Chương 173

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thẳng đến bảy bảy bốn mươi chín ngày sau, nhiệt độ trong phòng đá mới hạ xuống, lấy ra tinh túy yêu cốt là việc lặp đi lặp lại cực kỳ khô khan, rồi lại không thể có một chút mệt mỏi, dưới tình huống địa hỏa không đắc lực, nắm giữ độ lửa lại phải càng chính xác, không thể lãng phí một chút hỏa diễm.

Bốn mươi chín ngày sau, mới rốt cục luyện hóa được tất cả xương thú. Lúc này trên không trung phòng đá, bộ xương thú kia đã không còn sót lại chút gì, chỉ lưu lại lốm đốm mấy trăm điểm ánh sáng màu tím cỡ bằng hạt gạo, mà vị trí trung tâm được tất cả ánh sáng xoay quanh, thì có một giọt máu nóng bỏng màu đỏ xanh. Cho dù là Trần Hạc tự tay phân ly nó ra từ trong yêu cốt của Kim Trảm Nguyên, lúc này đối mặt giọt máu thần long không ngừng tản ra sự tinh thuần của thần thú thượng cổ, vẫn cảm thấy pháp lực không bị khống chế, chấn động không thôi ở kinh mạch đan điền.

Trần Hạc tuy rằng mệt mỏi, nhưng lúc này thần trí cực kỳ lãnh tĩnh, giọt máu này khi dung hợp trong cơ thể Kim Trảm Nguyên, còn có thể khống chế thành thạo, một khi phân ly tinh luyện nó ra, lại không ngờ rằng chỉ cách hai mét mà vẫn không cách nào khống chế thân thể thành thạo, có thể thấy được lực lượng mạnh mẽ chứa trong đó, càng không cần nói Kim Trảm Nguyên kiếp trước, sự thống khổ khi lấy thân hình dã thú bình thường và nửa phó thú, luyện hóa giọt máu rồng này. Trần Hạc dưới sự kinh hãi, không khỏi bắt đầu nhắm mắt vận hành công pháp Ngũ Hành chống đỡ giọt máu rồng thượng cổ kia.

Không biết bao lâu, Trần Hạc mới cảm nhận thấy đan điền rung động đối mặt tan vỡ rốt cục cũng hòa hoãn quy về yên bình, trong lòng không khỏi thở phào nhẹ nhõm, mở mắt ra. Một giọt máu rồng đối với tu sĩ nhân loại mà nói, không hề có ích với tu vi, nhưng đối với yêu thú, cho dù là yêu thú cấp thấp, cũng sẽ như thiêu thân lao đầu vào lửa, biết rõ phía trước là đường chết, cũng muốn cắn nuốt đầu tiên.

Trần Hạc ngưng mắt nhìn giọt máu rồng nửa ngày, lúc này mới vung tay lên lấy ra một chiếc bình ngọc hỏa linh từ túi trữ vật, thu giọt máu rồng trong không trung kia vào đó. Vừa muốn thu bình ngọc, chợt nghe thấy bình ngọc hỏa linh kia đột nhiên phát ra một tiếng giòn vang, tiếp theo toàn bộ thân bình nứt ra thành hình mạng nhện, vỡ tan đầy đất. Trần Hạc phất ống tay áo che đầu, mấy mảnh vỡ bình ngọc văng ra.

Sắc mặt Trần Hạc thoáng trầm xuống, trước đó luyện hóa yêu cốt chuẩn bị cực kỳ đầy đủ, nhưng đến cuối cùng khi chứa máu rồng thì cẩn thận mấy cũng có sơ sót, thú Kỳ Lân chính là hỏa thú cấp chín, một giọt máu chân long trong cơ thể đương nhiên cũng là thuộc tính hỏa, lại không ngờ rằng bình ngọc cực phẩm cùng là thuộc tính hỏa cũng không cách nào chứa, nếu như thế, thì không cách nào thu nó vào túi trữ vật, thậm chí thu vào không gian Giới Tử sợ rằng cũng không có chỗ để.

Loại tình huống này rất vướng tay chân, mà trải qua bảy bảy bốn mươi chín ngày luyện hóa, nguyên khí trong cơ thể Trần Hạc đã sớm hao sạch, chống đỡ uy áp của máu rồng lại phải phân đi một phần nữa, sợ rằng kiên trì không được bao lâu, càng không thể để mặc máu rồng giãy thoát ràng buộc, đến lúc đó tất cả nỗ lực sẽ thất bại trong gang tấc.

Tình hình lúc này khó bề tiến thoái, đã lâm vào tình cảnh lưỡng nan. Giằng co chốc lát, Trần Hạc không khỏi cắn răng, dời báo nhỏ đã ăn xong thịt đang ngủ say ở không gian Giới Tử ra. Báo nhỏ ăn lượng lớn lùm cây quả đỏ thuộc tính hỏa ở linh điền, vì không cẩn thận thiêu chết một gốc Thủy Linh Thảo, sợ Trần Hạc trách cứ, thành thật tựa dưới tàng cây Địa Mạch Ngưng Thần ngủ, lúc này bị dời ra, nhất thời tỉnh lại từ trong giấc ngủ mơ.

Sau khi vẫy vẫy vành tai, nhất thời cảm nhận thấy điều gì, ngẩng đầu nhìn lên không, tiếp theo đứng dậy từ mặt đất rung rung lông trên người, ánh mắt không hề chớp nhìn chằm chằm giọt máu rồng kia, miệng cũng không tự kìm hãm được phát ra một loại thanh âm bức thiết dị dạng: "Ô ô..." Tiếp theo bước cái chân ngắn nhỏ bắt đầu chạy về phía giọt máu rồng kia, sau khi xoay mấy vòng tại chỗ không có kết quả, thì lại chạy nhanh đến bên cạnh Trần Hạc, dùng răng nanh không ngừng cắn một góc y bào của y, liều mạng kéo hai cái, sau đó lại chạy đến phía dưới máu rồng, lớn tiếng rống non nớt với y.

Nó đang dùng hành động nói cho Trần Hạc sự khát vọng của nó. Mà lúc này nguyên khí trong người Trần Hạc đã tới nỏ mạnh hết đà, trán đầy mồ hôi, kế đó thoáng trở tay, chỉ thấy giọt máu rồng kia bắt đầu chậm rãi hạ xuống. Tốc độ máu rồng hạ xuống cực kỳ chậm rãi, vì thoát ly sự ràng buộc của yêu cốt Kim Trảm Nguyên, Trần Hạc chỉ chống đỡ nó không thôi đã dốc hết toàn lực, muốn khống chế nó lại càng lực bất tòng tâm, nếu không phải trước đó có trận pháp phụ trợ, muốn di động nó mảy may đều vô cùng trắc trở.

Trần Hạc thậm chí phát hiện, thời gian nó trần trụi ở không trung càng lâu, sẽ càng giãy dụa kịch liệt, tùy thời sẽ phá không mà ra biến mất vô tung vô ảnh. Trần Hạc vội vàng thúc đẩy một chút nguyên khí còn sót lại toàn thân, cố ép nó vào trận pháp, mà báo nhỏ đang đứng phía dưới lại như gặp phải áp lực cực lớn.


Bỏ đi bộ dáng tinh nghịch trước đây, hiện tại nằm sấp dưới đất, bốn móng vuốt bấu chặt mặt đất, thân thể cũng theo tốc độ máu rồng hạ xuống mà cúi xuống như vác vật nặng, đầu lại ngẩng, ánh mắt liều mạng nhìn chằm chằm giọt máu rồng kia.

Một giọt máu chân long, đối với vạn thú đều có lực hấp dẫn trí mạng, tựa như ong mật tìm hoa, thiêu thân lao đầu vào lửa, cho dù là loài thú nhỏ yếu thế nào đi nữa cũng có dã tâm không cam lòng làm kẻ dưới thấp, truy tìm năng lực mạnh mẽ và lột xác, huống chi là báo nhỏ có được linh trí. Cơ hồ không cần Trần Hạc chỉ dẫn, nó đã tự mình há miệng, muốn nuốt máu rồng đang từ từ hạ xuống vào bụng.

Trần Hạc cảm thấy linh khí trong cơ thể tiêu hao cực lớn, nhưng giọt máu rồng kia vẫn cách báo nhỏ hai mét, y không khỏi lần thứ hai cắn răng, miệng quát khẽ, bàn tay dùng sức ấn xuống, chợt cảm thấy linh khí trong cơ thể như bị hút khô, sắc mặt nhất thời tái nhợt như tờ giấy.

Mà báo nhỏ lại nhìn chằm chằm giọt máu rồng kia, cũng nằm sấp trên mặt đất xê dịch điều chỉnh về phía sau, tiếp theo đè thấp cổ rống một tiếng non nớt với giọt máu rồng rơi xuống kia. Cho dù là báo con nhỏ yếu nhất, khi gặp thứ nó muốn lấy được, đều sẽ phát huy ra tiềm lực cực lớn. Chợt thấy chân sau vẫn luôn được điều chỉnh ép thấp của nó dùng sức đạp, cả người nhảy lên tựa như lò xo, xông mạnh bật lên cao một mét, tốc độ nhanh chóng như tiễn, trong nháy mắt đã nuốt giọt máu chân long trên không trung kia vào bụng.

Trần Hạc nhất thời cảm thấy áp lực đột nhiên giảm, toàn thân hư thoát, lấy tu vi chỉ có Trúc Cơ trung kỳ của y, muốn áp chế một giọt máu chân long thượng cổ, quả thực như chuyện nghìn lẻ một đêm, cũng may có trận pháp làm phụ trợ, có thể mượn phân nửa sức, cộng thêm bình ngọc hỏa linh cực phẩm tiêu lượng lớn linh thạch mua được từ cửa hàng Tiên Thành, chuẩn bị nhiều như vậy, toàn bộ quá trình thu phục vẫn hung hiểm vạn phần.

Trần Hạc vốn dự đoán thu máu rồng được luyện ra vào bình, ngày sau đợi một đoạn thời gian cho báo nhỏ ăn đủ hỏa linh quả, sau đó mới cho nó luyện hóa giọt máu, lại không ngờ rằng sớm trước nửa năm, đồng thời lại dưới loại tình huống không cách nào khống chế thế này.

Đúng lúc này, báo nhỏ mới nuốt vào máu rồng nhất thời phát ra một tiếng khác hẳn với ô ô khi làm nũng bình thường, mà thay đổi giọng thét rống thống khổ bén nhọn, Trần Hạc nghe thấy mà trong lòng run lên, lại nhìn lại, toàn thân báo nhỏ như lửa, nó đáp xuống đất không hề nhúc nhích co thành một nắm, ngay cả đuôi cũng thống khổ co lại.

Trần Hạc nhất thời giật mình, không để ý việc uống linh tửu khôi phục thể lực, lập tức vung tay lên tán ra hơn trăm chiếc hộp ngọc hỏa linh, sau đó thu toàn bộ trăm điểm ánh sáng màu tím trên bầu trời trận pháp vào trong, sau đó khẽ phất ống tay áo, thoáng cái đã thu hộp ngọc và báo nhỏ trên đất vào không gian Giới Tử, tốc độ không quá hai giây, cả người bắt đầu bật chạy ra ngoài phòng đá, ngay cả hơn mười linh khí yêu cốt mà y luyện chế cũng không kịp thu hồi, còn chất trong phòng đá.

Khi đi ngang qua hai tu sĩ Luyện Khí Kỳ kia, tốc độ Trần Hạc vẫn như tiễn lao ra, chỉ ném một chiếc túi trữ vật. Hai đệ tử Luyện Khí Kỳ không kịp ngăn cản, trơ mắt nhìn bóng người đảo mắt đã biến mất phía chân trời, quay đầu lại đếm linh thạch trong túi trữ vật, hai người không khỏi vui vẻ. Trúc Cơ này thực vô cùng hào phóng, vậy mà trả dư trăm khối linh thạch, như thế mỗi người sẽ có thể được chia năm mươi khối, đây là một món tài vận nhỏ đối với Luyện Khí Kỳ, đủ cho hai người mua một số Hoàng Thanh Đan tu luyện một thời gian.

Bất quá khi một Luyện Khí Kỳ trong đó đi vào gian địa hỏa kia tiến hành thanh lý, lại phát hiện một đống linh khí pháp khí trung hạ phẩm được dùng yêu cốt luyện chế trên mặt đất, nhất thời ngây dại. Hai người thương lượng, nếu như đây chỉ là nhặt được thì đương nhiên người thấy có phần, nhưng dù sao cũng là đồ của tu sĩ Trúc Cơ Kỳ, có thể chỉ là vội vội vàng vàng mà để quên, tùy ý thèm muốn sợ rằng sẽ khó giữ được mạng nhỏ, đương nhiên tìm túi trữ vật cất đi, nếu lần sau tiền bối kia lại đến luyện đan thì có thể trả, nói không chừng có thể lưu lại chút ấn tượng tốt cho tiền bối Trúc Cơ, còn có thể thêm được vài phần giao tình, coi như là cơ duyên tốt.

Bên này Trần Hạc không hề trở lại nơi ở, mà điều khiển một thanh pháp khí thượng phẩm, không quay đầu lại rời khỏi tiên môn. Y đã từng dùng thời gian gần một năm đi từ khu linh khoáng trở lại tiên môn, trên đường gặp vô số ngọn núi hẻm núi, khi dừng lại ở một dãy núi cách Nhất Trượng Thanh không xa, đã phát hiện một hàn đàm hiếm thấy, chẳng qua hàn đàm đó cũng không lớn, ẩn giấu dưới đáy vách đá dốc núi, là do báo nhỏ phát hiện. Lúc đó Trần Hạc nhàn nhã ngự kiếm chậm rãi phi hành, để báo nhỏ đuổi theo phía sau để luyện tập cước trình, ngẫu nhiên phát hiện tên nhóc này không đi thẳng, mà vòng một vòng lớn, tựa như tránh đi thứ gì, thần thức điều tra mới phát hiện ở giữa một khe đá nứt, bốc ra sương lạnh nhè nhẹ có thể đóng băng tận xương.
Báo nhỏ là yêu thú thuộc tính hỏa trời sinh, hệ băng thủy đều là khắc tinh của nó, Hỏa Vân Báo là loài thú am hiểu ẩn núp nhất, trực giác về nguy hiểm trời sinh là tương đối chính xác, né qua nơi hung hiểm có uy hiếp với nó là bản năng của chúng nó. Đây chỉ là một nhạc đệm nhỏ trên đường đi, nhưng đối với Trần Hạc lúc này mà nói lại là cọng rơm cứu mạng.

Bình thường hàn đàm càng hi hữu hơn linh tuyền, bởi vì dưới nền đất dãy núi có hàn đàm đều sẽ có một dải linh mạch băng, bình thường đều sẽ bị một số gia tộc nhỏ và tán tu chiếm cứ. Đại khái là bởi vì linh mạch chỗ đó cực kỳ bí ẩn, đồng thời chỉ có một dải, hơn nữa lại vô cùng nhỏ, chỉ ở trong khe nứt một khối đá, đại khái dài một mét rộng nửa mét, gia tộc tu tiên bình thường có lẽ thấy cũng chướng mắt.

Nhưng đối với Trần Hạc mà nói, lại cực cần một hàn tuyền để có thể hóa giải cảm giác thiêu đốt sản sinh khi báo nhỏ nuốt giọt máu rồng, Trần Hạc không cách nào hiểu rõ loại cảm giác thiêu đốt đó thống khổ cỡ nào, nhưng thấy toàn thân báo nhỏ nóng đỏ đến mức phát tím, khóe miệng không ngừng co quắp mở ra khép lại, kêu ô bén nhọn với y, Trần Hạc liền cảm thấy trong lòng như cũng bị lửa thiêu đốt, chỉ ước gì phi cầm thuê dưới thân có thể như Cân Đẩu Vân của Tôn Ngộ Không, đi mười vạn tám ngàn dặm.

Trên thực tế tốc độ của phi cầm vô cùng nhanh chóng, đến mục tiêu cũng không quá nửa khắc. Trần Hạc nhảy xuống lưng phi cầm thì đi thẳng đến vị trí hàn đàm trong trí nhớ. Chỗ hàn đàm chỉ là một dãy núi nhỏ, không có yêu thú cấp cao, chỉ có mấy con yêu thú cấp ba chiếm giữ, đối với tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ như Trần Hạc, chúng nó cảm nhận thấy một luồng uy hiếp, đương nhiên sẽ không tùy tiện tới gần.

Thần thức của Trần Hạc bao trùm dãy núi nhỏ thấy không có ai, thì bay tới chỗ khe nứt kia, cách gần quả nhiên thấy nơi đó có hàn khí nhè nhẹ bốc ra, nhất thời trên mặt lộ ra vẻ vui mừng, không khỏi thu kiếm nhảy xuống. Hàn đàm chính là hàn khí tinh thuần ngưng tụ thành nước, nước này cực âm cực hàn, là trời sinh khắc chế vật dương hỏa. Vạn vật thế gian có tương sinh cũng có tương khắc, cũng có phản tương khắc, đối với báo nhỏ mà nói, vật âm hàn có sự thương tổn và uy hiếp với nó, bình thường đương nhiên cách xa, nhưng đây chỉ là dưới tình huống bình thường, ở một số thời điểm, tỷ như khi đang bị vạn hỏa đốt người, dương hỏa không cách nào tiết ra, vật âm hàn trái lại có thể trợ giúp giải trừ lửa nóng, trở thành vật giúp ích.

Vừa mới tới gần chỗ khe đá kia, đã có thể cảm nhận thấy một trận hàn khí phả tới trước mặt, khiến người ta nhịn không được run rẩy, bất quá trong cơ thể người tu tiên có nguyên khí hộ thể, nhất thời âm hàn không có trở ngại. Đáp xuống bên cạnh khe đá, thì thấy trong khe đá xám lốm đốm có một dòng u thủy đang bốc ra hàn khí, hình lá cây, chỉ rộng nửa mét, cực kỳ nhỏ hẹp. Đây chỉ là nước hàn đàm tràn ra, thực tế nước hàn đàm có thể tuôn ra chân chính chỉ có ở lỗ nhỏ dưới đáy khối đá, từ lỗ nhỏ tới xung quanh đá, kết đầy một tầng cặn băng dày bao lấy hàn thủy tràn ra.

Trần Hạc vô tâm thưởng thức sự điêu luyện sắc sảo của thiên nhiên, vội vàng cẩn thận dời báo nhỏ trong không gian Giới Tử ra. Cho dù là một con Hỏa Vân Thú thuộc tính hỏa cũng không thể vọng tưởng nuốt vào một giọt máu chân long, quá trình máu rồng này dung hợp trong thân thể là rèn luyện cũng là lấy mạng, đối với yêu thú bình thường, tất cả chỉ có thể nghe theo mệnh trời, là rồng hay là sâu bọ, lần này hoàn toàn dựa vào vận khí.

Nhưng cũng may Trần Hạc sớm đã xem qua lượng lớn tư liệu về yêu thú trước đó, mặc dù hiện tại không thể trực tiếp giảm bớt sự thống khổ khi dung hợp máu rồng cho báo nhỏ, nhưng ít nhiều vẫn có thể làm một số phụ trợ, khiến nó có thể thuận lợi chịu đựng qua được quá trình dung hợp dài dòng.

Y không lập tức đặt báo nhỏ đang co trên mặt đất thống khổ rống với y vào hàn đàm, tuy rằng hàn đàm có tác dụng giảm bớt sự thiêu đốt của dương hỏa, nhưng nó vẫn chỉ là báo con, vừa mới trút đi chút non nớt, cực hình băng hỏa lưỡng trọng thiên, ngay cả yêu thú thành niên cũng không thể thừa nhận, lại càng không cần đề cập đến một con báo nhỏ mà lông xương còn chưa trưởng thành.

Trần Hạc dời báo nhỏ đến bên hàn đàm. Dường như cảm nhận thấy khí âm hàn, nó mở mắt ra, sợ hãi động đậy thân thể rụt ra phía ngoài, bản năng muốn rời khỏi nơi âm hàn này, quay đầu lại dùng sức rống với Trần Hạc. Mà lông đuôi bình thường được coi như bảo bối, lúc này đột nhiên toát ra tiếng vang lách tách như đang bị lửa thiêu đốt, báo nhỏ đau đến mức không dám động đậy, chỉ nhìn đuôi mà gào thét thất thanh, cho dù không cách nào nghe hiểu thú ngữ, cũng có thể khiến người ta nghe thấy mà rơi lệ.

Trần Hạc lại lấy mấy chiếc hộp ngọc lật xem, bởi vì trong lòng hoảng loạn, thiếu chút nữa lật úp một chiếc, rốt cục cũng tìm được chiếc hộp ngọc cất Thủy Liên cửu phẩm, mở ra thì thấy trong đó được đặt hoàn chỉnh tám mươi mốt cánh hoa sen Thủy Liên cửu phẩm, và một chiếc tim sen xanh biếc.

Linh liên cửu phẩm chính là thánh vật, cực kỳ thấm nhuần, tuy rằng là thuộc tính thủy, nhưng là vật thuộc tính duy nhất mà báo nhỏ thân cận, thậm chí nằm bên Thủy Liên hơn nửa tháng. Thủy Liên tuy là thuộc tính thủy, nhưng vì có thể thấm nhuần vạn vật, mềm nhẹ mà không tổn thương, chính là thánh phẩm chữa trị vạn vật.

Hạt Thủy Liên là do tinh khí của linh liên biến thành, cực kiên cố khó có thể luyện hóa, cánh hoa thì lại vừa vào nước đã hòa tan. Trần Hạc nhìn về phía đoạn tim sen xanh biếc trong hộp, đây là đài sen dựng dục Thủy Liên, ngoại trừ cung cấp chất dinh dưỡng nuôi dưỡng, còn có tác dụng bảo hộ hạt sen Thủy Liên, là vật ôn hòa nhất. Trần Hạc nhất thời cầm lấy tim sen, dưới sự nóng ruột, trực tiếp bóp nát nó, lúc này từ trong tim sen chảy ra một dòng chất lỏng thơm mát.

Trần Hạc rất sợ sẽ lãng phí, vội vàng nhỏ lên người báo nhỏ. Hỏa diễm sản sinh khi thân thể nó dung hợp với máu rồng, không cách nào được hấp thu và phóng thích, toàn bộ tụ tập bên trong và bên ngoài cơ thể, chỉ sợ rơi lên một giọt nước cũng sẽ phát ra thanh âm xèo xèo hóa thành sương mù, nhưng chất lỏng trong tim sen cửu phẩm rơi lên lại hình thành một tầng màng mỏng sáng nhẹ bên ngoài da lông, bao trùm bên trên.

Tim sen mà một tay không thể cầm trọn hết, đầy ắp bên trong là vật dạng keo trong suốt có mùi hương hoa sen, Trần Hạc bóp nát nó bôi toàn bộ lên người báo nhỏ, thậm chí cũng nghiền nát vỏ ngoài xanh biếc bôi lên khóe miệng mũi và xung quanh màng mắt của nó. Đại khái do chất lỏng tim sen cửu phẩm đã có chút tác dụng, tiếng kêu gào của báo nhỏ đã yếu bớt, thậm chí khi bôi chất lỏng, còn vươn đầu lưỡi ngắn bị thiêu đỏ liếm ngón tay Trần Hạc.

Trần Hạc chợt cảm thấy như bị một ngọn lửa liếm hai lượt, ngón tay đã cảm nhận thấy cảm giác thiêu đốt, cũng bất chấp chút đau đớn này, vuốt ve đầu báo nhỏ, dùng nguyên khí bao phủ bàn tay nâng nhẹ nó lên đặt vào chỗ khe nứt kia.

Mới vừa chạm vào đầm nước hàn tuyền, xèo một tiếng, tiếp theo một luồng hơi nước bốc lên. Khi Trần Hạc thu tay, bàn tay đã bỏng ở trình độ khác nhau, vì nguyên khí đều ngưng trên bàn tay, da thịt nơi cánh tay đã bị đông chết mấy chỗ, khi y bào nơi hai cánh tay được lấy ra từ hàn đàm, treo một tầng băng dày, vừa đụng vào đá đã rơi vỡ cặn băng đầy đất.

Cũng không để ý việc bôi thuốc cho cánh tay, y ngồi ở chỗ cách gần hàn đàm, thần thức tập trung vào báo nhỏ. Tuy rằng ở trong hoàn cảnh nước sôi lửa bỏng, nhưng hiển nhiên biện pháp của Trần Hạc rất khả thi, nhiệt độ dung hợp máu rồng trong cơ thể báo nhỏ trong nháy mắt đã hạ xuống một chút. Báo nhỏ vốn vững vàng dùng móng vuốt treo trên cặn băng không chịu vào nước, thấy nước kia có thể giảm bớt cảm giác thiêu đốt trong cơ thể, qua một hồi cuối cùng tự mình bò vào trong nước, nằm trên dòng nước hàn tuyền nhỏ lộ đầu ra, thường thường ô ô hai tiếng.

Như Trần Hạc dự liệu, tầng màng tim sen mỏng vừa vặn tạo được tác dụng bảo hộ thương tổn trực tiếp của nước suối âm hàn đến thân thể báo nhỏ, cũng có thể kiềm chế phóng thích hỏa diễm trong cơ thể nó trên một trình độ rất lớn.

Quá trình dung hợp máu rồng tương đối chậm rãi, tư chất kém cần mười ngày, tốt thì cần hơn tháng. Vì nóng lạnh luân phiên, trong hàn đàm xuất hiện lượng lớn hơi nước, sợ dẫn tới tu sĩ đi ngang qua khác chú mục, khi tình hình báo nhỏ tương đối ổn định, Trần Hạc bày ra trận pháp che phủ xung quanh hàn đàm, bấy giờ mới ngồi xếp bằng trên đá bên cạnh, uống chút Ô Long Tiên Tửu bổ sung thể lực, khi đả tọa cũng không quên thường xuyên chú ý tình hình báo nhỏ trong đầm.

Nửa ngày sau, tình hình ổn định lại, báo nhỏ vẫn không nhúc nhích nằm trong đầm, đã vượt qua thời khắc dung hợp máu rồng nguy hiểm nhất, bắt đầu rơi vào giấc ngủ trầm.

Trần Hạc kiểm tra nhiều lần tình hình thân thể nó, phát hiện một số chỗ bỏng đã bắt đầu tiến hành phục hồi chậm rãi, lúc này tầng chất lỏng tim sen cửu phẩm vẫn đang bao phủ tầng ngoài thân thể báo nhỏ, hình thành một tầng màng mỏng trong suốt, như một tầng vỏ trái cây, vững vàng bảo hộ báo nhỏ trong đó, chống đỡ sự xâm lấn của hàn khí trong nước hàn đàm. Lúc này Trần Hạc mới thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu nuốt Hỗn Nguyên Đan khôi phục linh khí khô cạn trong cơ thể.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net