Chương 236- 240

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
con sinh vật Tiểu Thất, Tiếu Tiếu, Tiểu Mao trong Tử Phủ ngoài đại sảnh, lại nhanh chóng trục xuất hai quân Giám Định Phân Tích, cậu còn chưa có cái hứng thú đại diễn kịch Đông Cung ở trước mặt sinh vật trí tuệ.

Lúc này cậu mới đi đến bên cạnh giường lớn bạch ngọc, vài bước đường ngắn cậu đi như nặng nghìn cân. Cậu từ trước đến giờ không hề ngờ tới, làm đàn em đắc lực, có một ngày sẽ làm đến trên giường.

Cậu nhịn không được đưa tay chạm vào mặt Sở Chích Thiên, hiện tại toàn thân Sở Chích Thiên đã không còn bất kỳ dị năng nào, thành một người rất bình thường, Tiêu Tử Lăng chỉ cần một ngón tay là đã có thể triệt để giết chết người gọi là nam nhân mạnh nhất mạt thế này. Xem ra mị độc này có thể khiến cho dị năng của Sở Chích Thiên biến mất trong thời gian ngắn, đây chỉ sợ cũng là nguyên nhân đối phương không cần kịch độc mà dùng mị độc đi. Có lẽ bọn họ còn đánh chủ ý bắt sống Sở Chích Thiên, dù sao giá trị của Sở Chích Thiên sống cao hơn so với Sở Chích Thiên chết.

Lúc này, trạng thái của Sở Chích Thiên rất không tốt, anh ở vào trạng thái nửa hôn mê, toàn thân mồ hôi đầm đìa, mặt đỏ sậm, hai tay nắm chặt nổi rần gân xanh, anh nghiến chặt khớp hàm, yết hầu lại phát sinh tiếng rên rỉ mang theo sự đau đớn ngầm, xem ra bây giờ Sở Chích Thiên còn đang chống lại dục vọng, lý trí còn chưa hoàn toàn mất đi.

Tiêu Tử Lăng cười khổ, dùng thanh âm nhỏ nhẹ gần như không thể nghe thấy nói: "Đời trước tôi sống rất thảm, mỗi ngày mỗi đêm vì thức ăn, vì nguồn nước, vì có thể sống sót mà liều mạng chém giết, còn phải ứng phó đủ loại người thức tỉnh tham lam muốn cướp đoạt thức ăn. Loại ngày tháng đó tôi thực sự sợ, tôi chán ghét. Tôi không có chí lớn gì, chỉ muốn an ổn sống đến chết già mà thôi, vì vậy tôi muốn đi đường tắt. Sở Chích Thiên, anh chính là nam nhân mạnh nhất mạt thế. Tôi đương nhiên sẽ lựa chọn lấy được sự che chở của anh. Vì mục tiêu này, tôi rất vô sỉ làm theo sự yêu thích của anh, đắp nặn thành đàn em mà anh muốn. Thế nhưng, tôi chưa từng nghĩ tới để cho quan hệ của chúng ta trở thành tình nhân, ba năm nay anh vô số lần ám chỉ, thăm dò ngôn ngữ hết sức rõ ràng, tôi không phải không hiểu. . ."

Ánh mắt Tiêu Tử Lăng trở nên mê mang: "Thế nhưng tôi không dám tiếp nhận, tôi rất sợ, tôi biết tôi là người thế nào, anh yêu chẳng qua chỉ là Tiểu Lăng mà anh huyễn tưởng trong lòng, là nhân vật mà tôi ngụy trang, Tiểu Lăng tốt đẹp tinh thuần kia thế nào có thể là lão nam nhân đã lăn lộn mười năm ở mạt thế tâm linh đã hắc ám như tôi chứ? Tôi rất xấu, anh biết không?"

"Vốn tôi muốn giết Ngô Khánh Vân xong sẽ lặng yên rời đi, thế nhưng vẫn nhất mực anh lại tới, tới cũng đã tới rồi, vì sao vẫn nhất mực lại trúng mị độc? Bức tôi dùng phương thức này để cứu anh. Có lẽ đây là báo ứng, ai kêu tôi lừa dối anh." Tiêu Tử Lăng cởi áo khoác, vứt qua một bên, chậm rãi cúi người xuống, cúi đầu, hôn lên đôi môi mím chặt của Sở Chích Thiên.

Trước đây tôi nợ anh, hiện tại tôi liền trả lại anh! Mà anh, nếu muốn cơ thể của tôi, tôi sẽ cho anh! Sau đó đôi ta triệt để thanh toán xong, từ đây không còn ràng buộc nữa.

Đôi môi ấm áp của Tiêu Tử Lăng tựa hồ là cọng rơm cuối cùng đè sụp lý trí của Sở Chích Thiên, hai tay anh ôm mạnh Tiêu Tử Lăng, xoay người một cái đã đặt Tiêu Tử Lăng ở dưới thân, như dã thú điên cuồng hôn Tiêu Tử Lăng, muốn cắn nuốt nhân nhi dưới thân.

Hành vi điên cuồng đột nhiên của Sở Chích Thiên khiến cho Tiêu Tử Lăng cả kinh, vừa định đẩy thân thể đặt ở trên người cậu ra, lại phản ứng lại. Cậu thầm than trong lòng, cánh tay vốn chuẩn bị khước từ chậm rãi vươn lên ngực Sở Chích Thiên, nhẹ nhàng ôm cổ Sở Chích Thiên, nhận mệnh nhắm hai mắt lại, nghênh tiếp ôm hôn bá đạo của đối phương.

Sự phối hợp của Tiêu Tử Lăng, khiến cho Sở Chích Thiên lại càng kích động, nụ hôn nồng nhiệt vốn đã dã man kịch liệt trở nên càng cuộn trào mãnh liệt, đầu lưỡi của anh như cường đạo, không nói lý cuốn lấy đầu lưỡi Tiêu Tử Lăng, buộc cậu cùng múa với anh, không cho phép có nửa điểm chống cự, điều này làm cho Tiêu Tử Lăng có chút không thở nổi, cậu cảm thấy dưỡng khí của mình sắp bị Sở Chích Thiên bá đạo cướp sạch.

Thần trí Tiêu Tử Lăng có chút mơ hồ, là thiếu dưỡng khí sao? Chẳng lẽ cậu sẽ chết dưới nụ hôn của Sở Chích Thiên? Xem ra vẫn là do kinh nghiệm chưa đủ, Tiêu Tử Lăng nghĩ đến kinh nghiệm hôn môi hữu hạn vài lần của cậu thế mà đều là do Sở Chích Thiên cho, trong lòng rất không có mùi vị.

Đang lúc thần trí Tiêu Tử Lăng bay trên trời, miên man suy nghĩ, liền nghe thấy thanh âm quần áo bị xé rách, Tiêu Tử Lăng chỉ cảm thấy thân trên chợt lạnh, áo sơmi còn sót lại đã bị Sở Chích Thiên xé nát ném xuống, lộ ra vòm ngực trắng nõn trơn bóng của cậu.

Sở Chích Thiên rốt cục khai ân buông môi cậu ra, để cho cậu một lần nữa nhận được tư cách hô hấp dưỡng khí. Không đợi Tiêu Tử Lăng thở mấy hơi, chuyện kịch liệt hơn đã tới.

Sở Chích Thiên cúi đầu di chuyển xuống, dùng miệng trực tiếp ngậm lấy viên hạt nơi ngực trái cậu, nặng nề cắn một ngụm. Lần này Sở Chích Thiên không ôn nhu như lần trước, cả người rất bạo ngược, viên hạt nhỏ nơi ngực Tiêu Tử Lăng trực tiếp bị cắn ra dấu răng, trên đầu viên hạt hơi hơi chảy ra một sợi tơ máu, sưng đỏ đứng thẳng lên, sự đau đớn đột ngột này khiến cho Tiêu Tử Lăng nhất thời khó nhịn, rên rỉ một tiếng.

Dường như Sở Chích Thiên cảm nhận được sự không thoải mái của Tiêu Tử Lăng, động tác của anh hòa hoãn xuống, bắt đầu dùng đầu lưỡi trìu mến liếm lộng viên hạt nhỏ bị anh cắn thương kia, dường như đang trấn an, đang nhận lỗi sự dã man của anh.

Sở Chích Thiên dùng miệng kiên trì trấn an viên hạt bị thương kia, viên hạt nguyên vẹn còn lại tuyệt không bởi vậy mà bị lãnh đạm, ngón tay thon dài của Sở Chích Thiên tìm được nó, dùng bụng ngón tay mềm nhẹ vuốt ve ngắt ấn, tuy rằng không có sự ôn nhu săn sóc của chiếc lưỡi linh xảo, nhưng khoái cảm nhận được tuyệt đối không ít hơn chiếc lưỡi linh xảo cho.

Động tác ôn nhu của Sở Chích Thiên để cho Tiêu Tử Lăng dần dần cảm giác được một loại kích thích khác, hai viên hạt trong sự liếm lộng vuốt ve của chiếc lưỡi cùng bụng ngón tay nổi lên một loại cảm giác dường như đau đớn lại dường như vui sướng, gai gai ngứa ngứa như muốn thấm tận trong nội tâm, cậu chịu không nổi loại cảm giác này, yết hầu tràn ra một tiếng rên rỉ, thế nhưng rất nhanh cậu cắn môi, nuốt xuống hết thảy thanh âm muốn tràn ra. Cậu thế nào có thể phát sinh loại thanh âm mất mặt chết người đó chứ, nhất định là do trên người Sở Chích Thiên có điện. . . Tiêu Tử Lăng cảm thấy toàn thân phát nóng.

Tiếng rên rỉ nhợt nhạt đó tới thập phần mê hoặc, dường như chuốc thuốc kích thích cho Sở Chích Thiên, anh ép chặt Tiêu Tử Lăng, cự vật cực đại cực kỳ hùng tráng đã đặt nơi gốc đùi Tiêu Tử Lăng, tản ra khí tức nóng rực, tuyên cáo sự tồn tại của nó. Tiêu Tử Lăng cảm nhận được sự biến hóa của thân dưới Sở Chích Thiên, thân thể nhịn không được run nhẹ một chút, cậu rõ ràng thước tấc của tên nhóc đó của Sở Chích Thiên, tay cậu đã từng giúp anh ta làm qua, cậu đột nhiên phản ứng lại, chỗ phía dưới kia của cậu có thể dung nạp được loại cự vật đó sao?

Cậu sợ, trong nháy mắt có một loại cảm giác muốn chạy trốn.

"Tiểu Lăng. . ." Sở Chích Thiên khẽ cắn ngực Tiêu Tử Lăng, lưu lại từng ấn ký, trong miệng tràn ra xưng hô này, đập tan sự hối hận vừa mới dâng lên của Tiêu Tử Lăng.

"Sở Chích Thiên, kiếp trước tôi nhất định đã thiếu nợ anh." Tiêu Tử Lăng bất đắc dĩ che mặt cười khổ, kết quả là, vẫn là tự mình đưa lên cửa, cậu chỉ có thể thả lỏng thân thể bản thân, tùy ý Sở Chích Thiên hưởng dụng.

Thân thể không hề chống cự dưới thân để cho Sở Chích Thiên rất dễ xé sạch bách quần của Tiêu Tử Lăng ném xuống, vì vậy, cả người Tiêu Tử Lăng không còn một mảnh vải, thân thể như bạch ngọc bị Sở Chích Thiên gắt gao cuốn lấy, vật cứng rắn đứng thẳng nóng rực muốn công thành chiếm đất phía dưới bức thiết muốn thân cận thân thể khiến cho anh mê muội kia.

"Sở Chích Thiên, đau. . . !" Tiêu Tử Lăng mở mạnh mắt, hung hăng cắn bờ vai Sở Chích Thiên, con dã thú mất đi lý trí này thế mà trực tiếp lên, mật đạo không hề trải qua thấm ướt mở rộng đương nhiên không tiếp nhận được loại thước tấc quá mức đó, mới vừa vào một chút đã trực tiếp bị kẹt, máu tươi chảy ròng.

Có lẽ sự đau đớn trên vai để cho Sở Chích Thiên khôi phục một chút thần trí, anh lui ra, Tiêu Tử Lăng vừa mới muốn thở một hơi, Sở Chích Thiên xuất một chiêu hồi mã thương khiến cho Tiêu Tử Lăng kéo căng cả thân thể, đau đớn khiến cho cậu phản ứng đầu tiên chính là chống cự giãy dụa tránh né.

Tôi sẽ giết anh ta! Đầu Tiêu Tử Lăng chỉ có ý nghĩ này, Sở Chích Thiên cường ngạnh lên ngựa khiến cho Tiêu Tử Lăng ăn đủ vị đắng, cậu cảm thấy cả người như bị xé rách.

Thế nhưng sự chống cự giãy dụa của Tiêu Tử Lăng lại chọc giận Sở Chích Thiên đã dục hỏa đốt người bên trên, hai tay anh hữu lực nắm bắp đùi Tiêu Tử Lăng, tách chúng nó đặt ở bên cạnh Tiêu Tử Lăng, mà vì tư thế này, khiến cho mông của Tiêu Tử Lăng trần trụi hiện ra ở trước mặt Sở Chích Thiên, miệng cúc hoa kia đã bị máu tươi lấp đầy, máu màu đỏ, thân thể như bạch ngọc, hai loại màu sắc tương phản cực đại khiến cho ánh mắt Sở Chích Thiên đã bốc lửa càng thêm thâm thúy âm trầm, anh không chút nào lưu tình dùng sức đẩy cự vật dữ tợn dưới thân vào, có lẽ có máu làm bôi trơn, lúc này đây tuy rằng không hoàn toàn tiến vào, nhưng cũng bị anh cố chen vào được hơn phân nửa, sự mềm mại trong cơ thể ấm áp căng chặt khít khao của Tiêu Tử Lăng khiến cho Sở Chích Thiên cảm thấy như đã tới thiên đường, tình dục vẫn luôn bị giam cầm rốt cục đã có cửa phát tiết, vì vậy, anh điên cuồng.

Cự vật bắt đầu va đụng lực mạnh, mỗi một lần đều là một lần tới mãnh liệt, xâm nhập, Tiêu Tử Lăng chỉ có thể theo động tác kịch liệt của Sở Chích Thiên mà vô lực đong đưa. Cảm giác duy nhất của cậu chính là đau, sự đau đớn này không phải vết thương da thịt, mà là một loại đau xuyên thẳng tâm linh, không cách nào dựa vào nhẫn nại chịu đựng được, cậu cảm thấy mình đau sắp chết, sắp chết dưới cự vật khủng bố kia của Sở Chích Thiên.

Lúc này, trong lòng Tiêu Tử Lăng có một luồng tâm tình bạo ngược lặng lẽ đánh thẳng vào tim: Vì sao cậu phải chịu giày vò này, Sở Chích Thiên có chết hay không liên quan gì đến cậu? Hơn nữa anh ta chết không phải tốt hơn sao, không còn ai có thể nô dịch được cậu nữa không phải sao?

Bộ dáng Tiêu Tử Lăng vốn vẫn là tinh thuần ngây thơ chất phác lúc này đã trở thành một nam nhân thành thục yêu diễm, khóe miệng cậu lộ ra một nụ cười lãnh khốc, chậm rãi mở mắt, vươn ngón tay chậm rãi tiếp cận Sở Chích Thiên đang nhắm mắt rơi vào trong khoái cảm luật động phía trên, sát ý trong mắt không chút nào che giấu. . .

--------------------------------------------------------------------------

Chương 240

Hợp thể, cùng nhau thừa nhận đi!

Khi sắp tiếp cận Sở Chích Thiên, ngón tay Tiêu Tử Lăng đột nhiên đình chỉ bất động, mà giữa trán cậu hiện ra vẻ mặt giãy dụa, cùng với phẫn nộ.

"Vì sao, chẳng lẽ cậu muốn bị anh ta giày vò đến chết?" Trong không gian ý thức, Lăng hắc hóa phẫn nộ rống giận với Lăng chính quy quấy rầy cậu ta.

"Thiếu nợ anh ta, nhất định phải trả cho anh ta, cậu hẳn phải hiểu rõ." Lăng chính quy mang vẻ mặt kiên định nói.

"Liên quan gì tôi! Tôi nhất định phải giết anh ta! Giết anh ta chúng ta mới có ngày lành." Lăng hắc hóa nổi giận.

"Chúng ta? Lăng hắc hóa, cậu cũng là một bộ phận trong tôi, lần trước cho cậu khống chế thân thể, là bởi vì cái chết của tiểu cô khiến cho tôi rất không biết làm sao, vì vậy mặc cậu càn quấy. Nhưng lần này thì không, đây là sự lựa chọn của tôi, là cùng một thể cậu nhất định phải chấp nhận." Lăng chính quy trở nên lãnh khốc, hai mắt nhìn chăm chú hóa thân hắc ám của bản thân trước mắt, cảnh cáo.

"Lăng chính quy, cậu thế mà cam tâm tình nguyện nằm dưới khố một người nam nhân, quá khiến cho tôi thất vọng." Trên trán Lăng hắc hóa đều là sự phẫn nộ cùng bạo ngược, cậu ta không rõ vì sao Lăng chính quy phải lựa chọn như vậy, tôn nghiêm của nam nhân đến tột cùng đặt đi nơi nào rồi?

Khóe miệng Lăng chính quy lộ ra một nụ cười lạnh: "Tôi cho rằng, cậu tiếp nhận sự hắc ám trong mười năm cùng với các loại năng lượng mặt trái của tôi hẳn có thể hiểu rõ vì sao."

Ánh mắt Lăng hắc hóa thoáng híp lại, bừng tỉnh nói: "Cậu. . . Thế mà. . ." Thu liễm tâm tình nổi giận của mình, khóe miệng Lăng hắc hóa lộ ra nụ cười trào phúng, "Tôi vẫn luôn cho rằng cậu đã vứt hết thảy mặt trái cho tôi, để tốt đẹp lại cho chính cậu, không ngờ tôi thế mà nghĩ sai rồi, điều này thực sự là châm chọc. Lúc này tôi ngược lại thấy có chút đáng thương thay cho Sở Chích Thiên kia. . ."

Lăng chính quy nhìn Lăng hắc hóa như nhìn đứa trẻ nói: "Cậu rất khờ, thế mà sẽ nghĩ như vậy, phải biết rằng, cậu chỉ là hóa thân tâm tình mặt trái của tôi, mà không phải là phân thân của tôi. Bản chất ác liệt tồn tại trong tính cách của tôi thế nào có thể khoét ra cho cậu. Hơn nữa, cậu cũng chơi đủ rồi, hẳn nên trở về đi."

"Cái gì?" Lăng hắc hóa cả kinh, đột nhiên xoay người liều mạng chạy trốn vào sâu bên trong không gian tư duy.

Tay Lăng chính quy thoáng túm, Lăng hắc hóa liền cảm thấy toàn thân không thể động đậy như bị giam cầm, cậu ta phẫn nộ nói: "Thả tôi ra!"

"Cậu vốn là một phần tâm tình của tôi, tuy rằng không biết cậu thế nào sẽ tách ra, nhưng cuối cùn vẫn nên trở về. Mà lần này chính là cơ hội tốt." Khóe miệng Lăng chính quy lộ ra một nụ cười quỷ dị, nụ cười này khiến cho thân thể Lăng hắc hóa run rẩy, cậu ta kinh hoảng nói: "Cậu đang đánh chủ ý quỷ gì?"

"Cho cậu đi ra thừa nhận thống khổ này, khẳng định cậu sẽ muốn giết Sở Chích Thiên. Nhưng để cho tôi đi ra thừa nhận, tôi cũng rất khó chịu a. . ." Sắc mặt Lăng chính quy rất khó coi, đi ra chính là bị khổ, cậu thực sự không muốn đi ra. Đáng tiếc lại không cho phép cậu lùi bước, đã như vậy, vậy cùng nhau xuống địa ngục đi, cậu âm trầm nói, "Vì vậy, cậu cứ trở lại cùng tôi thừa nhận đi. . ."

"Lăng chính quy, cậu quá đê tiện." Lăng hắc hóa bi thương đầy mặt, ai nói cậu là Lăng hắc hóa, Lăng chính quy còn đê tiện vô sỉ hơn, phúc hắc hơn so với cậu a. . .

"Lăng hắc hóa, cậu quên, tôi mới là chủ thể, trở về đi!" Lăng chính quy quát xong một tiếng, một luồng lực hấp dẫn siêu cấp cường đại hình thành từ trong cơ thể cậu.

Lăng hắc hóa liền cảm thấy một luồng lực hấp dẫn mạnh mẽ dắt kéo khiến cho cậu ta bay về phía Lăng chính quy, cậu ta giận dữ hét: "Không muốn, tôi không muốn trở thành một bộ phận của cậu, tôi muốn trở thành một cá thể hoàn chỉnh."

Lăng chính quy nhìn Lăng hắc hóa đang liều mạng giãy dụa, lại càng ngày càng dung hợp vào trong ý thức của cậu, nhịn không được than thở: "Hoàn chỉnh? Chúng ta mất đi đôi bên đều không thể hoàn chỉnh, cậu không thể cảm thấy các loại cảm giác tốt đẹp như hạnh phúc vui sướng, mà tôi lại không thể cảm thấy các loại tâm tình mặt trái như phẫn nộ bi thương thống khổ, mỗi khi vào lúc này, tôi chỉ còn lại sự đạm mạc lạnh như băng. Cậu có biết vì sao cái chết của tiểu cô sẽ để cho cậu có cơ hội xuất hiện? Đó là bởi vì tôi không cảm nhận được loại bi thương thống thiết trong nội tâm đó. . ."

Không quản sự tranh đấu của Lăng chính quy Lăng hắc hóa trong cơ thể Tiêu Tử Lăng, bên ngoài cơ thể, tuy rằng phía sau Tiêu Tử Lăng rất chặt, sẽ làm cho phía dưới Sở Chích Thiên cảm thấy có chút phát đau, bất quá loại cảm giác này càng thêm kích thích ham muốn chiếm hữu của Sở Chích Thiên. Anh đong đưa càng thêm mãnh liệt bá đạo, hy vọng có thể chinh phục nam nhân phía dưới.

Sự vất vả cần cù lao động của Sở Chích Thiên quả nhiên đã thu được thành quả, rốt cục khai khẩn ra được thổ địa hoang vu dưới thân, hậu huyệt trở nên ướt mềm hơn rất nhiều, tuy rằng vẫn rất chặt, nhưng cảm thụ phía dưới cũng đã bất đồng, kích thích cùng khoái cảm càng thêm kịch liệt, không còn khoái cảm mang theo cảm giác đau như lúc đầu nữa.

Dường như Sở Chích Thiên tuyệt không thỏa mãn khoái cảm phía dưới mang đến, anh cảm thấy miệng lưỡi, bàn tay của bản thân không nhận được mỹ vị mà anh nên có, vì vậy bắt đầu tìm kiếm, anh cúi cả người xuống, bắt đầu cắn xé da thịt như tơ lụa trơn mịn phía dưới, sau cùng tìm kiếm tới môi lưỡi Tiêu Tử Lăng, anh bao phủ lấy nó toàn bộ, ngậm đầu lưỡi của đối phương ở trong miệng hút mút, đầu lưỡi cùng dây dưa liếm hút, trần trụi biểu đạt tình dục bành trướng của mình, chọc cho đối phương thở dốc liên tục, cảm giác tê dại truyền đến từ đầu lưỡi khiến cho anh càng hưng phấn, phía dưới vậy mà lần nữa bành trướng thêm một vòng.

Tiêu Tử Lăng thể hoàn chỉnh mới khống chế được thân thể, cảm nhận thấy con ác long trong cơ thể thế mà lại trướng lớn, hậu huyệt của bản thân đã bị thứ đáng hận đó căng rách đến điểm cực hạn, chỗ vết thương vốn nứt toác lúc đầu, bởi vì sự biến hóa của ác long trong cơ thể, khiến cho vết thương toác ra đó lần nữa bị xé rách lớn hơn nữa. Sự đau đớn vốn đã được thích ứng, lại bởi vì lần nữa mở rộng, mỗi lần đong đưa một lần, sẽ truyền đến một sóng tê đau mới đâm thẳng nội tâm, như một loại lăng trì, đến từ sâu bên trong linh hồn cậu.

Tiêu Tử Lăng hung hăng nện giường lớn bạch ngọc dưới thân một cái, thống hận con ác long vượt quá người thường kia của Sở Chích Thiên, hận không thể cắt đứt thứ trong cơ thể, cậu đột nhiên hiểu rõ mục đích một đao lúc đó của Lăng hắc hóa là gì, lúc này lòng cậu có một luồng oán khí, oán vì sao một đao trước đây của Lăng hắc hóa không đắc lực như thế, nếu như sớm diệt mầm tai hoạ này, có phải hôm nay cậu sẽ không phải chịu khổ sở này hay không?

Tiêu Tử Lăng hờn dỗi trong lòng mở mắt ra, thấy Sở Chích Thiên gần trong gang tấc đang nhắm mắt lại, vẻ mặt mê say liếm mút môi lưỡi của cậu.

Trong ánh mắt cậu nhanh chóng hiện lên một vẻ phẫn nộ, nha, vì sao Sở Chích Thiên là đang hưởng thụ, mà mình lại phải là người bị vào luyện ngục? Cậu càng nghĩ càng thiệt, nếu không phải giết Sở Chích Thiên cậu sẽ còn thiệt hơn, ban nãy khẳng định cậu sẽ không ngăn cản Lăng hắc hóa. Bất quá, thù này cậu sẽ nhớ kỹ, không ai có thể được tiện nghi của cậu còn có thể tiêu sái, Tiêu Tử Lăng cậu nhất định phải khiến cho Sở Chích Thiên trả giá đắt.

Tiêu Tử Lăng cùng Lăng hắc hóa hợp thể đã không còn tinh thần kính dâng lúc đầu nữa, bắt đầu tính toán chi li được mất, đây mới là Tiêu Tử Lăng chân thực, một Tiêu Tử Lăng tiểu thị dân có sự vui buồn mừng giận cùng yêu thích bình thường.

Dường như Sở Chích Thiên cảm thấy quần áo trên người khiến cho anh không cảm nhận được cơ thể khiến người ta lưu luyến dưới thân, anh lôi kéo vài cái, liền trần trụi đồng dạng như Tiêu Tử Lăng. Lúc này, thân thể cường tráng đã toàn thân trần trụi của Sở Chích Thiên hung hăng đặt ở trên người Tiêu Tử Lăng, cảm nhận được thân thể ấm áp dưới thân, xúc cảm tơ lụa, anh hưng phấn, thân dưới hung hăng va chạm Tiêu Tử Lăng vài cái, lần nữa khiến cho Tiêu Tử Lăng cắn răng kêu rên vài tiếng, Sở Chích Thiên càng hưng phấn, Tiêu Tử Lăng chịu khổ lại càng nhiều.

Vóc người Sở Chích Thiên rất cường tráng, dường như được trời ban ân, đường cong cơ bắp chắc nịch, xinh đẹp lại gợi cảm, không chỗ nào không tỏ rõ sự dương cương của nam tính, biểu diễn mị lực như dã thú, điểm dã thú này, Tiêu Tử Lăng từ sự va chạm hữu lực dưới thân liền hoàn toàn cảm nhận được, quả nhiên không phải người. . . Tiêu Tử Lăng rất muốn khóc!

Sở Chích Thiên rốt cục buông môi lưỡi Tiêu Tử Lăng ra, anh mê say ngẩng đầu, bàn tay say sưa lưu luyến ở phần eo Tiêu Tử Lăng, xúc cảm thân thể này thực sự tốt, khiến cho anh không nỡ buông tay.

Bàn tay Sở Chích Thiên dường như có điện, một luồng cảm giác tê gai khôn kể đánh thẳng trong lòng Tiêu Tử Lăng, cậu dùng sức cắn môi, khiến cho chính mình phân tâm, sau đó nói với bản thân, cậu mới sẽ không có điều cảm giác đối với việc Sở Chích Thiên đang làm. . . Cậu chỉ là đang chịu giày vò, chịu giày vò, mới không có. . . khoái cảm đâu. . .

Sở Chích Thiên lần nữa cúi đầu, lúc này đây nơi anh lựa chọn là ngực Tiêu Tử Lăng, anh nằm sấp ở nơi kia bắt đầu liếm mút hai trái anh đào đã

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net