Chap 5: Con người thật của Cẩm Hằng?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*LƯU Ý: Chap này chủ yếu nói về Cẩm Hằng. Nhưng vẫn có sự xuất hiện của cp chính nha. Chúc bạn đọc vui vẻ^^

Ngay lúc Hạ Tử bị đánh, bỗng có vài giáo viên đi qua nhìn thấy, quát lớn:
- "Này! làm gì đó? dám đánh nhau trong trường sao?"
Đám học sinh đó thấy vậy liền chạy đi, còn Cẩm Hằng ở lại đỡ lấy Hạ Tử, nhìn vết thương đằng sau lưng của anh, cô sốt sắng hỏi:
- "Cậu có sao không? Làm sao đây cậu bị chảy máu rồi"
- "Không sao không sao, bị xước nhẹ thôi, hahaha". Cậu cười nói.

"
Tại phòng giám thị
- "Tôi đi dạy mười mấy năm nay, chưa bao giờ thấy trường hợp nào như thế này!"
Giọng của thầy hiệu trưởng vang lên, Cẩm Hằng, cũng như mấy tên nam sinh đó đều cúi đầu, chẳng dám nói lời nào.
Thầy hiệu trưởng chỉ vào bọn họ nói tiếp:
- "Mấy anh này lo gọi bố mẹ lên nói chuyện cho tôi! Xong rồi thì về lớp hết đi, còn Cẩm Hằng ở lại đây"
Mấy tên đó nghe vậy liền cúi đầu chào rồi đi khỏi, chỉ còn Cẩm Hằng và Hạ Tử ở lại. Thầy nhìn cô, nói:
- "Em đường đường là một học sinh ưu tú của trường, vậy mà lại đi giao du với mấy người học sinh cá biệt đó, đã thế còn vướng vào vụ đánh nhau nữa. Em nói xem danh dự của cái trường này để ở đâu."
Thầy hiệu trưởng than thở một tràng, Cẩm Hằng chỉ biết cúi đầu, nói nhỏ:
- "Em xin lỗi"
Thầy thở dài rồi quay sang nhìn Hạ Tử:
- "Em là học sinh mới đúng không? Tôi đã nghe bố mẹ Cẩm Hằng nói rồi, em sẽ học chung lớp với Cẩm Hằng, hai em về lớp đi... Còn Cẩm Hằng, hình phạt của em, tôi sẽ nói sau"
Cẩm Hằng và Hạ Tử cúi đầu chào thầy rồi đi ra ngoài.

"
Ở lớp của Viên Viên, trong khi mọi người đang im lặng nghe giảng thì cậu lại chẳng thể tập trung được, cậu nghĩ mãi cũng thấy chuyện của Cẩm Hằng có gì đó không đúng. Cứ ngồi nghĩ như vậy cho đến hết tiết, cũng không để ý rằng đã sang tiết tiếp theo. Triệu Hắc thấy thế liền lay cậu, nói:
- "Đến tiết thể dục rồi, xuống nhà đa năng thôi"
- "... Ừm". Cậu gật đầu.

"
Thế là Triệu Hắc và Viên Viên cùng xuống nhà đa năng, đi bên cạnh cậu còn có Đinh Lăng và Lục Thần. Bỗng nhiên anh để ý thấy cậu đã đi lại bình thường, liền hỏi:
- "Ơ? Chân cậu đi được rồi sao?"
Cậu vui vẻ nói:
- "Ừm, chân tôi phục hồi nhanh lắm. Sao? Cậu thất vọng à?"
Triệu Hắc gãi đầu:
- "Đúng là có hơi thất vọng, tôi vẫn muốn thấy cậu đi khập khiễng hơn..."
Rồi anh nói tiếp:
- "Nhìn cậu lúc đó như cái lò xo vậy"
Đinh Lăng và Lục Thần nghe xong không nhịn được liền bật cười. Viên Viên ngạc nhiên nhìn Lục Thần, Đinh Lăng thì khỏi nói, nhưng người lạnh lùng như lớp trưởng Lục Thần còn cười được nữa, rốt cuộc hình ảnh cậu đi khập khiễng trông buồn cười thế nào? Rồi cậu quay sang lườm Triệu Hắc, hỏi:
- "Chẳng phải cậu hứa sẽ không chọc tôi nữa sao? Nam tử hán nói được phải làm được chứ"
- "Tôi không phải nam tử hán". Anh nói xong chạy đi, để lại Viên Viên tức giận không nói nên lời:
- "Cậu... Cậu đứng lại đó"

"
Cả bốn người vừa xuống nhà đa năng, liền thấy cảnh Cẩm Hằng một mình chạy tới chạy lui cực khổ nhặt những quả bóng dưới đất. Cách đó không xa. một tốp học sinh gồm 2 nam 3 nữ nhìn cô, chỉ chỏ cười đùa.
- "Ném mạnh lên các cậu, chừng này chưa là gì với nó đâu"
Một bạn nữ nói, hai bạn học sinh nam kia liền lấy vài quả bóng, nhắm thẳng vào Cẩm Hằng mà ném, nhưng hầu hết đều cố tình ném ra ngoài. Bạn nữ đó không nhịn được, bèn quát:
- "Mấy cậu có biết ném bóng không vậy, đưa đây cho tôi!". Nói rồi cô giật lấy quả bóng, không thương tiếc ném trúng thẳng vào mặt Cẩm Hằng, sau đó thì nở nụ cười đắc ý.
Bạn nữ này chính là Vương Lệ Lệ. Cô ta từ xưa đến nay rất ghét Cẩm Hằng, lý do đơn giản vì năm ngoái có cuộc thi tuyển chọn hoa khôi của trường, Lệ Lệ vốn đã được giải nhất, nhưng vì tài nghệ đánh đàn của cô không bằng Cẩm Hằng, vì vậy chỉ được xếp thứ 2, sau đó cô rất muốn tìm cơ hội để trả đũa Cẩm Hằng, nhưng vì Cẩm Hằng luôn được thầy cô và các bạn bè khác ưu ái nên cô không thể ra tay. Bây giờ thì khác, vì Cẩm Hằng bị vướng vào vụ đánh nhau, làm thầy cô và bạn bè xung quanh phật lòng, không ai còn ưu ái Cẩm Hằng như trước, nên Lệ Lệ có thể thoải mái bắt nạt cô.
Sau khi xả cơn giận lên Cẩm Hằng thì Lệ Lệ vươn vai thoải mái nói:
- "Đi thôi các cậu"
Rồi bọn họ đi khỏi, để lại Cẩm Hằng một mình nhặt hết bóng để lại chỗ cũ, sau đó lủi thủi lên lớp.
Viên Viên nhìn thấy như vậy có chút khó chịu trong lòng. Mặc dù mọi người nói Cẩm Hằng hại cậu, nhưng cậu lại cảm thấy chuyện này có gì đó rất lạ.

Để giải đáp khúc mắc trong lòng, cậu quyết định ra về sẽ tìm Cẩm Hằng. Trùng hợp khi đang đi ngang qua lớp học đàn thì thấy Cẩm Hằng ngồi một mình trong đó, cậu quyết định mở cửa đi vào. Cẩm Hằng nhìn thấy cậu, có chút bất ngờ.
- "Viên Viên? Cậu đến đây làm gì?"
- "Tôi có chuyện muốn nói với cậu. Bây giờ có tiện không?"
Cô gật đầu rồi lịch sự nói:
- "Cậu ngồi đi"
Viên Viên kéo ghế ngồi đối diện với cô.
- "Có chuyện gì mà cậu tìm tôi vậy?"
Cô hỏi
Viên Viên nhìn thẳng vào mắt Cẩm Hằng, nghiêm túc hỏi:
- "Cậu gọi người đánh tôi đúng không?"
Cẩm Hằng vẫn giữ nét mặt bình tĩnh, không hề bất ngờ. Vì cô đã đoán trước được thể nào Viên Viên cũng sẽ hỏi chuyện này. Cô liền nói:
- "Tôi không bảo họ đánh cậu"
Đúng. Cô không hề bảo họ đánh Viên Viên, tất cả mọi chuyện cô nói với Hạ Tử đều là sự thật. Cẩm Hằng nói tiếp:
- "Tôi chỉ..."
Bỗng nhiên cậu lại ngắt lời:
- "Không phải cậu là được. Tôi tin cậu"
Vốn định nói cho Viên Viên biết toàn bộ kế hoạch cô dàn dựng. Đương nhiên, tin hay không là tùy ở cậu ấy, không tin cô mới là điều bình thường. Đằng này, Viên Viên lại dễ dàng tin cô như vậy, khiến Cẩm Hằng có chút bất ngờ. Cô nhìn ngó sau lưng Viên Viên rồi hỏi:
- "Hôm nay Triệu Hắc không về chung với cậu à?"
- "Cậu ấy có việc bận nên về trước rồi"
Thật ra là lúc ra về cậu phải chuồn nhanh lắm mới cắt đuôi được hắn.
Bầu không khí trở nên im lặng, rồi Viên Viên hỏi:
- "Mà sao cậu lại ngồi một mình ở đây vậy? Mọi người về hết rồi sao?"
- "Tôi thường một mình ngồi ở đây chờ Triệu Hắc, nhưng mà dạo này cậu ấy không đến nữa"
Nghe vậy, Viên Viên dường như ngỡ ra một điều gì đó. Chẳng phải là dạo gần đây Triệu Hắc thường đi về chung với cậu sao, thảo nào dạo này không đến đón Cẩm Hằng. Trong lòng Viên Viên bỗng cảm thấy có lỗi. Cẩm Hằng vội nói:
- "Tôi biết là Triệu Hắc hay về chung với cậu, nên từ giờ trở đi tôi sẽ không đợi cậu ấy nữa đâu"
Cô nói tiếp:
- "Với lại... Từ giờ tôi sẽ không học đàn nữa"
Viên Viên ngạc nhiên:
- "Tại sao vậy? Không phải là cậu thích đánh đàn lắm sao, tôi nghe nói cậu đánh đàn rất giỏi"
Cẩm Hằng lắc đầu:
- "Thật ra tôi không thích môn này lắm, tôi học đánh đàn là vì ba mẹ muốn tôi trở thành một nghệ sĩ dương cầm. Thú thật với cậu, tôi muốn học võ hơn"
Viên Viên bất ngờ, có phải cậu vừa nghe nhầm không? Một người thục nữ như Cẩm Hằng, lại có đam mê này
- "Cậu... Học võ sao?". Viên Viên hỏi
- "Ừm. Nói cho cậu nghe một bí mật, tôi đã lén ba mẹ học võ mấy tháng nay rồi". Cô cười nói.
Viên Viên cũng cười theo, cậu không ngờ cô lại là người cá tính như vậy. Khác hẳn với Cẩm Hằng hiền lành mà cậu từng tiếp xúc.
Hai người cứ thế nói chuyện với nhau một lúc lâu, Viên Viên liền nhận ra đã trễ, vội nói:
- "Bây giờ cũng trễ rồi, mau về thôi, kẻo bác bảo vệ đóng cửa"
- "Ừm"

"
Hôm nay Viên Viên mới biết được Cẩm Hằng là người thế nào. Thật ra cậu đã đoán ra được Cẩm Hằng không phải người hại cậu. Vì hôm trước, khi đi qua hành lang, cậu phát hiện thấy Cẩm Hằng lén lút bỏ cái gì đó vào tủ đồ của cậu, ra về cậu mở ra xem mới biết đó là thuốc bôi vết thương. Có lẽ cô tưởng cậu đi khập khiễng là do mấy người kia đánh. Cẩm Hằng quan tâm cậu như vậy, cho dù cô có là người hại cậu đi nữa, thì có lẽ cô cũng đã ăn năn hối lỗi rồi, chuyện này cũng nên kết thúc ở đây thôi. Cả hai đi đến ngõ rẽ, Viên Viên liền nói:
- "Đến nhà tôi rồi, tạm biệt cậu, hẹn mai gặp lại"
Cậu toan định quay đi thì Cẩm Hằng đột nhiên cúi đầu, nói:
- "Viên Viên, xin lỗi cậu"
Viên Viên cười nói:
- "Được rồi, tôi tha lỗi cho cậu mà. Từ mai cậu với tôi vẫn nói chuyện vui vẻ như chiều nay nhé"
Khoảng khắc lúc đó, mọi phiền toái trong lòng cô như được nói ra, cô không còn cảm thấy day dứt nữa, mà thay vào đó là cảm giác thoải mái. Cô thoải mái vì Viên Viên tin và tha thứ cho cô.

"
Tối hôm đó, tại nhà của Triệu Hắc. Mọi người đang ăn mừng chào mừng Hạ Tử trở về, lần này có cả Lục Thần và Đinh Lăng đến nữa.
- "Sao Hạ Tử về nước mà cậu không nói tôi biết, để tôi còn ra tận sân bay đón"
Triệu Hắc nói xong nhìn sang Hạ Tử, Hạ Tử được quan tâm như vậy liền nở nụ cười tươi. Trái lại với cậu, Cẩm Hằng ngồi bên cạnh chỉ im lặng không biết nói gì. Triệu Hắc thấy vậy, không muốn làm khó Cẩm Hằng, liền chuyển chủ đề:
- "À Hạ Tử, giới thiệu với cậu, đây là Đinh Lăng và Lục Thần, hai người bạn tốt nhất của tôi lúc mới vào trường"
Anh lần lượt hướng tay về hai người. Hạ Tử như có bạn mới liền vui vẻ chào hỏi:
- "Chào hai cậu, tôi là Hạ Tử"
Lục Thần và Đinh Lăng cũng gật đầu chào lại. Vậy là bữa tiệc cứ diễn ra như thế.
Sau khi bữa tiệc kết thúc, mọi người chuẩn bị đi về thì Cẩm Hằng níu tay áo của Triệu Hắc, nói:
- "Tôi nói chuyện với cậu một lát được không?"
Anh nhìn Lục Thần và Đinh Lăng, rồi nói:
- "Hai cậu về trước đi"
Rồi quay sang nói với Hạ Tử:
- "Cậu cũng về trước đi, tí nữa tôi sẽ đưa Cẩm Hằng về sau"
Hạ Tử vui vẻ gật đầu

"
Bây giờ trong nhà chỉ còn anh và Cẩm Hằng
- "Cậu có chuyện gì muốn nói với tôi sao?" . Anh hỏi
- "Tôi đã nói chuyện với Viên Viên và xin lỗi cậu ấy rồi. Viên Viên rất tốt bụng, cậu ấy đã tha lỗi cho tôi. Với lại... Tôi không phải người bảo họ đánh Viên Viên"
Triệu Hắc im lặng một lúc rồi nói:
- "Cậu đừng lo lắng về mấy bài báo trên diễn đàn trường, tôi biết cậu không phải người như vậy"
- "... Cảm ơn cậu..."
Cô nhẹ giọng nói.

"
Như vậy là sự thật đã được sáng tỏ, Cẩm Hằng không cần thanh minh trước diễn đàn trường, cô chỉ cần được những người xung quanh tin tưởng và tha thứ là được.
Cẩm Hằng đứng ở ngoài ban công nghĩ về những việc đã xảy ra thì Hạ Tử đột nhiên xuất hiện:
- "Cậu chưa ngủ sao?". Hạ Tử hỏi
- "Tôi không ngủ được"
- "Hồi nãy cậu đã nói chuyện gì với Triệu Hắc vậy?" . Hạ Tử hỏi
- "Không có gì đâu, tôi chỉ nói hết sự thật cho cậu ấy biết thôi"
- "Vậy còn chuyện tin tức trên diễn đàn trường thì sao?". Hạ Tử hỏi
- "Mặc kệ đi, tôi bây giờ đang rất thoải mái và hạnh phúc, tôi không quan tâm đến mấy cái tin đó đâu"
Như biết được Hạ Tử sẽ hỏi thêm nữa, Cẩm Hằng liền vội nói:
- "Tôi buồn ngủ rồi, cậu cũng đi ngủ đi. Ngủ ngon!"
Nhìn theo bóng lưng của Cẩm Hằng đã đi khỏi. Lúc này Hạ Tử mới nói nhỏ:
- "Không được! Tôi phải giúp cậu"

-Hết chap 5-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net