Từng ngày trôi qua đều là những lễ hội đáng được trân quý.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

MATSURI.

Viết bởi Bát Nhã.

MATSURI - Lễ hội.

Nhân vật: Zhong Chenle x Park Jisung.

Oneshot. Dung lượng truyện ngắn vì mình chỉ đang muốn viết một cái gì nhẹ nhàng cho não không còn quá tải.

Ghi công Fujii Kaze và bài hát Matsuri đáng yêu này của ảnh.

-

Mùa xuân vào một năm nào đó có bốn con số, Jisung và Chenle đang ngồi trong phòng làm nhạc. Thật ra thì căn phòng này hơi nhỏ so với một phòng thu âm chuẩn chỉ bọn họ hay dùng lúc ở trên Seoul. Cơ mà bây giờ hai người có dịp về Busan nghỉ ngơi sau chuyến lưu diễn dài kì ở nhiều nước, Jisung vừa hay tích cóp đủ tiền để tậu một căn ở đây, sửa sang một hồi thì thành chốn nghỉ dưỡng cho hai con người trẻ nhưng bị tư bản bòn sức sắp thành người già mỗi dịp lên hứng muốn rời khỏi chốn phố thị nhộn nhịp. Chenle nằm ườn ra như một con mèo lười ở ghế sofa màu cam, đặt ở ngay sau bàn làm việc của cậu. Vốn họ hẹn nhau ra đây là để thực hiện một bài hát mới cho mixtape sắp ra mắt vào mùa hè này nhưng mà rồi ba tiếng trôi qua, Jisung là người duy nhất làm việc, còn Chenle bỗng mất hứng thú và cuốn mình vào lớp chăn bông đặt sẵn trong phòng, nằm ở đó lăn qua lăn lại không chịu bàn nhạc với cậu nữa. Jisung biết Chenle là người thất thường như thế, khi chán thì một dòng lời cũng viết không ra, khi chạm trúng dây thì nửa tiếng có thể viết liền ba bài nhạc, nên cậu cũng kệ, để anh làm con mèo nũng nịu, có lúc còn bật camera của điện thoại lên ngắm anh chứ không dám quay lại ngắm, vừa ngắm vừa cười tủm tỉm.

Dễ thương thế này, gọi mình là anh thì còn đáng yêu biết bao.

"Anh Jisung."

Cho đến khi Chenle làm như thế thật, Jisung tưởng quỷ nhập người anh.

Mỗi lần nghe Chenle nũng nịu gọi mình với danh xưng này, người ngợm Jisung lại nổi hết cả da gà da vịt lên. Chenle vốn chúa ghét phải gọi cậu bằng "anh", nếu đột ngột ngọt xớt hạ mình và xưng như thế thì chỉ có một tình huống duy nhất - anh ấy đang muốn cậu làm một cái gì đó, mà cái gì đó ở đây thường sẽ làm cậu ngại chết, hoặc cái đấy là cái cậu thường tránh né làm (cũng là vì do cậu ngại, hoặc cậu thấy không thoải mái khi làm, hoặc có một tác nhân nào làm cậu không muốn làm điều ấy công khai).

Jisung quay ghế lại, vừa hay Chenle nhảy ào ra khỏi lớp chăn rồi vọt lên người cậu ngồi. "Có chuyện gì?"

Chenle cọ cọ cằm vào vai cậu, nếu anh có một cái đuôi như con mèo, Jisung nghĩ cậu ắt hẳn sẽ thấy cái đuôi đó đang quẫy. "Chúng ta đi hội hoa đi. Ở gần đây có một cái nè."

"Không thích."

"Ơ." Chenle ngây ra liền. Bình thường sẽ nhấm nhẳng đưa đẩy chịu hay không chịu, Jisung nay từ chối phát một luôn. Vì thế mà anh lại càng làm càn hơn, ngồi trên đùi cậu ngọ nguậy, tay vòng qua cổ ôm cứng hơn, nhất quyết không từ bỏ ý định đi hội hoa của bản thân. "Đi đi mà. Thành phố này có trồng hoa anh đào, năm nay là năm đầu tiên cây ra hoa. Hồi đi Nhật lưu diễn chúng ta bận quá không đi ngắm hoa, bây giờ anh muốn ngắm hoa."

"Em không thích lắm đâu." Jisung xoa xoa đầu anh. "Nhỡ người ta chụp được hình mình thì sao?"

Chenle ngẩng lên nhìn Jisung, ý tứ trong lời cậu anh hiểu ra ngay. Jisung không thích quyền riêng tư của hai người bị xâm phạm, nhưng mà bây giờ họ đương thời nổi tiếng, điều ước này khả năng đạt được gần như bằng không.

Chuyện là Jisung và Chenle vốn là một cặp nghệ sĩ với nhau, độ nổi tiếng vừa vừa đủ để có người nhớ tên nhưng cũng không quá lớn đến nỗi đi ngoài đường ai cũng ngoái nhìn chằm chằm. Đối với bọn họ như thế là đủ rồi, có tiền để theo đuổi đam mê và sống hạnh phúc với nhau. Nhưng đến tầm một năm rưỡi trước, một bài nhạc trong album bỗng nhiên nổi bật lên, theo cái cách Chenle hay đi hóng chuyện của giới giải trí Trung Quốc gọi là "thoát vòng", nổi đến mức vào cửa hàng tiện lợi cũng nghe, vào quán cà phê cũng nghe, vào trung tâm thương mại cũng nghe, đi trên đường một chút sẽ thấy có người ngâm nga bài hát đó. Đứng trước chuyện này, Chenle lẫn Jisung đều vui, cái niềm vui vì được công nhận ấy nó lớn lao quá đỗi so với hai nghệ sĩ tầm tuổi hai mươi hai mươi mốt ít trải sự đời.

Mà vui trước khóc sau. Kể chuyện vui rồi, giờ kể chuyện khóc.

Nổi tiếng đi kèm với nhiều đãi ngộ, lẫn phiền toái. Jisung không có ý kiến gì khi bắt đầu nhận được lời đàm tiếu hay chê bai, còn chuyện có người soi mói đời tư và cuộc sống của cậu với Chenle, anh biết cậu sợ và mệt mỏi với chuyện ấy. Hành vi của một số người hâm mộ là cả hai quan ngại, đơn cử như có kẻ chẳng biết làm cách nào mà tìm được địa chỉ nhà hai người, tối nào cũng kéo đến đứng trước cửa như thế làm ầm làm ĩ, vừa khiến hàng xóm cảm thấy phiền hà vừa khiến bọn họ ở trong nhà nhưng phải gồng mình không thoải mái nổi. Có một lần Jisung dẫn Chenle đi chơi ở siêu thị, hai người nắm tay đi tung tăng như trẻ con, về nhà mở mạng xã hội liền thấy một video ai đó đi sau bọn họ quay lại, quay rất lâu, kiểu như đi theo họ suốt một chặng dài. Hay là lần hai người phỏng vấn sau khi nổi tiếng, Jisung có thói quen sẽ sờ sờ đùi anh khi thấy lo lắng, đại khái là một loại tín hiệu cần anh giúp đỡ mình bớt run, qua trí tưởng tượng của một số người lại thành Jisung là loại có ham muốn cao, công khai sờ soạng người tình là thiếu chuyên nghiệp, chửi rủa hay suy nghĩ lung tung đủ cả. Mấy ngày tháng sau đó đối với người nhạy cảm như Jisung y hệt như ác mộng, mãi đến sau mới dần buông lỏng không để ý nữa, Chenle cũng giúp Jisung quản lý các tài khoản mạng xã hội để cậu không phải trông thấy các bình luận ghét bỏ hoặc khiếm nhã nữa.

"Không sao hết." Chenle nâng mặt Jisung lên, cười hì hì. "Ở đây là Busan. Không phải Seoul. Sáng nay anh đi mua đồ ở siêu thị rồi. Nhạc họ bật là Love Dive của IVE và Hype Boy của Newjeans, cũng không một ai nhận ra anh hết. Ở đây sẽ ít người nhận ra chúng ta hơn ở Seoul."

"Không bật Antifragile của LESSERAFIM à?"

"Hỏi câu gì vô tri vậy trời? Dĩ nhiên là có."

Chốc sau, Jisung cũng đồng ý đi đến hội hoa với Chenle. Anh vui phải biết, tót vào phòng thay đồ mang ra một cái sweater màu trắng sữa và hồng nhạt đưa cho cậu, bản thân mặc một cái áo len cùng màu. Jisung cười cười mặc vào, nắm tay dắt anh ra trước gương ngắm nghía, nhìn kiểu gì cũng giống một cặp đôi.

"Ta đi." Chenle quay đầu sang cười với cậu.

Jisung nhìn, cười mỉm trở lại. Đột nhiên cậu ước gì bản thân không sợ những máy ảnh ngoài kia, không trở nên nhạy cảm khi tin rằng có ai đó sẽ bàn tán về mình và Chenle, sẽ không khó chịu và bình tĩnh lơ đi khi lời đàm tiếu hiện ra mỗi lần cậu nắm tay anh chốn đông người. Cậu hơi buồn khi những sầu não và phần đứa trẻ con mỏng manh bên trong tâm trí mình không cho phép cậu làm như thế.

Hội hoa ở rất gần chỗ nhà bọn họ, dường như chỉ cần đi bộ năm phút là đến. Hội hoa này cũng không quá đông người, có vẻ là gần vào ngày cuối của lễ hội rồi, vắng cũng phải. Chenle tìm được một chỗ ở khu vực mọi người dùng làm picnic, trải một tấm thải cũng màu trắng sữa và hồng, đặt lên trên mấy bịch bánh quy sáng nay anh mua được. Jisung nhìn, biết chắc anh đã dự tính cho chuyến đi này rồi chứ không phải bộc phát mà muốn đến.

"Trời Busan đúng là tốt hơn Seoul hẳn. Seoul khói xe cộ muốn lủng phổi." Chenle buông một câu cảm thán trước khi duỗi thẳng chân, còn vỗ vỗ đùi. "Muốn nằm lên không?"

Jisung gật đầu, nằm xuống ngay. Khi cậu ngẩng lên, cậu thấy trên đầu mình là khuôn mặt đáng yêu của Chenle rồi đến tán cây hoa anh đào hồng đẹp đang rơi phấp phới mấy cánh hoa bé xíu, rồi một bông hoa đào rơi xuống ngay tay cậu. Jisung cầm nó giơ cao, tiện cài lên tai Chenle.

Trời xanh ngọc bích, hoa anh đào hồng bay lả tả, Chenle cài hoa anh đào. Mọi thứ trong không gian bỗng làm lòng Jisung phơi phới, một cái niềm nỗi hạnh phúc bắt nguồn từ bình yên từng bước đi vào chiếm trọn trái tim cậu. Cậu ngơ ngẩn nhìn Chenle, lâu lắm rồi cậu mới được trọn vẹn nhìn ngắm anh cười tươi và thoải mái đến thế. Sau khi bọn họ nổi tiếng, Chenle vẫn hay cười với cậu, nhưng tâm trí cậu khi ấy không đặt trọn vẹn lên nụ cười ấy như cậu đã từng. Chỉ là đến ngày hôm nay, họ đi đến một hội hoa vắng người, nằm trên một cái thảm, Jisung tựa đầu lên đùi Chenle. Không một ai để ý đến bọn họ, họ đều đang bận đắm chìm trong lễ hội của chính mình. Jisung cảm tưởng mình cũng vậy, tự đắm mình trong lễ hội của riêng bản thân.

Lâu lắm rồi. Lâu lắm rồi mới được như thế này.

Xa xa, trên sân khấu bắt đầu có người bật nhạc. Chenle lôi Jisung đứng dậy, rõ ràng lòng anh cũng phơi phới vui, bảo cậu nhảy với anh đi. Họ đứng ở đó nhảy những điệu nhảy vô cùng kì quặc với nhau. Có lúc, Chenle lắc lư giản đơn và cậu cũng thế. Có lúc, anh nhảy cái điệu gì chỉ có xoay cổ tay qua lại và cười tít mắt khi Jisung làm theo. Có lúc, anh túm tay cậu chạy vòng vòng quay gốc cây, vừa chạy vừa hát theo bài nhạc được bật của hội hoa.

Tiếng nhạc vui tươi của lễ hội cứ chạy. Jisung ước ngày nào cũng như thế này, từng ngày trôi qua đều là những lễ hội đáng được trân quý.

Chenle ôm chầm Jisung. Khi anh dang tay, Jisung nghiêng người vùi mặt vào cổ anh. Hơi thở cậu ấm ấm, thổi lên làn da ở cổ tạo cảm giác hơi nhột khiến Chenle ngọ nguậy kí đầu cậu một cái.

"Ai da." Đến Jisung là người làm nũng, cậu ôm anh chặt cứng hơn. "Phạt anh phải ôm em thêm mười giây nữa."

Chenle cười lớn nhưng không phản kháng. Vừa hay anh thấy có một bạn nữ nhìn về chỗ bọn họ, tay cầm điện thoại run lẩy bẩy. Nhìn là biết ắt hẳn có hâm mộ bọn họ, anh giơ ngón trỏ trước miệng, cười khẽ nháy mắt với bạn nữ ấy. Bạn nữ nọ không biết liệu có rõ ý anh muốn truyền đạt không nhưng khi bạn ấy vội vàng hạ điện thoại xuống bấm bấm, sau đó ngẩng mặt lên lắc lắc tay với anh, Chenle xem như là hiểu rồi.

Anh cũng ước. Mỗi ngày của anh và Jisung đều giống như hội hoa ngày hôm nay.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net