Chapter 31

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ga Eul thức dậy vào buổi sáng sớm. Lúc cô mở mắt, anh vẫn đang ngủ kề bên cô.

Ga Eul hít một hơi thật sâu để trấn tĩnh, bởi đến tận giây phút này, cô vẫn nghĩ ngày hôm qua dường như chỉ là một giấc mơ mà cô đã quá mong mỏi, cũng chỉ dám để điều đó là một tham vọng nhỏ bé trong trái tim mình. Ngàn lần có nghĩ đi nghĩ lại, và dẫu có đang đối diện anh thế này, cô vẫn không thể tin được rằng ngày những điều ngày hôm qua đã xảy ra: anh nói lời yêu cô, và họ đang ngủ cùng nhau trong cùng một căn phòng sau một đêm dài.

Sẽ đau lòng thế nào nếu tất cả chỉ là một giấc mơ?

Ga Eul nghĩ đến đó, tim cô đập thình thịch vì sự sợ hãi mơ hồ đấy. Trong vô thức, bàn tay cô khẽ nhấc nhẹ, và cô chợt nhận ra bàn tay anh vẫn để ngang eo cô trong khi anh ngủ, cũng nhận ra rằng cả hai đang rất gần nhau. Thậm chí, cô vẫn còn có thể cảm nhận được hơi thở anh đang phập phồng, nhẹ nhẹ thổi.

Anh vẫn còn đang ngủ rất say.

Và chính vì thế, Ga Eul bất chợt trở nên liều lĩnh thêm một chút. Cô nhè nhẹ lấy tay mình ra khỏi tay anh. Tiếng Yi Jung khẽ rít một hơi nhẹ làm cô giật mình sợ anh tỉnh giấc, nhưng may mắn là Yi Jung chỉ hơi trở mình, rồi lại đặt tay lên người cô. Đột nhiên anh còn kéo người cô về phía anh.

"So Yi Jung...anh..."

Cô tính giơ tay khẽ đánh anh nếu anh đang giả vờ, hoặc giở trò. Nhưng không, Yi Jung chỉ đơn giản làm thế trong cơn say của giấc ngủ, như ôm một cái gối ôm êm ái. Cô nhìn Yi Jung chép chép miệng rồi lại ngủ tiếp, mà không khỏi mỉm cười cũng bỗng chốc nhận ra, đây mới chính là lần đầu tiên sau một thời gian thật dài, cô mới biết được thói quen ngủ bình thường của anh, thì ra là buồn cười như vậy.

Rồi cô gỡ tay anh ra, lần này thì Yi Jung ngủ say đến mức không bận tâm nữa nhưng cô vẫn để tay anh ngang eo mình, để cảm giác cho tất cả ngày hôm qua, một lần nữa là có thật trong lòng cô. Cô nhìn qua anh, vẫn tiếp tục say ngủ như một đứa trẻ.

'Yi Jung... đã nói lời yêu mình'

Mặt cô đỏ lựng khi nằm đối diện với anh lúc này và nghĩ đến điều đó. Những gì họ đã trải qua, những buồn vui và nước mắt lúc này đây hệt như cơn gió nhẹ, nhưng ấm áp và ngọt ngào như khi cảm nhận được mùa xuân đến sau những tháng đông dài và lạnh lẽo. Khi cô nhìn anh đang ngủ ngon trước mặt cô, khi cô chợt nhận ra cô yêu người đàn ông này, một cách say đắm đầy nỗi ngọt ngào.

Rồi bàn tay cô thật tự nhiên chạm lên khuôn mặt anh, nhận ra trong tình cảm của cô, cuộc sống của cô dường như đã bước sang một trong mới. Khi cùng người mà cô đã và đang yêu thật nhiều này bước vào một hành trình kỳ lạ mà trên hành trình đó, cô sẽ giúp anh không còn đơn độc như anh đã từng nữa.

Cô biết anh đã phải suy nghĩ rất nhiều để nói lên tình cảm của mình cũng biết anh phải trải qua rất nhiều thứ, để rồi tất cả trở nên thành một nỗi sợ mất mát, sợ chính trái tim anh phải chịu nhiều tổn thương, một lần nữa. Cô chợt nhận ra, rằng cô quan trọng với anh, và cô cảm thấy mình thật may mắn vì được anh bảo vệ như vậy

Cô mỉm cười một cách yêu thương khi vuốt ve khuôn mặt anh, và như muốn nói với anh rằng anh đừng lo lắng gì nữa. Vì cô sẽ luôn biết tự bảo vệ mình, vì sau tất cả những gì họ đã trả qua, dẫu cho sau này có ra sao, thì bây giờ, cô vẫn sẽ luôn bên anh không ân hận.

So Yi Jung, cảm ơn anh vì đã yêu em và nghĩ cho em thật nhiều.

Cảm ơn anh, vì đã cho em biết rằng em thật sự yêu anh.

----------------------

Yi Jung đặt tay ôm lấy Ga Eul, nhưng cô đã không còn ở đó. Một cái hẫng nhẹ ấy vô tình cũng làm cho Yi Jung thức giấc.

Một buổi sáng yên bình đã đến.

Và sau rất nhiều năm, rất lâu rồi anh lại bất chợt mỉm cười khi thức dậy, vì nhận ra rằng cuối cùng anh vẫn không thể chối bỏ những cảm giác của mình, càng không thể ngăn mình nói lời yêu với Ga Eul. Nỗi sợ hãi cũng đã không thể ngăn chặn lại bất kỳ điều gì, càng không thể ngăn một kẻ tham vọng như anh có được mọi thứ. Và nỗi sợ hãi làm cho cô buồn và tổn thương còn đáng sợ hơn bất kỳ nỗi sợ nào trong lòng anh. Khi ánh mắt yêu thương của cô là điều mà anh vẫn muốn thuộc về.

Tiếng chim ríu rít từ đằng xa làm Yi Jung bất giác quay lại, buổi sớm bình minh làm lòng anh bất giác nhẹ bẫng. Đã tám năm qua đi rồi anh vẫn hay tìm kiếm khoảnh khắc bình yên này, chỉ không ngờ rằng cuối cùng nó lại xuất hiện tại đây, khi anh đang ở nhà cô, sau khi anh đã thổ lộ lòng mình mà bấy lâu nay anh vẫn hằng cố gắng che giấu.

Một nụ cười vẩn vơ mãi ở trên môi.

Cuối cùng, thì những điều bình yên nhất, chính là những giây phút được ở cùng Ga Eul.

----------------------

<So Yi Jung và Chu Ga Eul>

"Chà bắt đầu một buổi sáng thế này thì còn gì tuyệt hơn nữa nhỉ."

Yi Jung nói trong lúc bước ra và dành cho cô một nụ cười ngọt ngào. Ga Eul đang nấu bữa sáng thì quay lại, nhìn anh bằng đôi mắt âu yếm.

"Anh đã dậy rồi sao? Anh có còn mệt không?"

"Đã khỏe rồi" Yi Jung nói và cười tươi tắn "Có lẽ vì ở cạnh cô Chu đây mà bao mệt mỏi tan biến luôn. Em đúng là thuốc tiên đấy Ga Eul ạ, anh có lẽ nên siêng đi ngủ cùng em"

Ga Eul khẽ liếc xéo anh vì câu nói đấy, nhưng không tránh khỏi một nụ cười nhẹ. Yi Jung vẫn giữ khuôn mặt tươi tắn và ngồi xuống bàn nhìn vào bữa sáng của mình. Khi anh quay qua, anh chợt nhận ra Reddy đang ăn sáng, với một phần ăn...tương tự anh, thậm chí còn nhiều hơn khá nhiều.

"Cái chuyện quái gì thế này ?" Yi Jung vừa nói vừa chỉ tay "Ga Eul, sao em lại cho nó ăn giống anh như vậy?"

"Ah, em quên kể anh là...đồ ăn cho nó em đã hết rồi ạ."

"Nhưng sao lại nhiều hơn anh, em đang thiên vị nó hơn anh phải không?"

Câu hỏi của Yi Jung khiến Ga Eul hơi ngớ người, cô nhìn anh, anh thì nhìn Reddy với đôi mắt cực kỳ hậm hực, bởi cái mà Yi Jung quan tâm không phải là nó ăn thế nào, mà là vì sao Ga Eul quan trọng nó hơn anh.

"Em..không có ý đó" Ga Eul xua tay "Chỉ là em nghĩ nó lớn nên nó cần phải ăn nhiều.."

"Ya, anh nặng hơn nó đấy, đã vậy thì phải đi làm nữa chứ. Nó thì chỉ toàn ngủ thôi."

Rồi chưa kịp để cho Ga Eul nói thêm lời nào, Yi Jung đã đá mông Reddy một phát làm chú cho giật mình.

"Còn mày nữa, chủ chưa ăn mà đã tươm tướp ăn là thế nào? Đã toàn ăn với ngủ mà ăn thì lắm" Tiếng nhăn nhó của Yi Jung tuy làm nó giật mình, nhưng nó mặc kệ Yi Jung, vẫn cắm cúi ăn ngon lành.

"Sao anh lại mắng nó, nó có biết gì đâu" Ga Eul bênh Reddy càng làm Yi Jung ghen tị hơn.

"Rồi Ga Eul hay bảo vệ mày nữa chứ?" Yi Jung trở nên hậm hực "Tao đang không biết rốt cuộc tao là người yêu của cô ấy hay là mày nữa"

Câu nói đó của Yi Jung làm cô ngớ người, và rồi bật cười vì hiểu lý do.

"Anh đang giận nó vì em lo cho nó hơn cho anh à?" Ga Eul vừa cười vừa sớt phần ăn qua cho anh "Đây thưa cậu chủ So, tôi còn làm nhiều lắm."

"Nhưng vấn đề là em lần sau đừng có chiều nó như vậy nữa" Yi Jung nhấn mạnh.

"Em biết rồi" Ga Eul vừa nói vừa phì cười.

Rồi cô nhìn anh ăn một cách ngon lành những gì cô vừa nấu. Không ngờ chỉ mới sau một ngày thôi, cô dường như đã gặp một So Yi Jung hoàn toàn khác, đang nhăn nhó vì phải ăn ít hơn phần của chú chó của mình, tranh giành một cách trẻ con vô cùng.

Mà đấy là anh chỉ mới tỏ tình với cô hôm qua thôi

----------------------

"Chào cô gái xinh đẹp của lòng anh."

"Anh lại nữa rồi."

Ga Eul vừa nói vừa khẽ nhăn mặt, và lần này thì cũng hơi chút lo lắng nữa, vì Suk Min đang nói rất to trước phòng của anh. Dù thế nào đi nữa, cô vẫn cảm thấy khá ngại ngùng.

"Mà thật ra thì anh lên đây là có chuyện hệ trọng muốn báo em" Suk Min trở nên nghiêm túc hơn hẳn làm Ga Eul có phần cũng lo lắng.

"Đã có chuyện gì xảy ra sao?"

"Đó là anh được thăng chức" Suk Min cười tươi và hô to, Ga Eul cũng vui mừng theo anh.

"Thế mà anh làm em hết hồn" Ga Eul vỗ nhẹ vào vai Suk Min "Em chúc mừng anh."

"Nhưng anh phải đi Thụy Điển" Suk Min thở dài "Công ty hiện tại đang mở rộng nên anh thuộc diện đặc biệt được điều đi để phụ trách phát triển."

"Thế thì tốt quá, anh càng có cơ hội thể hiện mình hơn."

"Nhưng anh phải xa em, đó là điều anh không muốn" Suk Min nắm lấy tay cô và Ga Eul cũng phải nhăn nhó một lần nữa lấy tay ra.

"Anh lại thế nữa rồi" Ga Eul cố gắng lấy tay ra "Chủ tịch đang ngồi bên trong đấy, thế là không hay đâu."

"Kệ anh ta, anh ta chắc đang làm việc không để ý đâu" Suk Min le lưỡi "Anh phải nắm tay trước khi tạm biệt em chứ?"

"Vậy anh sắp đi ngay sao?" Ga Eul thảng thốt "Vì sao lại nhanh như vậy?"

"Anh nghe sếp nói vì dự án đang cần gấp nên anh phải sang đó ngay, có thể là nếu được sẽ sống bên đó một thời gian" Suk Min gật gù "Đó là lý do mà anh phải đi gấp."

"Thì ra là thế" Ga Eul gật đầu "Thế em chúc anh sẽ may mắn và thành công tại Thụy Điển nhé."

"Và kiếm được cô gái xinh xắn như Ga Eul nữa chứ nhỉ" Suk Min nháy mắt trong khi Ga Eul hơi nhăn mặt "Thôi anh về phòng nhé, chào em."

"Anh đi....nhớ giữ sức khỏe đấy" Ga Eul vừa nói và vừa mỉm cười "Cảm ơn anh...về tất cả."

Ga Eul mỉm cười nhìn Suk Min, nụ cười cô làm anh có phần sững sờ. Sự ngọt ngào ấy và cả người phụ nữ ấy, thì ra cho đến tận giây phút này anh vẫn chưa quên được cô, dù cô mãi không thuộc về anh.

Suk Min khẽ hít một hơi sâu, rồi anh mỉm cười.

"Có gì đâu, anh cũng phải cảm ơn em, về tất cả, Chu Ga Eul."

----------------------

"Hắn ta đã đi rồi à?"

Yi Jung bước ra khỏi phòng và nhìn quanh quất, Ga Eul ngẩng lên, có phần bối rối.

"Anh..đã nghe hết rồi sao?"

"Lần nào anh ta lên đây chả oang oang hết cả cái tầng này, anh không muốn nghe cũng không được."

"Anh ấy không có ý gì đâu, anh đừng nghĩ xấu cho anh ấy."

"Em bênh Reddy xong còn bênh thêm cả anh ta sao" Khuôn mặt Yi Jung dường như có vẻ giận dỗi.

"Là vì anh ấy không hề có ý gì thật mà" Ga Eul khẽ nhăn mặt "Anh lại ghen tị rồi."

"Anh có ghen tị đâu nhưng thôi quên đi, không lại cãi nhau với em mất" Yi Jung xua tay "Mà hắn kiếm em có phải vì chuyện sắp đi Thụy Điển không?"

"Vâng, đúng là như vậy" Ga Eul gật đầu "Anh ấy nói công ty thăng chức và giao cho anh ấy trọng trách quan trọng đó...nhưng..." Ga Eul nói đến đó rồi khựng lại trong phút chốc, khi cô nhìn thấy khuôn mặt có phần thỏa mãn của Yi Jung, và chợt nhận ra anh là chủ tịch của cả một tập đoàn này "Anh đừng nói em...chính anh là người...đưa anh ấy..."

"Đến giờ em mới nhận ra à" Yi Jung khẽ cười một nụ cười rất lạ "Đó là điều anh muốn làm ngay khi dự án đó triển khai rồi. Bao nhiêu ngày tháng qua anh đã ngứa mắt biết bao."

"Anh...." Ga Eul gần như không thể kìm nén mà tức giận "Anh.. sao anh lại làm như thế kia chứ"

"Chẳng phải anh đã từng nói rằng anh có quyền trong tay, thì anh sẽ nắm lấy cơ hội đó sao?" Yi Jung nói và vẫn giữ điệu cười "Anh ta là nhân viên dưới quyền anh, anh toàn quyền có thể luân chuyển anh ta trên toàn thế giới. Anh chỉ đạo đi đâu, anh Han chắc chắn phải đi theo đó."

"Thêm nữa anh ta có biết đâu" Yi Jung vừa nói vừa cười "Tuy là xa em nhưng lại là thăng chức kia mà, tiền lương cao gấp đôi, cuộc sống ở Thụy Điển cũng rất tốt. Hay là em muốn đi với anh ta, hả Ga Eul?"

"Anh nói gì kỳ vậy" Ga Eul nhăn mặt.

"Vậy em muốn ở với anh phải không Ga Eu" Yi Jung càng thích thú.

"Em không có giỡn với anh" Ga Eul quay đi giận dỗi, Yi Jung càng khoái chí hơn.

"Tất nhiên rồi, vì em có muốn cũng không có đi được đâu" Yi Jung nháy mắt "Anh cũng đang nắm giữ hồ sơ của em đây."

"Nhưng chẳng phải chính anh đã nói rằng sau khi em phụ cho anh Jae Han xong em muốn đi thì anh không giữ nữa sao? Anh có nhớ không? Trước đêm vũ hội ấy."

Câu hỏi của Ga Eul khiến Yi Jung hơi ngớ người. Anh quên mất chi tiết quan trọng đó khi anh đang chọc ghẹo cô.

"Ừ thì...lúc đó hơi xúc động cho nên..."

"Nhưng em vẫn không quên lời nói đó đâu" Ga Eul thích thú "Chủ tịch tập đoàn lớn không được nói hai lời nhé."

"À mà lúc đó có ai nghe thấy đâu?" Yi Jung chối bay biến "Em không có bằng chứng."

"Em chẳng cần bằng chứng" Ga Eul rúc rích cười "Chỉ cần chính em là bằng chứng là được. Chuyện đó chỉ liên quan đến em, nên có người làm chứng cũng chẳng ích lợi gì, lỡ anh mua chuộc họ thì sao?"

"Cái gì cơ ?" Yi Jung thảng thốt "Em...nghĩ anh xấu xa vậy sao?"

"Ai biết được anh" Ga Eul cười mỉm chi "Anh có thể đẩy anh Suk Min đi vòng vòng thế thì chẳng chuyện gì mà anh không làm được nên em vẫn có thể đơn phương nghỉ thôi. Danh dự của So Yi Jung, chủ tịch tập đoàn không thể nói hai lời được nên anh có muốn bị em đưa lên các diễn đàn mạng không? Em không cần làm nhiều đâu, chỉ cần  đưa thành một scandal là được ấy mà. Thư ký Chủ tịch tố cáo Chủ tịch chèn ép nhân viên, lúc đó em đã nghỉ nên không có dính kiện tụng gì đâu."

"Ya Chu Ga Eul...em dám.." Yi Jung sững sờ nhìn cô, không ngờ trong thoáng chốc cô có thể lật ngược ván bài nhanh như vậy.

"Mà..em đã biết So Yi Jung yêu Chu Ga Eul rồi, chẳng nhẽ anh để em nợ ngập đầu được sao ?"

"Ya, em còn lợi dụng cả tình yêu của anh sao ?"

"Nếu anh cho em tự do thì em sẽ yêu anh tự do" Ga Eul thích thú cười "Thôi giờ em xuống phòng Marketing nhé, một lát em sẽ mang phần ăn trưa cho anh."

Ga Eul nói rồi đứng dậy lấy hồ sơ và tạm biệt anh, Yi Jung vẫn đứng đó trơ như tượng phỗng, đến khi cửa thang máy đóng lại Ga Eul rời đi, anh vẫn chưa hết bàng hoàng.

Không ngờ, tỏ tình với Ga Eul lại thành cái bẫy giết chết anh, mà chẳng từ ai cả, từ chính Ga Eul mới là điều đáng lo ngại. Rốt cuộc anh càng ngày càng cảm thấy việc tỏ tình với cô ấy lại chính là thứ khiến cô ấy dễ dàng bắt nạt anh. Yi Jung nhìn Ga Eul xuống thang máy, phải ngẩn ngơ thêm một lúc nữa mới có thể mỉm cười.

"Chu Ga Eul em càng ngày càng đáo để rồi."

----------------------

"So Yi Jung, thế nào rồi, đã khỏe rồi chứ?"

"Anh vứt tôi ở nhà Ga Eul, cả ngày hôm qua chẳng thèm điện hỏi thăm lấy một câu, rồi hỏi tôi có khỏe hay không à?"

"Tôi biết là anh sẽ ổn thôi mà, chẳng phải Ga Eul đang ở với anh sao" Jae Han cười hi hi "Đêm qua không thấy anh về nhà là biết mọi chuyện êm đẹp rồi."

Jae Han nói, rồi cười to thể hiện sự thích thú, trong khi Yi Jung vẫn còn đang nhăn mặt.

"Anh..đã biết từ lúc nào vậy?"

"Cũng một khoảng thời gian" Jae Han mỉm cười "Anh biết không Yi Jung, trên đời này có hai thứ không thể giấu được. Một là nấc cục."

"Hai là?"

"Tình yêu chứ còn gì nữa" Jae Han tiếp tục cười, anh vỗ vai Yi Jung "Cô ấy đã tốt với anh như vậy, trong tất cả mọi chuyện đều hết lòng vì anh như vậy. Anh không rung rinh mới là lạ. Kể cả anh có là casanova như trước, thì chẳng nhẽ lại không có trái tim đến mức không thấy tấm lòng của cô ấy sao? Thậm chí cô ấy đã hiểu anh đến vậy?"

Yi Jung khẽ mỉm cười trước câu nói của Jae Han, khi sự dịu dàng của cô khiến anh luôn cảm động, khi những giây phút cô thấu hiểu anh làm anh xao xuyến. Jae Han càng nói, anh càng chợt nhận ra cô với anh đặc biệt biết bao.

Sau tất cả mọi chuyện đã xảy ra, khi cả hai đã đến một chặng đường thật xa xôi thế này, với anh tất cả dường như là một kỳ tích ngọt ngào.

"Cộc cộc"

"Mời vào."

"Bữa trưa của chủ tịch đã đến ạ" Ga Eul bước vào với phần trưa cho Yi Jung, chợt nhận ra Jae Han cũng ở đó "Xin chào ngài, giám đốc Kim."

"Đã là giờ trưa nên cô không cần phải thế đâu" Jae Han nói rồi bật cười "Cô mang phần ăn lên cho Yi Jung đấy à? Nhưng có vẻ hơi nhiều đấy.."

"Vâng..." Ga Eul đáp một cách bối rối, vì cô có ý định dùng bữa cùng anh.

"Ha ha, cô không cần phải ngại ngùng như vậy, tôi biết là cô có ý định dùng bữa trưa cùng cậu ấy. Mọi người bữa trưa cũng đi ăn hết rồi nên chắc chẳng ai để ý đâu."

"Nhưng chắc anh cũng chưa ăn trưa, anh ăn gì để tôi lấy."

"Không cần đâu, tôi ăn rồi" Jae Han xua tay và mỉm cười "Tôi đã ăn bên đối tác rồi, mà cô ngồi xuống đi, tôi đang có chuyện muốn nói với hai người."

Cả Yi Jung lẫn Ga Eul đều ngạc nhiên, khi Ga Eul ngồi xuống, thì Jae Han bắt đầu ngay vào vấn đề.

"Ngay chiều nay Yi Jung, anh dọn đồ chuyển ra khỏi nhà ngay và luôn nhé. Cô Ga Eul, có gì bất quá cô cho cậu ấy tá túc vài hôm nhé. Hay anh liên hệ với F4 qua ở nhờ cũng được. Còn không bất quá phải đi thuê nhà riêng nhé."

Câu nói của Jae Han khiến cả Yi Jung và Ga Eul đều bất ngờ không nói nên lời. Yi Jung thảng thốt hỏi.

"Tại sao lại như vậy?"

"Thì tôi đuổi anh chứ còn sao nữa."

Jae Han điềm nhiên nói, nhưng rồi tấy khuôn mặt bàng hoàng của Yi Jung lẫn Ga Eul, anh chịu không được nữa mà phì cười.

"Hai người sốc dữ vậy sao? Tôi đùa thôi, thật ra hôm qua Amenda và Will đã bay sang đây rồi. Họ vẫn còn jet lag đang ngủ ở nhà tôi kìa"

"Thế còn Annice thì họ để cho ai?" Yi Jung thảng thốt hỏi.

"Thì họ dẫn cả con bé sang đây chứ sao" Jae Han khẽ nhăn mặt "Nó lạ chỗ, khóc um cả đêm qua chẳng ai ngủ được, nên tôi mới bảo anh đi lánh nạn vài hôm đấy."

"Thì ra là vậy" Yi Jung gật gù "Thế thì tôi phải đi lánh nạn thật rồi. Nó mà khóc chắc sáng hôm sau tôi không thể đi làm được mất."

"Nói thế chứ nhân tiện đây, Yi Jung, anh qua nhà Ga Eul luôn đi" Jae Han nói, nhưng thay cho nụ cười, khuôn mặt anh lại trở nên vô cùng nghiêm túc "Chuyện của hai người giờ đã rõ rồi, nhưng cũng đồng nghĩa là Ga Eul sẽ dễ dàng gặp nguy hiểm hơn. Anh có nghĩ thế không, So Yi Jung?"

Câu hỏi của Jae Han không khỏi khiến Yi Jung trầm tư, vì đó là điều anh vẫn luôn lo lắng kể từ khi tỏ tình với cô. Anh biết, rằng không thể nào chỉ đơn giản bảo vệ cô bằng tình yêu của mình, mọi chuyện sẽ không thể nào yên ổn nếu cô và anh tiếp tục gặp nhau.

"Tôi..có thể tự lo được cho mình mà. Tối tôi còn có Reddy nữa."

"Nhưng cô là phụ nữ, cô không có võ trong người, chúng hoàn toàn có thể đột nhập vào nhà cô và uy hiếp cô. Còn Reddy, chú chó chỉ có thể hành động như chó săn nếu như có lệnh của Yi Jung thôi. Vả lại, nếu có thêm cả Yi Jung nữa, thì quả thật tôi cũng an tâm hơn."

"Tôi..."

"Yi Jung, cậu thấy sao?"

"Anh đã nói đến thế còn hỏi tôi nữa à?" Yi Jung nhăn mặt "Rốt cuộc tôi thấy anh càng ngày càng giống bố tôi đấy chỉ có sắp đặt sẵn xong rồi đẩy tôi vào thôi. Tôi có muốn cũng chẳng nói được gì"

"Chẳng nhẽ anh không muốn sống cùng cô ấy à" Jae Han nháy mắt còn Yi Jung thì mặt càng tối đi hơn "Anh đừng nhăn nhiều quá sẽ xấu trai Ga Eul không yêu đâu, Ga Eul nhỉ."

Jae Han càng châm chọc, mặt Yi Jung càng tối đi còn Ga Eul không khỏi khúc khích cười.

"Mà anh nhắc đến chủ tịch làm tôi nhớ ngài ấy nhiều quá" Jae Han thở một hơi dài, mỉm cười và nói "Yi Jung này, cho đến phút cuối cùng, ngài ấy vẫn thật sự mong mỏi anh sẽ có một cuộc sống thật hạnh phúc, nên ngài ấy buộc phải làm vậy với anh. Nhân tiện đây, tôi cũng xin lỗi anh vì đã giấu anh điều đó lâu như vậy."

"Anh nói gì vậy" Yi Jung bật cười "Là tôi chưa xin lỗi anh và Ga Eul, xin lỗi cả hai vì hôm đó nóng nảy như vậy, quả thật hôm đó tôi cũng hơi xúc động quá. Jae Han, tôi biết là anh và Ga Eul đều lo lắng cho cảm xúc của tôi."

Yi Jung vừa nói vừa cười, giây phút đó anh nắm rất chặt tay cô. Anh nhìn Jae Han và cô rồi tiếp.

"Phải nói đúng hơn là tôi không biết nên cảm ơn hai người thế nào. Cảm ơn cả hai vì đã nghĩ cho tôi đến vậy."

"Chúng ta đã trải qua biết bao nhiêu thứ rồi đấy, Yi Jung ạ. Nếu là anh, tôi nghĩ anh cũng sẽ hành động như thế."

"Đúng vậy" Yi Jung cười.

"Vậy chuyện đó...về mẹ anh...anh ổn chứ."

Cả cô cũng lo lắng nhìn anh, nhưng trái với sự lo lắng của cô, Yi Jung cười một cách bình lặng.

"Có lẽ, nếu bố tôi còn sống, cũng sẽ lo như anh và Ga Eul vậy, nhưng tất cả đừng lo, tôi ổn."

'Yi Jung..."

Yi Jung khẽ hít một hơi nhẹ, nhưng thở ra một hơi dài, như trút ra được gánh nặng trong lòng, đã đeo đuổi anh quá lâu.

"Tôi vốn đã linh cảm được có điều gì đó giữa mối quan hệ giữa mẹ tôi và tôi, chỉ là có phần trốn tránh thôi. Với cả, có lẽ vì

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net