Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Về việc bọn họ rốt cuộc là muốn đi công chứng kết hôn, hay là hết thảy vẫn nên chiếu theo truyền thống, Lí Du thủy chung chưa cho Hạ Thanh Mộng một câu trả lời khẳng định thuyết phục.

Chính là mỗi lần cô hỏi hắn, hắn lại trấn an cô,"Chuyện này giao cho anh là được rồi, em không cần lo lắng."

Cô nghĩ, hắn đại khái còn đang cố gắng thuyết phục ba mẹ, nhưng vẫn là như trước không chiếm được sự đồng ý của trưởng bối nên mới duy trì đi.

Đối với việc này, cô có loại cảm giác thật có lỗi.

Có lẽ cô căn bản là không nên như vậy, không nên kiên trì ý muốn của chính mình, mà phải làm một cô con dâu nhu thuận nghe lời, toàn bộ bằng lòng để trưởng bối làm chủ an bài tất cả, như vậy, hắn cũng không cần ở giữa mà khó xử.

"Quên đi, nghe theo lời ba mẹ, không cần thuyết phục họ nói chúng ta muốn đi công chứng kết hôn."

Mỗ thiên*, cô nhịn không được mở miệng đối với hắn nói, không nghĩ tới phản ứng của hắn lại vẫn như cũ là kêu cô không cần lo lắng, tiếp theo liền mang cô đi dạo phố, mua loạn một đống đồ này nọ đưa cho cô.

*ta không hỉu chỗ đó @@

"Anh điên rồi sao?"

Cô không thể không ngăn cản, hắn lại ở công ty bách hoá trước mặt mọi người tại quầy tính tiền hôn cô một chút, ôn nhu hướng cô nhếch miệng nói:"Đúng, yêu em yêu điên rồi."

Làm cho cô nhất thời xấu hổ đến không có địa phương nào để trốn, bởi vì mọi người xunh quanh đều đang cười.

Lôi kéo hắn rời xa ánh mắt hâm mộ làm cô cảm thấy xấu hổ này, cô cảm thấy nên cùng nam nhân này hảo hảo mà nói chuyện.

Bởi vì sau khi từ nhà đi ra đến nay, mới trải qua vài giờ mà thôi, hắn đã quét thẻ tổng cộng sáu lần, lấy loại phương pháp tiêu tiền loạn lên như thế này này của hắn, nàng thật sự sợ hãi về sau sớm hay muộn có một ngày bồi hắn dãi gió dầm sương, lưu lạc đầu đường xóm chợ kiếm tiền.

"Chúng ta tìm một chỗ ăn cái gì được không? Bụng của em hơi đói."

Coi như đây là lấy cớ, bọn họ đi vào tiệm cà phê "ucc", ngồi xuống uống trà xong, cô đi thẳng vào vấn đề trực tiếp nói với hắn --

"Anh không cần lại tiêu tiền một cách loạn lên như vậy, chớ quên anh bây giờ còn trong thời gian nghỉ ngơi, không có công tác, như vậy tiền bạc cũng không nên phung phí, cẩn thận miệng ăn núi lở, nhập bất phu xuất*, đến lúc đó liền hối hận không kịp."

*ở đây ý chỉ thu nhập không có mà tiêu xài thì nhiều

"Em không cần lo lắng chuyện tiền bạc."

"Như thế nào có thể không lo lắng? Chờ sau khi chúng ta kết hôn, em lấy chồng thì phải theo chồng, gả cẩu tùy cẩu. Đến lúc đó nếu như anh bởi vì vấn đề gì đó mà mất đi thẻ tín dụng, tuyên cáo phá sản, lưu lạc đầu đường, em đây cùng Tiểu Tầm không phải cũng phải đi theo anh sao? Anh bảo em làm sao có thể nào không lo lắng?" Cô nghiêm trang nói với hắn sự nghiêm trọng của vấn đề.

Lí Du ngây người ngẩn ngơ, đột nhiên cất tiếng cười to, còn cười đến ngả người ra sau.

Lưu lạc đầu đường? Oa ha ha...... Này thật là rất buồn cười, ha ha.

"Em là đang nghiêm túc, không phải đùa giỡn với anh." Hạ Thanh Mộng bất đắc dĩ nhìn hắn, tuy rằng cách nói này có điểm khoa trương.

"Là là là......" Hắn tuy rằng miệng xác nhận, nhưng vẫn như cũ cười không thể ngừng, cười đến nước mắt đều chảy ra.

"Lí Du." Hạ Thanh Mộng trừng mắt hắn, nhíu mày trầm giọng kêu to, hy vọng hắn có thể khống chế, thật sự nghe lời nói của cô.

Hắn vừa cười trong chốc lát, mới miễn cưỡng ngừng tiếng cười."Anh sẽ không cho mẹ con em lưu lạc đầu đường, biến thành kẻ vô cư." Hắn hướng cô cam đoan, thanh âm lại vì cưỡng chế tiếng cười mà có vẻ có chút run run.

"Anh hẳn là biết, cái này chính là một dạng so sánh." Cô hướng hắn nhíu mày."Anh vừa rồi tiêu xài tiền như vậy đem em dọa đến, tuy rằng không nghĩ muốn nói như vậy, nhưng anh không phải nên kiềm chế lại một chút, không nên tiêu tiền loạn như vậy?"

"Anh không có loạn a."

"Như thế nào không có? Này quần áo, vật phẩm trang sức em đều nói không cần, kết quả anh còn cứng rắn muốn mua cho em." Cô dùng cằm chỉ vào chiếc túi bên cạnh người, trên ghế lẫn phía dưới đều chất đầy vật phẩm.

"Em không phải không cần, chính là luyến tiếc đem tiền tiêu cho chính mình mà thôi."

Mày của cô nháy mắt nhăn lại một chút, còn không kịp bác bỏ cách nói của hắn, không ngờ hắn tiếp theo lại nói --

"Bất quá không quan hệ, em luyến tiếc, anh bỏ được, về sau anh liền cho em những điều tốt nhất." Hắn ngóng nhìn cô, trên mặt có ôn nhu mỉm cười cùng thâm tình.

Hạ Thanh Mộng đột nhiên có một cổ xúc động muốn khóc, nhưng cô lại liếc trắng mắt,"Không cần nói nghe tốt như vậy, anh có phải là có bệnh cuồng mua sắm đi?"

"Có lẽ." Hắn cười.

"Nói thật, nhìn anh tiêu tiền như vậy, em sẽ sợ." Cô vẫn là lo lắng.

"Không có gì phải sợ."

"Anh nói thực đơn giản."

"Xác thực chính là đơn giản như vậy, chờ anh đem sổ tiết kiệm cùng chứng khoán có giá trị giao cho em bảo quản em sẽ biết."

Cô hoài nghi nhìn hắn,"Giao cho em bảo quản?"

"Em là lão bà của anh, không phải sao?" Hắn mỉm cười, khẩu khí đương nhiên.

"Nếu anh đem tiền giao cho em bảo quản, nói không chừng về sau tiền tiêu vặt hàng tháng chỉ có 1 vạn tệ nha." Cô nhướng cao mày, tựa tiếu phi tiếu nói.

"Không cần tiết kiệm như vậy, nhiều hơn thế nào?"

"Nhiều hơn? Mười vạn? Đừng nói giỡn." Cô mở to mắt kêu la.

"Kia không cần phải tiết kiệm đùm anh tốt lắm." Hắn lấy vẻ mặt mơ ước cùng cô cò kè mặc cả.

(neo: ng cò kè mặc cả hình như phải là Mộng tỷ ==")

"Anh tốt nhất là nên kiếm tiềm được nhiều như vậy." Cô chịu đựng cười, hừ nói.

"Kia, như vậy?" Hắn nói.

Thấy cô trầm mặc không nói, hắn lại đưa ba ngón tay, sau đó là, cuối cùng lại dùng tay trái giơ lên một ngón, tay phải thì xoè ra năm ngón, hèn mọn làm biểu tình giãy dụa cùng khẩn cầu.

"15 vạn?"

Hạ Thanh Mộng cạch xích một tiếng, rốt cuộc nhịn không được cười đi ra."Không cần lại đùa."

"Nếu anh đáp ứng không hề đùa, vậy em có thể cho anh hai vạn sao?"

Cô thật sự sắp bị hắn làm cười cho đã chết, nhìn hắn lộ ra vẻ mặt chú cứn con vô tội, trông mong nhìn bộ dáng của cô, cô chỉ có thể dở khóc dở cười trừng hắn một cái,"Được rồi."

"Nha!"

Hắn thế nhưng còn dám nha, thật là không biết nên bị hắn làm tức chết, hay vẫn là bị cười mà chết.

Nhưng sau giờ, Hạ Thanh Mộng lại phát hiện chính mình là thiếu chút nữa bị hù chết, hắn giao sổ tiết kiệm của hắn cho cô nhìn những con số trên đó.

Hai, bốn, sáu, tám, tám số a rốt cuộc là bao nhiêu tiền nha? Mười, một trăm, một ngàn, một vạn, mười vạn, trăm vạn, trăm ngàn? Làm ơn, cô rốt cuộc có hay phải hay không tính sai, thật là năm trăm ngàn!

"Anh làm sao có thể có nhiều tiền như vậy?" Cô đột nhiên ngẩng đầu, thốt ra hỏi.

"Kiếm nha, cũng không là trúng thưởng mà có đi?" Lí Du buồn cười không thôi.

"Ý tứ của em là làm như thế nào kiếm? Người bình thường cho dù là làm việc trong thời gian cả đời cũng không kiếm được nhiều tiền như vậy nha."

"Cho nên anh không phải người bình thường." Hắn lộ ra vẻ mặt không ai bì nổi, mỉm cười đắc ý.

Hạ Thanh Mộng nhịn không được thân thủ thúc vào hắn một cái."Anh nhanh chút trả lời!" Nếu anh không muốn làm rõ ràng lai lịch của số tiền lớn như vậy, buổi tối cô nhất định sẽ ngủ không được.

"Phần lớn là do đầu tư."

"Đầu tư cái gì tốt đến như vậy?" Cô vẻ mặt tò mò.

"Cổ phiếu, quỹ, kỳ hạn giao hàng, còn có một ít công ty cổ phiếu chưa đưa ra thị trường." Mấy thứ này cô đều nghe qua, cho nên gật gật đầu, vấn đề là --"Anh làm sao có thể có nhiều như vậy tiền mà mua quỹ cùng cổ phiếu?"

"Đi làm kiếm tiền nha, lại dựa vào tiền sinh tiền, càng sinh càng nhiều liền càng mua càng nhiều, càng mua càng nhiều liền càng kiếm càng nhiều." Hắn nhún nhún vai, đem cách kiếm tiền nói cho thành đơn giản giống như việc ăn cơm, làm cho người ta nghe xong tức giận.

Nếu kiếm tiền đơn giản như vậy, cô mấy năm nay làm chi vì một chút tiền nhuận bút viết kia mà toàn thân đều đau, vắt hết óc, còn làm cho chính mình thường xuyên mất ngủ, có khuynh hướng suy sụp thần kinh nha?

Cô vất vả như vậy mà chỉ kiếm được như vậy một chút nguồn thu vào mà nói, hắn thật sự làm tức chết người đi được.

"Năm ngàn tệ." Cô đột nhiên mở miệng nói ra con số này.

"Cái gì năm ngàn tệ?" Hắn trừng mắt nhìn, không hiểu được câu năm ngàn khối này là từ đâu là toát ra.

"Về sau tiền hàng tháng tiêu vặt là năm ngàn tệ." Nàng lạnh lùng giọng căm hận nói.

"Cái gì? Vì sao?" Hắn kêu to.

"Dù sao ngươi có thể dựa vào tiền sinh tiền, càng sinh càng nhiều, càng kiếm càng nhiều, nếu năm ngàn tệ không đủ, ngươi có thể lại làm tiền sinh tiền, đi kiếm tiền nha, liền như vậy quyết định." Nói xong, cô đá đầu xoay người bước đi, lưu lại Lí Du vẻ mặt khóc không ra nước mắt, sửng sờ ở tại chỗ một lúc lâu, sau mới vùng dậy đuổi theo lão bà.

"Lão bà, nào có như vậy, anh muốn kháng nghị, lão bà...... Lão bà......"

Hạ Tầm nhún hạ đầu vai, đem tầm mắt theo phương hướng cha mẹ biến mất thu trở về, tiếp tục với máy tính của cậu. Cậu phát hiện trong nhà sau khi có một người ba, đối với cậu mà nói chỗ tốt lớn nhất chính là thời gian mẹ quản giáo cậu liền bớt đi, cũng không rảnh lại tính toán cậu ở máy tính ngồi bao lâu, hoặc nhìn lén cậu đang làm cái gì, loại cảm giác tự do tự tại này thật tốt.

(neo: chẳng lẽ Tầm đệ chỉ nghĩ đến có như vậy thôi sao, tội nghiệp Du ca quá)

Cho nên, có ba thật tốt!

Ba vạn tuế!

Mang cô đi dạo phố, mua này nọ "Trân ái" Cô, Hạ Thanh Mộng miễn cưỡng có thể nhận, bởi vì sau khi chứng thật sự thật mấy vạn tệ đối với giá trị con người của Lí Du mà nói, thật ra không đáng kể.

Nhưng hiện tại là như thế nào, hắn thế nhưng mang cô đi xem nhà, nhưng lại không phải căn nhà bình thường nhà trọ phòng ở, mà là căn nhà đơn, có độc lập đình viện, hào trạch hơn một ngàn, hắn có hay không có tật xấu a?

"Không cần." Cô dùng sức lắc đầu, cự tuyệt xuống xe.

"Xem em kìa lại không cần, làm chi không cần?" Xem vẻ mặt cô liều chết không theo, Lí Du buồn cười hỏi.

"Nếu không muốn mua, làm chi còn muốn xem? Là xem đến lòng cũng chua xót nha?" Cô lườm hắn một cái, tức giận hỏi trở về.

"Có lẽ anh sẽ mua nha."

"Em chỉ sợ là như vậy, em không cần đi xuống, muốn đi chính anh đi."

"Thật vậy chăng?"

"Anh đi đi."

"Được." Lí Du gật đầu, nhìn cô một cái sau, đẩy kính cửa xe xuống, trước khi đi đột nhiên nói với cô:"Nếu amh vừa lòng, anh đây liền trực tiếp xuất ra tiền đặt cọc, mua nha."

"Cái gì?" Hạ Thanh Mộng nháy mắt trợn to hai mắt, lập tức đẩy ra cửa xe, liền xuống xe.

"Lí Du, anh dám mua?" Cô hướng hắn gầm nhẹ.

"Em có thể cùng lại đây xem anh có dám hay không nha." Hắn lại hướng cô nhếch miệng cười, nói xong còn hướng cô trừng mắt nhìn, thế này mới xoay người đến cửa lớn đi vào hào trạch, thân hình liền biến mất.

Hạ Thanh Mộng tức giận đứng ở cửa xe dậm chân, biết rõ đây là hắn dẫn cô vào quỷ kế, lại không có biện pháp khống chế chính mình, sau khi ngẫm nghĩ trong chốc lát, cô liền nhanh chân đuổi theo đi.

Cô phải theo sát hắn, miễn cho hắn đặt tiền đặt cọc loạn lên, loạn mua phòng ở.

Chính là khi xuyên qua cửa, cô liền bị phong cảnh xinh đẹp trước mắt xông vào đôi mắt to tròn của cô, sợ hãi đến hoàn toàn đã quên đi mục đích của chính mình.

Thật đẹp!

Màu xanh mướt của mặt cỏ, cây cổ thụ cao lớn, hoa viên màu trắng, rào chắn có đủ loại cúc Ba Tư đang đón gió mà lay động nhẹ nhàng, có phấn hồng, phấn tử, phấn bạch, còn có hoa hồng leo lên trên giàn trồng hoa màu trắng, phía dưới còn có chiếc xích đu màu trắng, lẳng lặng, nhàn nhã.

Phòng ở có bức tường màu trắng, cửa sổ màu lam, ngẩng đầu lên, ở ban công lầu hai cũng coa rào chắn màu lam, ban công còn có một cây dù màu lam thật to, cảm giác chính là toàn bộ thoải mái đến không được, làm cho cô nghĩ đến lúc ngồi dưới bóng mát của chiếc dù, hoặc lấy ghế nằm ở chiếc bóng cây dù ngủ trưa, hoặc ngẩn người, hoặc suy nghĩ đến những tình tiết chuyện xưa xúc động.

Trời ạ, làm sao có thể có bay bổng như vậy, sao có thể có phòng ở xinh đẹp như vậy? Quả thực liền cùng lâu đài trong giấc mộng của cô giống nhau như đúc, làm sao có thể có chuyện khéo như vậy đây?

Nếu có thể cho cô ở nơi này như trong lời nói, cô nhất định --

Hạ Thanh Mộng ngẩn ngơ, lập tức dùng sức lắc đầu.

Không được, không được, cô đang suy nghĩ cái gì nha? Loại phòng ở này không cần hỏi, chỉ là dùng để tưởng tượng, cái giá nhà kia liền đủ làm cho da đầu cô run lên, cô nào có tiền để ở nơi này nha?

Không được, không được.

Mau đưa ý niệm này trong đầu đánh bay mất, thanh tỉnh một chút, tuyệt đối không thể ở trước mặt Lí Du lộ ra biểu tình thích căn nhà này, nếu không có trời mới biết hắn có thể hay không nổi điên lên ngay cả giá cũng không hỏi, liền đem căn nhà mua, cô đối với hắn hiểu biết như vậy, cùng với sự sủng ái của hắn đối với cô, việc này tuyệt đối không phải không có khả năng xảy ra.

Dùng sức lắc đầu, lại thân thủ vỗ vỗ mặt mình, cô hít sâu một hơi, muốn chính mình thanh tỉnh lại một chút, mới lại lần nữa hướng gian phòng tràn ngập Hy Lạp phong cách chạy tới.

Cô rốt cuộc vừa mới ngây người bao lâu, lãng phí bao nhiêu thời gian a? Hắn trong thời gian sẽ không đã ra quyết định, ký kết đi?

Chạy mau, chạy mau.

Cô đẩy ra cửa lớn, chạy vào trong phòng, bên trong không chút xa hoa nào mà là phong cách thiết kế giản lược, cùng cách bố trí ấm áp lập tức liền bắt được ánh mắt của cô, làm cho cô thiếu chút nữa vừa sợ hãi than đến dường như quên mất chính sự.

Cô lại dùng sức lắc đầu, kéo lại tinh thần của chính mình, chuyên tâm tìm người.

"Lí Du?" Nhìn một cái không sót không gian phòng khách không có ai, cô chỉ có thể giương giọng kêu to.

Cũng không có người đáp lại.

"Lí Du?" Cô lại kêu, cởi giày để bên ngoài, đổi vào chiếc dép đi bên trong, đi đến địa phương khác tìm người.

Cô cố gắng không nhìn tới cách bố trí phòng làm cô yêu thích vạn phần, chuyên chú tìm người, sau khi tìm trên lầu một, lại lên lầu hai, rốt cục ban công lầu hai ở chiếc dù màu lam lớn tìm được thân ảnh của hắn.

Hắn ngồi dưới chiến bóng cây dù nghe điện thoại, đối diện là một nam nhân cao khoảng bốn mươi tuổi, cô đoán người đó hẳn chính là nhân viên bán nhà, mà làm cho cô nhất thời thở dài nhẹ nhõm một hơi là, trên mặt bàn không có văn kiện gì, thật tốt quá.

Nam nhân nhìn thấy cô, đứng dậy hướng cô đi tới, trên mặt đầy mỉm cười.

"Lí phu nhân sao? Lần đầu tiên gặp mặt, xin chào, tôi họ Chung, Chung Thiên Thành."

"Nhĩ hảo." Cô vẻ mặt nghiêm túc đối với hắn gật đầu, không nghĩ làm cho hắn ôm chặt hi vọng cùng ý tưởng.

"Không biết cô xem qua căn nhà, có thích không?"

"Hoàn hảo." Cô lãnh đạm trả lời.

Không dự đoán được phải nhận câu trả lời như vậy, Chung Thiên Thành sửng sốt một chút.

"Cô không phải có chỗ nào nhìn không thích? Có thể nói cho tôi, tôi sẽ kêu công nhân trở về sửa chữa hoặc một làm lại lần nữa." Hắn còn thật sự cam đoan.

"Hiện tại bán nhà còn có loại phục vụ nàyp sao?" Hạ Thanh Mộng nhịn không được hoài nghi hỏi.

"Bán nhà?" Chung Thiên Thành kinh ngạc trừng lớn mắt, lắc đầu,"Lí phu nhân --"

"Chung tiên sinh là người thiết kế, không phải phòng nhân viên bán nhà." Lí Du mở miệng chen vào nói.

"Người thiết kế?" Hạ Thanh Mộng ngạc nhiên nhìn về phía Lí Du, lại quay đầu nhìn về phía nam nhân, lại nhìn về phía hắn."Vì sao lại có người thiết kế sư trong này, nhân viên bán nhà đâu?" Cô quay đầu tìm người.

"Không có nhân viên bán nhà." Lí Du thu hồi di động, đứng lên đi về hướng cô.

"Có ý tứ gì?"

Hắn không có trả lời cô, lại vươn tay hướng người thiết kế bắt tay."Cám ơn hỗ trợ của anh, về sau có cần tôi nhất định sẽ tìm anh."

"Chúc các ngươi hạnh phúc." Chung Thiên Thành cười gật đầu, tiếp theo liền xoay người rời đi.

"Hiện tại rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?" Hạ Thanh Mộng hoàn toàn không có biện pháp hiểu được hiện tại rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra.

"Căn nhà này là lễ vật kết hôn ba mẹ đưa cho chúng ta." Lí Du nhìn cô tuyên bố.

Cô cứng họng trừng mắt hắn, khiếp sợ đến há hốc mồm.

"Lễ vật...... Kết...... Kết hôn......?" Cô khó có thể tin lắp bắp hỏi.

Lí Du đối với cô mỉm cười.

"Thích không?" Hắn thâm tình nhìn cô, ôn nhu hỏi."Tuy rằng căn nhà này và nhũng điều trong sách em viết có điều chênh lệch, nhưng là có thể trong thời gian ngắn tìm được một nhà có hoa cỏ sum suê đại đình viện, lầu hai còn có một ban công lớn có thể để ghế nằm, bức tường có thể tự do sơn thành màu trắng, cửa sổ sơn thành màu lam, ba mẹ cùng anh đều cảm thấy thực vừa lòng, em thì sao?"

Cô cảm thấy muốn khóc, tầm mắt trước mắt đột nhiên mơ hồ lên, cô mới biết được căn bản chính mình đã khóc.

"Như thế nào lại khóc. Em không vui sao?" Lí Du nhẹ nhàng thay cô lau đi những giọt nước mắt trên mặt.

Hạ Thanh Mộng dùng sức lắc đầu, chính là bởi vì rất thích, mới có thể ngăn chặn không được sự kinh hỉ mà khóc.

Nguyên lai hết thảy cũng không phải là sụ trùng hợp, nguyên lai căn nhà này cùng lâu đài trong giấc mộng xinh đẹp của cô có bộ dạng giống nhau như đúc, là mọi người vì giấc mộng của riêng cô mà tạo nên.

Mọi người...... Ba mẹ cùng hắn......

Trừ bỏ hắn ra, thế nhưng ngay cả ba mẹ đều tham gia kế hoạch này làm cho cô vui vẻ mà khóc, bọn họ...... Mọi người vì sao đều đối với cô tốt như vậy? Cô rất cảm động, thật sự rất cảm động.

"Cám ơn." Cô khóc thút thít nói, có điểm khóc không thành tiếng.

"Cảm ơn cái gì? Đứa ngốc." Hắn thân thủ đem nàng ôm vào trong lòng, ôn nhu hôn môi trán của cô.

"Vì sao đối với em tốt như vậy?" Cô nghẹn ngào hỏi.

"Đương nhiên là vì anh yêu em nha, đứa ngốc."

"Kia ba mẹ? Vì sao cũng đối tốt với em như vậy?" Bọn họ thậm chí mới gặp nhau hai lần mà thôi, một lần là ba mẹ tới chơi, một lần còn lại là cô đến nhà ba mẹ.

"Đương nhiên là vì em là người mà con bọn họ yêu, lại thay bọn họ sinh một đứa cháu nội vừa đáng yêu vừa thông minh như vậy, đứa ngốc, bất quá trọng yếu nhất là bọn họ đều thực thích em, phi thường thích em, còn có vì em mà đau lòng." Hắn ôn nhu thay cô lau đi nước mắt trên mặt, nói cho cô đáp án.

"Cho nên, bọn họ thậm chí còn cảnh cáo anh, nếu anh dám đối với em không tốt, hoặc làm cho em thương tâm khổ sở, bọn họ nhất định sẽ không bỏ qua cho anh, nói giống như anh không phải con trai bọn họ, giuống như em mới là con gái của bọn họ, em cười được không?" Hắn cảm thấy rất buồn cười tốt lắm.

Hạ Thanh Mộng hoàn toàn không thể khống chế nước mắt chính mình rơi như mưa. Cô từ nhỏ vốn không có cha mẹ, vẫn không biết cảm giác có cha mẹ yêu thương là cái gì, nguyên lai chính là loại cảm giác này, cô nhịn không được kích động cùng cảm giác tâm ấm áp, cô nghĩ muốn gặp bọn họ nói lời cám ơn, gặp bọn họ nói cô rất yêu bọn họ.

"Không buồn cười cũng không cần khóc thành như vậy đi?" Hắn nhíu mày, thay cô lau đi nước mắt trên mặt, lại phát hiện dù lau như thế nào nước mắt của cô đều rơi không ngừng, dần dần lộ ra biểu tình không biết phải làm sao. "Hư, lão bà, có tất yếu khóc khoa trương như vậy không?" Hắn nhẹ giọng lời nói nhỏ nhẹ, ôn nhu khuyên bảo."Tốt lắm, đừng khóc, đừng khóc được không? Ngoan, đừng khóc, em mà còn khóc khả năng phòng đều ngập lụt."

Hạ Thanh Mộng đem hai má vùi vào trong ngực hắn, ở trong lòng hắn lắc đầu, vừa khóc một hồi lâu, thế này mới khống chế được cảm xúc của chính mình, có biện pháp mở miệng nói chuyện.

"Thật sự có thể nhận lấy lễ vật kết hôn quý trọng như vậy sao?" Cô hỏi.

Nghe thấy cô mở miệng nói chuyện, Lí Du nhất thời thở dài nhẹ nhõm một hơi.

"Đương nhiên, đứa ngốc, đây là tâm ý của ba mẹ."

"Em nên làm như thế nào hướng bọn họ nói lời cảm ơn?" Cô ngẩng đầu hỏi hắn.

"Chỉ cần giúp bọn họ sinh vài đứa cháu nội là được." Hắn đối với cô nhếch miệng mỉm cười.

Cô sửng sốt, trừng mắt nhìn, hờn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net