Chương 1. Bảo mệnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tô Đường bị từng trận đất rung núi chuyển đánh thức, cô cảnh giác đem thân thể vốn đã cuộn mình xê dịch hướng vào nơi lỗ nhỏ ẩn thân trong hang đá, sau đó mới cẩn thận ló đầu nhìn qua.

Xuyên qua những tảng đá được xây dựng để che dấu thân hình của cô, cô nhìn thấy một thứ không ngừng di chuyển, lao về hướng cô đang ẩn nấp.
Trong long không khỏi cảm thấy khẩn trương.

Cô giữ chặt một thanh thạch bổng* dài bằng nửa sải tay, phần cuối của nó đã trở nên cực kỳ sắc bén sau khi được cô mài dũa.

Thứ kia ngày càng tới gần hơn, bởi vì nó lăn mình mà không ngừng bốc lên bụi đất.

Lúc đầu Tô Đường còn chưa nhìn rõ, chỉ thấy bụi bặm, nhưng hiện tại càng nhìn càng thấy rõ ràng.

Cô khiếp sợ mở to hai mắt!

Đây là...một con sư tử và một “cự” mãng?!

Đó thực sự là một con trăn “khổng lồ”!

Xem cái chiều dài này ít nhất cũng phải hai mươi thước, thân thể nó so với bắp đùi của cô còn to hơn. Lúc này, nó đang quấn lấy cơ thể con sư tử một cách mạnh mẽ, mở to miệng và không ngừng tìm cơ hội để cắn con sư tử!

Và con sư tử đó hoàn toàn không phải là sư tử bình thường!

Nó không những không thành đống da bọc xương dưới sự siết chặt của cự mãng mà còn rất sung sức.

Theo Tô Đường thấy, nó không chỉ không thua kém con cự mãng kia mà thân hình của nó cũng giống như tường đồng vách sắt vậy. Bị cự mãng quấn chặt đến nỗi cơ thể cô còn căng cứng, lạnh sống lưng thế nhưng con sư tử không bị ảnh hưởng nhiều mà vẫn còn thừa lực đánh trả.

Chỉ thấy nó trái một chưởng, phải một chưởng đập vào đầu cự mãng, rõ ràng là làm cho đối thủ hoa mắt chóng mặt, trừ bỏ quấn chặt lấy nó, ngay cả ý định cắn cũng bị nó rối loạn!

Con sư tử màu trắng tinh lông lại trông hơi vàng vì bụi đất nhưng lại không làm mất đi dáng vẻ trang nghiêm của nó.

Bờm dài dựng đứng, vóc dáng uy nghiêm, đôi mắt sắc lẹm, động tác nhanh nhẹn...

Không giống như thế giới mà Tô Đường từng sống, hầu hết sư tử ở đó đều được nuôi nhốt trong vườn thú, chúng chỉ có hình dáng sư tử, nhưng ánh mắt lại ảm đạm, không có thú tính. Mà con sư tử trắng trước mặt này hoàn toàn khác, trong mắt nó là khát vọng hoang dã, là hưng phấn, là khát khao chiến đấu thuần khiết! Đó là sự tự tin để đánh bại đối thủ và xác lập vị thế của chính mình!

Đây là vua chân chính của các loài thú! Tô Đường thầm cảm than.
Tuy nhiên, ngay khi cô bị lóa mắt bởi con sư tử trắng mạnh mẽ trước mặt, con trăn và sư tử trong lúc đánh nhau đã gần đến hang động nơi cô đang ẩn náu...

Nguy rồi!

Nếu cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì cô cũng đụng phải chúng!

Cô cũng không có cương cân thiết cốt, hang động lại rất nông, một khi va chạm, cô sẽ bị giết ngay tại chỗ!

Ý thức được nguy cơ của bản thân, cô nghiến răng, nhanh chóng thu hồi những hòn đá trước mặt rồi nhẹ nhàng bò ra phía ngoài.

Cô thật long hy vọng hai con thú kia chiến đấu ác liệt sẽ không phát hiện ra sự tồn tại của cô!

Nhưng điều đó rõ ràng là không thể!
Cự mãng cùng sư tư trắng rất nhân tính hóa đã dừng lại vì sự xuất hiện của cô. Tuy rằng chỉ là mấy giây ngắn ngủi cũng đủ để tinh thần Tô Đường suy sụp, tay chân cứng đờ.

Gắt gao áp chặt vào vách đá sơn cốc, sau một lúc giằng co giữa cô và hai con thú đối diện, cô đột ngột lao thẳng về phía mục tiêu như thể đã lên dây cót sẵn.

Nơi này là một sơn cốc hình chữ U không cân xứng, một bên rộng một bên hẹp.

Mà vị trí hiện tại của họ đang ở bên rộng hơn.

Ngoại trừ phía ở dưới cùng của hình chữ U hơi thoải, các số mặt của sơn cốc đều dốc đứng*. Nhưng nếu các mặt khác của sơn cốc dựng đứng 90º so với mặt đất thì phía bên này chỉ lệch 80º.

Bảy ngày trước, khi Tô Đường tỉnh lại sau hôn mê, cô phát hiện muốn ra khỏi sơn cốc quả thật là khó hơn lên trời!

Nhưng bây giờ thì khác!

Sau khi nhìn thoáng qua, cô bất ngờ phát hiện ra cự mãng và sư tử đã rơi xuống phía dưới của chữ U. Và lý do tại sao chúng lại lăn xuống được là vì vách sơn cốc đã bị sụp! Góc 80º đã trở thành góc tối đa chỉ 45º!

Tuy rằng không rõ nguyên nhân nhưng Tô Đường trong nháy mắt liền nhận ra đây là một cơ hội tuyệt vời!

Thay vì chờ đợi hai con vật khổng lồ nghiền nát cô thành bánh mì thịt, hoặc một trong số chúng chiến thắng và coi cô như một món tráng miệng, việc chạy trốn ngay bây giờ sẽ không chỉ cứu được tính mạng mà còn giải quyết được nguy cơ bị lưu lại nơi sơn cốc!

Hành động của Tô Đường không thể nói là chậm.

Là một tân thủ xuyên không, trong bảy ngày nà, ngoài việc tiếp nhận ký ức của thân thể nguyên chủ, cô yêu thích nhất là nhiều lần làm quen với dị năng tốc độ mà thân thể này am hiểu.

Nơi này là một thế giới kỳ diệu!

Không chỉ có tất cả các yếu tố mạt thế mà cô đã thấy trong sách như tang thi, động vật biến dị, chẳng hạn như căn cứ, như tiểu đội săn bắn... Đồng thời, có một nhóm loài người cũng có dị năng.

Mà nguyên chủ vừa hay là một dị năng giả.

Tuy rằng chỉ là dị năng tốc độ từng bị nguyên chủ ghét bỏ oán hận, luôn cho là vô dụng, nhưng đối với Tô Đường mà nói, cô rất may mắn có được vũ khí cứu mạng này!

Lúc này, để bảo vệ tính mạng, cố dốc hết sức lao thẳng về phía mặt sơn cốc đã bị sụp đổ.

Cả người biến thành một bóng đen, và ngay lập tức cô biến mất khỏi tầm mắt của cự mãng và sư tử.

Nếu đối tượng tránh né của cô là con người, thì lúc này có lẽ cô đã thành công.

Tuy nhiên, thật là đáng tiếc

Sinh vật mà cô phải đối mặt có một tốc độ mà hầu hết con người không thể so sánh được, hiển nhiên cũng bao gồm cả Tô Đường.

Sau đó Tô Đường liền bi thương phát hiện ra lúc nãy cô vẫn đang chạy trên mặt đất, chỉ còn cách vách sơn cốc mà cô có thể trèo lên được vài chục mét nhưng ngay sau đó, cô bị thứ gì đó quấn quanh eo, sau đó cơ thể cô không tự chủ được bay lên không trung lao thẳng về phía con sư tử trắng!

Ta thật sự không muốn tiếp xúc thân mật cùng loại động vật bến dị này a. Tô Đường trong lòng giống như có một vạn con thảo nê mã* chạy nhanh qua.

Nhưng nó hữu ích sao?

Hiển nhiên là không.

Vì vậy, cô đồng thời nắm chặt thạch bổng trong tay và hung hăng đâm nó về phía giữa chiếc đuôi cự mãng đang quấn chặt lấy mình kia.

Mọi thứ diễn ra chỉ trong chớp nhoáng.

Tô Đường chắc chắn không ngờ được rằng cự mãng sẽ dùng cô làm mồi đi công kích sư tử trắng, nhưng cự mãng cũng không ngờ rằng nhân loại dùng làm thức ăn nó chuẩn bị làm con mồi lại dám phản kháng!

Cho nên lần này, bi kịch là cự mãng.
Tô Đường có thể không đủ mạnh, nhưng có một điều không ai có thể sánh được công phu chế tạo vũ khí lạnh của cô.

Ngay cả Tô gia lão gia tử đã qua đời ở thế giới kia cũng phải thừa nhận rằng, Tô Đường với tư cách là người thừa kế chế khí thế gia ở phương diện chế tác vũ khí lạnh tuyệt đối đã là trò giỏi hơn thầy.

Chế tác vũ khí lạnh không chỉ là làm thủ công, nó còn đòi hỏi người chế tạo phải hiểu biết tường tận về điểm yếu của các loại sinh vật khác nhau có thể trở thành linh hồn của vũ khí, để vũ khí sản xuất ra có thể dễ dàng bắn trúng mục tiêu.

Đầu của thạch bổng do Tô Đường chế tạo thực sự rất sắc bén, phía dưới đầu nhọn là một bề mặt phẳng mỏng như lưỡi dao, hai bên sườn mặt phẳng có một gai nhọn hơi nhỏ và hướng lên trên, đó mới là hình dáng của thanh bổng.

Vì vậy, khi cô đâm con cự mãng, thạch bổng đã hoàn toàn nghiêng đi.

Mũi nhọn tránh đi lớp vảy rắn chắc của cự mãng, trực tiếp xuyên thẳng vào bộ phận dưới lớp vảy.

Ngay khi đâm trúng, cô nhanh chóng dùng sức mà đâm mạnh.

Phiến đá mỏng manh giống như mặt đao, xốc vảy lên, đem gai nhọn ở hai bên đâm xuyên vào thịt của cự mãng.
Tô Đường không biết đó là loại đau đớn gì. Nhưng cự mãng chắc chắn đã nhận đả kích, vì nó gần như ngay lập tức đã ném thủ phạm ra ngoài.

Tô Đường lại lần nữa lăng không.

Liếc mắt đến nơi mình sắp sửa rơi xuống, cô không khỏi lệ rơi đầy mặt, đối mặt với con sư tử trắng này cũng không khá hơn là bao!

Cự mãng bị một kích đau ném Tô Đường vào vách sơn cốc sụp đổ, chỗ nào cũng có những tảng đá gồ ghề, có cạnh sắc nhọn, tuy rằng tránh được nguy cơ thành bánh nhân thịt nhưng nhất định sẽ bị đâm thủng ruột có được hay không!

Nhưng cô lại đang ở trên không trung, điểm dùng sức căn bản là tìm không thấy...

Tô Đường đành phải gian nan lấy cánh tay để bảo vệ đầu.

Nhưng mà, đau đớn chờ đợi còn chưa đến, một bóng trắng lao nhanh đến, đứng ở nơi cô sắp sửa ngã xuống. Và theo sức cô lao tới đã đập đầu vào nó.
Tô Đường lần thứ ba lăng không.

May mắn thay, vì được sư tử trắng giải cứu nên lần này lực xung đã được xoa dịu đi rất nhiều.

Cô liếc nhìn qua vách sơn cốc nhẵn bóng ở phía đối diện, co chân thật mạnh, khi cơ thể cô cố gắng lắm có thể chạm vào vách sơn cốc, cô thẳng chân đạp đi.

Cô nắm chắc thời gian mượn lực coi như khá tốt, cuối cùng cô cũng bay tới bãi đât trống bên trên, chỉ cần cô lăn thêm một vòng là có thể đáp xuống an toàn rồi.

Nhưng mà đúng lúc này, ở một bên đất trống, cự mãng đã giảm bớt đau đớn một chút, đang quay lại một cách tức giận để tìm kiếm người đã làm nó bị thương!

Không có gì bất ngờ xảy ra, nó liếc mắt một cái liền phát hiện ra Tô Đường đang chuẩn bị đáp xuống cách nó chưa đầy 20m!

Cự mãng lao tới không chút do dự.

Thân thể đang bị thương nên cử động của cự mãng hơi run rẩy, nhưng điều này không gây trở ngại nó mở cái miệng to như chậu máu và cắn vào người Tô Đường.

Đôi mắt sư tử trắng đang ở xa một chút đặc biệt nhân tính hóa mà lộ ra vẻ vô cùng thương tiếc, lần này nó không giúp được rồi...

“Răng rắc”, âm thanh thanh thúy vang lên ở dưới đáy cốc.

Tô Đường bảo vệ nửa đầu mình suýt nữa rơi vào miệng cự mãng, nhưng cánh tay lại không tránh khỏi bị cắn tàn nhẫn.

Đứt, đứt rồi...

Tô Đường gần như ngất đi khi cơn đau ập đến. Nhưng cơn đau này cũng khơi dậy một mặt quyết liệt trong tính khí của cô.

Làm ta bị thương, người muốn cũng đừng hòng!

Trong tiềm thức, cánh tay kia với lấy thạch bổng còn hoàn hảo vung ra một cách mãnh liệt!

Người ta nói rằng lúc gần chết tiềm năng của con người mới có thể được kích phát ra, lời này không giả chút nào, trước khi Tô Đường nhắm mắt lại, trong chớp nhoáng, toàn thể miệng cự mãng bị đâm thủng, đau đớn bị đứt ra mà ngã xuống trên mặt nền... Nếu đó là sức lực bình thường của cô, đây tuyệt đối là không thể nào làm được.

Cô nhanh chóng hôn mê nhưng cũng không hoàn toàn mất đi ý thức.

Thân thể trở nên nóng lạnh thất thường, lúc thì như ở trên đường nhựa giữa mùa hè thiêu đốt, lúc thì như ở trong băng tuyết vào mùa đông lạnh lẽo, vô cùng khó chịu.

Nhưng trong cơn đau thống khổ này, một ý nghĩ kỳ lạ nào đó chợt lóe lên trong đầu Tô Đường.

Sư tử trắng, cự mãng, sơn cốc ...

Sao lại thấy quen quen? Dường như trước đây ở đâu đó đã từng nhìn qua.
Tiếp theo, có phải hay không còn có một tòa thành, bên trong có thành chủ phủ, có nam nhân bá đạo và nữ nhân lãnh khốc...

Mà còn có nữ nhân có tên giống cô luôn mang vẻ mặt đáng thương, khi bị đe dọa và miệt thị không ngừng lui về sau, cuối cùng chết ở trong miệng thú biến dị ngoài thành...

Đây là, dường như là... tình tiết của một truyện mạt thế mà cô từng xem qua trước khi xuyên không?

***

*thạch bổng 石琫: cây gậy làm bằng đá

*Nguyên văn: tuyệt bích hoành nhận 絕壁橫韌. Mình không tra được nghĩa đúng nên chỉ dịch theo ý hiểu

*Thảo nê mã 草泥马 [cǎo·ní·mǎ]: Đồng âm với từ mắng chửi “Thao nhĩ mụ”, tiếng Việt là [Đ·M·M]. Ngoài ra nó còn có nghĩa khác: Thảo nê mã là tên tiếng Trung của con Dương Đà [Một loài lạc đà không bướu ở phương Tây] được cư dân mạng tôn xưng là “Thần thú” (Mọi người có thể Google tên “Dương Đà” để xem hình ảnh), bởi vì vẻ mặt của loài động vật này rất chi là khó tả, cho nên nó còn được sử dụng để miêu tả tâm trạng “Không biết nói sao”, “Bó tay toàn tập” … các loại.
Nguồn : https://hugioi.wordpress.com/pho-cap-khoa-hoc/thuat-ngu-internet-trung-quoc/

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net