Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô có khuôn mặt thanh lệ, làn da trắng nõn không tỳ vết, nhìn vô cùng mịn màng; đôi mắt của cô thật to, lông mi cũng thật dài. Bộ dáng mỉm cười của cô thật ngọt ngào làm động lòng người, vẻ thanh xuân cùng với mái tóc dài mềm mượt càng làm cô trở nên xinh đẹp khuấy động lòng hắn.

Cô ở trong bức hình thoạt nhìn trông thực trẻ tuổi, nhìn giống như một nữ sinh viên, hoặc có thể nhỏ hơn, như một nữ sinh trung học.

Như vậy, muốn hắn tin tiểu nữ sinh trong bức ảnh chính là mẹ của đứa nhỏ trước mặt hắn, thật sự không có sức thuyết phục a-

Nhưng là, ảnh chụp trên bàn làm việc của hắn không chỉ có như vậy, chính xác là có tổng cộng 5 bức, một bức chính là hình của nữ sinh đó, một bức chính là hình của hắn lúc trẻ, còn lại 3 bức kia là ảnh chụp chung của hắn và cô. Hai người tư thế trông rất thân mật, vẻ mặt sung sướng, còn có hắn chu môi hôn nữ sinh đó.

Lí Du trừng mắt nhìn chằm chằm vào những bức ảnh trước mặt, đầu trừ bỏ trống rỗng, vẫn là trống rỗng.

Hắn thật không nhớ nỗi nữ sinh trong ảnh, cũng nghĩ không ra mình đã từng chụp những bức hình này, ngay cả cảnh tượng trong ảnh là nơi nào, hắn cũng không có nữa điểm ấn tượng.

Người trong ảnh có thật là hắn hay không?

Không đúng, hắn không nên nghi ngờ người trong ảnh có phải là hắn hay không, mà là bức ảnh này là thật hay giả.

Hiện nay, khoa học kĩ thuật rất tiến bộ, ngay cả PS đều có, chẳng lẽ lại không làm được mấy bức ảnh giả sao.

Hắn vẫn giữ nguyên tư thế ngồi trên sofa, thuỷ chung trầm mặc nhìn cậu nhóc trước mặt.....

Nghe nói trên thế giới này, người có cùng khuôn mặt với mình tổng cộng có ba người, có lẽ cậu nhóc này là một trong ba người trên đời cùng hắn có diện mạo giống nhau.

(neo: ở đâu ra cái lý thuyết này thế @@)

Tuy lí trí của hắn nghĩ như vậy, nhưng tình cảm của hắn lại như lạc vào những suy nghĩ ngược lại hoàn toàn đang kịch liệt giãy giụa tưởng chừng như đập phá đi bức tường lí trí bao quanh, xông lên phía trước mà gắt gao ôm cậu nhóc ấy.

"Cháu năm nay bao nhiêu tuổi?"Hắn mở miệng hỏi cậu nhóc.

"Dạ, chín tuổi."

Nói cách khác, nếu bức ảnh là thật, hắn trong ảnh đại khái là vào mười năm trước, lúc vừa tốt nghiệp đại học.

Vừa tốt nghiệp đại học..........

Chờ một chút, Lí Du giật mình trừng thẳng hai mắt. Hắn nhớ rõ thời gian trước khi hắn tốt nghiệp một năm, hắn đã gặp tai nạn xe, ở trong bệnh viện hôn mê vài tháng lúc đó là mùa hè mà khi hắn tỉnh dậy đã là mùa đông.

Trí nhớ của hắn có gần sáu tháng bị đứt gảy, nhưng bởi vì hắn hôn mê bất tỉnh không có trí nhớ là đương nhiên. Nhưng vấn đề là nếu trong sáu tháng đó hắn không hề hôn mê thì sao?

Hắn nhìn lại cô gái trong ảnh đang cười lộ ra cái má lúm đồng tiền như hoa, dùng hết sức muốn từ trong đầu tìm kiếm những kí ức về cô nhưng đều vô dụng.

Bức ảnh này có phải là giả không? Nếu không thì sáu tháng đó hắn không hề hôn mê, nêu đoạn thời gian đó hắn cùng một chỗ với cô gái ấy, hắn hơn nữa còn yêu cô, còn không cẩn thận có kết tinh tình yêu của hai người bọn họ, thì-

"Phanh"

Một tiếng động lớn vang lên, kế tiếp đó cửa văn phòng mở ra, "một con bướm màu mè" đột nhiên xông vào. "Con bướm bướm màu mè" đó mang theo một làn hương gay mũi, nháy mắt liền nhảy về phía sau bàn làm việc, nhào vào lòng Lí Du.

"Anh yêu, rốt cuộc anh là đang làm cái gì nha, để người ta ở dưới ngồi đợi một mình thật lâu a-. Anh có phải là quên em rồi không? Anh chán ghét!"

( neo: ta muốn nôn )

"CEO thật xin lỗi, tôi đã ngăn cản, nhưng Bành tiểu thư...." Trần thư ký vẻ mặt ăn năn, đứng ở phía cửa nói.

"Anh yêu, thư ký này của anh thật quá phận, biết rõ em là bạn gái của anh, thế nhưng còn cản trở người

ta, không cho người ta vào tìm anh. Còn nói dối gạt người ta, nói anh đang ở tiếp đãi khách, văn phòng trừ anh ra, không có khách nha? Nàng rõ ràng là cố ý làm khó xử em, anh phải thay em làm chủ." Bành Huyên Nhi mềm mại tiến sát Lí Du trong lòng, một bên la hét cáo trạng, nói xong còn hôn hắn một cái, giống như lễ vật cảm ơn trước.

Hạ Tầm ngồi ở trên sô pha, đưa lưng về phía cửa văn phòng, bởi vì còn nhỏ, thân hình hoàn toàn bị lưng

ghế dựa che khuất, cho nên Bành Huyên Nhi căn bản không hề thấy cậu.

Nhưng Hạ Tầm ánh mắt lúc nàng xông vào văn phòng, liền theo trên người nàng chưa bao giờ dời một giây, trơ mắt nhìn một đầu tóc xoăn, dáng người thon thả lại nóng bỏng, giống một ngôi sao truyền hình xinh đẹp hướng ba ba đi, sau đó còn ngồi vào lòng hắn, đối với ba ba vừa ôm lại vừa hôn, còn gọi ba ba là anh yêu, nói nàng là bạn gái của ba ba.

Bạn gái? Người phụ nữ nhìn giống ngôi sao truyền hình là bạn gái của ba? Cho nên ba ba của cậu mới nói là không biết mẹ, nói với cậu không hề có kí ức về cậu cũng như mẹ? Bởi vì yêu người khác, nên ba ba không hề yêu mẹ cậu.

Hạ Tầm bỗng cảm thấy thật thất vọng, còn co một chút thương tâm. Cậu chán ghét ba ba, cậu sẽ không bao giờ hy vọng chính mình giống như những đứa trẻ khác đều có ba ba nữa.

Tức giận làm cho cậu nháy mắt từ sofa nhảy dựng lên, vơi tốc độc sét đánh không kịp bưng tai đến bàn làm việc, đem toàn bộ các bức ảnh gom lại trên tay, xoay người bỏ chạy.

Cậu hành động bất ngờ như vậy, làm Lí Du toàn bộ sửng sốt, vì quá mức đột ngột mà không kịp phản ứng, chỉ có thể trơ mắt nhìn cậu nhóc nhanh như chớp chạy về phía cửa, lúc này hắn mới chậm nửa nhịp kêu lên: "Uy".

Cậu nhóc kia một giây cũng không ngừng lại, nháy mắt đã biến mất trước mắt hắn.

Lí Du không chút nghĩ ngợi, liền từ trên ghế nhảy dựng đuổi theo, hoàn toàn đã quên Bành Huyên Nhi còn đang ngồi trong lòng hắn, làm cho nàng bất ngờ té đặt mông xuống sàn, đau đến kêu ra tiếng.

"Ai u!"

Tiếng kêu của nàng làm bước chân của Lí Du ngừng lại, làm cho hắn không thể không nâng nàng từ sàn dậy.

( neo: anh ga-lăng chẳng đúng nơi đúng lúc gì hết hừ )

"Thực xin lỗi, cô có bị thương không?" Hắn không yên lòng hỏi, nhưng trong lòng thầm nghĩ muốn đuổi theo cậu nhóc kia.

"Chân của em đau, đầu của em đau quá, toàn thân đều đau-"

"Trần thư ký giúp tôi chiếu cố nàng." Không đợi nàng nói hết lời, Lí Du nhang chóng gọi và quăng nàng Trần thư ký. Rồi xoay người hướng cửa đuổi theo.

Nhưng ngay cả như vậy, lúc hắn chạy đến cửa thang máy, thang máy đã sớm từ lầu 30 xuống lầu 27 và liên tục đi xuống, còn gian khác thì lại đang ở b-4, căn bản là nước xa không cứu được lửa gần.

Không còn kịp nữa.

Đuổi không kịp.

Mà hắn thậm chí tên của đứa nhỏ là gì, nhà ở đâu cũng đều không kịp hỏi.

Cậu nhóc chín tuổi, ngũ quan cùng diện mạo giống hắn như từ mọt chiếc khuôn đúc ra, mẹ tên Hạ Thanh Mộng, còn có mấy bức ảnh giả thật khó phân......

Đứa nhỏ kia, sẽ không phải thật sự là con hắn đi? Hắn không tự chủ nghĩ.

Trường tiểu học Tĩnh Đình

Một thời gian sau, Lí Du uỷ thác thám tử rốt cuộc tra ra, cậu nhóc đó chính là đang học ở đây. Chín tuổi, tiểu nam sinh, không phải học lớp 2 mà là lớp 3, mẹ tên Hà Thanh Mộng, tuy rằng trong tay hắn không cps nhiều thông tin, nhưng chính cái gọi là ma lực của đồng tiền "sai ma khiến quỷ", thám tử vẫn có thể tìm được người.

Xác định thám tử tư liệu là đúng khi ảnh chụp chính là cậu nhóc kia, hắn liền sắp xếp công việc, rồi tự mình lái xe đến Tân Trúc, đi đến cổng trường tiểu học Tĩnh Đình.

Nhưnh hắn lại không nghĩ đến, hắn có thể gặp được người con gái trong ảnh, cô gái có tên Hạ Thanh Mộng.

Chỉ liếc mắt một cái, hắn liền nhận ra nàng, điều này làm cho hắn khiếp sợ không thôi, bởi vì hắn hoàn toàn không ngờ rằng chính mình thế nhưng nhớ rõ diện mạo của cô gái trong ảnh.

Nàng cơ hồ cùng ảnh chụp giống nhau như đúc, khuôn mắt thanh lệ trắng nõn, đôi mắt to tròn, hàng lông mi dài con cùng một mái tóc mềm mại mê.

Nếu như trong ảnh là cô mười năm trước, như vậy năm tháng cơ hồ không ở trên mặt nàng lưu lại

một chút dấu vết nào, chỉ làm tăng thêm một chút dáng vẻ của một nữ nhân thành thục tự tin.

Một trận gió thổi đến, làm mái tóc dài mê người của cô tung bay trước gió. Tay hắn không tự chủ nắm lại, làm hắn có cảm giác mái tóc mềm mại, khỏe khoắn của cô theo lòng bàn tay hắn trong lướt qua, để lại một ấn tượng dị thường rõ ràng.

Tại sao có thể như vậy? Hắn là không phải không từng xem những quảng cáo trên tivi?

Lí Du nhíu nhíu mày, ngồi ở trong xe, nhìn chằm chằm cô đang đi về phía hắn, đi qua trước cửa xe của hắn, sau đó đi vào trong trường học.

Hắn rục rịch, rất muốn xuống xe đi theo nhìn xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cô làm sao giờ này có thể ở đây,trường không phải đang trong giờ học sao? Nhưng trước khi sự tình chưa được làm rõ ràng, làm như vậy cũng thật không sáng suốt.

Hắn hít sâu một hơi, áp chế tâm tư đang rục rịch của mình, đem tư liệu điều tra theo bên trong túi lấy ra xem.

Hắn cẩn thận xem qua những tư liệu này, nhất là tư liệu về Hạ Thanh Mộng.

Hạ Thanh Mộng: 28 tuổi, một con, chưa kết hôn.

Nghề nghiệp: tác giả nhi đồng.

Tác phẩm có: Tiểu Tầm ánh mắt, tiểu Tầm hy vọng,ntiểu Tầm thế giới, tiểu Tầm anh hùng ......[ con trai Hạ Tầm tựa hồ là nguồn cảm hứng sáng tác của cô.]

Bằng cấp: tốt nghiệp trung học.

Từ nhỏ cha, mẹ tái giá sau đó liền sống cùng bà ngoại, gia cảnh thanh bần, bà ngoại vào mùa thu năm nàng

tốt nghiệp trung học gặp tai nạn giao thông qua đời, từ nay về sau cô đơn chiếc bóng. Mùa hè năm mười chín tuổi sinh ra một đứa con trai, gọi là Hạ Tầm, cha không rõ. Hai mươi ba tuổi xuất bản tác phẩm đầu tiên, từ nay về sau chuyên trách sáng tác,

không có đối tượng kết giao.

Tư liệu điều tra ngắn ngủn không đến mười dòng, lại chỉ ra vài cái trọng điểm lớn, thứ nhất chính là Hạ Tầm thật sự là đứa con nàng mang thai 10 tháng sinh ra; Thứ hai là tuổi của nàng lúc sinh sản hoàn toàn phù hợp với tuổi nàng ở trong ảnh chụp; Thứ ba đó là Hạ Tầm sinh vào mùa hè. Nếu trước tính toán, đứa nhỏ thụ thai trong đoạn thời gian hắn mất

trí nhớ.

Là sao coa thể trùng hợp như vậy? Thế giới này làm sao có việc khéo như vậy chuyện?

Nhưng nếu không phải là trùng hợp, thì làm sao hắn có thể mất đi đoạn hí ức quan trọng như vậy? Hắn còn nhớ rõ 3 bức ảnh chụp kia, trong ảnh hắn cười thật thoải mái, trong đấy hắn ngắm nhìn người cô gái với vẻ

mặt ôn nhu, còn không biết xấu hổ chút nào dùng máy chụp lưu lại ảnh hôn môi cô gái.

Hắn yêu nàng sao?

Nếu như những ảnh chụp tất cả đều là thật, như vậy lúc ấy hắn khẳng định yêu cô gái kia, làm cô gái kia mang thai cũng không phải là không cẩn thận.

Đáng giận, nhưng hắn chính là không có biện pháp tin tưởng.

Nếu chính mình thật sự từng yêu một nữ nhân như vậy, vì sao cái gì đều không nhớ ra, thậm chí ngay cả một

chút ấn tượng đều không có? Thật sự là rất đáng giận!

Mặt khác còn có một chuyện khác làm cho hắn không có biện pháp nào để tin tưởng. Chính là nếu hắn cùng cô gái tên là Hạ Thanh Mộng này thật sự là yêu nhau, vậy vì sao nữ nhân này chưa bao giờ đến tìm hắn?

Đừng nói nàng tìm không thấy hắn, bởi vì ngay cả một cái đứa nhỏ tiểu học đều có thể tìm được nơi hắn làm việc, nàng nếu nói tìm không thấy hắn là chuyện không đáng tin.

Cho nên, nếu Hạ Tầm thật sự là con hắn, thật sự là kết tinh tình yêu của hai người bọ họ, vì sao đi qua nhiều như vậy năm, nàng thủy chung không có đi tìm hắn?

Đừng nói hắn đa nghi, bởi vì có điểm đáng ngờ thật lớn, không phải sao?

Bên trong xe nhìn qua kính chiếu hậu trước cửa trường, một đạo ảnh mảnh khảnh thân hình đi ra. Là nàng.

Lí Du nhìn nàng hướng phương hướng này từng bước đi tới, hắn trong lòng không ngừng do dự giãy dụa kế tiếp nên làm như thế nào mới tốt. Là muốn án binh bất động trước, theo kế hoạch ban đầu đi từ nơi cậu nhóc đó bắt tay vào làm, hay là nên trực tiếp tìm đương sự là nàng hỏi cho rõ ràng?

Trong lúc hắn do dự, nàng đã đi qua cửa xe hắn, mắt thấy nàng sẽ rời xa.

Hắn vừa nhíu mày, cắn môi, thôi mặc kệ! Trực tiếp đẩy cửa xe ra, bước ra bên ngoài, cất giọng tinh tế gọi lại thân ảnh phía sau.

"Tiểu thư."

Nghe thấy có âm thanh người kêu to hình như đang gọi mình, Hạ Thanh

Mộng tự nhiên mà dừng cước bộ, quay đầu nhìn về phía chỗ phát ra âm thanh, mà khuôn mặt của hắn, cứ

như vậy không hề báo trước xuất hiện trước mắt của cô, làm cho cô nháy mắt khiếp sợ khiến trên khuôn mặt thanh lệ của cô không còn huyết sắc.

Lí Du làm bộ như không phát hiện sự khác thường của cô, trực tiếp đi đến trước mặt cô, sau đó làm bộ hướng cô hỏi đường.

"Tiểu thư, xin hỏi cô có biết gần đây có công ty du lịch nào không?"

Hạ Thanh Mộng nhìn chằm chằm vào hắn, hoàn toàn không thể nhúc nhích cơ thể giống như bị điểm trúng huyệt đạo làm cho cô không thể động đậy. Cô có bao nhiêu lâu không gần hắn như vậy gần, đã bao nhiêu lâu không được nhìn hắn?

Đại khái là hơn chín mười năm gì đi? Tư lúc hắn đi vì cô mà đi mua trà chanh, và cứ thế mãi không trở về.

Cô còn nhớ rõ thời tiết ngày đó rất lạnh, bầu trời mênh mông lại âm u

ám, giống như tùy lúc đều có thể đổ xuống một cơn mưa lớn.

Khi đó bọn họ vừa mới xác định rõ chuyện cô mang thai, hắn mừng rỡ như điên lập tức hướng cô cầu hôn, muốn cô gả cho hắn, cô lại chỉ mỉm cười.

Trên đường từ bệnh viện về nhà, hắn liền nói một trăm lý do nếu gả cho hắn cô sẽ hạnh phúc.

Cô bề ngoài thì gật đầu, hoàn toàn đã quên chính hắn thân phận không rõ, đang bị mất trí nhớ. Không có một thân phận xác thực, hắn phải như thế nào cưới cô?

Không nghĩ đến phá hủy không khí sung sướng lúc ấy, cô không đem vấn đề thực tế này nói ra, thủy chung vẫn mỉm cười mà chống đỡ, vừa không gật đầu cũng không lắc đầu. Nhưng là hắn cứ lải nhải không ngừng, khiến cho lỗ tai cô muốn yên tĩnh một chút đều không được, không có cách nào, cô đành phải nghĩ cách dời đi lực chú ý của hắn.

"Em muốn uống trà chanh."

Cô vừa mở miệng, hắn quả nhiên liền dừng lải nhải.

"Trà chanh?"Hắn hỏi nàng.

"Đúng." Nàng gật đầu, trên mặt lộ ra khát khao biểu tình.

"Được, anh đi mua, nhưng em phải đáp ứng anh, chờ anh mua về, em phải gật đầu đáp ứng gả cho anh nha, một lời đã định." Hắn nhếch miệng cười, nhanh chóng hôn cô, không cho cô kháng nghị liền lập tức chạy như bay, xoay người rời đi, sau đó từ đó về sau đi không trở về.

Chờ anh trở lại, em phải gật đầu đáp ứng gả cho anh nha.

( neo: oaoaoa tội nghiệp chị quá)

Cô luôn luôn chờ đợi, đợi cho khi bên ngoài đã bắt đầu đổ mưa to, sắc trời càng lúc càng ạm đạm, nàng không cẩn thận mệt ngã vào trên sô pha ngủ quên, sau đó tỉnh lại, hắn đều không có trở về.

Hết mưa rồi, đèn đường sáng lên, đêm đã bao phủ, hắn vẫn không thấy bóng

dáng.

Cô ở vài ngày ngắn ngủi vài liền gầy đi một vòng, tiếp theo một ngày nào đó sau khi sự việc phát sinh hai tuần lễ, nàng nghe người khác nói ở trong bệnh viện có tin tức của hắn, nàng vội vàng chạy đến, thì đã cùng hắn trở thành người của hai cái thế

giới, cách một cái vực sâu.

"Tiểu thư?"

Thanh âm hắn lại làm Hạ Thanh

Mộng bừng tỉnh khỏi suy nghĩ của mình, cô hít sâu một hơi, hướng hắn môi lộ ra một chút mỉm cười khách sáo như người trước mắt cô là người xa lạ.

"Thực xin lỗi, anh vừa rồi nói công ty du lịch gì, tôi không có nghe rõ, ang có thể lặp lại lần nữa được không?" Thanh âm của nàng không tự chủ được khác bình thường khàn khàn một chút, nhưng hắn đã không nhớ rõ nàng là ai, cũng không nhận thức được nàng, tự nhiên sẽ không phát hiện.

"Công ty du lịch Bằng Trình." Hắn nhắc lại lần nữa.

"Công ty du lịch Bằng Trình sao?" Hạ Thanh Mộng nhíu nhíu mày, quay đầu nhìn về xung quanh mình.

Nàng không nhớ rõ gần đây có một công ty du lịch như vậy nha.

"Thực xin lỗi, tôi không rõ ràng lắm công ty du lịch đó ở đâu, hay là anh đến hỏi người khác đi?" Nàng nói xong, áy náy đối hắn gật đầu, xoay

người bước đi.

"Chờ một chút." Lí Du không thể ngăn chặn mình bật thốt kêu lên.

Nàng lại lần nữa dừng lại cước bộ, lại chần chờ một chút, mới thong thả quay đầu nhìn hắn.

Lí Du hai bước biến thành một bước liền đi tới bên người cô.

Nàng theo bản năng lui về phía sau, tạo khoảng cách cùng hắn.

"Xin hỏi, chúng ta có phải hay không đã từng gặp qua nhau?" Hắn hỏi cô, hắn không có biện pháp chịu được cái cảm giác cô rõ ràng biết hắn, lại làm bộ như không biết.

"Không có, anh nhận sai người." Cô nhanh chóng nói.

"Tôi rất ít nhận sai người, chúng ta nhất định đã gặp qua nhau." Hắn kiên trì nhìn cô.

Nghĩ không ra cô rốt cuộc là một nữ nhân như thế nào? Đã giúp hắn sinh một đứa con trai, lại có thể đem ba ba của con giả bộ thành người xa lạ mà đối xử.

"Loại phương thức làm quen này của anh đã quá mức lỗi thời rồi." Nàng nghiêm mặt đối hắn, nói xong liền xoay người rời đi.

Lí Du không nói được gì để chống đỡ hắn đứng yên ở tại chỗ, nhìn bóng dáng của nàng càng đi càng xa.

Làm quen?

Hắn bộ dáng thoạt nhìn, như người sẽ làm loại việc này sao? Cho dù thật sự là như vậy, hắn cũng sẽ không dùng phương thức vừa cổ hủ lại không có gì mới này cùng nữ nhân làm quen?

Hạ Thanh Mộng.

Cô thật là mẹ của Hạ Tầm, thật sự là đã từng cùng hắn yêu đương, đã từng yêu hắn sao? Hắn thật sự nhìn không ra được. Kỳ thật thuận theo ý cô, làm như hai người chưa bao giờ gặp qua cũng không sai, dù sao nàng tuyệt không giống muốn hắn chịu

trách nhiệm. Hắn cũng có thể làm như chuyện này chưa bao giờ phát sinh, tiếp tục giống như tuần trước không biết sự tồn tại của mẹ con bọn họ tiếp tục sống một cuộc sống thoải mái.

Nhưng là không biết vì sao, nhớ nàng lúc vừa rồi giả bộ không biết hắn, cùng khẩn cấp xoay người cách hắn càng xa càng tốt, hắn liền ngập lửa

giận, càng khó chịu.

Hắn bộ dáng như vậy khiến cô chán ghét sao?

Thật sự là siêu cấp khó chịu!

*********

Tim cô giờ vẫn còn đập liên hoàn, không thể bình ổn.

Ở góc đường, Hạ Thanh Mộng một tay tựa vào trên tường, một tay kìm ở lồng ngực đang không ngừng đập loạn lên, ý đồ muốn cho chính mình bình tĩnh trở lại, lại không có biện pháp.

Cô như thế nào cũng không nghĩ tới lại gặp hắn ở chỗ này, người nam nhân đã ở trong chốn sâu thẳm trong lòng cô mười năm, là người cô yêu sâu đậm, lại không dám đi tưởng niệm.

Hắn trở nên càng thành thục, ổn trọng, cao to, có khí thế khiếp người cùng uy nghi, liếc mắt một cái

liền làm cho người ta có loại cảm giác khiếp sợ, cùng mười năm trước tính trẻ con, cùng bề ngoài kiêu ngạo bất tuân có điểm sai biệt rất lớn. Nhưng mà ngay cả như vậy, hắn là hắn, là nam nhân duy nhất có thể làm tâm nàng động lại đau lòng.

Tình yêu đối với hắn, chưa từng ngừng.

Nàng đã nghĩ đến muốn ngừng, kết quả nhưng không được.

Là ai nói qua, thời gian có thể hòa tan hết thảy? Vì sao nàng đối với hắn yêu, đã trải qua mười năm dài, lại vẫn như cũ nồng cháy như trước?

Tim đập thật nhanh, mặt thật nóng, cảm giác tựa nữ sinh mười bảy, mười tám tuổi đột nhiên gặp vương tử trong mộng, vương tử còn dừng lại nói chuyện với mình, khó có thể kiềm được sự hưng phấn cùng cảm động.

Cô thật sự là rất buồn cười.

Vì sao có thể như vậy thích hắn, như vậy thương hắn nhiều đến thế? Hắn đều đã muốn đem cô hoàn toàn quên đi, ngay cả một chút trí nhớ cũng không tồn tại, không phải sao

Chúng ta có phải hay không đã từng gặp qua nhau?

Nghe hắn hỏi như vậy, cô thật là không biết nên vui hay là nên khổ sở.

Cô vui vẻ, tuy rằng hắn mất đi trí nhớ đã cùng nàng yêu nhau, lại mơ hồ nhớ rõ dường như đã gặp qua nàng, cho dù đã qua gần mười năm không thấy, hắn vẫn đối với nàng có chút trí nhớ không xác định.

Cô khổ sở, bọn họ từng yêu nhau như vậy, hắn còn hướng nàng cầu hôn, nàng thay hắn sinh con trai, hơn nữa mười năm nay vẫn như một vẫn yêu hắn, kết quả hắn đối với những kí ức về nàng chỉ còn lại một câu: Chúng ta có phải hay không đã từng gặp

qua nhau?

Tâm ê

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net