169-170

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 169

Khi Trần Hạc chạy tới dựa theo địa chỉ trong phù truyền âm, thấy Vu Liệt đang ở một góc phố, chà tay chà chân gấp đến độ đi tới đi lui, thẳng đến khi trông thấy Trần Hạc, trên mặt mới lộ ra chút vui vẻ, nói: Trần ca, huynh đã tới rồi...

Trần Hạc lại nâng tay ngăn cản lời Vu Liệt, đầu tiên nhìn xung quanh, thấy không có ai khác, lúc này mới phất tay áo, bày ra kết giới nguyên khí có thể cách trở thanh âm truyền ra ngoài ở xung quanh hai người, mở miệng nói: Thư tịch về yêu thú biến dị đã có manh mối?

Aiz, đừng nói nữa, một tháng gần đây nhờ người tìm, một chút tin tức cũng không có, thư tịch về yêu thú biến dị trong Thần Thú Các chỉ có đôi câu vài lời, e rằng những thứ này đều ở trong tay chưởng môn chấp giáo, sẽ không dễ dàng truyền ra ngoài, tu sĩ Luyện Khí nho nhỏ như đệ căn bản đừng hòng nghĩ đến, bất quá... Vu Liệt khẽ chuyển lời, nói: Mấy ngày hôm trước, có một tu sĩ chủ động liên lạc đệ, nói trong tay gã ta có thể có loại ngọc giản mà Trần ca muốn tìm, chẳng qua đệ cũng không quá quen với người này, nghe nói hình như trước đây đã từng ở trong gia tộc tu tiên, về sau gia tộc sụp đổ, mới vào Thần Thú Các, vào mới được một năm. Ý của gã là có thể phục chế ra nội dung trên ngọc giản, nhưng điều kiện giao dịch lại phải gặp mặt với Trần ca mới đề cập sau... Vu Liệt nói xong nhìn về phía Trần Hạc, dù sao tốn hơn một tháng, lo lắng tim phổi nghe ngóng, cuối cùng cũng có tin tức coi như hữu dụng như thế, tin tức này quan hệ đến Trúc Cơ Đan, nếu thành, ngày sau cậu sẽ có hi vọng Trúc Cơ rồi, làm sao có thể không lo lắng nghẹn phổi chứ. Trời biết Luyện Khí Kỳ tầng mười hai như cậu trong Thần Thú Các không có một ngàn cũng có tám trăm, muốn xin bên trên một viên Trúc Cơ Đan thật sự quá khó khăn, hiện tại chút hy vọng đó cậu đã hoàn toàn ký thác trên người Trần Hạc.

Trần Hạc thoáng do dự, bất quá đối phương yêu cầu gặp mặt mới đề cập điều kiện, điều này kỳ thực cũng không quá mức, dù sao muốn trao đổi một số vật kỳ trân, đương nhiên càng ít người biết càng tốt, như vậy cũng có thể tránh khỏi phiền phức không tất yếu, suy nghĩ chốc lát, rồi gật đầu nói: Đệ liên hệ đi, tìm một địa điểm gặp mặt nói chuyện.

Vu Liệt lập tức lưu loát lấy phù truyền âm ra, sau khi nói mấy câu rồi ném lên bầu trời, quay đầu nói: Lần này Thần Thú Các có không ít tu sĩ ra ngoài, có thể người nọ đã ở phố chợ, lập tức là có thể hồi âm.

Quả nhiên, không quá lâu sau, phù truyền âm đã truyền tống trở về, Gặp mặt ở Khởi Vân Sơn, nếu có thành ý, tốt nhất các hạ đến một mình... Vu Liệt vừa nghe, cảm thấy có chút không thích hợp, nhất thời quay đầu nhìn về phía Trần Hạc hỏi: Trần ca, người này không giao dịch trên phố, lại muốn chạy đến Khởi Vân Sơn, thực sự có chút cổ quái.

Thanh âm âm lãnh lại có chút cảm giác quen thuộc, Trần Hạc rất nhanh nghĩ qua một lượt trong đầu, nhưng lại không có nửa ký ức, Gã là tu vi gì?

Vu Liệt nói: Giống đệ là Luyện Khí Kỳ tầng mười hai, nếu không thì Trần ca, đệ đi với huynh, nếu như không có chuyện gì, cùng lắm thì khi các huynh giao dịch, đệ rời đi là được...

Trần Hạc suy tư, tuy rằng quả thực lộ ra chút cổ quái, nhưng bất kể đối phương có thư tịch về yêu thú biến dị hay không, y đều không thể dễ dàng bỏ qua, hơn nữa tự vấn, mấy năm nay y làm việc thấp giọng, hẳn là không có kẻ thù nào, đối phương chọn gặp mặt ở Khởi Vân Sơn hẻo lánh không người, có lẽ chỉ là phòng ngừa có người theo dõi gã, đánh chủ ý đến thư tịch yêu thú của gã.

Mặc dù lý do có chút gượng ép, nhưng đặt vào lúc này lại là hành vi duy nhất có thể thuyết phục được, đồng thời lúc này Trần Hạc đã ẩn giấu tu vi chân thực, pháp khí trong tay cũng không ít, lại có một thanh pháp khí Nguyên Thần, đối với tu sĩ Luyện Khí Kỳ tầng mười hai, có thể xem như là cầm ổn thắng chắc.

Kế đó chân trái đạp đất nhảy lên một thanh pháp khí hạ phẩm tiện tay dùng ra, nói: Không cần, huynh đi xem trước, quay về sẽ liên hệ đệ. Nói xong thì rời khỏi phố phường.

Khởi Vân Sơn ở phía nam Thiên Thú Sơn, bởi vì không có linh mạch, vì vậy tương đối hoang vắng, khi Trần Hạc đến, thần thức đảo qua xung quanh, liền khóa định trên thân một người trong đó, toàn bộ dãy núi nhỏ chỉ có một người như thế, đương nhiên chính là tu sĩ Luyện Khí Kỳ truyền âm cho Vu Liệt ban nãy.

Tức khắc thu pháp khí dưới chân, đáp xuống Khởi Vân Sơn. Vị trí tu sĩ kia đứng là một chỗ đất thạch hóa tương đối bằng phẳng, thấy Trần Hạc thì trên mặt nhất thời lộ ra một nụ cười cứng ngắc, thanh âm khàn khàn nói: Ngươi chính là Trần Hạc?

Trần Hạc sau khi nghe xong sửng sốt, nhớ Vu Liệt đã từng nói cậu ta không hề tiết lộ thân phận của mình cho người này, người này vậy mà vừa há miệng là đã có thể kêu ra được tục danh. Trong nháy mắt nghĩ đến là độ thật giả của lời Vu Liệt nói, hoặc đây là một âm mưu, bất quá xung quanh không có tu sĩ khác mai phục, cũng không thấy có dị trạng gì. Trần Hạc lần nữa nhìn về phía khuôn mặt của đối phương, xác định đối phương không hề biến ảo dung mạo, chính là diện mạo vốn có.

Tướng mạo và thanh âm của người này đều có chút kỳ quái, hơn nữa trong ánh mắt kia thường thường sẽ bắn ra một vẻ âm ngoan, điều này khiến Trần Hạc có chút phòng bị, bất quá bận tâm trong tay đối phương có ngọc giản về yêu thú biến dị, nên vẫn khách khí dò hỏi: Tại hạ quả thực là Trần Hạc, nghe nói trong tay đạo hữu có ngọc giản về yêu thú biến dị, nếu có thể bỏ những thứ yêu thích, phục chế cho tại hạ một phần, tại hạ nguyện lấy linh thạch mua.

Ta nói rồi, ngọc giản này không đổi linh thạch, chỉ đổi với ngươi một món đồ. Thanh âm của đối phương giống như trong phù truyền âm mới vừa rồi, âm lãnh vô cùng, lúc này nghe thấy khiến trong lòng người ta bốc lên sự rét lạnh. Trần Hạc khựng lại, không khỏi nhìn về phía người nọ, ánh mắt bắt đầu đánh giá, càng đánh giá, sự phòng bị trong lòng càng tăng mạnh, nhưng khẩu khí lại vẫn bình tĩnh nói: Các hạ lại làm sao biết được trong tay tôi có vật các hạ cần?

Người nọ đột nhiên nở nụ cười chói tai, âm rít của nữ nhân khiến người ta kinh hãi, âm rít của nam nhân thì khiến người ta sợ hãi, chỉ thấy tu sĩ mặc áo choàng đen kia đột nhiên vươn tay vỗ lên tường đá, chợt nghe xung quanh truyền đến một tiếng vù.

Trần Hạc sau khi nghe xong chợt cảm thấy lòng trầm xuống, thanh âm này y không thể quen hơn được nữa, trước đây khi ở hoang đảo, tu sĩ họ Củng chính là dùng trận pháp vây khốn y, chặt đứt đường lui của y.

Các hạ thế này là có ý gì? Nói vừa xong, Trần Hạc đồng thời dùng ra một món pháp khí phòng ngự bảo hộ trước người, đây chính là một món pháp khí phòng ngự trung phẩm lấy ra từ túi trữ vật của tu sĩ họ Củng trước đây, Ô Đồng Thuẫn.

Ha ha ha, ý gì? Đương nhiên là trao đổi ngọc giản với ngươi, không phải ngươi muốn ngọc giản về yêu thú biến dị sao? Vậy dùng mạng của ngươi để đổi đi!! Nói xong đối phương đột nhiên xé ra bộ áo choàng màu đen, lộ ra thực lực chân chính.

Thần thức Trần Hạc đảo qua, có chút bất ngờ, đối phương vậy mà cũng là tu sĩ Trúc Cơ, chỉ sợ áo choàng kia cũng có tác dụng che đậy tu vi, bất quá khiến Trần Hạc cảm thấy giật mình chính là, trong ngôn ngữ của đối phương dường như có thâm thù đại hận với mình, không khỏi nhíu mày nhìn về phía gã nói: Không biết tại hạ khi nào đã đắc tội các hạ, vậy mà bày trận pháp, ẩn giấu thực lực chỉ vì lấy tánh mạng của tại hạ.

Đối phương lại triệu ra hai con nhện đen cấp ba từ túi linh thú, sắc mặt có chút dữ tợn nhìn chằm chằm Trần Hạc: Trí nhớ của ngươi sẽ không kém vậy chứ, được, để cho ngươi trước khi chết làm quỷ hiểu rõ. Một năm trước trong động khoáng, ngươi chém rơi đầu một tu sĩ sau đó bỏ trốn mất dạng, người bị ngươi giết chết đó chính là đệ đệ của ta, ngươi cho rằng việc này làm thần không biết quỷ không hay sao?

Gã vừa nói trên mặt vừa lộ ra nụ cười ác độc, cả khuôn mặt như bị sương quỷ bao phủ, có vẻ dữ tợn đáng sợ, Đáng tiếc ông trời có mắt, ngay cả nó cũng đang giúp ta, ngươi lấy cái gì để đấu với ta, hiện tại ngươi bất quá chỉ là tu sĩ Luyện Khí Kỳ tầng mười hai, mà ta đã thành công Trúc Cơ. Ha ha, hôm nay ngươi chết chắc rồi, ta muốn chậm rãi cắt ngươi thành trăm đoạn, dùng máu thịt của ngươi để tế linh hồn trên trời của đệ đệ ta. Nói xong vung tay lên.

Xông lên đi, xé nát hắn! Ngón tay chỉ về phía Trần Hạc, giọng bén nhọn cưỡng chế mệnh lệnh hai con nhện lông đen kia.

Trần Hạc đã nhớ lại tên mãng hán xâm nhập vào động khoáng, muốn bóp chết báo nhỏ trước đây, sau khi kinh ngạc, nhất thời có chút thở gấp cười ngược. Tên cặn bã đó vậy mà còn có một ca ca tu luyện ma công, thật đúng là cá sinh cá, tôm sinh tôm, rùa coi trọng đậu xanh*, huynh đệ đều là mặt hàng như nhau. Sau đó cũng không che giấu tu vi bản thân nữa, tăng cao nguyên khí toàn thân, áo bào cũng di động theo bốn phía. (*1 chuyện xưa khá vui, ai hứng thú kéo xuống cuối chương đọc =)))

Ngươi cũng là tu sĩ Trúc Cơ? Tu sĩ mặt đen kia sau khi nhìn thấy tu vi của Trần Hạc, sắc mặt thay đổi mấy lượt, gã vì có thể Trúc Cơ giết chết kẻ thù, tốn cái giá cực lớn, không ngờ đối phương cũng ẩn giấu thực lực, tu vi cũng là Trúc Cơ Kỳ, Bất quá, vậy thì sao, ngươi thắng hai con Độc Mao Chu từng hấp thu ma khí nghìn người của ta trước rồi lại nói...

Độc Mao Chu trông cực kỳ dữ tợn, trên chân mọc đầy lông dài, tất cả bên trên đều là máu thối và độc tố, dính phải một chút, cho dù là tu sĩ Trúc Cơ Kỳ cũng sẽ cực tổn hại nguyên khí.

Trần Hạc lại mặt không đổi sắc, loại nhện ma này đối với tu sĩ Trúc Cơ bình thường, còn có thể khiến đối phương kinh sợ dị thường, bất quá đối với Trần Hạc mà nói lại không đủ gây họa, pháp khí Nguyên Thần được dùng linh liên cửu phẩm luyện chế, những ma vật luyện chế hậu kỳ này gần như là không chịu nổi một kích.

Chỉ khẽ phất tay, thanh pháp khí Nguyên Thần Trần Hoàng Kiếm đã hóa thành vật lóng lánh dài chừng tấc, vui thích xoay quanh Trần Hạc. Trần Hạc chỉ khẽ bấm ngón tay, Trần Hoàng Kiếm vụt sáng một chút, đã thấy hai con nhện độc tới gần, một con trong đó phát ra từng đợt tiếng kêu rít thê lương, kế đó hai chi sau đứt đoạn, phun ra máu đen, ngã xuống đất giãy dụa không thôi.

Pháp khí luyện chế từ hạt linh liên cửu phẩm có khí thánh liên rất mạnh, ra vào ma vật mà không dính nửa phần, chính là một trong những khắc tinh của pháp khí ma tính. Chỉ qua lại mấy lượt trong chốc lát, hai con nhện độc đã bị đứt sáu chi, không còn có sức hành động.

Mà tu sĩ mặt đen kia lại quá sợ hãi, nhìn chằm chằm thanh kiếm nhỏ không ngừng xoay quanh Trần Hạc, lộ ra thần sắc kinh sợ, Ngươi làm sao sẽ có pháp khí Nguyên Thần? ?

Trần Hạc lại vươn tay khống chế Trần Hoàng Kiếm di động trước người, cả thanh kiếm thong thả chuyển động ở lòng bàn tay y, thân kiếm khi có khi không tràn ra thổ linh khí dồi dào dạng sương vàng nhàn nhạt, y mắt lạnh nhìn tu sĩ mặt đen kia, khẩu khí băng lãnh, nói: Ma khí của ngươi không có bất kỳ tác dụng nào với ta, ta chỉ muốn hỏi ngươi, trong tay ngươi có phải thực sự có ngọc giản về yêu thú biến dị hay không. Có, thì thả cho nguyên thần gã luân hồi, không có, thì nguyên thần thân thể đều diệt, vĩnh viễn biến mất khỏi đất trời.

Mà khí đen trên mặt tu sĩ mặt đen lại đột nhiên hình thành từng khuôn mặt quỷ, hơn mười cái mặt quỷ phun ra một ngụm ma chướng sương đen về phía Trần Hạc, có ma chướng che, tu sĩ mặt đen lập tức quay đầu trốn chạy về phía trận pháp.

Trước đây phòng ngừa Trần Hạc trốn ra khỏi trận pháp được thiết lập ở Khởi Vân Sơn, lúc này lại thành lồng sắt trở ngại gã chạy thoát thân, mới chạy tới sát rìa, chợt thấy một đường ánh vàng lóe qua phía sau, tiếp theo nghe thấy một trận thanh âm có đồ ngã rớt xuống đất, ma chướng cũng theo đó tiêu tán.

Trần Hạc thu hồi Trần Hoàng Kiếm, nhìn chằm chằm tu sĩ mặt đen đầu thân chia lìa trên mặt đất, không hề có nguyên thần bắn ra từ mi gian, điều này nói rõ nguyên thần của người này đã bị ma khí triệt để cắn nuốt. Trần Hạc có từng xem qua trong thư tịch, trong rất nhiều bí pháp ma tu đều có bí thuật nhanh chóng đề thăng tu vi, chẳng qua không có chỗ nào mà không phải là lấy nguyên thần cắn nuốt ma khí, sau khi chết nguyên thần sẽ bị ma khí tranh giành cắn nuốt, vĩnh viễn không được vào luân hồi, cực kỳ thống khổ.

Trần Hạc mặt không biểu cảm nhìn gã, lúc này mới thoáng vươn tay thu chiếc túi trữ vật bên hông gã vào tay. Chủ nhân đã chết, cấm chế của túi trữ vật chỉ như bày biện, Trần Hạc chỉ dùng nguyên thần khẽ lau, đã tiêu trừ được dấu ấn. Y nhanh chóng đảo qua những thứ bên trong, ngoại trừ các loại ma khí bất nhập lưu và một số đan dược đồ lặt vặt, tìm hết một lượt mới rốt cục lục soát ra được hai chiếc ngọc giản ở trong góc. Mở ra một cái trong đó, bên trên là phương pháp tu luyện của Ma Quật Bát Tu, không có chỗ nào mà không phải là ác độc đến cực điểm, Trần Hạc nhìn hai lượt rồi ném vào túi, kế đó lấy ra miếng ngọc giản cuối cùng.

Dừng lại chốc lát, lúc này mới đặt lên trán, nhìn nửa ngày, trên mặt rốt cục cũng lộ ra chút vẻ kích động, kế đó lại xem lại tổng thể, mới rốt cục thu thần thức trở về, sau đó lấy một chiếc ngọc giản trống, phục chế lại một lần nội dung trong ngọc giản, cũng thu cái đã được phục chế về túi trữ vật.

Lại ném túi trữ vật của tu sĩ mặt đen về thi thể, cũng phóng lửa thiêu hủy hai con nhện độc và thi thể tu sĩ mặt đen, sau đó dùng ra pháp khí đánh nát trận bàn. Cũng may trận pháp này cực kỳ đơn sơ, chỉ quan tâm nhốt người chốc lát, cũng không khó công phá. Trần Hạc cẩn thận vứt đi trận bàn, sau đó mới ngự kiếm quay về Tiên Thành.

Chương 170

Vu Liệt đã nhận được một viên Trúc Cơ Đan, mừng rỡ như điên, ngay cả Tiên Thành cũng không ở lại, sau khi cảm tạ Trần Hạc, trực tiếp quay về Thần Thú Các, chuẩn bị nửa năm sau trùng kích Trúc Cơ. Mà Trần Hạc vừa mới giết đệ tử của Thần Thú Các, lúc này ở lại phố chợ Thiên Thú Sơn như đứng đống lửa, như ngồi đống than, Vu Liệt đi rồi, y vội vã bán ra hai viên đan dược và một nhóm linh thảo, rồi rời khỏi Thiên Thú Sơn, trở lại Ngọc Đan Môn.

Thả báo nhỏ từ không gian Giới Tử ra, sau khi cho nó ăn một trái Ngưng Thần Quả và một số thịt, vật nhỏ đã sớm chạy đến bên cạnh Trần Hạc đang đả tọa, nó nằm trên đệm cỏ hay ngủ bình thường, chơi đùa với cọng cỏ bị nó cắn nát bên cạnh đệm một hồi, một lát sau đã ngủ khò khò.

Trần Hạc lại lấy ra ngọc giản tìm được từ túi trữ vật của tu sĩ mặt đen, ngồi trong căn phòng đá, đặt lên trán tra xem. Ghi chép trong chiếc ngọc giản này là vật truyền thừa mấy đời của một gia tộc nuôi dưỡng linh thú, trong đó có một số chỗ then chốt ghi chép về yêu thú dị biến, cũng có thành quả nghiên cứu linh thú dị biến của mỗi đại tu sĩ nuôi dưỡng linh thú.

Trần Hạc lật xem một lúc lâu, được lợi không nhỏ, ở phần nửa sau của ngọc giản, lại là pháp môn của mấy loại linh thú biến dị phụ trợ mà gia tộc này tổng kết ra trong gần vạn năm nay, trong đó có một loại yêu thú thuộc tính hỏa cấp thấp đã thành công biến dị thành yêu thú dị biến cấp cao.

Bộ phương pháp này được viết cực kỳ tường tận, linh thú mà vị đại tu sĩ ghi chép này nuôi dưỡng chính là linh thú thuộc tính hỏa, là một loại Hỏa Sư Yêu biết phun lửa, là yêu thú cấp hai, sau cùng biến dị thành yêu thú cấp tám, sau cấp tám thì không còn ghi chép nữa, có lẽ vị đại tu sĩ này đã rời khỏi gia tộc, lại hoặc do gặp phải chuyện gì mà ngã xuống. Bất quá ông ta ghi chép lại kinh nghiệm như vậy, truyền lưu xuống, đối với vô số tu sĩ nuôi dưỡng linh thú mà nói, đều không thể nghi ngờ là vật báu vô giá.

Về phần tu sĩ mặt đen kia làm sao có được, Trần Hạc lại không để ý. Vị đại tu sĩ nuôi dưỡng Hỏa Sư Yêu kia mệnh danh cho bộ phương pháp nuôi dưỡng linh thú biến dị này là, Kim Diễm Phục Ma Thú.

Tuy rằng Hỏa Sư Yêu và Hỏa Vân Báo là hai loại yêu thú thuộc tính hỏa khác nhau, bất quá bởi vì thuộc tính tương tự, ngược lại có thể tham khảo. Có vật tham khảo như thế, Trần Hạc ra tay cũng có chút đúng mực, chẳng qua Kim Diễm Phục Ma Thú biến dị này thực sự khiến y có chút kinh hãi run rẩy.

Trên ngọc giản ghi chép, yêu thú mỗi lần biến dị đều tựa như dục hỏa trùng sinh, yêu thú thuộc tính hỏa không phải yêu thú mạnh nhất, rất nhiều thuộc tính đều có thể tiêu hoá nó, nếu muốn mạnh mẽ hơn, chiến thắng hết thảy yêu thú, nhất định phải không ngừng cắn nuốt dị hỏa để mong biến dị. Mỗi một lần cắn nuốt dị hỏa, sau khi dung hòa trong cơ thể, diễm quang sản sinh đều sẽ khác nhau, từng lần mạnh mẽ hơn từng lần, cho đến khi cắn nuốt được năm loại dị hỏa, cũng dung hợp được toàn bộ, thì màu sắc của ánh lửa sẽ thành kim diễm, hỏa diễm đó có thể nói là Kim Cương Diễm trong truyền thuyết, lửa này có thể đốt cháy tất cả vạn vật thế gian, ma quỷ xà thần gặp lửa này, đều phải hóa thành hư vô.

Trần Hạc nhìn báo nhỏ đang dùng móng vuốt che râu, ngủ khò khò bên cạnh, rất khó tưởng tượng một con thú nhỏ như thế có thể chịu được năm loại hỏa diễm chí cường của thiên hạ thiêu đốt, chỉ cần nghĩ thôi, Trần Hạc đã cảm thấy mí mắt co giật, trong lòng nổi lên một luồng cảm giác hít thở không thông, y thậm chí nghĩ, cấp thấp thì cấp thấp đi, không bằng cứ như vậy, nuôi nó cả đời, nhưng mỗi khi nghĩ đến Kim Trảm Nguyên, lại cảm thấy cứ như thế, hai người sẽ cách xa nhau, vĩnh viễn cũng không cách nào gặp lại, trong lòng như có hai sợi dây thừng vặn vẹo, như ở trong nước sôi lửa bỏng.

Hồi lâu, Trần Hạc chịu đủ giày vò, không khỏi thở dài, ngồi suy nghĩ nửa ngày, chỉ đành lấy mấy tấm giấy phù từ túi trữ vật. Cổ nhân khi gặp phải một số chuyện không cách nào lựa chọn, thì sẽ áp dụng một loại biện pháp bảo thủ, đó là nghe thiên mệnh, mặc dù Trần Hạc không tin thiên mệnh, nhưng vẫn quyết định việc này vẫn nên giao cho nó tự mình lựa chọn.

Phù thuật của Trần Hạc ở trước mặt pháp khí các thuộc tính trong tu tiên giới, chỉ có thể xem như xiếc ảo thuật đầu đường, bất quá lúc này dùng để bố trí một ít pháp thuật vẫn được. Y lấy bút phù và một số chu sa thuộc tính hỏa, nghĩ thoáng qua, rồi vẽ lên hai tấm phù không hề dừng lại.

Báo nhỏ ngủ no rồi, móng vuốt động đậy, sau đó mở mắt nhìn nhìn mọi nơi, tiếp theo nhìn về phía Trần Hạc, thấy y còn ngồi trên đệm cỏ, nó liền há miệng Ô một tiếng, thấy y không có phản ứng, nhất thời dùng móng vuốt cào đệm cỏ dưới thân, phát ra một trận thanh âm rạo rạo, thấy Trần Hạc vẫn không có phản ứng, thì vẫy vẫy tai, đứng dậy từ đệm cỏ, nhảy xuống đất, tức khắc chạy đến trước mặt Trần Hạc, ngồi xổm ngẩng đầu nhìn y.

Vừa muốn nâng móng vuốt cào cào đầu gối Trần Hạc, đã thấy y đột nhiên mở mắt, sau đó vươn tay bắt nó qua, vuốt chút gì đó ở trán nó. Báo nhỏ cắn ngón tay Trần Hạc một ngụm, nhưng không dùng lực, chỉ lấy ra sức bú sữa gặm xương bình thường, đảo tới đảo lui trong miệng, con ngươi màu tím vừa cắn vừa nhìn chằm chằm Trần Hạc, cho rằng y đang chơi trò chơi với mình.

Trần Hạc bôi giọt máu màu đỏ lên trán, rồi túm nó xuống khỏi tay, ném vào trận phù dài, rộng, ngang ba mét được vẽ trên mặt đất. Báo nhỏ vừa bị vứt vào, thì đột nhiên trở nên mờ mịt, nhìn nhìn trái nhìn nhìn phải, cuối cùng lộ ra vẻ kinh hoảng, nhấc chân muốn bước lại như không bước, Trần Hạc chỉ ở trong vòng hai mét, nó lại như không thấy được, nhìn xung quanh mọi nơi.

Trần Hạc ngưng mắt nhìn phạm vi phù ấn trên mặt đất, kế đó vung tay lên, nhỏ mấy giọt chu sa đỏ tươi ở chỗ bên phải giới tuyến, cả tấm phù được vẽ trên mặt đất, có hình chữ nhật, bên trái trống rỗng, chỉ đặt một gốc Hỏa Long Thảo ở chính giữa, mà bên phải lại lấy chu sa bôi đỏ, có vẻ tanh đỏ vô cùng, chỗ trung tâm thì được đặt một tấm phù hình nhân thay thế con rối, chính giữa viết chữ Quỷ Sát.

Sau khi mấy giọt chu sa đó được kích phát, Trần Hạc khẽ nâng tay trái, gốc Hỏa Long Thảo bên trái dựng lên, kế đó tay phải ấn lên, tấm giấy phù vẽ Quỷ Sát kia lại rơi lên đất đá, chợt nghe thấy một tiếng vỡ vụn khi đất đá nứt vỡ, Quỷ Sát vào đất nửa tấc.

Kế đó Trần Hạc nhắm mắt lại, toàn thân bắt đầu vận chuyển công pháp toàn linh, lúc này xem ra trong căn phòng đá ngoại trừ trên mặt đất có phù chu sa quỷ dị, giữa phù còn có con báo con màu lông sặc sỡ, Trần Hạc ngồi trên chỗ phù quan, không có dị trạng khác, nhưng thực tế đây là một tấm Hư Huyễn Phù.

Chỉ tồn tại

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net