115-116

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quyển 1 - Chương 115

Sau cùng dưới sự thương lượng và nói năng mềm mỏng của Trương Thư Hạc, cũng hứa hẹn chỉ xuống núi ba canh giờ, Kim Trảm Nguyên mới đầy mặt không muốn, cố mà không nói gì nữa, hóa thành bản thể chở Trương Thư Hạc xuống dưới chân núi.

Mà kim điêu thì bị để lại trên núi, tuyệt không phải sợ có người trộm cướp, chẳng qua Trương Thư Hạc có trồng chút linh thảo lâu năm trong sân giữ lại vào thu ủ rượu, nếu bị dã thú trong núi đào bới hất tung thì quá lãng phí tâm huyết.

Hắc báo từ sau khi đại chiến tà đằng, mê man ba năm, lần nữa tỉnh lại, năng lực của nó thế nào Trương Thư Hạc cũng không cách nào hiểu thấu, chí ít trên tốc độ nhanh hơn trước đây rất nhiều, lộ trình mà kim điêu qua lại mất một ngày, dưới chân nó bất quá chỉ nửa giờ, nhanh đến mức gần như là chớp mắt.

Đại khái là do sống trên núi thanh mát thời gian lâu, Trương Thư Hạc vậy mà có chút không quen sóng nhiệt và sự phồn hoa trong thành thị, thời gian 50 năm bảo ngắn không ngắn, đối với nhân loại mới thay lại máu mà nói, cũng không phải quá dài, nhưng phát triển lại biến chuyển từng ngày.

Khi hắc báo chở Trương Thư Hạc đến một căn tứ hợp viện nơi đoạn đường trung tâm thành thị, liền ngừng lại ở một góc không người. Hắc báo đương nhiên đã sớm biết được nơi ở của Ngụy lão đầu và Lưu Hải từ trong miệng kim điêu, địa điểm tuyệt đối sẽ không sai.

Trương Thư Hạc nhảy xuống từ trên lưng hắc báo, hắc báo am hiểu ẩn nấp, cho dù thân hình khổng lồ cũng không thu hút sự chú ý của người thường. Trương Thư Hạc vỗ vỗ thân thể nó, ý là kêu nó ráng chịu ủy khuất một hồi, chỉ thấy hắc báo gầm nhẹ một tiếng, dù không cam lòng vẫn biến thành một con báo con được Trương Thư Hạc cất vào ba lô trên người.

Trước khi xuất phát từ đỉnh núi, y đã thay một bộ áo vải bình thường, tóc cũng dắt thành búi tóc đạo sĩ thời cổ, dùng một chiếc trâm gỗ đào thô sơ tiện tay làm ra để cố định, mặc dù trong đông đảo những người tóc ngắn có vẻ có chút bất đồng, nhưng sau mạt thế đạo sĩ hưng thịnh, cũng có không ít loại kiểu tóc này, không tính là quá kinh thế hãi tục.

Lúc này căn tứ hợp viện nhìn như không có gì khác với trước mạt thế kia, đang náo nhiệt phi phàm, xe dừng ở cửa đều là nhãn hiệu đứng đầu phi phú tức quý trong quốc gia, ngựa xe như nước, chặn kín đến mức chật như nêm cối.

Trương Thư Hạc nhìn thoáng qua, đầu mi khẽ nhăn lại, Ngụy gia chỉ trải qua một sinh nhật thôi, y cũng không ngờ sẽ phô trương như thế, bất quá nếu đã tới, thì không còn cần thiết phải quay đầu lại, chỉ thoáng do dự liền nhấc chân đi về phía cửa lớn.

Lúc này đang có không ít người xuống xe, sau đó nam nam nữ nữ đi vào trong, có người nói chuyện: Không ngờ lần này nhiều người tới như vậy, Lưu quân trưởng trước đó đã nói với tôi, đại thọ của lão gia tử không nên quá phô trương, đến mấy người tỏ ý là được rồi, ai ngờ, không biết những người đó lấy tin tức từ đâu...

Lưu quân trưởng thường ngày quá thấp giọng, không dễ mới có đại thọ của lão gia tử, muốn nịnh bợ lấy lòng đương nhiên không thể bỏ lỡ, nghe nói hai người con trai của quân trưởng năm nay đều đã thăng thành sư trưởng, song hỷ lâm môn a, người cầu giúp đỡ phải nói là nhiều như biển đó, anh xem những cảnh vệ viên ở cửa, những người tới cửa chúc thọ kia, không phải ai cũng có thể vào.

Trương Thư Hạc nghe xong, thoáng suy nghĩ, Lưu quân trưởng? Chẳng lẽ là nói Lưu Hải? Không khỏi cười, mấy năm nay Lưu Hải gởi thư ngược lại chưa từng nói đến thân phận hiện tại của hắn, có thể lăn lộn được đến chức quân trưởng, xác thực là rất không dễ dàng, đó là chức vị quân sự quan trọng của quốc gia, ngày nào đó đi về miền tây, người lãnh đạo quốc gia cũng phải đưa vòng hoa.

Quả nhiên phía trước không ít người bị chặn bên ngoài, chỉ cảnh vệ viên cầm súng không thôi đã có mười người, nếu là ai cũng có thể vào, vậy đây cũng không còn xem như là đại viện quân khu nữa rồi, hai người nói chuyện phía trước mở thiệp mời trong tay, lúc này mới được cảnh vệ viên cho vào.

Không có thiệp mời chỉ có thể sang bên đứng, Trương Thư Hạc không khỏi dừng chân, nhớ đến tấm thẻ màu đỏ trong phong thư Lưu Hải đưa, liền tiện tay lấy ra, đưa cho cảnh vệ cách gần nhất.

Cảnh vệ nhận đến tay thoáng nhìn, binh sĩ vốn bất cận nhân tình nhất thời đứng thẳng tắp làm lễ với Trương Thư Hạc, sau đó nhanh chóng lấy bộ đàm qua nói một trận. Xung quanh có không ít người, đều là những người ủ rũ tay xách theo lễ vật mà không được vào, vốn thấy cách ăn mặc của Trương Thư Hạc, cảm thấy một đạo nhân ở nông thôn hai tay trống trơn đến nơi đây, mỗi người đều ném qua ánh mắt khinh thường và lấy làm lạ.

Nhưng khi thấy nông dân này thế mà lấy ra thiệp mời màu đỏ, không khỏi đều mở to hai mắt nhìn. Quen biết với Lưu quân trưởng có mấy ai là thân phận kém, tuy rằng người trước mắt này tự có một luồng khí uẩn không cho phép người khác chà đạp, nhưng vẫn cảm thấy không có chút liên quan gì với người trong đại viện quân khu, nhưng vẫn nhất mực người như thế lại nhận được sự coi trọng của cảnh vệ, còn được làm một quân lễ, nhìn qua tựa hồ là nhân vật ghê gớm nào đó mà phía trên đã dặn dò qua, bỗng chốc vô số ánh mắt đều nhìn qua phía Trương Thư Hạc.

Chỉ thấy không quá nửa phút, liền có mấy người hoang mang đi ra từ trong cửa, dẫn đầu chính là một người nhìn như hơn sáu mươi tuổi, tóc được chải vuốt cực kỳ ngay ngắn, mặt mày hồng hào, tuy rằng tuổi tác hơi lớn, nhưng vóc người coi như khỏe mạnh. Tuy rằng khi lớn tuổi có chút khác với khi còn trẻ, bất quá từ ánh mắt đầu tiên, Trương Thư Hạc vẫn nhìn ra được, người này hẳn là Lưu Hải, chẳng qua mặc một bộ áo kiểu Tôn Trung Sơn, so với trước đây ngược lại uy nghiêm hơn không ít.

Phía sau Lưu Hải là một người phụ nữ hơn năm mươi tuổi được bảo dưỡng vô cùng tốt, mặc sườn xám màu đen, viền cổ viền váy nạm vàng, vừa không phô trương lại rất khéo léo. Trương Thư Hạc lần đầu tiên thấy, thoáng suy đoán hẳn là phu nhân của Lưu Hải, trông tướng mạo, thực sự là cưới được người không tồi.

Từ trong phòng tới cửa cũng phải mấy chục bước đường, nhưng có thể là do tâm tình Lưu quân trưởng dâng cao, bước đi nhanh chóng, cuối cùng đảo mắt đã xông tới cửa, trong nháy mắt khi nhìn thấy Trương Thư Hạc, rốt cuộc như bị điểm huyệt, trong đôi mắt trải qua tang thương hiện lên sự khó hiểu, kinh ngạc, không dám tin tưởng, thế nào có thể, cùng các loại tâm tình tương tự.

Dừng lại đủ năm giây, mới há miệng lẩm bẩm nói: Không thể nào? Trương ca anh... Hắn muốn nói, anh thế nào sẽ không già đi.

Trương Thư Hạc đương nhiên hiểu rõ suy nghĩ của hắn, bộ dáng của mình trong mắt những người quen trước đây xác thực là quá kinh thế hãi tục, đây cũng là một trong những nguyên nhân y không muốn xuống núi, vốn chỉ cho rằng đại thọ của Ngụy gia, đến xem một chút, lại không ngờ rằng nơi đây thế mà nhiều người như vậy.

Rất nhanh mấy người phía sau cũng thở dốc không thôi đuổi đến kịp, Trương Thư Hạc vốn muốn giải thích một chút nhất thời mân môi dưới, kế đó gật đầu với Lưu Hải, hỏi hắn: Ngụy gia đâu?

Lưu Hải lập tức tỉnh táo lại, nhìn xung quanh, vội bước lên phía trước hộ tống, nói: Ngụy gia ở trong phòng, Trương, Trương ca, có chuyện gì đi vào rồi nói... Nói xong vội vàng nghiêm khắc cho cảnh vệ một ánh mắt, một đám đầu gỗ, người đến vậy mà không mời vào, chặn kín ở cửa lớn, thực sự tệ hại.

Sau đó Trương Thư Hạc cũng không từ chối, đi vào trong theo thủ thế Lưu Hải vươn ra. Thấy Lưu quân trưởng cung kính cúi mình như thế với một nam tử trẻ tuổi, miệng mỗi người không được vào cửa tặng lễ bên ngoài đều mở cực lớn, cằm cũng sắp rớt xuống. Đây đây đây là tình hình gì? Bọn họ thế mà nghe thấy Lưu quân trưởng gọi một nam nhân trẻ tuổi là Trương ca?

Lập tức ánh mắt mọi người đều rơi lên trên người nông dân mặc áo vải thần bí kia. Đến tột cùng là nhân sĩ phương nào, vậy mà khiến cho một vị quân trưởng có thể xem như là chỉ tay che trời ở thành B cúi đầu khom lưng xưng tiểu đệ? Chẳng lẽ là cao nhân dân gian đắc đạo? Nhưng có người lại biết, Lưu quân trưởng cũng có lui tới với Khâu động chủ, khai sơn tổ của Tiểu Động Thiên, khi nói chuyện cũng sẽ không cúi mình như vậy, đồng thời tuổi tác người này cũng quá nhỏ đi, nói là cao nhân cũng quá khoa trương, thực sự nghĩ không ra sẽ có chỗ nào hơn người, khiến cho Lưu quân trưởng thất thố như thế.

Không chỉ những người không biết chuyện bên ngoài trợn mắt há hốc mồm, ngay cả mấy người chạy tới sau đó khi nhìn thấy Trương Thư Hạc, cũng như bị sét đánh, đứng tại chỗ như tượng đá, chỉ còn lại đường nhìn vẫn di động kinh ngạc theo người đi vào kia, từ trong mắt lộ ra một luồng tâm tình không cách nào tin tưởng, tựa như mất hồn.

Ngược lại phu nhân của Lưu Hải phản ứng lại trước tiên, dù sao khi bà với Lưu Hải kết hôn chưa từng gặp qua vị Trương ca mà Lưu Hải luôn miệng tôn sùng này, vì vậy sự tương phản nhỏ hơn một chút, nhưng sắc mặt vẫn chưa thể tự nhiên, đi theo sau, thừa dịp Trương Thư Hạc đi phía trước, kéo áo Lưu Hải lại nhỏ giọng nói: Người này chính là Trương ca mà ban nãy anh nói trong phòng? Lúc đó khi nghe thấy cảnh vệ nói người cầm tấm thiếp mời kia đã tới, Lưu Hải liền chạy ra ngoài như uống thuốc kích thích.

Lúc này thần sắc Lưu Hải vẫn có chút bàng hoàng chưa định, phức tạp nhìn Trương Thư Hạc phía trước, gật gật đầu với vợ mình, vợ hắn nhất thời che miệng: Thế nào sẽ... Y trẻ tuổi như thế? Thoạt nhìn bất quá chỉ hai mươi, không khác bao nhiêu với đám cháu của bà.

Điểm này Lưu Hải cũng không cách nào giải thích được, trước đây tuy rằng gọi một tiếng Trương ca, hai người bất quá cũng chỉ chênh lệch hai ba tuổi mà thôi, tuy rằng khuôn mặt Trương ca vẫn luôn không thay đổi, nhưng khi đó hắn cũng không nghĩ khác, bất quá cũng chỉ mười năm, khuôn mặt người ta không biến hóa nhiều, nhưng 50 năm vẫn không thay đổi, điều này quá khiến người ta không thể tin.

Bất quá rất nhanh Lưu Hải liền khôi phục tâm tình, Trương Thư Hạc ở trong lòng hắn luôn đều là cao nhân, cho dù dung mạo không thay đổi cũng không phải điều gì đáng ngại, lúc này Trương ca có thể trở về thật sự là cực khó có được, những việc nhỏ này rất nhanh đã bị đặt qua một bên, hắn lập tức dặn dò vợ, một số người râu ria trong phòng, nhanh chóng tống cổ đi, Trương ca không thích nơi quá nhiều người, chỉ lưu lại một số người trong nhà.

Tuy rằng người vợ chấn kinh, nhưng vẫn là vợ hiền, cực kỳ nghe theo lời Lưu Hải nói, lập tức xoay người đi an bài. Mà mấy người mất hồn mất vía phía sau cũng đi theo, bọn họ hiển nhiên là mấy bộ hạ đi theo Lưu Hải trước đây, cũng đều đã đến tuổi đầu đầy tóc bạc, lúc này thấy Trương Thư Hạc, vốn có ý muốn bắt chuyện, nhưng đều không mở được miệng. Thời gian quá tàn khốc, bọn họ với Trương Thư Hạc bất quá chỉ là giao tình gặp mặt, hiện giờ đều đã già nua, có lẽ cao nhân cũng đã không còn nhận ra, chỉ đành dừng suy nghĩ, đi theo phía sau.

Trương Thư Hạc nhìn căn tứ hợp viện này, phong thuỷ rất không tệ, sân vườn cực lớn, trồng một số hoa cỏ thoạt nhìn xanh um tươi tốt sinh cơ bừng bừng, kế đó y dừng bước chân, quay đầu hỏi Lưu Hải: Ngụy gia ở gian phòng nào?

Lưu Hải lập tức nói: Phía bên phải, em dẫn anh đi. Kế đó đi hai bước đột nhiên cười khổ nói: Trương ca, có phải anh sắp đắc đạo thành tiên rồi?

Trương Thư Hạc sau khi nghe xong sửng sốt, nhìn hắn một cái, sau đó nói: Nào có dễ như vậy, đại đạo khó lên, có thể chạm vào được một chút đã là đạo duyên lớn bằng trời...

Thế nhưng, anh xem, bọn em đều đã bước hơn nửa xuống mồ rồi, mà Trương ca anh... Lại thực sự một chút cũng không thay đổi...

Trương Thư Hạc sau khi nghe xong im lặng, phàm nhân có khổ não của phàm nhân, tu đạo có ma chướng của tu đạo, hơn nữa y cũng không phải người biết an ủi người khác, đi hai bước mới chuyển chủ đề, nói: Nghe nói cậu có hai người con trai, năm nay đều thăng chức, sao trong thư không nói một tiếng, để tôi mang theo lễ vật cho chúng...

Kế đó nhìn hắn một cái nói: Lưu Hải, cả đời lúc trẻ của cậu tuy rằng khổ một chút, nhưng lúc trung niên tuổi già có số làm quan, vinh hoa phú quý, vợ hiền con thảo, mệnh số rất không tệ, không có gì không đủ.

Lưu Hải sau khi nghe xong nhất thời tỉnh ngộ, lập tức sợ bóng sợ gió gật đầu, dù Trương ca nói có hơi lãnh đạm, nhưng lại đánh thức hắn, Cảm tạ Trương ca...

Đúng lúc này, một vị lão nhân tóc tuyết trắng đi ra từ cánh cửa phía trước, bên cạnh có một phụ nhân đỡ, tay kia chống quải trượng, dường như đi đứng bất tiện, nhưng khi thấy Trương Thư Hạc, bước chân lại vội vàng hơn vài bước, trong ánh mắt phát sáng quang mang.

Quyển 1 - Chương 116

Ngụy gia. Thấy người đó, tâm tình nhiều năm không gợn sóng của Trương Thư Hạc, cuối cùng cũng có chút thả lỏng, nếu nói trên đời này y có một người thân cuối cùng, không ai khác ngoài cụ già hơn trăm tuổi trước mắt này đây, đối với cụ già mà nói, có lẽ mình cũng là một tia lo lắng cuối cùng của ông, năm mươi năm không gặp, ở giờ khắc này ngẫm lại, đạo tâm y kiên định đối với người thường mà nói cũng là cực kỳ tàn nhẫn.

Trương Thư Hạc nhiều năm không xuống núi, lúc này xuất hiện trước mặt cụ, kỳ thực đáy lòng cũng là vì để chấm dứt với một tia trần duyên cuối cùng.

Ngụy gia tuổi tác lớn, tuy rằng tinh thần rất tốt, nhưng phương diện nói chuyện lại chậm chạp hơn so với trước đây rất nhiều, thời còn trẻ trong mạt thế chịu không ít đau khổ, thân thể đã tích tụ không ít bệnh căn, may là có rượu trái cây ngọc đào mà Trương Thư Hạc cho để điều dưỡng, nếu không sẽ không cách nào chống đỡ qua được mấy năm nay, nhưng linh đào mặc dù tốt, nhưng chưa từng tu tập công pháp, tuy rằng thân thể già yếu chậm hơn so với người thường, nhưng cuối cùng vẫn sẽ có một khắc khô kiệt.

Đôi tay khô gầy của cụ già cầm tay Trương Thư Hạc, kích động nhất thời nói không nên lời, Thằng nhóc nhà mi, cuối cùng cũng nhớ tới lão già ông đây... Nhiều năm không trở về xem, quả nhiên là nhẫn tâm a.

Ngụy gia vào thời còn trẻ kiên cường cũng là một người cực có tính tình, ai biết già rồi lại càng sâu, cũng không quản một đám người bên ngoài, cuối cùng y như một đứa trẻ có khuôn mặt người già túm Trương Thư Hạc không buông tay, phụ nhân đỡ Ngụy lão gia tử bên cạnh thấy thế liền lo lắng buông tay, đứng qua một bên. Cũng không biết lần này Trương Thư Hạc tới là tốt hay xấu, tâm tình lão gia tử dao động quá lớn cũng không phải chuyện gì tốt, Trương Thư Hạc nào có đạo lý không biết, kế đó liền trấn an cụ già, sau khi nói mấy câu với Ngụy gia, lão gia tử mới bình tĩnh trở lại, lại nắm quải trượng trong tay, thế nhưng một khắc cũng không rời bên cạnh Trương Thư Hạc, quả nhiên đã biến thành lão đầu dính người.

Trương Thư Hạc có chút bất đắc dĩ ngẩng đầu, ánh mắt quét nhìn phụ nhân đứng ở nơi kia, chỉ thấy khuôn mặt của phụ nhân được bảo dưỡng rất tốt, nhìn qua bất quá chỉ hơn bốn mươi tuổi, mặt mày có chút giống Nữu Nữu, tức khắc trong lòng hiểu rõ. Trước đây lần cuối cùng khi thấy Nữu Nữu, cô bé mới mười hai mười ba tuổi, hiện giờ hẳn cũng đã hơn sáu mươi, không khỏi thầm than sự tàn khốc của thời gian.

Sau đó Trương Thư Hạc khẽ cười với Nữu Nữu, Cháu là Nữu Nữu? Phụ nhân này xác thực là Nữu Nữu năm đó, bởi vì khi còn nhỏ bị tang thi vây kín nuôi thành tính cách tự bế, tuy rằng đã lớn lên, nhưng tính tình vẫn nội hướng, bất quá ánh mắt nhìn Trương Thư Hạc lại mang theo sự khẩn thiết, đồng thời nhìn thấy khuôn mặt mấy chục năm không thay đổi của y, tốt hơn nhiều so với những người thất thố trước đó, đại khái ở trong lòng cô khi còn nhỏ, cho tới bây giờ Trương thúc vốn đã không phải là một người bình thường.

Trương thúc... Phụ nhân hơi có chút co quắp nói nhỏ một tiếng, một tiếng này phụ nhân nói nhẹ nhàng như không hề gì. Đám tiểu bối tuổi trẻ từ trong phòng đi ra phía sau, mỗi người đều trợn mắt há hốc mồm, nhũ danh của dì Cố gọi là Nữu Nữu, điều này bọn họ đều biết, bởi vì bình thường Ngụy lão thái gia luôn treo bên miệng, thường ngày Nữu Nữu dài Nữu Nữu ngắn, nhưng ngoại trừ Ngụy lão gia tử, ai dám gọi như thế? Chồng của dì Cố chính là bí thư thị ủy thành B, dì Cố lại là cán bộ cấp phó cục, bình thường rất uy nghiêm, tuy rằng là nữ, nhưng thủ đoạn làm việc sắc bén, bọn tiểu bối đều sợ dì, trái lại không sợ dượng, lúc này vậy mà trông thấy một người trẻ tuổi chỉ hơn hai mươi gọi nhũ danh của dì Cố, làm sao có thể không khiến người ta giật mình, mà càng làm người ta giật mình hơn chính là, dì Cố không chỉ không răn dạy, trái lại gọi người thanh niên kia là Trương thúc, trái ngược sự nghiêm khắc đối với đám người thế hệ bọn họ, thần thái lại có chút giống như gặp trưởng bối, làm sao không khiếm đám người này âm thầm líu lưỡi giật mình.

Một đám người như thế vây quanh Trương Thư Hạc, cho dù trên mặt y không có gì không vui, nhưng mặt Lưu Hải sớm đã biến thành màu đen, dặn vợ mau mau mời những người dư thừa đi, hiện giờ không đi ngược lại xông tới cứ như vào vườn bách thú, Trương ca không dễ dàng mới đến được một hồi, nếu như hiện tại nóng giận bỏ đi, hắn phải giao phó thế nào với Ngụy lão gia tử.

Tức khắc bất chấp sự vui sướng khi tương phùng, nhanh chóng kêu mấy đứa con đi lên đưa Ngụy lão gia tử với Trương ca vào nhà.

Lúc này ở trong thành thị đang là ngày hè nắng chói chang, sóng nhiệt bên ngoài từng sóng tiếp từng sóng, nhưng vào phòng, lại mát mẻ thoải mái hơn không ít. Trương Thư Hạc khẽ nâng Ngụy lão gia tử đi vào, liền thấy bày biện trong phòng, lại trông quen mắt nói không nên lời, rất nhiều thứ dường như vẫn giống hệt cách bày biện trong căn hộ sống ba năm trước kia, tuyệt không có vẻ phú quý cỡ nào, thậm chí không khác gì những căn nhà bình thường. Ngụy lão gia tử từ khi Trương Thư Hạc đến, đều mang nụ cười đầy mặt, người sáng suốt vừa nhìn đều biết tâm tình lão gia tử hôm nay không tệ, quải trượng chống vang cộp cộp, kéo Trương Thư Hạc liền tự ý ngồi xuống cạnh một chiếc bàn tròn lớn.

Toàn bộ bàn tròn đã bày đầy đồ ăn, những món này đều phi thường đẹp mắt, hiển nhiên là Lưu Hải vì đại thọ của lão gia tử, mời đầu bếp của tiệm cơm nổi danh đến làm, ở chính giữa còn bày một quả đào mừng thọ to, hình tượng rất thật, màu sắc sáng rõ giống hệt như quả đào thực sự.

Trương Thư Hạc cùng lão gia tử ngồi xuống như thế, một số người xung quanh đều không dám ngồi, bởi vì chỗ ngồi bình thường bị y ngồi như thế, trình tự đều bị đánh tan, vốn bên trái Ngụy lão gia tử là Lưu Hải, bên phải là Nữu Nữu, nhưng lúc này Trương Thư Hạc ngồi bên trái, vị trí của Lưu Hải liền bị chen mất.

Lưu Hải lại nửa phần cũng không để ý, thấy thế lập tức tự mình tìm cái ghế ngồi bên cạnh Trương Thư Hạc, như vậy những tiểu bối kia mới dám lần lượt ngồi xuống, ánh mắt bắt đầu ngắm tới ngắm lui phía mấy trưởng bối, phần lớn vẫn rơi lên thân người trẻ tuổi không khác bọn họ bao nhiêu đang được vây ở thượng tọa kia.

Thẳng đến sau khi ngồi xuống, cơ bản trên bàn đều là người trong nhà, lúc này Lưu Hải mới lần lượt giới thiệu, Lưu Hải có hai người con trai, Nữu Nữu cũng có một trai hai gái, mà trai gái hai bên lại cũng có mấy người con trai con gái, con trai con gái lại có con, tính ra đây thật đúng là con cháu tứ đại đồng đường, ngay cả chắt trai cũng đã bảy tám tuổi, một đại gia đình vô cùng náo nhiệt.

Mà con gái út của Nữu Nữu hôm nay dẫn theo bạn trai ở cùng nhau bốn năm đến, vốn Lưu Hải thanh trận cũng muốn thanh lý gã luôn, dù sao chỉ là bạn trai chưa có giấy chứng nhận, không tính là người trong nhà, nhưng nhìn trên mặt mũi của Nữu Nữu, hơn nữa đối phương còn là minh tinh đang nổi danh đủ cả ba thể loại điện ảnh truyền hình ca nhạc hiện tại, xem như là nhân vật công chúng, hiện tại minh tinh không bằng được trước kia, nhưng lực ảnh hưởng vẫn rất lớn, thoáng suy xét vẫn đành cho chút mặt mũi.

Vị minh tinh suất ca này xác thực rất đẹp trai, ứng phó người cũng khéo léo, vừa đến liền tặng lão gia tử đại lễ, ra tay cực kỳ hào phóng. Tuy rằng Lưu Hải với Nữu Nữu ở trong quan trường xem như là người thế hệ trước hô phong hoán vũ, địa vị rất cao, nhưng phương diện sinh hoạt lại rất cần kiệm mộc mạc, những người sống từ mạt thế năm đó, chịu qua khổ chịu qua đói như bọn họ, căn bản không thể làm được mấy việc xa xỉ,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net