Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lí Du nói rất đúng, sau khi cùng cô làm tình, hắn thật sự ngủ tốt lắm. Hắn ngủ từ buổi sáng hơn mười một giờ, ngủ thẳng đến bảy giờ tối đều còn không có dấu hiệu tỉnh lại.

Hạ Thanh Mộng đại khái ngủ hơn hai giờ liền tỉnh lại, bởi vì đã đói bụng, lại sợ hắn tỉnh lại tìm không được cô, cho nên kêu phục vụ phòng, đen cơm trưa lên.

Bởi vì không xác định mình có kịp lúc con tan học đã về nhà -- sự thật chứng minh quả nhiên không thể. Cô gọi điện nhờ Ngải Thải Nhi-mẹ của Khương Trọng Vũ bạn học với tiểu Tầm, phiền toái nàng chiếu cố con một chút, chờ cô sau khi trở về lại đón con về nhà.

Bởi vì cảm tình cùng quan hệ của bọn nhỏ rất tốt, nên các nàng là mẹ giao tình cũng vì thế trở nên thân thiết hơn. Trừ bỏ cô cùng Ngải Thải Nhi, còn bao gồm mẹ của Đường Minh Lệ- Lê An Chân cùng mẹ của Liên Hi-Liên Tịch Uy, các cô bốn người đều rất thân quen, thường thường hỗ trợ cho nhau.

Trở lại chuyện chính.

Không biết hắn khi nào thì mới có thể tỉnh lại?

Hạ Thanh Mộng quay đầu nhìn về phía Lí Du đang nằm trên giường ngủ say, không tự chủ được đoán.

Đã muốn hơn bảy giờ, cô có phải hay không hẳn là kêu bữa tối đến ăn trước? Hay vẫn là nên chờ hắn tỉnh lại rồi cùng nhau ăn? Nhưng nếu hắn vẫn ngủ thẳng đến nửa đêm mới tỉnh lại, kia cô chẳng phải là sẽ đói chết sao?

Ân, vẫn là đợi lát thêm một chút nữa tốt lắm, dù sao cô hiện tại cũng không phải là rất đói bụng, đợi đến tám giờ hắn nếu vẫn không tỉnh, đến lúc đó hẳn kêu phục vụ phòng.

Từ chỗ ngồi đứng thẳng duỗi người lên, cô tìm về cái ý tưởng suy nghĩ lúc buổi chiều, về bố cục cùng ý chính của quyển sách ghi vào giấy rồi đem cất ào túi sách, để tránh không cẩn thận làm mất hoặc quên đi. Hoàn hảo cô luôn luôn có thói quen mang theo giấy bút bên người, nếu không trong khoảng thời gian hắn ngủ, cô quả thật là không biết còn có thể làm cái gì đây.

Trên giường hô hấp của hắn vững vàng mà thâm trầm, xem ra ngủ thật ngon.

Cho nên, cô xem trong phòng liếc mắt nhìn tivi một cái, do dự nghĩ, cô nếu mở tivi xem, chỉ cần ấn nhỏ giọng hoặc là chuyển thành im lặng, hẳn là sẽ không ầm ỹ đến hắn?

Cô thân thủ cầm lấy điều khiển từ xa, trước tìm được phím tĩnh âm ấn, lại liếc mắt nhìn cái người đang ngủ say một cái, nhẹ nhàng mà ấn phím mở.

Bỗng một tiếng nổ long trời lở đất vang lên, oanh một tiếng làm căn phòng muốn nổ tung, cô sợ tới mức thiếu chút nữa bệnh tim lại tái phát, phản xạ gấp gáp cầm lấy đồ điều khiển, đem tivi tắt đi.

Nhưng là cuối cùng không còn kịp nữa rồi, Lí Du nháy mắt lúc tivi phát ra âm thanh nổ ầm ầm nổ, đã theo trên giường nhanh chóng xoay người ngồi dậy, trên mặt tuy rằng vẫn tràn ngập nét buồn ngủ, nhưng hai mắt lại mở thật to.

Hắn bị làm cho tỉnh lại.

Hạ Thanh Mộng nhịn không được đem cái âm lượng lớn nhất của tivi ra mà nguyền rủa, thật sự là tức chết cô. Bất quá cô cũng giận dữ với chính mình làm chi đột nhiên muốn xem tivi, thật là được việc không có mà bại sự có thừa!

(neo: ta sẽ thay đổi cách xưng hô tại chương này cho nó tình cảm hơn)

"Thực xin lỗi, em không phải cố ý muốn đánh thức anh, em không nghĩ tới âm lượng của tivi lại lớn tiếng như vậy." Cô vẻ mặt áy náy hướng hắn cúi đầu giải thích.

Lí Du trừng mắt nhìn, quay đầu nhìn hoàn cảnh lạ lẫm xunh quanh mình, thong thả nhớ tới chính mình đang ở đâu, cùng với tại sao lại ở chỗ này.

"Đã mấy giờ rồi?" Hắn khàn khàn hỏi, thân thủ đem cô đang đứng cách giường không xa kéo đến bên hắn, hai tay vây quanh cô, đồng thời đem khuôn mặt vùi vào chiếc cổ thanh mảnh tràn ngập mùi hương thanh nhã của cô, mà hít sâu. Hắn thật thích hương vị trên người cô.

"Đã hơn bảy giờ, nếu anh cảm thấy còn buồn ngủ thì hãy nằm xuống nhắm mắt nghỉ ngơi một chút. Thực xin lỗi, đã đánh thức anh." Cô nhịn không được lại hướng hắn giải thích, vẫn đối với việc đánh thức hắn mà tràn ngập tự trách.

"Anh ngủ đủ lâu rồi." Lí Du lắc đầu.

Trên thực tế, hắn có điểm vì chuyện chính mình ngủ lâu như vậy mà bị dọa, bởi vì thời gian giấc ngủ của hắn nhiều lắm chỉ là năm, sáu giờ, chưa từng ngủ vượt quá bảy giờ, không nghĩ tới cảm giác cùng cô này nhưng lại khiến cho hắn ngủ chừng gần tám giờ, hơn nữa hắn không phải tự động tỉnh lại, mà là bị đánh thức, thật sự là rất lạ, rất khoa trương.

"Còn em, lúc nào thì tỉnh lại?"

"Chỉ một chút thì em đã tỉnh." Hắn có điểm ngạc nhiên, nhưng tâm của hắn lại có điểm ấm áp cùng ôn nhu.

Cô vẫn luôn ở đây cùng hắn.

"Vậy trong khoảng thời gian này em làm gì?" Hắn ôn nhu hỏi, hưởng thụ cái cảm giác tự dung tự tại, cứ như vậy mà lười biếng hắn chỉ muốn ôm ấp cô cả ngày.

"Em viết này nọ."

"Sáng tác của em?"

"Là sáng tác cũng là công việc."

"Về sau đã có anh, em không cần lại sống làm việc vất vả như vậy."

"Anh đừng quên anh đã nộp đơn xin từ chức nghĩa là từ giờ anh là người thất nghiệp nha còn dám nói như vậy?" Cô nhịn không được chế nhạo hắn, lại ở trong lòng đưa hai tay tán thành quyết định của hắn, nếu công việc thường ngày hiện tại của hắn luôn làm cho hắn mệt mỏi thành bộ dáng như hôm nay.

"Yên tâm, anh đã muốn có công việc mới đang chờ anh, anh cam đoan có thể cho em một cuộc sống sung sướng còn hơn phu nhân."

Cô nhẹ nhàng đẩy hắn ra, quay đầu mi tâm nhúu lại hỏi."Ở trong mắt anh, em là một nữ nhân ái mộ hư vinh như vậy sao?"

"Không phải." Hắn không chút do dự lắc đầu trả lời, vẻ mặt ấm áp mà ngóng nhìn nàng,"Người ái mộ hư vinh là anh, anh hy vọng mỗi người nhìn lão bà của anh đều có thể lộ ra vẻ hâm mộ, hâm mộ hạnh phúc của nàng, khoái hoạt của nàng, thoả mãn của nàng cùng cuộc sống không có một tia sầu lo cuộc sống hiện lên trên mặt của nàng, đây là mục tiêu cùng nguyện vọng mà cuộc đời này anh nhất định phải thực hiện được."

Hạ Thanh Mộng đột nhiên không biết nên nói cái gì, chỉ cảm thấy trong lòng có chút ức chế kích động cùng hy vọng.

Có lẽ, cô nên dũng cảm một chút.

"Em cảm thấy như thế nào?" Lí Du tựa tiếu phi tiếu, không đáp mà hỏi ngược lại cô.

Cô nhăn lại mi, để ý nhìn hắn. Cô thật vất vả mới có thể lấy hết dũng khí mà hỏi hắn vấn đề này, không nghĩ tới hắn nhưng lại dùng phương thức này tránh né trả lời, thật sự là làm cô tức chết.

"Quên đi, anh coi như em không có hỏi." Cô giãy dụa định tránh khỏi cái ôm ấp của hắn, nhịn không được trở mặt đứng dậy, lại bị hắn thân thủ kéo lại, nháy mắt ngã vào lồng ngực rắn chắc của hắn.

"Như vậy liền không cao hứng sao?"

Cô dỗi quyết định không để ý đến hắn, quay đầu sang chỗ khác.

"Em như vậy thật giống một đứa con nít nha." Lí Du buồn cười đem khuôn mặt bỏ qua một bên quay lại, cúi đầu ấm áp hôn cô một chút, ngẩng đầu, liền thấy cô mở to mắt mà trừng hắn, làm cho hắn nhịn không được nhất thời cười ra tiếng.

"Anh cười cái gì?" Hạ Thanh Mộng căm tức trừng mắt.

"Em thật đáng yêu." Hắn cười nói.

"Chính là đáng yêu, nhưng anh lại cười cho nên là không đáng yêu, có phải hay không?" Cô lãnh nghiêm (lạnh lùng+nghiêm túc) mặt.

"Ha ha......" Hắn nháy mắt cười càng vui vẻ.

"Anh --" Cô tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, dùng sức muốn tránh hắn, hắn cũng không chịu buông tay, ngược lại dùng một cánh ray khác rảnh rỗi bắt lấy cô đang giãy dụa, lại đem cô ôm càng chặt.

"Trong đầu em rốt cuộc là suy nghĩ cái gì?" Hắn cười không thể át cúi đầu, dựa vào trán cô hỏi.

"Nghĩ nếu dùng đầu anh, đầu của em sẽ không đau như trong lời nói, em nhất định phải dùng sức cho anh đi xuống." Cô cắn răng trừng mắt, bật ra tiếng.

Hắn ngẩn ngơ, tiếp theo đột nhiên bật cười ra tiếng, cười lăn ngã trái ngã phải, tính cả cô đang bị hắn ôm chặt vào trong ngực, cũng đi theo ngã trái ngã phải.

"Ha ha ha ha ha......"

Nàng tức đỏ cả mắt, cũng không cam ở trước mặt hắn mắt ngấn nước.

Hắn thật sự là đáng giận, người đáng giận, cho dù không trả lời vấn đề cô, nhưng cũng không cần cười không ngừng như vậy.

Cô buồn cười như vậy sao? Cho nên hắn mới không trả lời vấn đề của cô, bởi vì không đành lòng thương tổn cô?

Nhưng là sự thật là nói như vậy, hắn vì sao còn có thể cùng cô trên giường? Chẳng lẽ kia cũng chỉ vì thỏa mãn dục vọng của hắn, đơn thuần dục vọng sao?

Rõ ràng không nghĩ ở trước mặt hắn rơi lệ, nhưng nước mắt dường như không tự chủ theo hốc mắt tràn ra, rớt xuống gò má của cô.

Cảm giác được có cái gì uơn uớt rơi xuống trên cánh tay, tiếng cười của Lí Du nháy mắt ngừng lại, hoảng hốt cúi đầu đến xem khuôn mặt của cô.

"Đáng chết!"

Trước mắt cô hai mắt đẫm lệ lưng tròng bộ dáng làm cho hắn cả người cứng ngắc, ngăn chặn không được thấp giọng rủa ra tiếng. Hắn không nghĩ tới tiếng cười của mình lại chọc khóc cô, hắn cũng không phải là đang cười nhạo cô, mà là vừa rồi lời nói cùng phản ứng của cô thật sự là rất buồn cười mà cũng thật quá đáng yêu, mới có thể làm cho hắn bởi vì thật vui mà nhịn không được cười to ra tiếng.

Hắn thích cô, thật sự rất cô, càng cùng cô ở chung liền càng thích.

Cô hỏi hắn, hắn yêu cô sao?

Hắn lúc trước cùng cô đã nói qua, tuy rằng hắn không nhớ rõ cô, nhưng chính là tâm còn yêu cô.

Cái loại cảm giác này thực kỳ diệu, hình như có một điều gì đó vô hình, kìm lòng không đậu, có đôi khi lại cảm thấy chính mình nhất định là điên rồi, có đôi khi lại cảm thấy loại cảm giác điên này thật tốt, có loại cảm thấy mỹ mãn, lại không cảm thấy uổng hận (uổng+hối hận) cái cảm giác thoải mái.

Qua vài ngày, hắn ngay cả thời gian ngủ đều không có, cũng rất nhớ tới cô, cũng đôi khi nhớ quá muốn gọi điện thoại cho cô, lại ức chế nhịn xuống dưới, hắn sợ chỉ cần nghe âm thanh của cô xong, sẽ nhịn không được vọt tới Tân Trúc đi tìm cô.

Vì thế, hắn biết trừ bỏ tâm vì cô, đầu hắn cũng vô pháp kiềm chế yêu cô.

Chính là cái nữ nhân này tựa hồ có điểm ngốc, hắn đã nói như vậy, biểu hiện cũng đủ hoàn toàn -- mệt đến nhanh té xỉu, còn hung hăng yêu cô một hồi -- cô thế nhưng còn hỏi hắn yêu cô sao? Thậm chí khóc như vậy một phen nước mũi, một phen nước mắt, thật sự là làm cho hắn không có gì mà chống đỡ.

Nhưng là --

Đau lòng nha.

"Hư, đừng khóc." Hắn ôn nhu lau đi nước mắt trên mặt cô, đối với mặt cô nói :"Anh vừa rồi đều đem tất cả nói rõ như vậy, em như thế nào còn không biết đây? Anh yêu em."

Hạ Thanh Mộng giật mình nhìn hắn, giây tiếp theo lại nước mắt rơi như mưa đối với hắn lắc đầu.

"Anh yêu em." Không để ý tới vẻ không tin của cô, hắn nói lại lần nữa.

Cô lại lắc đầu.

"Anh yêu em." Hắn lập lại.

"Anh...... Không cần...... Nói dối......" Cô khóc không thành tiếng.

"Anh yêu em, là thật." Lí Du nhìn cô không chuyển mắt, đáy mắt lộ vẻ ấm áp cùng thâm tình."Tuy rằng bất khả tư nghị, tuy rằng trí nhớ của anh vẫn không có khôi phục, nhưng là anh yêu em là thật sự. Âu yếm em, đầu cũng hoàn toàn không chịu khống chế cả ngày suy nghĩ về em, này hết thảy đều là cảm giác mà anh chưa bao giờ từng có. Anh yêu em, là thật."

Lời nói thâm tình của hắn đã làm ngừng nước mắt của cô, làm cho cô mừng rỡ như điên, tâm như nở hoa, nhưng là cô còn có một vấn đề muốn hỏi hắn.

"Vậy anh vì sao chỉ đưa Tiểu Tầm số điện thoại của anh, lại không đưa cho em?" Nàng hấp cái mũi, hỏi.

Lí Du sửng sốt,"Ngày đó anh đưa con đến trường học, mới đột nhiên nhớ tới đến anh đã quên đưa em số điện thoại của anh, nên anh đã đem số đưa cho Tiểu Tầm, muốn con đưa cho lại cho em, con không có sao?"

Hạ Thanh Mộng nhịn không được nắm chặt quyền, tức giận đến phát run, "Em nhất định phải đánh con, nhất định phải!" Cái kia đứa con bất hiếu!

Lí Du vốn tính hết thảy mọi việc xong, rồi mới hướng cha mẹ thuyết minh hết thảy, không nghĩ tới ba mẹ lại trước một bước tìm tới hắn.

Đưa nữ nhân kiên trì không cho hắn đưa, lại không chịu ngủ lại một đêm sắp thành lão bà của hắn ngồi trên xe lửa đi về Tân Trúc, hắn mới yên lòng về nhà thay quần áo, tính thừa dịp này ăn no ngủ một chút tinh thần hắn đang tốt cộng với đêm dài lại không có ai quấy rầy, hắn cũng chưa ngu mà trở về công ty tăng ca, đem tất cả công việc ném đi.

Không nghĩ tới, hắn vừa mới về nhà, điện thoại nhà liền vang lên, ba hắn trực tiếp mệnh lệnh, nói muốn tìm hắn nói chuyện.

Hắn hoàn toàn nghĩ không ra ba muốn nói với hắn cái gì, nhưng bởi vì hắn vừa vặn cũng có chuyện muốn nói, liền ngoan ngoãn ở nhà chờ ba tới cửa.

Trừ bỏ ba, không nghĩ tới mẹ hắn cũng theo tới.

"Ba nghe nói con muốn từ chức, đây là thật chăng?" Chờ hắn dâng hai chén nước trà, Lí phụ gọn gàng dứt khoát mở miệng hỏi, biểu tình nghiêm túc.

"Là thật." Lí Du không nhanh không chậm gật đầu.

"Vì sao?"

"Ba không phải vẫn hy vọng con có thể rời công việc ở bên ngoài, về công ty nhà mình làm sao?"

Lý gia bọn họ có được xí nghiệp gia tộc của chính mình, là từ ông nội giữ gìn và lưu truyền, tuy rằng không phải cái công ty to lớn gì, nhưng công nhân làm việc ở đây cũng có hơn một ngàn người. Ba hắn là con trai độc nhất, cho nên không có vấn đề kế thừa hoặc tranh giành tài sản, nhưng hắn cùng đại ca là hai anh em, hơn nữa năng lực lãnh đạo của hắn lại tốt hơn anh hai, cho nên khắp nơi đều uy hiếp đến quyền kế thừa của anh hai.

Cũng bởi vì vậy, không muốn cho sự việc trong tương lai một ngày nào đó biến thành anh em trong nhà tương tàn, thời điểm hắn từ lúc vẫn là đứa em trai nhỏ, cũng đã hạ quyết tâm tuyệt không tiến vào công ty nhà mình làm.

"Cho nên, con từ chức là vì muốn về công ty nhà mình làm?"

"Không phải." Lí Du lắc đầu."Con đã nói rồi công ty là của anh hai, con sẽ không nhúng tay vào."

"Công ty là của cả hai anh em con, con cũng là con trai ba, hơn nữa con hẳn là biết anh con cho tới bây giờ vốn không có độc chiếm công ty." Lí phụ nhăn lại mi.

"Con biết."

"Nếu biết, hiện tại con còn lo lắng cái gì?"

Lo lắng người lời ra tiếng vào ngôn đáng sợ, ba người thành hổ, trở mặt thành thù, còn có gần mực thì đen nha. Lí Du ở trong lòng thở dài.

Cá tính cùng nhân phẩm của anh hắn chưa bao giờ hoài nghi, nhưng là đối với người chị dâu khôn khéo tính kế, nàng mới là đáng lo lắng. Nói hắn nghĩ nhiều lắm cũng được, nhưng hắn tình nguyện nghĩ nhiều, cũng không muốn phá hư cảm tình giữa hai vợ chồng bọn họ, hoặc vì những lời nói quá đáng về đại ca, (neo: chỗ này ta chém ta đọc convert mà chả hỉu j cả) khiến cho tình cảm anh em tan vỡ, cho nên, phương pháp đơn giản nhất chính là cách công ty xa một chút.

"Ba, mẹ, con nghĩ sẽ chuyển về chi nhánh ở Tân Trúc." Hắn mở miệng nói cho cha mẹ.

Lí phụ nháy mắt biểu tình liền trở nên ngưng trọng, Lí mẫu lại là có chút bị dọa.

"Vì sao?" Lí mẫu thốt ra hỏi,"Chi nhánh nơi này rất tốt, vì sao đột nhiên muốn chuyển về Tân Trúc? Nơi đó là nông thôn, phương tiện cái gì cũng không, con chuyển tới đó làm cái gì?"

"Bởi vì lão bà của con đang ở đó." Lí Du không tự chủ được mỉm cười nói.

"Lão bà?" Lí mẫu ngạc nhiên kêu một tiếng, cùng Lí phụ giống nhau nghẹn họng nhìn trân trối lộ ra biểu tình hoài nghi."Ngươi còn chưa kết hôn, lấy đâu ra lão bà?"

"Chuyện này con sẽ nói rõ ràng sau, con nghĩ hỏi trước ba mẹ một sự kiện."

"Chuyện gì?"

"Chuyện lúc sau khi con tốt nghiệp đại học, phát sinh tai nạn xe cộ, ở bệnh viện hôn mê nửa năm bất tỉnh."

"Vì sao đột nhiên nhắc tới việc trước kia như vậy?" Ba hắn nhướn mày, trầm giọng hỏi.

"Bởi vì gần đây có người nói cho con biết, nửa năm kia con cũng không phải thật sự nằm ở trong bệnh viện hôn mê bất tỉnh, ít nhất tuyệt đối không có nằm nửa năm lâu như vậy."

Phòng khác, bởi vì lời nói của hắn mà buổi nói chuyện đột nhiên lâm vào một mảnh trầm tĩnh khiến người ta hít không thông. Lí mẫu nhìn hắn chuyển mắt, vẻ mặt có chút khiếp sợ cùng do dự; Lí phụ nhìn hắn trong chốc lát, bỗng nhiên nhắm mắt lại, trầm mặc một chút mới mở mắt ra, hít sâu một hơi.

"Đúng, con không phải hôn mê nửa năm, trên thực tế con chỉ hôn mê có ba ngày mà thôi."

"Lão công!" Lí mẫu sợ hãi kêu.

"Vì sao lại nói dối con hôn mê nửa năm?" Lí Du hỏi cha mẹ.

"Bởi vì con hoàn toàn không nhớ rõ chính mình khi mất tích nửa năm đã xảy ra chuyện gì, chúng ta cũng không biết, vì muốn tốt cho con nên ba và mẹ đàng phải nói dối, đây là phương pháp đơn giản nhất."

"Ba mẹ có thể nói cho con sự thật."

"Sau đó để cho con vùi đầu vào tìm kiếm trí nhớ nửa năm bị mất sao trong ba năm, năm năm hoặc thậm chí là mười năm sao?"

"Có lẽ con --"

"Không cần nói con sẽ không, bởi vì chúng ta đều biết tính cách của con." Lí phụ đánh gãy lời nói của hắn."Ngươi từ nhỏ đến lớn liền đặc biệt yêu tìm tòi, việc mà không đạt được kết quả như mong muốn, cũng không sẽ chịu từ bỏ. Năm đó là lần đầu con vào xã hội, đối với mỗi người mà nói là phi thường quan trọng, ba không hy vọng con vì sự kiện đó mà phân tâm."

Lí Du nhếch cánh môi, không thể phản bác, bởi vì lời ba nói một chút cũng không sai, nếu cho hắn biết sự thật, hắn nhất định sẽ nghĩ biện pháp để tìm ra câu trả lời.

Nhưng không phải hắn vốn là nên làm như vậy sao?

Nếu năm đó hắn biết được sự thật, hắn sẽ không buông tay việc tìm kiếm kí ức bị mất đó, như vậy Thanh Mộng sẽ không vất vả một mình nuôi dưỡng đứa nhỏ như vậy, mà Tiểu Tầm, con hắn cũng sẽ không trở thành một đứa nhỏ không ba. Nhưng mà, hiện tại mới nói tới hình như đã không hề ý nghĩa.

"Con không phải là đã gặp được người quen biết con trong lúc nửa năm mất đi trí nhớ?" Lí phụ hỏi hắn.

Hắn gật đầu.

"Cùng lão bà còn vừa nói có liên quan?"

Hắn lại gật đầu.

"Con không cần nói cho mẹ biết, nửa năm kia,con đã kết hôn?!" Lí mẫu nhịn không được kinh hách dương giọng nói.

"Con không có kết hôn."

Lí mẫu nhất thời thở ra một ngụm khí lớn.

"Nhưng là đã có một vị hôn thê."

"Cái gì?!" Lí mẫu lại lần nữa sợ hãi kêu ra tiếng.

"Hơn nữa, nàng lúc ấy còn mang thai, cho nên ba, mẹ," Hắn nhìn thẳng bọn họ, vẻ mặt nghiêm túc đối với bọn họ nói,"Con có một đứa con, hiện tại đã chín tuổi, học lớp 4 tiểu học."

Lí phụ Lí mẫu cứng họng trừng nhìn hắn, khiếp sợ đến không thể nói, ngây ra như phỗng, hoàn toàn khó có thể tin.

Lí Du phi thường hiểu biết cái loại cảm giác này, bởi vì khi con trai tìm đến hắn cho hắn biết thân phận của mình, hắn phản ứng cũng không kém bọn họ nhiều lắm.

"Ba mẹ không cần hoài nghi con bị lừa, chờ cả hai người gặp qua tiểu Tầm, sẽ hiểu được, bởi vì bộ dạng con trai con cơ hồ cùng con giống nhau như đúc, ba mẹ nhất định sẽ thực thích tiểu Tầm."

"Con là đang nói thật?" Lí mẫu thanh âm có điểm run rẩy.

"Cả hai chờ con một chút." Lí Du đột nhiên đứng dậy, đi vào trong thư phòng đi lấy ra mấy bức ảnh chụp con khi hắn trộm đem về.

Ảnh chụp tổng cộng có ba bức, một bức đại khái là hình lúc còn là đứa trẻ sơ sinh, một bức khác là lúc con ở vườn trẻ hoặc nhỏ hơn một chút, bức cuối cùng còn lại là lúc con trẻ đã trưởng thành, điểm khác biệc lớn nhất ở cả ba bức là ở chỗ tính trẻ con nhiều ít.

Con trước đây bộ dáng thiên chân vô tà thật là đáng yêu cực kỳ, quả thực làm cho người ta yêu thích không thôi.

Về phần hiện tại, tuy rằng không còn đáng yêu như vậy, còn có điểm tiểu đại nhân, nhưng là rất tuấn tú, tựa như lão ba là hắn giống nhau, a.

Cầm ảnh chụp trở lại phòng khách, Lí Du mang theo mỉm cười đem chúng đưa cho cha mẹ.

"Trời ạ!" Lí mẫu vừa nhìn thấy ảnh chụp Hạ Tầm la lên, nhịn không được đảo miệng, kích động đến đỏ cả hốc mắt.

Lí phụ hốc mắt cũng có chút hồng, chỉ vươn tay không ngừng mà vuốt khuôn mặt của đứa cháu nội mình trên ảnh.

"Tại sao có thể như vậy?" Lí mẫu ngẩng đầu lên, âm thanh run rẩy hỏi."Còn mẹ đứa nhỏ đâu? Những năm gần đây nàng vì sao không mang đứa nhỏ tới tìm chúng ta? Bộ dạng đứa nhỏ này cùng con giống nhau như đúc, không ai sẽ nghi ngờ lời nói của nàng. Giống nhau đến như vậy, thật sự...... Giống nhau đến như vậy."

"Bởi vì thời gian khi con cùng nàng một chỗ kia, là lúc con mất trí nhớ, ngay cả tên của chính mình là gì cũng không biết, mà sau

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net