Chương 55

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lưu Hải hiếu kỳ ghé qua nhìn nhìn, "Trương ca, đó không phải thứ trên thân tang thi sao? Thế nào sẽ ở trên người nữ nhân này?"

Ngụy lão đầu thấy hắc báo đang dùng ánh mắt nhìn chằm chằm hạt châu trong tay Trương Thư Hạc, ôm Nữu Nữu cũng vây qua nhìn nhìn, "Cái này hình như không giống với mấy hạt châu trước đây, lớn hơn châu đỏ không ít, màu sắc cũng tươi hơn nhiều."

Trương Thư Hạc đã sớm phát giác sự dị dạng của hắc báo, nhưng tuyệt không như nguyện đưa hạt châu cho nó ăn, mà trở tay thu vào không gian. Ngụy lão đầu thấy hắc báo dùng đuôi vỗ mặt đất có chút nóng nảy, không đành lòng nói: "Thư Hạc, cháu không phải nói hạt châu có thể đề thăng năng lực của Tiểu Hắc sao? Không bằng cứ cho nó ăn đi. . ."

Trương Thư Hạc nghe vậy lại lắc lắc đầu, "Đây là một hạt châu tang thi cấp bốn, hiện tại cho nó ăn còn quá nguy hiểm." Kế đó nhìn hắc báo sốt ruột đến độ móng vuốt vươn rồi lui, lui rồi lại vươn, không khỏi liếc nhìn nó một cái, nói một câu với nó: "Sớm muộn cũng là của mi, sốt rột cái gì?"

Hắc báo nghe thế, mới coi như yên lòng. Lúc này cách bình minh chỉ còn lại hai giờ, dựa vào Thất Tinh trận pháp mà ban nãy y thiết lập, tang thi sẽ không dễ dàng bao vây, bởi vì trong trận có liễm khí phù tồn tại, có thể thu liễm hơi thở trên người bọn họ.

Bất quá lúc này tang thi triều lại không ngừng tuôn về phía trận pháp, cho dù bọn chúng không cách nào tiến vào, nhưng toàn bộ tang thi triều vẫn không ngừng vây đến, nguyên nhân trong đó tuyệt không phải bọn chúng phát hiện nơi này có hơi thở con người, mà là bị tang thi cấp cao điều khiển.

Trong đêm tối, một tiếng rít khiến người ta sởn tóc gáy không ngừng vang lên, Trương Thư Hạc đã mở phù nhìn đêm, trong tang thi triều đen nghìn nghịt đang có mấy thân ảnh không ngừng chợt hiện đến chợt hiện đi trong không trung, chí ít trong đó có bốn con tang thi cấp ba.

Lưu Hải với Ngụy lão đầu cũng bắt đầu nhận thấy bất thường, bình thường bọn họ ở trên đường, chỉ cần Trương Thư Hạc vừa bày trận pháp, cơ bản sẽ không có tang thi bao vây bọn họ, lần này, Trương Thư Hạc đã bố trí trận pháp vào trước đó rất lâu, đồng thời bố trí cực kỳ thận trọng, kết quả vẫn bị toàn bộ tang thi triều bao vây. Nếu nói phù mất đi hiệu dụng, thế nhưng ngoại vi được rải gạo nếp, tang thi đều không thể tiến vào, nếu nói phù hữu hiệu, vì sao lại sẽ bị vây? Tuy rằng Trương Thư Hạc đã thiết lập trận pháp trong ba mét bên ngoài tiệm bán báo, nhưng nếu như bị bao vây, từng vòng đen nghìn nghịt một mảng, mặc kệ đối với mấy người Lưu Hải, hay là bất cứ ai, lực trùng kích đều rất lớn.

Lưu Hải đột nhiên giật mình một cái, nói: "Trương ca, mấy con tang thi đó vì sao vẫn nhất mực bao vây chúng ta? Dọc theo đường đi chúng ta vẫn luôn rất cẩn thận, cũng không gặp phải tang thi lợi hại nào, thế nhưng, bắt đầu từ lúc trên nửa đường gặp phải hai người một nam một nữ kia, mấy con tang thi đó liền đuổi theo chúng ta không tha. Trương ca, Ngụy gia, hai người nói có phải là bởi vì hai người kia, vì vậy mấy con tang thi đó mới có thể theo chúng ta không?"

Trương Thư Hạc sau khi nghe xong tỏ vẻ như mới lần đầu tiên quen biết Lưu Hải, nói: "Không tệ, không ngốc như trong tưởng tượng."

Kế đó nói: "E rằng hạt châu tang thi cấp bốn ban nãy chính là nguyên nhân hấp dẫn mấy con tang thi này." Tang thi cấp cao cũng sẽ tàn sát lẫn nhau, nếu tang thi cấp thấp có được hạt châu của tang thi cấp cao rồi cắn nuốt, sẽ trực tiếp tiến hóa thành tang thi cấp cao, đây cũng là nguyên nhân vì sao một hạt châu của tang thi cấp bốn sẽ hấp dẫn mấy con tang thi cấp ba tranh đoạt, mà mấy con tang thi cấp ba lại gọi tới vô số tang thi cấp thấp, lúc này mới hình thành một luồng tang thi triều không nhỏ.

Trương Thư Hạc đơn giản nói ra đạo lý này, Ngụy lão đầu nhìn tang thi giương nanh múa vuốt xung quanh, cảm giác việc này thực sự có chút mơ hồ, mà Lưu Hải thì trực tiếp mở miệng mắng: "X mẹ nó, thực sự là người tốt không có hồi báo tốt, có lòng tốt cứu mạng bọn chúng, kết quả dập lửa ngược lại bị lửa dính thân, hiện tại bọn chúng đã chết xong hết mọi chuyện, liên lụy chúng ta bị tang thi triều bao vây. . ."

Nghĩ đến điều gì lại vội vàng nói: "Trương ca, chúng ta vứt hạt châu đi, nhảy lên nóc nhà ném xa một chút, chúng nó sẽ bỏ qua chúng ta không?" Càng nói càng cảm thấy cách này khả thi, ném hạt châu vào đàn tang thi, để cho chúng nó tự giết lẫn nhau, sau đó có thể thừa dịp loạn đào tẩu.

Trương Thư Hạc do dự một chút, không phải y không nghĩ tới cách này, cướp được châu có lẽ tang thi sẽ rời đi, nhưng e rằng những con không cướp được vẫn sẽ không bỏ qua bọn họ, không nói đến hạt châu chỉ có một, cho dù là tang thi cấp ba mỗi con một viên, bọn chúng chưa hẳn đã biết đạo lý 'thấy tốt liền thu, giặc cùng đường chớ đuổi theo', bởi vì chúng nó không phải người, không hiểu mấy suy nghĩ cong cong lượn lượn trong bụng con người.

Ngụy lão đầu lại nói: "Ban nãy Thư Hạc đã bỏ hạt châu vào không gian, cháu xem, mấy con tang thi đó vẫn đang bao vây, sợ rằng chúng nó dù có hạt châu hay không cũng đều muốn giết chúng ta, vì vậy cho hay không thì chúng ta cũng phải chết."

Lưu Hải tức giận bật ra một câu: "Khinh người quá đáng! Vậy chúng ta cứ kéo dài với bọn chúng, trong tay chúng ta có thức ăn, xem ai có thể chịu đựng được lâu hơn. . ." Bất quá lời này nói đến phía sau, đã có chút chột dạ, Trương ca cũng nói trận pháp chẳng qua chỉ là tạm thời, thật sự không biết có thể kéo dài được bao lâu.

Trương Thư Hạc nghe tiếng rít thê lương từ xa đến gần, dứt khoát xoay người lại nói: "Bên ngoài không an toàn, trước tiên vào trong phòng rồi nói." Tuy rằng trận pháp đã bố xong, ngăn cản tang thi bình thường ngược lại dư dả, nhưng đối với tang thi cấp cao mà nói, lại chưa hẳn có thể kiên trì được bao lâu.

Vào phòng báo, Ngụy lão đầu lấy ra đèn pin công suất cao, ánh sáng bên trong không đến mức quá mờ, phòng bán báo này đều là một số tạp chí và báo chí, diện tích cũng không lớn, hơn mười mét vuông, có thể là phòng báo đã đóng cửa trước mạt thế, cửa khóa, xung quanh lại là lá sắt không dễ hư hao, cửa sổ cũng dùng tấm ván gỗ ngăn cách, bảo đảm được tính kiên cố.

Ngụy lão đầu đẩy toàn bộ giá hàng ngã xuống đất, lại kê chút tạp chí báo chí, dùng một số chăn bông đệm dày lấy được khi ở nông thôn, đừng nhìn màu sắc rực rỡ quê mùa cực kỳ, thế nhưng mấy tấm chăn này đều là bông tốt, vừa dày vừa nặng, rắn chắc giữ ấm hơn nhiều so với chăn lông chăn chân không mà hiện tại siêu thị bán, trải lên vừa có thể làm ghế ngồi lại có thể làm giường nằm.

Trên quầy hàng bên cạnh còn một số đồ uống với bánh mì quá thời hạn, bánh mì đã sớm bị phơi khô cứng đờ, không thể ăn, cắn một miếng còn cứng hơn đá, đồ uống quá thời hạn càng không thể no bụng, bất quá bình nước trái cây lớn ngược lại có thể dùng để đi tiện tiện.

Ai biết có thể ở lại nơi đây bao lâu, nhưng mặc kệ bao lâu, người đều phải ăn uống ngủ nghỉ, Ngụy lão đầu lấy một tấm mành vải cột ở hai bên phòng lá sắt, tách ra một không gian nhỏ, lại dựng thêm một miếng plastic ở chỗ một phần năm không gian, một bên dùng để tắm rửa, một bên dùng để đi WC.

Cũng may hiện tại là mùa đông, cắt đầu bình đồ uống lớn, dùng miếng nhựa bọc lên, Nữu Nữu có thể tạm thời tiện tiện ở bên trong, bên trên che một miếng ván.

Mấy đại nam nhân thì cũng chỉ có thể gian khổ một chút, phía sau có một cánh cửa, vốn đã có một cái lỗ dùng vài miếng giấy dán chặn, ngoài cửa là một rãnh nước sát tường, xé vỏ giấy, mấy nam nhân trực tiếp tiểu bên ngoài. Còn đại tiện thì cũng dễ làm, trong phòng nhiều tạp chí báo chí như vậy, lấy một thùng nước từ không gian, phảng chế một cái bồn cầu cổ đại, bỏ vào thùng một túi plastic đen, ai đi xong thì xé miếng giấy lau, bởi vì là mùa đông, buộc xong miệng túi plastic ném vào rãnh nước không bao lâu sẽ đông lại thành băng, không sinh ra nửa con giòi bọ, ngược lại cũng coi như sạch sẽ.

Ngụy lão đầu với Lưu Hải làm xong toilet đơn giản, trở về thì thấy, Trương Thư Hạc với hắc báo đã ngủ trên chiếc giường trải tạm thời trên giá sách, bởi vì quá lạnh, Trương Thư Hạc đắp trên người một chiếc áo lông màu đen nửa dài, đầu gối lên một chồng báo nghiêng người ngủ, hắc báo thì toàn thân đều là lông ngược lại không cảm thấy lạnh, tay Trương Thư Hạc còn đặt trên cổ nó.

Hiển nhiên là đang trấn an tính tình phẫn nộ của hắc báo vì trước đó không cho nó ăn viên hạt châu lớn kia, trấn an đến phân nửa thì chống đỡ không được nữa liền thiếp đi. Thiết lập mấy trận pháp liên hoàn trong thời gian ngắn nhất, tinh khí hao tổn cực lớn, cảm giác mệt mỏi cũng rất nặng, thân thể đã phát ra cảnh báo, hao tổn tới cực hạn của thân thể, mà giấc ngủ lại là bản năng tự mình chữa trị của cơ thể con người.

Bất quá Trương Thư Hạc ngủ, không có nghĩa là hắc báo cũng ngủ, nghe thấy tiếng bước chân hai người từ trong mành đi ra, vành tai hắc báo động đậy, kế đó liền đột nhiên ngẩng đầu hung ác nhe răng với hai người, trong cổ họng vang lên tiếng cảnh cáo, con ngươi băng lãnh cũng hung hăng nhìn chằm chằm hai người Ngụy lão đầu và Lưu Hải, không chớp mắt, hiển nhiên ý mà vẻ mặt này biểu đạt ra chính là, chỉ cần hai người dám lên tiếng đánh thức Trương Thư Hạc, nó sẽ khiến hai người không thấy được mặt trời ngày mai.

Ngụy lão đầu với Lưu Hải làm sao không rõ ý của hắc báo, hai người cười khổ liếc nhau, dục vọng chiếm hữu của hắc báo đối với Trương Thư Hạc, ngay cả loại người thô lỗ như Lưu Hải cũng có thể cảm giác ra được, bình thường căn bản không cho người ngoài tới gần Trương Thư Hạc, không có việc gì cũng chiếm cứ bên người y, cho dù bị y răn dạy mà rống giận bất mãn, qua một hồi vẫn sẽ xoay quanh y, khi Trương Thư Hạc nghỉ ngơi thì nó gần như không rời bên cạnh, ai tới gần cũng không được, canh chừng phải nói là kín kẽ.

Ngụy lão đầu đành phải lấy ra thêm một tấm chăn trải lên mặt đất, hai người tạm thời nghỉ ngơi một hồi trên chăn trước. Hắc báo thấy bọn họ không đánh thức Trương Thư Hạc, lúc này mới lại chuyển ánh mắt nhìn về phía y, vươn đầu lưỡi liếm xuống ngón tay trắng nõn đang đặt trên người nó, sau đó nằm trở lại bên người y. Lúc này bên ngoài tiếng rít không ngừng, thế nhưng từ khe cửa nhìn qua, lại tối thui một vùng, căn bản nhìn không rõ, lỗ tai ngược lại có thể nghe thấy tiếng bước chân không ngừng đi lại xung quanh.

Hai người cũng mệt mỏi cả ngày, ngồi một hồi liền ngủ, Nữu Nữu ngủ ở bên kia cũng bởi vì tinh thần lực tiêu hao mà vẫn chưa tỉnh, trong lúc nhất thời trong phòng báo yên tĩnh một mảnh.

Thẳng đến ngày hôm sau, khi sắc trời sáng rõ, mấy người nhất thời bị một tiếng vang "Uỳnh" đột nhiên truyền đến làm giật mình tỉnh lại. Trương Thư Hạc đột nhiên mở mắt, một tay vỗ lên ván giường dưới thân, tung người nhảy lên, sau đó toàn bộ thân thể dán lên chỗ ẩn nấp nơi góc tường.

Mà hắc báo lại càng xông tới cửa trước y một bước, hiển nhiên là muốn vung một vuốt đập nát cửa sắt, bất quá nghĩ đến trên ván cửa có phù trận, tạm thời lui móng vuốt về, dạo qua một vòng sau đó phóng về phía Trương Thư Hạc.

Ngụy lão đầu cũng giật mình tỉnh lại, đi qua ôm Nữu Nữu lên. Lưu Hải lập tức bò dậy từ trên mặt đất, cũng lấy dao phay ra. Tiếng vang chỉ có một lần, tựa như thanh âm có người nhảy lên nóc nhà.

Bất quá mấy người yên tĩnh thu liễm hơi thở, lại không nghe thấy trên nóc nhà truyền đến bất cứ thanh âm đi lại nào, lúc này Trương Thư Hạc nâng tay lấy ra một thanh chủy thủ từ không gian khều ra một khe trên tấm ván gỗ cạnh cửa, nhìn qua.

Ánh sáng vào buổi tối tương đối mờ, bóng dáng tang thi vẫn luôn mơ hồ, chỉ có thể nghe ra được số lượng đại khái từ tiếng bước chân, mà hiện tại là giữa ban ngày ban mặt, không khỏi khiến người ta nhìn thấy mà giật mình, số lượng tang thi dường như đã vượt qua dự tính của y, đen nghìn nghịt căn bản không cách nào phỏng đoán, chẳng lẽ toàn bộ tang thi triều đều vây lại đây?

Thực sự có chút không dám tưởng tượng.

Một căn cứ gặp phải tang thi triều đều phải đau đầu, lại càng không cần phải nói đến mấy người Trương Thư Hạ. Ngụy lão đầu với Lưu Hải thấy động tác của y, cũng thử thăm dò nhìn ra ngoài ở khe tấm ván gỗ chỗ cửa sổ, vừa nhìn, sắc mặt hai người đều đại biến, Lưu Hải lại càng trợn mắt há hốc mồm.

Nửa ngày mới phát ra câu nói không được đầy đủ: "Trời. . . Thế nào nhiều tang thi như vậy. . ."

Trên mặt đất đều là tang thi bình thường, không thấy đầu cùng, Trương Thư Hạc chuyển ánh mắt nhìn ra xung quanh tìm kiếm bóng dáng của tang thi cấp ba, quả nhiên nhìn thấy không ít tang thi đang nhảy lên kiến trúc cao ở cách đó không xa.

Quần áo của chúng nó rõ ràng tốt hơn nhiều so với tang thi bình thường, sắc mặt Trương Thư Hạc trầm xuống, việc này đại biểu điều gì? Đại biểu cho sự tiến hóa trí lực của chúng nó đã tới trình độ nhất định, cũng bảo lưu một số thói quen lúc làm nhân loại, tỷ như, ăn mặc như nhân loại, và hành động gian trá.

Lấy góc độ của Trương Thư Hạc nhìn qua, tang thi cấp ba đại khái có ba con, mà Lưu Hải bên kia cũng kinh hô: "Trương ca, bên, bên này có mấy con tang thi, giống con tang thi chúng ta gặp phải lúc bị hủy xe, bay trên không trung. . ."

"Mấy con?"

"Chúng nó vẫn luôn nhảy, em đếm không rõ, đại khái ba con. . . Không không, bốn con. . ."

Trương Thư Hạc nhìn là phương hướng cửa, mà Lưu Hải bên kia là vị trí cửa sổ, nếu bình quân 2 bên, bốn mặt sẽ có tổng cộng hơn mười con tang thi cấp ba. Một hạt châu của tang thi cấp bốn vậy mà có gần mười con tang thi cấp ba cướp đoạt, cho dù là Trương Thư Hạc kiếp trước, cũng hoàn toàn chưa từng tiếp xúc qua chuyện thế này. Bất quá nghĩ lại, khi đó y vẫn luôn sống trong một căn cứ nhỏ, mỗi ngày muốn có được chỉ là thức ăn, bình thường rất ít tiếp xúc chuyện ngoài thức ăn, đối với hủ đằng và hạt châu trên thân tang thi cũng chỉ tiếp xúc được một chút về sau.

Lúc này mới đột nhiên phát hiện, dường như thứ này tuyệt không bình thường, không chỉ tang thi chạy theo như vịt, dường như ngay cả người cũng có nhu cầu với nó. Nếu dựa theo lời đạo gia, bất kỳ sự vật nào cũng tồn tại hai mặt âm dương, hai sinh thiện ác, đó cũng là nguyên nhân có thể giải thích được sự tồn tại của hạt châu trên thân tang thi và hủ đằng, có lẽ châu đỏ chính là năng lượng tinh thuần dị chủng tương tự với ngọc đào.

Khi Trương Thư Hạc đang nhíu mày, liền thấy trước mắt chợt lóe, một con tang thi cấp ba đột nhiên nhảy lên phòng lá sắt, đáp xuống nóc phòng, tiếp theo "Bành" một tiếng, khiến trong lòng mấy người nhảy dựng.

"Trương ca, hình như có tang thi lên nóc nhà?" Lưu Hải ở bên kia nói.

Nóc nhà đã được Trương Thư Hạc bày ra một bộ Thất Tinh trận pháp, năng lượng của một bộ Thất Tinh phù chí ít có thể chống đỡ được khoảng một tuần, chỉ cần pháp lực còn, trận pháp cũng sẽ còn, tang thi sẽ không có khả năng đặt chân trên trận pháp. Dây đỏ có pháp lực của chính Trương Thư Hạc, vì vậy y có thể cảm giác được trận pháp trên nóc nhà dao động, nhưng hiện tại tuyệt không bị phá, tiếng "Bành" kia, hẳn là do tang thi rơi lên nóc nhà phát ra, có lẽ nó đã bị nhốt bên trên, hoặc đã bị trận pháp đẩy văng ra. Bấy quá sau đó không còn thanh âm nào khác nữa, hẳn là phỏng đoán thứ hai.

Sở dĩ tang thi cấp ba rất khó đối phó, ngay bởi tốc độ của chúng nó rất nhanh, trong tiểu thuyết võ hiệp từng nói qua, nhanh chính là phá, phá hết thảy chiêu số, trừ phi nhanh hơn nó. Vì vậy người bình thường rất khó có thể dễ dàng giết chết chúng nó, đồng thời tang thi cấp ba trong tang thi triều hiện tại tuyệt không phải một con hai con, mà là tròn hơn mười con, cho dù đối với căn cứ cũng là một con số rất đau đầu, huống hồ là mấy người Trương Thư Hạc.

Bất quá so với uy lực của năm bộ Thất Tinh trận pháp, tạm thời hẳn là không có việc gì. Lúc này Trương Thư Hạc mới thu Thất Tinh Kiếm, trở lại chỗ giường. Lúc này Nữu Nữu cũng đã tỉnh lại, đang ở trong lòng Ngụy lão đầu dụi mắt, sau đó mở lớn mắt nhìn địa phương xa lạ.

"Ông nội. . . Đói. . ."

Ngụy lão đầu ôm chặt Nữu Nữu.

Nhìn Ngụy lão đầu yêu thương đứa trẻ, Trương Thư Hạc gật đầu nói với mấy người: "Trước tiên ăn chút đồ bổ sung năng lượng đi." Càng là thời điểm nguy hiểm, lại càng phải ăn uống no đủ, để bảo trì tinh thần và thể lực sung túc, thường thường ở thời khắc mấu chốt, có lúc năng lượng thân thể sẽ tạo được tác dụng rất lớn.

Lưu Hải cũng khẩn trương đi hai bước, thủy chung không thu hồi dao trong tay, tối hôm qua cậu đã biết tang thi rất nhiều, thế nhưng bởi vì trời tối, nhìn không rõ lắm, vì vậy cũng không sợ hãi chỗ nào, sáng sớm thoáng nhìn như thế, mới toát mồ hôi lạnh toàn thân, bọn họ thật giống như mấy con chuột đồng đáng thương, bị mấy vạn con rắn độc nhìn chằm chằm, chạy đi nơi nào? Cho dù mọc cánh cũng có thể bị kéo xuống.

Trương Thư Hạc sau khi tỉnh táo lại, ngược lại như bình thường, vuốt ve vành tai vàng kim của hắc báo hai cái, lấy một chậu xương bò từ không gian cho nó, kế đó tung chăn trên giường lên, tìm mấy tờ báo kê lên, lần lượt lấy ra một vài thứ từ không gian.

Một thùng sữa chua lớn, ba túi bánh mì, bốn cây chân giò hun khói to, với bắp non mỗi người hai trái. Ngụy lão đầu cũng lấy bát ra từ không gian, mở nắp sữa chua, rót mỗi người một chén, những thứ này đều là đồ tốt, cũng chỉ có bọn họ có thể ăn được, phúc lợi mà không phải mỗi người đều có thể hưởng thụ được.

Nữu Nữu tuổi còn nhỏ, lại theo cùng người lớn, vì vậy không có áp lực, hơn nữa đói, sùng sục sùng sục đã uống hết nửa chén, hai hàm răng nhỏ bắt đầu gặm chân giò hun khói.

Lưu Hải ăn có chút không biết vị, nếu không biết mấy con tang thi bên ngoài thì thôi, hiện tại đã biết, cho dù trước mắt là sơn trân hải vị cũng ăn không vô, ai biết đây có phải bữa cơm cuối cùng hay không, không ai sẽ ăn bữa cơm cuối cùng mà còn ăn ngon lành, vậy thật sự là quá vô tâm vô phế.

Ngụy lão đầu thấy thế vỗ vỗ bờ vai Lưu Hải nói: "Không sao, có Thư Hạc ở đây, khẳng định chúng ta không chết được, lui một bước mà nói, cho dù chết, vậy cũng phải làm ma no, không thể đói bụng."

Nói vậy khiến trong lòng Lưu Hải chua xót, ngẩng đầu nhìn Trương Thư Hạc vẫn như thường ngày thường thường sờ sờ hắc báo bên cạnh, cuối cùng, vẫn là bắt đầu ăn ngấu nghiến. Hơn phân nửa thùng sữa chua đều vào trong bụng cậu ta và Nữu Nữu, ai biểu bọn họ một người là trẻ con sức ăn cao, một người là tráng sĩ lực lượng lớn, cuối cùng còn gặm ba cây chân giò hun khói mới no.

Buổi trưa lại nhìn ra ngoài, tim Lưu Hải lại treo cao, tang thi quá nhiều, gạo nếp chu sa cậu rải thế mà đều bị giẫm lên hất tung, cậu lần nữa căm hận bản thân trước đây không tận lực rải, có chỗ không rải tốt, rãnh đào cũng không đủ sâu.

Có một số tang thi đã vào trong phù trận Trương Thư Hạc bố trí, tuy rằng mấy con tang thi đi vào thì toàn thân đều run rẩy như trúng tà, mắt lật ngược trắng dã, nhưng tang thi không có cảm giác đau, chúng nó không biết sợ, vẫn có không ít con giẫm lên tiến vào phù trận.

Ngụy lão đầu cũng lo lắng nói: "Thư Hạc, có thể đi ra giết tang thi được không? Luôn ở chỗ này chỉ sợ cũng kiên trì không được bao lâu."

Trương Thư Hạc làm sao không nghĩ tới điều này, "Hiện tại tang thi triều chặn lối ra, bên trên lại có tang thi cấp ba giương mắt hổ, chỉ cần chúng ta vừa ra cánh cửa này, tang thi cấp ba sẽ lập tức phát động công kích, chúng nó không phải một con hai con, cũng không phải ba con bốn con, mà là hơn mười con, chỉ cần vừa đối mặt, có thể chúng ta sẽ bị diệt toàn quân. . ." Đối với tang thi triều, đừng nói là vài người, cho dù là một tiểu đoàn, mang theo một xe tải vũ khí trang bị, cũng là có bao nhiêu chết bấy nhiêu.

Trương Thư Hạc tuyệt không phải đả kích bọn họ, mà là để cho bọn họ làm tốt chuẩn bị tình huống xấu nhất, bất quá hiển nhiên những lời này khiến cho bầu không khí trong phòng trở nên áp lực, ngay cả Nữu Nữu cũng chỉ ôm búp bê ngơ ngác ngồi ở một góc.

Vào buổi chiều, thanh âm "Bành" trên nóc nhà càng ngày càng nhiều, gần như hơn mười phút sẽ có một lần. Thấy một già một trẻ một nhỏ đều lần lượt chuyển ánh mắt nhìn về phía y, Trương Thư Hạc chỉ cảm thấy đầu đột nhiên có chút đau.

Bất quá vẫn nhíu mày nói: "Trận

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net