây chỉ để hộ Lãnh Thiên Hàn hắn. Một đời bình bình an an, thuận buồm xuôi gió.

-----------------------------------------------------------

Nghe Minh Thiên nói xong, một đám người lại rơi vào trầm mặc. Không khí lại trầm lặng đến đáng sợ.

Lạc Minh cũng hiểu ra chuyện gì, liền đào nhóc Tinh Vũ từ trong lòng Minh Thiên ra mà chạy đi. Chừa một không gian yên ắng lại cho Minh Thiên cùng Thiên Hàn.

Thiên Hàn từ lúc gia gia kích động lộ ra đã bắt đầu suy nghĩ. Nhưng không ngờ mẹ mình và Minh Thiên lại sâu xa đến mức đó.

Ánh mắt anh đầy phức tạp mà nhìn cậu, lại nhớ đến người mẹ hiền từ luôn mỉm cười dịu dàng của anh.

Thì ra, đây là lý do cậu luôn ở cạnh anh. Duyên phận giữa anh và cậu, không nhỏ đâu nhỉ.

Thiên Hàn híp mắt nguy hiểm mà nhìn người trong lòng mình. Một đời sao?! Còn nhiều thời gian mà, để cậu té vào một cái bẫy tình không khó chút nào.

Trong bầu không khí im lặng đến lạ thường, tâm Minh Thiên chợt căng thẳng nhìn người trước mắt.

Anh bỗng nở một nụ cười rực rỡ như xuân đến đông đi. Khiến Minh Thiên lại ngẩn ngơ phạm xuẩn, si ngốc nhà nhìn khuôn mặt điển trai đầy sức hút của ai đó.

Anh cúi mặt đến gần cậu, thấy cậu hoàn toàn ngốc lăng rồi. Liền trực tiếp cúi đầu gặm lấy đôi môi đỏ hồng của cậu.

Đôi môi cậu bị phiến môi lạnh băng của anh áp lên, thu hồi thất thần cỉa mình liền bị anh tiến quân chiếm đất.

Bị hôn đến thiên địa đều một màu đen, bị anh cướp đoạt hô hấp. Một tay anh ôm cậu vào lòng một tay đè gáy cậu. Răng lưỡi kịch liệt va chạm nhau.

Đến khi não cậu sắp dừng hoạt động thì mới buông tha cho cậu. Môi cậu đỏ sưng lên, một sợi chỉ bạc vươn vãi trên môi cậu lẫn anh.

Một bầu không khí kiều diễm đầy hường phấn bay toán loạn. Muôn lời muốn nói như không cần nói họ điều hiểu rõ.

Bỗng nhiên, Lạc Minh xuất hiện ngay tại đó.

"Đến giờ cơm rồi!" Hắn phán một câu xanh rờn rồi biến mất ngay tại chỗ như chưa từng xuất hiện.

Minh Thiên lâu đi đôi môi đỏ mọng của mình, ngượng ngùng nhìn anh. Còn anh thì mặt mày bắt đầu hướng về bao chủng bao đại nhân mà biến hóa.

Bị cắt ngang như thế diêm vương cũng phải nổi sùng. Anh nắm lấy bàn tay nhỏ của cậu kéo cậu về phía mọi người đang phân phát thức ăn.

Từ từ, anh không vội.

Nhưng phải cố gắng tăng tu vi mình lên tiện thể chà đạp tên ma tu không biết trời đất là gì kia.

Dám phá đám Thiên Hàn anh, cũng phải dám nhận trả thù của anh nha. Lạc Minh vẫn chưa hay biết gì đã bị Thiên Hàn cho một bút vào sổ đen.

Nếu hắn biết được nhất định sẽ la lên oan uổng nha. Hắn chỉ kêu người đi ăn cơm thôi mà!! Tại sao nằm cũng trúng đạn vậy!! Qui sờ ma~~~!! QAQ

Sau khi giúp Minh Thiên ăn no rửng mỡ mà lết vào lều nằm đó. Anh đắp chăn kỹ cho cậu rồi mới khoanh chân tu luyện bắt đầu hấp thụ tri thức lúc chiều mà mình lĩnh ngộ được.

Tu vi của Thiên Hàn cứ như vậy mà bay lên, đến nữa đêm anh bắt đầu trúc cơ trong vô ý luôn.

Minh Thiên bị động tĩnh của linh khí xung quanh làm tỉnh lại. Lạc Minh cùng Tinh Vũ cũng cảm ứng được mà chạy đến lều của Thiên Hàn.

Minh Thiên đã làm xong vài cái tụ linh trận cũng bỏ ra một núi linh thạch trung phẩm để ngừa anh thiếu linh khí. Xém làm mù mắt của Lạc Minh luôn.

Hắn ghét cường hào a hức hức!!

Khuôn mặt của Thiên Hàn ngày càng tái nhợt như phải chịu đựng gì đó. Linh khí xung quanh ngày càng hội tụ lại đã hình thành năm cái lốc xoáy chui vào đan điền của anh.

Lạc Minh chỉ có thể kinh dị mà nhìn anh làm ra biến động lớn như thế. Ngay cả đám Trí Thăng cũng bị ảnh hưởng đến.

Cả đám chỉ có thể lo lắng mà chờ bên ngoài liều mà thôi. Sau khi nghe Minh Thiên xác định chắc chắn rằng không sao mới thả tâm xuống.

Đến trưa ngày hôm sau, Thiên Hàn mới tỉnh lại từ trong nhập định. Cơ thể anh trần đầy năng lượng khiến anh cực kì thoải mái.

Tu vi anh cư nhiên bay lên trúc cơ trung kỳ luôn. Đã củng cố luôn rồi, thấy Minh Thiên vẫn đang nằm ngủ kế bên ngon lành. Anh cũng không nở đánh thức cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net