Chương 2: không gian phòng nhỏ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đột nhiên, một tia sáng rực rỡ xuất hiện, Hà Nhạc mở mắt và nhận ra mình đang ở trên một hòn đảo rộng lớn. Trước mặt là biển cả bao la và phía sau có một căn phòng cổ nhỏ hai tầng. Hà Nhạc tự hỏi đây là điều gì đang xảy ra. Cậu nhận thấy rằng không có ngọc bài trên tay và tiến tới căn phòng nhỏ trước cửa. Cậu đẩy cửa và bước vào, phát hiện rằng không gian bên trong lớn hơn nhiều so với những gì cậu tưởng tượng. Đây thật sự là một căn phòng tự động nhỏ, trong đó có hai cục đá màu vàng lấp lánh. Hà Nhạc chạm tay vào mảnh đất và nghĩ sâu trong lòng: "Đất này trông tốt, có thể phù hợp cho một số thực vật nào đó". Cậu tiếp tục đi vào phòng và phát hiện mọi thứ đã được hoàn thiện và đáp ứng mọi mong muốn của cậu. Nhưng bây giờ, làm sao để ra khỏi đây?

Cậu thử nghĩ: "Ra khỏi đây!" Đột nhiên, cậu hoảng sợ khi nhìn thấy xung quanh không phải là nơi cậu sống và cậu cảm thấy một cảm giác lạ lẫm trong lòng. Hà Nhạc lại nghĩ: "Vào trong lại!" Cậu nhìn lại căn phòng nhỏ mà xứ sở kia xuất hiện. Nếu không vào xem, liệu nơi đó có thể tồn tại những vật sống bên ngoài chứ? Hà Nhạc vội vàng đi mua một con cá vàng, sau đó quay trở lại phòng và đặt con cá vàng cùng với hạt giống màu vàng vào không gian. Một lúc sau, không thể tin được được điều gì đã xảy ra, hãy thử xem xem đi.

Hà Nhạc nhìn vào điện thoại trong tay và nói: "Giờ không còn sớm, đi về trước đi, đợi đến ngày mai và khi đem đồ hôm chuyển nhà đều dọn vào đây". Anh mở cửa nhưng bị con chó nhỏ quây ngã duỗi đầu điên cuồng liếm, Hà Nhạc đẩy con chó ra khỏi cửa và nói: " tiểu bạch, đừng liếm, nếu không hôm nay không có đùi gà đâu" Tiểu bạch lập tức đứng dậy ngồi xổm ở một bên, bộ dạng ta là chú chó ngoan, chú chó nhỏ nghe đến có đùi gà liền trở nên đứng đắn

"Rồi rồi, đừng nhìn ta như vậy, đùi gà của ngươi ta nhớ kĩ, xem đi, một cái đùi gà lớn thơm ngào ngạt." Hà Nhạc quơ quơ trên tay dùng giấy giầu bọc lấy đùi gà, nghĩ, yên tâm đi, chủ nhân của mày hiện tại có không gian, nhất định sẽ mua nhiều đùi gà cho mày, nếu cá trong không gian ngày mai không chết, cậu liền ở trong không gian nuôi sống

Đem đùi gà đặt vào chén sứ màu lam trên bàn, Hà Nhạc lấy ra cuốn vở bắt đầu suy nghĩ về cách tận dụng số tiền mình đã tiết kiệm được để tạo ra lợi nhuận lớn nhất. Trong quá trình suy nghĩ, cậu đặt ra câu hỏi về việc mua sắm những gì, mua bao nhiêu...

Ánh nắng mặt trời chiếm qua rèm cửa chiếu vào khuôn mặt Hà Nhạc, khiến cậu tỉnh giấc đột ngột. Cậu bắt đầu nhớ lại một sự cố từ cuộc đời trước, mồ hôi lạnh tràn đầy trên trán, cậu lau mặt và vào ngay trong không gian

Đi vào ngay là thấy cá trong hồ tối vẫn còn sống, và tinh thần của nó cũng không tệ lắm, giờ đây cậu có thể bắt đầu mua sắm vật tư ở từng nơi!
Dù sao làm gì thì sau này Tiểu Bạch cũng muốn vào trong, trước hết hãy để nó quen dần với môi trường này...

Bên này, trong phòng tiểu bạch gấp đến độ không được, "Uông! Uông!" Tiểu bạch nhìn đến Hà Nhạc đột nhiên liền biến mất, cảm giác vị của đùi gà cũng không còn ngon nữa, gấp đến độ không ngừng kêu to, thẳng đến lúc Hà Nhạc xuất hiện, còn không có phản ứng lại

Vẫn là Hà Nhạc trực tiếp động tay đem tiểu bạch ôm vào trong không gian, mới dừng lại.

Tiểu bạch nhìn Hà Nhạc, gấp đến mức vây quanh cậu vẫn luôn di chuyển, như muốn hỏi cậu vừa mới đi đâu, mọi thay đổi xung quanh vẫn chưa phản ứng lại.

"Ha ha ha......,tiểu bạch ngoan, không cần sợ hãi, tao sẽ không bỏ roi mày, mày không cần xoay, nếu không sẽ đêm tao xoay đến hôn mê" Hà Nhạc đè lại tiểu bạch, không cho nó di chuyển vòng quanh chính mình

"Ngao ô, ngao ô!" Tiểu bạch gục xuống mặt, khoé miệng xìu xuống, ủy khuất kêu, rõ ràng chính là cậu đột nhiên biến mất!

"Hiểu rồi, hiểu rồi, tiểu bạch, hiện tại tao giao cho mày một nhiệm vụ quan trọng, mày hãy nghe kỹ nhé!" Bồng tiểu bạch, từng câu từng chữ nói ra.

Giây tiếp theo, không biết từ nơi đem hạt giống dưa chuột lấy ra, xuất hiện ở trong tay Hà Nhạc, cậu vứt hạt giống xuống, đối với tiểu bạch đang không vui nói: "Tiểu bạch, hiện tại nên mày nên phát huy tác dụng, nhìn đến cánh cửa bên phải, mở ra xem hoa cúc đại thụ đã nở chưa, miếng đất kia liền giao cho mày."

Tiểu bạch nhìn Hà Nhạc ngây ngốc nhếch miệng cười, còn không có ý thức được chính mình sắp phải đối mặt với cái gì, nhìn đến Hà Nhạc chỉ vào chỗ đó, theo bản năng cho rằng muốn chơi cùng nó, trực tiếp chạy qua.

Hà Nhạc nhìn thấy tiểu bạch đi qua và mang theo hạt giống. Họ đến một vị trí cao trên đồi, đối diện với một vùng đất dưới chân. Hà Nhạc nhẹ nhàng đi về phía tiểu bạch và nói: "Ở đây, chúng ta sẽ bắt đầu đào hố, giống như cách mày đào hố ở phía trước." Từ xa, có một người mặc áo xám, quần đen và da trắng, chỉ huy một con chó màu trắng mũi vàng đang đào hố. Họ thường xuyên đào những cái hố thật tốt và thả hạt giống xuống. Hà Nhạc nói: "Hô, rốt cuộc cũng chuẩn bị tốt rồi. Tao không ngờ chỉ có trồng một loại hạt giống trong viện này lại mệt mỏi như vậy! Có vẻ như chúng ta cần sử dụng máy móc để làm công việc này. " Hà Nhạc ngồi xuống trên mặt đất, không quan tâm đến việc tay bị bẩn hay không, lau mồ hôi trên lông mày. Trong khi đó, tiểu bạch trực tiếp quỳ rạp trên mặt đất không chuyển động, làm cho gương mặt trắng tinh của nó còn bẩn hơn nữa, còn dính không ít đất

"Cũng không biết nước biển có cá hay không" Hà Nhạc nhìn qua hàng rào hướng nước về phía mặt nước

"Tính ra, vẫn là đi ra ngoài trước làm cơm hộp lấp đầy bụng quan trọng hơn." Sờ sờ bụng của mình bẹp miệng nói

Nhìn về phía tiểu bạch nói: "Đi thôi, chúng ta đi ra ngoài ăn cơm, hôm nay vất vả, cho mày thêm cái 1 đùi gà thật to."

Nghe được đùi gà lớn, tiểu bạch vội vàng chạy đến bên người Hà Nhạc, ý bảo Hà Nhạc nhanh lên đi ra ngoài, nó muốn ăn đùi gà.

"Nhìn tiền đồ của người kìa!" Hà Nhạc dở khóc dở cười ôm tiểu bạch ra khỏi không gian, nhìn bên ngoài trời đã tối sầm, nghĩ thầm: Xem ra thời gian trong không gian cùng với bên ngoài là khác nhau
Lấy ra di động đặt một cái gà hầm nấm, cộng thêm một phần nướng BBQ, một cái đùi gà lớn, buông di động, lại vào không gian, lần này không có mang theo tiểu bạch

Hà Nhạc đi đến bờ cát bên cạnh, nhìn mặt biển gió êm sóng lặng, cảm giác im ắng, trừ bỏ tiếng sóng biển ra thì không còn nghe được gì nữa

Cậu nghĩ thầm, thì ra cậu đã tưởng tượng quá tốt đẹp. Trong biển không có gì cả, có vẻ như cậu phải tự đi mua một ít hải sản để thêm vào. Nhưng... "Không đúng, liệu cậu có thể đi trực tiếp đến bờ biển để mua hàng không?" Hà Nhạc vỗ vỗ đầu mình.

Cậu nói rồi lại đi về hướng sân, nhìn góc sân mà cậu trồng dưa chuột sáng nay đột nhiên mọc lên mầm, mầm nhỏ xanh mượt nhìn rất tươi tắn.

"Liệu không gian này có khả năng kích thích cây trồng sinh trưởng nhanh chóng? Có lẽ cậu còn không biết hết sức mạnh của nó!" Hà Nhạc đi qua và ngồi xổm bên cạnh một viên mầm nhỏ và nói.

Quay đầu nhanh chóng đi vào tầng hầm ngầm trong căn nhà, cậu vừa tiến vào không gian bên trong liền thuận tay lấy bình coca ở trên mặt đất, chuẩn bị đợi chút nhìn xem.

Nhìn thời gian, thực tốt, "Nên đi ra ngoài lấy cơm hộp, đợi trong chốc lát, lấy cơm hộp người giao hàng đem tới, một người một chó ăn uống no đủ, nằm ngửa ở trên sô pha.

Hà Nhạc nhìn trần nhà, nghĩ dù sao hiện tại không có việc gì, không bằng vào không gian tầng hầm ngầm nhìn xem Coca của mình thế nào.

Đi vào trong không gian, thẳng đến tầng hầm ngầm, nhìn đến buổi chiều 5 giờ nhiều băng  đến bây giờ buổi tối 8 giờ, cũng vẫn là băng, Hà Nhạc vui vẻ cực kỳ.

Ý nghĩa của cậu về sau có thể tự làm bữa ăn tại địa điểm này tuỳ theo ý muốn, còn có thể đặt đồ vật quý giá ở đây.

Như vậy trong thời kỳ hậu mạt thế mình lại có một thứ đảm bảo. Nghĩ đến đây Hà Nhạc không thể không vui, ra không gian, ngay lập tức đến phố ăn vặt, từ quán này đến quán khác, vì thỏa mãn, đem bột lạnh nướng, tay trảo bánh, vịt nướng, nướng BBQ, phô mai lạnh, lẩu xào cay,...

phố ăn vặt có đồ vật gì cậu đều mua một ít, nếu không phải sợ quá gây chú ý, cậu đều sẽ mua toàn bộ, trực tiếp làm chủ tiệm thu dọn đồ đạc sớm hơn một chút

Một người khẳng định là bắt không mang được nhiều đồ vật, cho nên Hà Nhạc quyết định mua sau rồi đi về hướng hẻm nhỏ, trước đem đồ vật đều bỏ vào trong không gian tầng hầm ngầm, mới lại đi mua.

Tuy nhiên hiệu suất vẫn rất thấp và tốn nhiều thời gian, còn có  nguyên nhân chính là bên này đều là người quen, mua nhiều, mọi người đều sẽ hỏi, hỏi nhiều còn dễ dàng bị lòi ra

Xem ra ngày mai đến đi địa phương khác mua, trực tiếp nhờ ông chủ đem đến một chỗ, rồi chính mình đi lấy, như vậy càng tiện và không làm cho người khác nghi ngờ

Hà Nhạc vừa nghĩ vừa định đi tới, nhìn đến phía trước có vài chiếc xe cảnh sát, vốn dĩ tính toán  không đi xem náo nhiệt, kết quả nhìn thấy một cô bé quen thuộc chạy tới

Vừa chạy vừa vẫy tay nói: "Hà đại ca, là em a!" Ngừng ở trước mặt Hà Nhạc, cô bé cười nhìn Hà Nhạc.

"Là lâm lâm a, em như thế nào ở chỗ này, còn có phía trước là đã xảy ra chuyện gì sao?" Hà Nhạc nhìn lâm lâm nghi hoặc hỏi.

"Anh nói phía trước hả, em bí mật nói cho anh, anh không nên nói cho người khác nhé" Lâm lâm nhìn nhìn chung quanh, thấy không có người đằng sau, mới nói tiếp: "Phía trước, có một con thỏ kì lạ,  lỗ tai nó vậy mà là bánh quy, cái đuôi là kẹo bông gòn, còn có khuynh hướng bạo lực, không cho bất luận kẻ nào tới gần."

Hà Nhạc vừa nghe liền biết là chuyện như thế nào, nhưng vẫn là vì không làm cho người khác hoài nghi nên làm bộ kinh ngạc nói: "Sao có thể! Lâm lâm em không cần cùng anh đùa kiểu vậy, vừa nghe liền biết đó là giả."

Nhìn Hà Nhạc không tin chính mình, lâm lâm gấp đến độ không được, liên tục dậm chân, nhớ kỹ giải thích nói: "Anh đừng không tin a! Là sự thật, vốn dĩ em cũng không tin, nhưng là em tận mắt nhìn thấy cảnh sát đem nó chế phục ở đằng sau, lỗ tai cùng cái đuôi của chính nó rớt xuống dưới, em nghe được cảnh sát nói thế."

Tiếp theo lại ngượng ngùng nói: "Có một khối bánh quy rớt xuống trước mặt em, em đem nó vào, thật là bánh quy, còn rất ngon......"

Hà Nhạc có phần bất đắc dĩ nhìn lâm lâm, lắc lắc đầu, này em gái à, lá gan cũng thật lớn, nếu là người bình thường thấy được, không nói ăn, tới gần cũng không dám đi.

"Em lá gan thật lớn a, thứ gì cũng không biết, còn dám cho vào miệng" Hà Nhạc đối với lâm lâm giáo huấn, tuy rằng thứ này chỉ là mạt thế giai đoạn trước bắt được rất dễ, bánh quy bông thỏ, nhưng là kỳ tiến hóa sau, da dày thịt béo, trừ bỏ có dị năng dị năng giả, bình thường vũ khí căn bản là vào không được làm gì được nó, bằng không chính mình đời trước cũng sẽ không đói chết, nói đến đều muốn rơi nước mắt a......

Lâm lâm ngượng ngùng cười, chắp tay sau lưng, đừng nhìn em rất nhỏ gầy, nhưng chỉ có bên người bên cạnh em mới biết, kỳ thật em là cái đồ tham ăn, chỉ cần là đồ ăn em đều sẽ nếm thử.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net