Mật Vụ 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
út mới một phút trước đây vẫn lành lặng này đã nằm gọn ơ trên chiếc bàn hắc thạch.

*PHẶC!*

Lại thêm một ngón.

Một chất nước đằng đặc, đỏ thẫm, tuông ra khỏi bàn tay chỉ còn 3 ngón. Những người xoay quanh thấy thảm cảnh của chủ nhân của các ngón tay cũng bắt đầu rùng mình.

*PHẶC!*

Ngón tiếp theo cũng lìa khỏi bàn tay. Những thớ thịt nhuộm máu nhức nhối trên bàn tay run rẫy.

Kỳ Du không chịu nỗi cơn đau, và vì mất máu quá nhiều nên đã bắt đầu lịm đi. Những lời sau cùng lọt vào tai hắn là tiếng của Đại Vinh.

-         Từ trước đến giờ tao vốn biết mày không thích Anh Kiều. Lúc nào mày cũng ôm lòng hận thù nó, mày cứ tưởng rằng sau khi lấy được Phường 13 tao sẽ giao lại cho nó nên mới đốt đi đúng không? Mày đã lầm rồi! Phường 13 vốn là của mày. Mày đã chính tay đốt đi cái vốn là của mình, đốt đi lòng tin của tao đối với mày, đi tình nghĩa anh em của chúng ta.

Những giọt nước rơi ra khỏi khuôn mặt xạm đen. Giọt nước mắt của sự hối hận. Giọt nước của sự uất ức không thể lý giải.

Kỳ Du bất tỉnh.

Năm Sẹo, tay run run, tính cắt tiếp nhưng giọng của Đại Vinh khiến hắn ngừng lại.

-         Đủ rồi, đem nó đi đi.

-         Dạ! - Đàn em của Darknite nghe lệnh thì nhanh nhẩu kéo Kỳ Du, giờ chỉ là một cái xác không hồn, rả khỏi Villa Hắc Tĩnh để cấp cứu.

Sau khi Kỳ Du được đem đi, Đại Vinh ra lệnh cho đàn em gói những ngón tay đó bằng những tấm giấy đang nằm ngổn ngang dưới đất, và giao đến tận tay Vĩnh Long như một câu trả lời, như một lời cảnh cáo rằng hắn đã biết hết mọi chuyện.

Thì ra Đại Vinh vốn chưa bao giờ muốn giết chết Kỳ Du, mà chỉ muốn dậy cho hắn và những kẻ có ý định phản bội lại Darknite một bài học để đời.

...

14:00

-        Tôi đã làm tất cả những gì cô muốn. Vậy cô cũng nên giữ lời hứa của mình!- Năm Sẹo gằng giọng.

Vẫn là nụ cười nửa miệng, hôm nay lại thêm phần nham hiểm.

-        Đừng lo. Con của anh sẽ.. - Ả giơ bàn tay lên, rồi từ từ nắm từng ngón lại - ..trở về nguyên vẹn.

Ả nói vậy rồi lững thững bước đi, để Năm Sẹo vẫn ngồi ở chỗ cũ, khuôn mặt hắn đỏ âu vì câm hận.

...

18:00

Gió biển thổi vào bờ mang theo mình những cơn sóng nhẹ. Đứng giữa biển trời mênh mông, thì ra, con người ta dù có giàu có, quyền lực bao nhiêu đi chăng nữa thì cũng chỉ là một hạt cát nhỏ giữa bãi bờ so với sự hùng mạnh của thiên nhiên.

Tay ả bỗng tìm về sợi dây chuyền đang đeo trước ngực. Ngón trỏ lướt nhẹ qua mặt dây hình chữ "H".

Tư Hói và một vài cận vệ đứng từ xa, lặng im bảo vệ ả. Họ đã đi theo ả đủ lâu để hiểu được mỗi khi ả tìm về với biển là lúc tâm trạng đang tồi tệ nhất.

...

Trời đã khuya, Thanh Hà vẫn không thể ngủ được nên cô muốn đi lấy một cốc nước. Cô lững thững đi xuống phòng khách thì thấy một thân người đang nằm trên chiếc ghế nệm màu trắng. Trên chiếc bàn con trước mặt là vài chai rượu nằm ngổn ngang. Cô nhẹ nhàng đi đến bên ả, lòng cô thấy ả thì bỗng bình yên trở lại. Nhưng với bản chất của một thanh tra, cô không thể không thắc mắc. Nhíu mày, ả đã cho người mang cô ra villa này mà không hề báo trước, nay lại còn trở về trong tình trạng say mèm như vậy. Không lẽ, đã có chuyện gì xãy ra sao? Cô ngồi xuống trên phần nệm kế bên nhìn vào khuôn mặt thấm mệt của người đang nằm dưới.

-         Anh Kiều - Cô gọi nho nhỏ.

Im lặng. Ả vẫn nằm im không trả lời.

Một vài giọt mồ hôi lấm tấm trên bờ trán cao ngạo của người kia làm cô thêm lo. Trời đang vào đông, căn villa này lại nằm sát biển nên không khí mát lạnh quanh năm, vậy mà ả lại có vẻ nóng nực và khó chịu. Cô bất giác chạm tay vào trán ả. Nóng hừng. Hình như là ả đang lên cơn sốt, cô vụt tay lại. Cô lây hoay không biết phải làm sao, vội nhớ ra những lúc cô sốt thì thường được Dì chườm khăn lạnh nên vội vàng đứng dậy, đi lấy nước và khăn đến để chườm lên trán ả.

Xong xui, cô đưa mu bàn tay áp vào má của ả.

-         Anh Kiều...chị bị làm sao vậy..  - cô cau mày, tự nói với mình.

Có chuyện gì mà lại đột nhiên bị bệnh vậy chứ, tối hôm qua chị còn rất sung sức cơ mà. Cô lo lắng nên bất giác trách thầm. Không được, cô phải kêu những người cận vệ vào đưa ả đi bệnh viện mới được. Cô nghĩ vậy thì đứng vội lên, nhưng cũng ngay phút giây đó đã có một bàn tay giữ lấy cổ tay cô, kéo mạnh khiến cả người cô nằm sấp lên người mình.

Cô bất ngờ ngước nhìn đôi mắt của người nằm dưới đang từ từ hé mở. Ả đã thức từ khi nào, hay ả vốn chưa bao giờ ngủ, mà chỉ nhắm mắt để mong mình bị lãng quên. Ả nhìn cô. Đôi mắt mênh mông lạc lối. Thật lạ, cũng chính đôi mắt hút hồn này đã từng lôi cuống cô đến quên mất mình là ai ngay từ lần đầu gặp mặt. Nhưng sâu thẳm trong đấy mắt ấy tối nay lại có cảm giác rất xa lạ, như những cơn sóng nhỏ lênh đênh trên mặt nước, chơi vơi không biết mình thuộc về đâu.

-         Anh Kiều..  - cô lo lắng gọi tên ả.

Vẫn im lặng. Ả lấy một bàn tay đặc lên gò má, ngón tay cái vuốt nhẹ khóe môi cô. Những cử chỉ đó khiến lòng cô dịu lại.

-         Em ..có thể gọi tôi là Thanh Hằng không? - Giọng ả nhẹ tênh như bọt biển, ánh nhìn thành khẩn chất chứa buồn.

Đôi cánh trắng muốt dần nhuốm vị đỏ của máu tươi. Thiên thần cứ mãi sống ở địa ngục lâu ngày ắc sẽ trở thành ác quỷ. Đôi lúc người ta cần nhất chính là một người nhắc nhở để nhớ mình là ai.

-         ...  - Cô tròn mắt - ..chị đang nói gì vậy Anh Kiều?

Có phải chị ấy sốt quá nên đang nói sản không? cô nghĩ thầm, lại lấy một tay sờ vào trán ả. Ả thấy vậy thì dùng bàn tay còn lại nắm lấy tay cô, khuôn mặt khẽ nghiên sang một bên, tránh mắt khó hiểu của cô.

-         Không có gì. Thôi em ngủ đi. - Ả nói rồi nép đầu cô vào người mình.

Nhưng cô vẫn còn thắc mắc, tựa má vào ngực ả, cô thì thầm.

-         Chị.. đã có chuyện gì sao?..tại sao chúng ta lại đến đây?

Không khí trở về thinh lặng. Ả bỏ rơi câu hỏi khiến cô đứng giữa vùng trời hoang mang không lời đáp.

Khi cô cứ đinh ninh rằng ả đã thiếp đi vì mệt thì chất giọng ấm áp đó lại cất lên.

-         Em  có thể nào ở bên tôi mà không cần câu trả lời không..?

Cô ngập ngừng, nửa muốn biết, nửa lại không.

-         ..vì sao vậy?

Giọng ả nhỏ dần theo từng câu chữ.

-         ..vì tôi không muốn dối em.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net