13-14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quyển 1 - Chương 13: Mùi thối rữa

Sáng sớm bảy giờ, xe lửa đến thành Z vang lên tiếng còi, sau đó thân xe từ từ chuyển động, cũng chậm rãi đi theo quỹ đạo định sẵn.

Lúc này Trương Thư Hạc đang đứng ở phía sau cùng của toa số mười hai, bởi vì trước mười phút khi xe lửa chuyển bánh y mới chạy tới mua vé, vì vậy chỗ ngồi trong xe trên cơ bản đã đầy, những người khác chỉ có thể đứng trên lối đi nhỏ, đại khái lúc này đang là thời kỳ đỉnh cao du lịch, vì vậy người rất nhiều, đứng cũng có chút chật chội.

Đang đứng bên cạnh Trương Thư Hạc là một cô gái, tuổi tác trên dưới hai mươi, mặc một bộ váy liền thân tơ tằm phấn hoa, chân mang giày công chúa thuần màu trắng, khi đường nhìn của Trương Thư Hạc chuyển qua, cô lộ ra ánh mắt ghét bỏ quét nhìn Trương Thư Hạc một cái, sau đó quay đầu dịch qua bên cạnh, thà rằng chen chúc một chút, cũng không muốn cách quá gần Trương Thư Hạc.

Cũng khó trách cô gái sẽ lộ ra loại thần sắc đó, hôm qua Trương Thư Hạc vì vội vã chạy cả đêm, giày vải trên chân đã sớm dính đầy bùn, có chút bẩn, mà quần màu xám nhạt cũng bị sương sớm trên cỏ ven đường sườn núi làm ướt nhẹp, cũng lưu lại từng vệt bùn màu vàng với vệt nước ở chỗ ống quần và đầu gối, áo sơmi màu trắng trên thân vì cọ vách núi hơn nửa đêm, cũng bẩn không còn ra dáng, đầu ngón tay cũng tắc đầy bùn đất màu đen.

Mà trên mặt, Trương Thư Hạc không cần soi gương cũng biết mặt mình hiện tại là bộ dáng gì. Trước đó y đốt tro phù bôi trên mặt, cộng thêm vết mồ hôi, cũng may là ban ngày, nếu là buổi tối bị người thấy, đại khái sẽ hù chết người.

Sau chút chần chừ, liền xoay người chen chúc từ trong đám người tới WC, sau khi đi vào thì trước tiên dùng nước rửa sạch mặt với tay, thuận tiện cũng gội sạch mái tóc nửa dài nửa ngắn đen đen, sau khi dùng khăn mặt lau khô, thừa dịp không ai liền lấy một bộ quần áo sạch sẽ với đôi giày trắng từ trong không gian ra thay, tiện tay ném quần áo cũ vào không gian, đợi khi có nơi ở rồi hẵng tính.

Lúc này trên thân y là áo sơmi corton màu lam nhạt, dưới thân là quần soóc bông dày màu trắng, chân mang giày vải thể thao nam sĩ màu trắng, cằm với hai bên tóc mai còn treo giọt nước, ngược lại phù hợp tuổi tác hiện tại của y, so với bộ dáng người điên trên mặt bôi tro đen, toàn thân bẩn loạn ban nãy khác biệt như hai người.

Bởi vì vật sống không cách nào chứa vào không gian, vì vậy túi da trâu bị y để vào trong túi du lịch đặt lên giá toa xe, sau khi đi ra từ toilet liền lấy túi da trâu từ trên giá xuống, vì túi da trâu không lớn, còn là màu da, mượn cánh tay với đoàn người yểm hộ, liền thuận lợi rời khỏi toa xe số mười hai, trực tiếp đến toa cuối cùng.

So sánh với sự chật chội của toa số mười hai, toa cuối cùng hiển nhiên vắng vẻ hơn rất nhiều, trên lối đi nhỏ gần như không có ai, mà chỗ ngồi cũng còn dư. Trương Thư Hạc tìm một chỗ trống cách y gần nhất ngồi xuống.

Một chiếc ghế vừa vặn có thể ba người ngồi, trên ghế vốn đã có một nam nhân hơn bốn mươi tuổi, thấy Trương Thư Hạc liền tự đến tự quen nhe răng cười, vừa muốn nhiệt tình nói chuyện, liền bị ánh mắt lãnh đạm không gợn sóng của Trương Thư Hạc chặn trở lại, đành phải ngượng ngùng quay đầu đi nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.

Trương Thư Hạc tiện tay để túi da trâu trong tay vào giá để đồ phía trên, liền ngồi xuống chỗ gần lối đi nhỏ, ánh mắt sớm đã nhìn ra xung quanh với đối diện.

Trong xe bởi vì ít người, thanh âm nói chuyện tuyệt không lớn so với tiếng la hét ầm ĩ trong toa xe số mười hai, mà đối diện ngoại trừ một chiếc bàn hơi lớn để đồ, thì là chiếc ghế tựa giống như bên này, cũng chỉ có một người ngồi, xem chừng là một nữ sinh viên hai mươi mấy tuổi, đang chơi điện thoại di động trí năng đời mới nhất trong tay, thỉnh thoảng truyền đến vài tiếng tích tích của chim cánh cụt*, hiển nhiên là đang trò chuyện với người ta. (*phần mềm chat QQ có biểu tượng hình con chim cánh cụt, khi chat cũng có tiếng chim cánh cụt kêu =)))

Sau đó Trương Thư Hạc liền trầm mặc tựa lưng vào ghế, nhắm hai mắt lại. Bởi vì ngày hôm qua cả đêm không ngủ, hơn nữa sáng sớm vội vã đi đường núi, trên mặt đã có chút vẻ mệt mỏi, thừa dịp lúc này yên lặng, muốn nhắm mắt ngủ bù một hồi.

Lúc này xe lửa đang chạy, ba giờ sau, trong phòng ăn truyền đến từng đợt hương vị cơm nước. Một lát sau nhân viên phục vụ đẩy tới một xe cơm hộp, nam nhân hơn bốn mươi tuổi kia lập tức đứng dậy mua một hộp, đặt lên chiếc bàn đối diện mở hộp cơm ra bắt đầu ăn, vừa ăn còn vừa có chút bất mãn lầm bầm cơm quá ít, đồ ăn cũng ít.

Trước đây hộp cơm vừa dày vừa lớn, hiện tại vừa mỏng vừa nhỏ, hộp cơm nhỏ còn chưa đủ mấy miếng cho ông ta nuốt. Trong hộp chứa đồ ăn ngược lại có bốn món, nhưng mỗi một món chỉ có một miếng, ăn không phải mặn thì là nhạt, cứ như vậy mười đồng tiền một hộp, thật sự là lừa người, bất quá, bất mãn thì bất mãn, vẫn ăn sạch sẽ cơm nước.

Kế đó nhìn về phía người tuổi trẻ bên cạnh, càng cảm thấy người này rất cổ quái, từ sau khi ngồi xuống, trong mấy giờ tư thế đều chưa từng thay đổi. Nói là ngủ, nhưng thắt lưng thẳng tắp, nhìn không giống bộ dáng ngủ, nói y chỉ nhắm mắt dưỡng thần, thế nhưng lại không hề nhúc nhích mấy giờ liền, mình đi qua mua cơm ăn mà ngay cả mí mắt cũng không hề nâng, cứ như là ngủ rồi.

Thẳng đến khi ông ăn cơm xong, người thanh niên này vẫn dường như ngủ mà không phải ngủ, dường như tỉnh mà không phải tỉnh, nam nhân hơn bốn mươi tuổi lần nữa nhìn y một cái, sau đó đứng dậy ném hộp cơm vào thùng rác.

Mà nữ sinh viên đối diện, điện thoại di động đã không còn phát ra tiếng tích tích nói chuyện phiếm nữa, mà chuyên tâm xem cái gì đó trên điện thoạt, vừa xem vừa lấy ra một cây xúc xích từ trong bao, mở bao ra vừa xem vừa ăn.

Ăn cơm xong, thời gian đã giữa trưa, cho dù trong toa xe có điều hòa, vẫn có chút oi bức, thanh âm nói chuyện xung quanh cũng thấp hơn, người cũng có chút buồn ngủ, bao gồm cả nữ sinh đối diện với nam nhân hơn bốn mươi tuổi bên cạnh, đều có chút nhấc không nổi tinh thần.

Chính vào lúc này, có mấy người tiến vào toa xe số mười sáu, khi đi ngang qua Trương Thư Hạc, y vẫn luôn nhắm mắt, đột nhiên mở mắt ra không hề báo trước, thân thể không tự chủ được căng chặt, vừa nâng mắt liền thấy có một nam nhân hơn năm mươi tuổi với hai nam nhân chừng ba mươi tuổi, trong tay mang theo hai túi du lịch màu đất cũ, khi đi đến bên cạnh y còn ngừng một chút.

Đại khái là thấy nơi đây có vị trí, liền chuẩn bị đi vào bên trong ngồi. Có lẽ là trực giác của nữ nhân trời sinh tương đối mẫn cảm, nữ sinh đối diện phản ứng lại trước hết, không đợi ba người kia đến, đã lập tức đứng dậy ngồi vào vị trí chính giữa Trương Thư Hạc với nam nhân hơn bốn mươi tuổi.

Nam nhân hơn bốn mươi tuổi kia vốn đang chợp mắt, thấy có người ngồi bên cạnh nhất thời nhìn thoáng qua, thấy là nữ sinh viên đối diện, đang muốn mở miệng trêu chọc vài câu, liền thấy ba nam nhân đi đến, nhất thời ngược lại ngơ ngẩn.

Trong xe bình thường người đến người đi, tìm vị trí là chuyện rất bình thường, vốn không nên ngạc nhiên, thế nhưng khiến cho nữ sinh viên với nam nhân hơn bốn mươi tuổi nhất thời ngốc lăng chính là, cả người ba nam nhân đó đều là mùi thối, toàn thân trên dưới đã nhìn không ra được màu sắc vốn có của quần áo, ngay cả trên giày cũng đầy bùn đất.

Người trong xe lửa đến từ đại giang nam bắc chỗ nào cũng có, có người sạch sẽ, cũng có người lôi thôi, càng có người quần áo dính dầu cũng không thay, chân thối có thể hun chết người cũng không phải số ít, thế nhưng ăn mặc giống bò ra từ hố phân như ba người này, vẫn là rất ít thấy.

Sau khi ba người đặt hai túi đồ lên phía trên, liền ngồi xuống. Lúc này nữ sinh kia không xem điện thoại di động nữa, mà có chút hoang mang nhìn chằm chằm túi đồ của mình.

Bạn đang ?

Mà ánh mắt nam nhân hơn bốn mươi tuổi cũng có chút cổ quái nhìn về phía ba người đối diện. Lúc này nữ sinh quay đầu nhìn nhìn Trương Thư Hạc, đại khái là biểu tình của Trương Thư Hạc quá lạnh lùng, khiến cô quay đầu cầu cứu về phía đại thúc hơn bốn mươi tuổi.

Ý tứ là hỗ trợ lấy túi đồ bên trên chỗ ngồi đối diện qua, đại thúc đối mặt mỹ nữ đương nhiên vui vẻ đáp ứng. Khi đứng dậy đi lấy túi xách hồng nhạt mà nữ sinh chỉ, có thể là trong lúc vô ý chạm phải túi du lịch của ba nam nhân, phát ra một tiếng va chạm trầm nặng của kim loại, ba người kia không khỏi đồng thời nhìn về phía nam nhân hơn bốn mươi tuổi.

Bị ánh mắt quái dị của bọn họ trừng, nam nhân nhất thời có chút khiếp đảm, vội vàng túm túi đồ trong tay lui trở về chỗ ngồi, sau khi nữ sinh tiếp nhận túi lập tức nghìn ân vạn tạ, khi nhìn lại về phía ba người đối diện, họ đã chuyển ánh mắt đi, không còn bộ dáng hoàn toàn lộ tròng trắng mắt giống ban nãy nữa.

Nắm vững tư tưởng tốt đẹp ưu tiên nữ sĩ, đại thúc tặng vị trí sát cửa sổ cho nữ sinh, bản thân ngồi ở chính giữa.

Mà Trương Thư Hạc lúc này lại nửa rũ mí mắt, kiêng kỵ nhìn ba người đối diện nơi đáy mắt. Ban nãy mùi tanh tưởi toả ra trên người bọn họ, tuyệt không phải mùi hôi thối bình thường, càng thêm không phải mùi tanh hôi của phân, mà là mùi hôi thối trong mộ địa huyệt động.

Loại mùi thối rữa này, Trương Thư Hạc thực sự đã quá quen thuộc, tràn ngập khắp nơi trong mạt thế tương lai, trong mộ địa, trên hủ đằng, với trên người hoạt tử nhân, tất cả đều là loại khí vị thối rữa này.

Lúc này trên mặt ba người ngoại trừ vẻ tái nhợt thì không còn nhìn ra được gì, dường như đều tâm sự nặng nề ngồi ở nơi kia, một câu nói chuyện cũng không có, thậm chí ngay cả ánh mắt hoặc mơ hồ hoặc nhìn chăm chú đánh giá của ba người đối diện cũng không chút để ý.

Nhìn nửa ngày, thấy ba người không có động tĩnh gì, nữ sinh sát cửa sổ vẫn lấy điện thoại di động ra tiếp tục lật xem nội dung bên trong, mà nam nhân bốn mươi tuổi lại dời ánh mắt về phía bao hành lý bên trên, như có chút đăm chiêu.

Trương Thư Hạc lại lập tức giương mắt kiểm tra trong toa còn có chỗ ngồi trống khác hay không, bất quá hiện tại đang là buổi trưa, không ít người lại đây tìm chỗ ngồi nghỉ ngơi, trong xe đều đã ngồi đầy người.

Kế đó cảm thấy báo con trong túi da trâu bên trên từ sau khi ba người ngồi xuống, liền có vẻ nóng nảy dị thường, Trương Thư Hạc chỉ đành đứng dậy giả vờ lấy chút thức ăn từ trong túi, tiện tay ném hai khối thịt khô vào túi trấn an báo con, gần như sáng sớm đến buổi trưa, một người một thú chưa ăn được bao nhiêu.

Mượn khoảng thời gian đứng lên, Trương Thư Hạc quét hai lượt về phía ba người. Từ độ cao đứng nhìn thấy cổ tay lộ ra bên ngoài của một người trong đó, có mấy chỗ vết tích đã từng bị đâm, nhất thời trong lòng trầm xuống, đáy mắt với bên miệng người kia đã mơ hồ có chút màu xanh, tuy rằng còn chưa rõ ràng.

Chậm rãi kéo miệng túi lại, Trương Thư Hạc tùy tiện lấy miếng thịt bò khô hun khói từ trong không gian ngồi xuống, cầm đồ trong tay tuyệt không lập tức ăn, mà biểu tình kinh nghi bất định.

Đang chờ khi y quyết định lập tức đứng dậy rời khỏi nơi đây, đại thúc bên cạnh đột nhiên lặng lẽ mở miệng với y: Aiz, anh bạn trẻ này, buổi trưa tôi ăn không được no, có thể chia chút thịt bò khô của cậu cho tôi ăn không?

Quyển 1 - Chương 14: Kiếm tiền

Nếu là sau ngày diệt vong, khi lương thực thiếu thốn, có người dùng giọng điệu này mở miệng đòi ăn với người ta, căn bản không ai sẽ phản ứng người đó, thế nhưng đặt ở trước mạt thế, lại khiến Trương Thư Hạc sửng sốt, có chút cảm thấy kỳ quái nhìn về phía nam nhân bên cạnh.

Đại thúc hơn bốn mươi tuổi thấy y nhìn qua, vội vàng chớp chớp mắt với y, không có cách nào, ông ta trời sinh là người thích nói chuyện, một mình ngồi xe lửa không ai tán gẫu đã sớm ngộp hỏng rồi, nếu nói chuyện với em gái mềm mại bên cạnh, sợ tiểu cô nương người ta cho rằng đại lão gia ông có ý gì với cô, vì vậy chỉ có thể trò chuyện vài câu với Trương Thư Hạc bên cạnh, tuy rằng mặt người thanh niên này vẫn luôn rất lạnh, thế nhưng đại thúc trông người tuổi trẻ này rất thuận mắt, không tóc vàng, không xỏ lỗ tai, quần áo bình thường, hơn nữa vẻ mặt chính khí, tuy rằng từ khi vào toa xe này đến giờ, vẫn luôn lãnh đạm, thế nhưng người ăn trăm loại gạo lớn lên, sinh ra cũng là trăm loại tính cách, có một số người vốn chính là mặt lạnh, không phải trời sinh, trên thực tế người như thế cũng không khó ở chung, thậm chí càng dễ nói chuyện hơn so với người lanh lợi, không phải có câu nói, mặt lạnh tâm nóng sao.

Quả nhiên, Trương Thư Hạc nhìn chăm chú ông nửa ngày, quả thật yên lặng chia cho ông phân nửa thịt bò khô, đại thúc lập tức nghìn ân vạn tạ tiếp nhận. Kỳ thực ông cũng không phải vì chút đồ ăn này, bất quá nhịn đến ngứa miệng, muốn tìm một người trò chuyện mà thôi.

Quả nhiên miệng vừa động, bầu không khí nhất thời cũng hòa hoãn hơn nhiều, sau khi đại thúc ăn hai miếng thịt bò khô, không khỏi khen không dứt miệng, nói thịt bò này vị thuần khiết, nhai có sức.

Thịt bò khô này là người trong thôn đặc chế, trước khi phơi đều thêm gia vị, cũng rải bột tiêu, là thứ thôn dân giữ lại để làm lương khô ăn vặt, đương nhiên ngon miệng.

Sau khi tán thưởng vài câu, miệng đại thúc vừa nhai thịt bò khô, vừa cẩn thận hỏi Trương Thư Hạc: Anh bạn trẻ, ban nãy khi cậu đứng dậy lấy đồ, tôi thấy trên túi cậu có tấm mộc phù, đó là cầu từ đạo quan để tránh ma quỷ đúng không?

Trương Thư Hạc sau khi nghe xong ngược lại cũng không quá mức giật mình, chẳng qua cảm thấy nam nhân này thực rất mắt sắc. Bất quá mộc phù kia treo trên túi, bản thân vốn đã bắt mắt, bị người phát hiện cũng chẳng có gì lạ, hơn nữa hiện tại người thắp hương cầu phù cũng nhiều, trên thân mười người sẽ có một người từng cầu phù bảo hộ bình an, đã không phải là chuyện hiếm lạ gì, như mộc phù trên túi da trâu của y, rất nhiều đạo quan đều có, có chút tiền nhang đèn là có thể cầu được một cái.

Theo lời của ông ta đáp: Ừm, vị đại ca này cũng nhận ra được đạo phù?

Đại thúc sau khi nghe xong cười hắc hắc, miệng nhai thịt khô cười rộ lên có vài phần dung tục, thế nhưng ánh mắt ngược lại rất thanh minh: Tôi nào biết cái này, bất quá trong mấy người bạn tôi quen có người biết vẽ cái này, ông ta có sư phụ chân chính dạy, trước đây khi có chút giao tình với ông ta, liền thuận tiện cầu một cái. Nói xong liền kéo sợi dây đỏ đã nhạt màu được đeo trên cổ không biết bao nhiêu năm ra, phía dưới là một mặt dây chuyền gỗ đào bình thường to cỡ bằng cái bấm móng tay, sau đó lắc lắc ở trước mặt Trương Thư Hạc, Xem đi, đây là ông ta khắc cho, đeo đã gần mười năm, có một đạo sĩ còn nói nó đã từng cản thay tôi không ít tai hoạ nữa kìa.

Trương Thư Hạc nhìn lướt qua, nhất thời ánh mắt dừng trên đạo phù kia, mộc phù chế tác có chút thô sơ, chỉ là hình vuông bình thường, đại khái là được mang lâu năm, bên góc bị mài có chút tròn trơn, mặt phải mặt trái gỗ đào đều khắc phù, là hai đạo phù tránh ma quỷ rất đơn giản, bất quá người khắc hiển nhiên pháp lực thâm hậu, khi chế tạo khối phù này dùng chút tâm, vì vậy cho dù bị người đeo nhiều năm phù lực ẩn chứa trong đó vẫn tràn đầy, hơn nữa phù lực còn lại đại khái còn có thể bảo hộ vị đại thúc này được ba lần chuyện ngoài ý muốn nữa, điều này ở trong mạt thế có thể nói là cực kỳ khó có được.

Trương Thư Hạc thấy ông ta lấy ra lắc lư ở bên ngoài, không khỏi mở miệng nhắc nhở: Phù này không tồi, vẫn là không nên tùy ý lấy ra, phải đặt sát bên người...

Đại thúc nghe vậy lập tức ừ ừ ừ gật đầu, lại thả lại vào trong áo sau đó giải thích: Tuy rằng tôi không quá tin thứ này, thế nhưng cũng phải tôn kính không phải sao. Sau đó lại nghiêm chỉnh nói: Kỳ thực thường ngày tôi cũng không thường lấy ra để người ta coi, đều đặt trong quần áo...

Hai người thấp giọng nói chuyện, nữ sinh ngồi ở vị trí sát cửa sổ lại liên tiếp nhìn qua bên này, hiển nhiên tâm tư đã không còn ở trên điện thoại di động nữa, mà vểnh tai lắng nghe hai người đang nói thầm cái gì. Mặc dù cách gần, nhưng thanh âm hai người nói chuyện nhỏ, cô nghe có chút gián đoạn, nhất thời lại dịch dịch qua bên chỗ đại thúc.

Đại thúc sau khi ăn xong mấy miếng thịt bò khô, vẫn còn thèm lại đưa tay xin Trương Thư Hạc vài miếng nữa. Thấy Trương Thư Hạc đang khi nói chuyện, ánh mắt vẫn luôn hữu ý vô ý nhìn về phía đối diện, nhất thời bí hiểm mở miệng nói: Anh bạn nhỏ, không nên nhìn ba người kia a, cậu có biết ba người đối diện kia là đang làm gì không?

Trương Thư Hạc vẫn luôn quan sát người ngồi ở chính giữa đối diện, bởi vì bình thường sau khi bị hủ đằng đâm tạo ra vết thương, tốc độ biến thành hoạt tử nhân là nhanh nhất. Nếu vết thương lớn, ý chí bạc nhược, trong vòng hai giờ sẽ biến dị, nếu vết thương nhỏ mà tinh thần lực mạnh, vậy cần trên dưới mười giờ. Y chưa rõ người này tới cùng đã bị lây nhiễm bao lâu, vết thương nặng hay không, cho nên có chút không yên lòng đối với lời nói của đại thúc mắc bệnh nói nhiều bên cạnh, bất quá thấy ngữ khí ông ta thần thần bí bí, lúc này mới quay đầu hỏi: Chú biết?

Đại thúc lại vắt chân bắt chéo, lấy qua tờ báo trên bàn, bên che lại, bên lại hỏi: Vậy cậu biết Sherlock Holmes không?

Chủ đề này nhảy quá nhanh, khi Trương Thư Hạc đang nhíu mày nghĩ Sherlock Holmes có quan hệ gì với ba người đối diện, đại thúc kia lại đắc ý giải thích: Sở dĩ Sherlock Holmes điều tra án lợi hại chính bởi vì chi tiết, từ vẻ ngoài quần áo tóc tai, thậm chí còn có móng tay sợi tóc của người ta là có thể nhìn ra được chức nghiệp, giới tính, tình hình gần đây, trạng thái sinh hoạt với thói quen của người đó...

Chú là nói... Trương Thư Hạc lập tức nhìn về phía quần áo của ba người đối diện.

Đại thúc đợi một hồi, thấy y không nói tiếp, liền chủ động tiến đến bên tai y làm một thủ thế nói: Tôi dám khẳng định... bọn họ là đào hầm...

Đào hầm?

Chính là trộm mộ... Chữ cuối cùng không phát ra thanh âm, chỉ làm ra khẩu hình, sau đó cách tờ báo, tay âm thầm làm động tác cái xẻng.

Trên thực tế trước đó, Trương Thư Hạc đã sớm đoán được vài phần, bởi vì nơi có thể đào ra hủ đằng đại thể là sâu dưới mặt đất, như đào khoáng ngọc, khoáng than, với khai thác các loại khoáng dầu mỏ, thậm chí đào giếng cũng có thể đào ra được hủ đằng, nhưng nơi xuất hiện nhiều nhất, lại là trong mộ huyệt người chết. Nếu hủ đằng trong mộ huyệt vẫn luôn ở dưới đất không thấy mặt trời thì thôi, một khi có người dẫn theo sinh khí đi vào, kinh động chúng nó, hoặc nhất thời vô ý bị đâm rách da sẽ lập tức bị lây nhiễm.

Mà lúc này trong ba người đối diện, người chính giữa chỉ sợ đã bị lây nhiễm nguồn bệnh, hai người còn lại thì Trương Thư Hạc tạm thời còn chưa nhìn ra được phải chăng cũng đã bị hủ đằng đâm bị thương hay không.

Nghe vậy, Trương Thư Hạc thích hợp lộ ra chút vẻ kinh ngạc với vỡ lẽ, biểu cảm xem ra coi như thích hợp, lập tức kích thích bệnh nói nhiều của đại thúc, cúi đầu lại nói thầm một trận với y: ... Vị trí ban nãy ba người bọn họ lên xe ngay ở vùng biên tỉnh Z, nghe nói bên kia biên giới mới phát hiện một tòa thành cổ, dưới đất không ít mộ huyệt, khẳng định ba người này là đi ra từ nơi đó...

Hóa ra phụ cận tỉnh Z có mộ huyệt xuất thế? Trách không được gió dưới dốc núi bên kia đột nhiên thổi tà như vậy. Trương Thư Hạc nghe vậy sắc mặt hơi đổi.

Cậu ngửi xem, mùi thối trên người bọn họ có giống mùi thối thi thể không? Còn có đôi giày mang trên chân bọn họ, đó là giày chuyên dụng cho trộm mộ, thuận tiện cho leo lên leo xuống trong mộ địa, không dễ trượt chân, còn có hai cái túi ban nãy bọn họ cầm, khi tôi lấy túi cho cô gái nhỏ kia, trong lúc vô ý đụng phải, lúc đó cậu có nghe không? Thứ bên trong đó vang leng keng, tôi dám khẳng định bên trong có đồ sắt... Lập tức lại bổ sung: Nói không chừng là đồ đồng xanh, vậy rất đáng giá...

Trương Thư Hạc càng nghe ánh mắt càng quái dị, cảm thấy nam nhân hơn bốn mươi tuổi trước mặt hiểu biết thực không ít đối với phương diện trộm mộ. Đại thúc dường như nhìn ra được ý tứ bao hàm trong ánh mắt y, không khỏi sờ sờ mũi nói: Kỳ thực tôi rất thích xem tiểu thuyết trộm mộ, bất quá thích xem tiểu thuyết trộm mộ cũng không nhất định từng trộm mộ qua...

Trương Thư Hạc cũng không quấn quýt nhiều, chỉ nghi vấn hỏi: Đồ cổ trộm ra cũng có

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net