chương 5: đầu cá nấu ớt băm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
ngược chiều, thể hiện sự thù hằn ra mặt, nói "anh ta đáng chết" mà như kể chuyện cười, như vậy có khả năng chúng ta sẽ cảm thấy cô ta thẳng thắn mà vô tình giảm bớt sự hoài nghi. Nhưng bất cứ thứ gì đều tốt quá hóa dở, cô ta thể hiện sự tàn nhẫn, cay nghiệt đến cùng cực với người vợ và con gái vô tội của Ngọc Trạch Diễn. Khi nhắc đến chuyện cả nhà hắn ta bị sát hại, biểu hiện của cô ta quá mức hưng phấn và sảng khoái, khiến người ta cảm thấy ghê sợ vô cùng."

"Có lẽ khi trở về, tôi nên sắp xếp lại lời khai của họ một lần nữa." Diệp Thư Hoa gật đầu, ghi chép vào sổ tay.

"Mọi người đã từng xem phim điện ảnh Mỹ "Flightplan" bao giờ chưa?" Người vẫn im lặng từ khi gọi xong món đến giờ - Kim Thái Hanh mở miệng nói.

Đương nhiên là đã từng xem... Kim Trân Ni mím môi, hơn nữa còn là hai người bọn họ xem cùng nhau. Không được, hôm nay cùng anh ra ngoài khiến cô bỗng nhớ lại quá nhiều kỷ niệm cũ. Có lẽ anh vốn dĩ không có chủ ý nhằm vào cô, là tự bản thân cô không điều khiển được suy nghĩ của mình.

"Tôi xem rồi." Diệp Thư Hoa trả lời trước, "Phim kể về một nữ kỹ sư máy bay đi công tác từ Đức đến Mỹ, sau khi ngủ dậy đã không tìm thấy con gái của mình đâu. Nhưng kỳ lạ là tất cả mọi người đều nói cô ấy không đưa con gái lên máy bay, khiến cho cô ấy bị nghi ngờ mắc hội chứng hoang tưởng, rối loạn thần kinh. Cuối cùng cô ấy tự mình tìm ra con gái, đồng thời vạch trần một âm mưu hết sức tinh vi của băng nhóm tội phạm."

Kim Trân Ni cũng giống như Diệp Thư Hoa, cô bắt đầu hồi tưởng lại các tình tiết của bộ phim. Không biết sao lại nhớ tới cảnh cô tựa vào ngực anh, anh vòng tay ôm cô, tay đặt bên eo, tay chuyển động một hồi ở phần eo và bụng dưới, nhiệt độ bàn tay anh truyền tới từng đợt, khiến cô phải hoài nghi rằng anh đang thực sự tập trung xem phim sao? Cho đến khi nữ chính cứu được con gái mình ra, cô thở phào nhẹ nhõm, ôm cổ Kim Thái Hanh cọ cọ, "Cứu thoát rồi!" Anh chỉ hờ hững "Ừ" một tiếng, rồi khóa chặt môi cô, tiện thể xoay người đặt cô ở dưới thân.

"Cô Kim, cô nóng lắm à?" Diệp Thư Hoa trả lời xong, nghi ngờ chớp chớp mắt, "Sao mặt cô đỏ thế kia?"

Trời ạ!

Kim Trân Ni cố kìm nén, lạnh nhạt đáp lấy lệ: "Cũng... hơi nóng một chút."

Bên kia, Kim Thái Hanh vô cảm liếc nhìn Kim Trân Ni một thoáng, sắc mặt vẫn bình tĩnh như thường, "Bộ phim này tập trung phản ánh độ tin cậy của sự trần thuật từ người trong cuộc. Suy nghĩ của mọi người đều là phiến diện, lời khai của họ cũng vậy. Lời nói thật cũng có thể là lời nói đã qua chọn lựa, lời nói dối cũng có thể ngụy tạo thành lời nói thật. Tôi phản đối việc dựa vào trực giác mà loại trừ Hứa Giai Duẫn khỏi danh sách tình nghi, trừ khi chị ta có thể cung cấp bằng chứng hoặc mấy người có thể tìm ra được chứng cứ ngoại phạm của chị ta."

"Nhưng chị ta đã đặt trước vé vào sân xem World Cup ở Qatar." Sau khi hồi phục tâm tình, Kim Trân Ni nhấn mạnh.

"Việc này còn đang chờ xác nhận, có khả năng chị ta muốn trốn ra nước ngoài để lẩn tránh vòng vây của pháp luật." Kim Thái Hanh lạnh nhạt đáp.

Anh lại đối nghịch với cô!

"Ôi ôi, thức ăn đến rồi, chúng ta ăn trước đã..." Lý Đế Nỗ vội vàng hòa giải, hết múc canh rồi lại xới cơm, thái độ vô cùng niềm nở.

Nhưng ai ngờ, Kim Thái Hanh và Kim Trân Ni vậy mà cùng gắp một miếng thịt gà trong cùng một đĩa. Khóe mắt Lý Đế Nỗ giật giật mấy cái, thầm nghĩ, hai vị đều thích ăn gà Cung Bảo à, sao mà ăn ý thế?

Ai cũng không chịu bỏ qua trước.

Môi Kim Trân Ni hơi nhếch lên, biểu cảm nhỏ này rất ngây thơ, đáng yêu, như một cô bé con bị cướp mất kẹo que mà chính cô còn không hề hay biết. Thoáng thấy dáng vẻ này của cô, Kim Thái Hanh bèn buông lỏng chiếc đũa trước.

Giành được thắng lợi khiến Kim Trân Ni cảm thấy miếng thịt gà ăn vào miệng thơm ngon vô cùng.

Kim Thái Hanh thả đũa xuống, trầm ổn mà tao nhã, "Trong lúc chưa tìm được chứng cứ, chúng ta nên điều tra Hứa Giai Duẫn đầu tiên. Nếu không điều tra được mọi việc vào ngày 14, vậy bắt đầu điều tra từ thời gian xảy ra bốn vụ án dùi cui điện đi. Tôi biết chuyện này xảy ra từ lâu rồi, có một số chứng cứ giám sát có lẽ sẽ rất khó tìm, nhưng có thể thử tìm từ những nơi khác, ví dụ như Weibo của người xem mắt với cô ta, vé xe, hóa đơn quẹt thẻ..."

"Ý kiến hay!" Lý Đế Nỗ vỗ tay, "Có thể loại trừ dần dần từng người một, để lại một người khả nghi nhất, sau đó tiến hành thẩm vấn!"

Nói cho cùng, anh cũng cảm thấy Hứa Giai Duẫn ít đáng nghi nhất, còn phải nói gì mà "Flightplan," gì mà độ tin cậy và độ không tin cậy... Kim Trân Ni lắc đầu, chú tâm vào việc ăn cơm.

☆ ☆ ☆

Hơn hai giờ chiều, nhóm thẩm vấn bốn người đứng dưới tòa nhà Ngân hàng – nơi làm việc của người tình nghi cuối cùng là Liễu Tiểu Anh.

Liễu Tiểu Anh quả thực vô cùng xinh đẹp, cho dù là ai đi qua ô cửa giao dịch của cô ta đều sẽ quay đầu lại nhìn thêm một chút. Mắt to, lông mày lá liễu, đôi môi anh đào nhỏ nhắn, cô ta là sự tụ hội tất thảy ưu điểm của một người đẹp Trung Hoa, phù hợp với khiếu thẩm mỹ của phần đông mọi người. Nhưng tinh thần của Liễu Tiểu Anh có vẻ không ổn lắm, vành mắt hiện rõ vết thâm quầng.

"Người thật còn xinh đẹp hơn trong ảnh nữa." Lý Đế Nỗ thầm thì với mọi người, Diệp Thư Hoa mỉm cười, "Vậy nếu cô ấy được loại khỏi vòng hiềm nghi thì anh nhanh chóng đi."

"Thôi thôi! Cảnh sát mà... Thời gian đâu mà nói chuyện yêu đương." Lý Đế Nỗ bĩu môi.

Nhân lúc ô cửa sổ giao dịch không có ai, Diệp Thư Hoa bước lên nói vài câu, kín đáo đưa ra thẻ công an của mình. Liễu Tiểu Anh sững sờ, ngẩn người một lúc rồi mới đặt tấm biển "Tạm dừng phục vụ" lên quầy, sau đó đi ra từ cửa hông.

Có lẽ Liễu Tiểu Anh cũng không muốn lãnh đạo ngân hàng và đồng nghiệp biết họ là cảnh sát, nên xin nghỉ phép nửa giờ, dẫn bọn họ tới quán cà phê The Coffee House ở đối diện toà nhà.

"Chúng tôi cũng không nói nhiều mấy lời khách sáo nữa, chủ yếu chỉ muốn biết một vài vấn đề về vụ án 14 tháng 3. Nam nạn nhân Ngọc Trạch Diễn trong vụ án này là bạn trai cũ của cô, hơn nữa còn từng tạo cho cô những thương tổn về cả mặt thể xác lẫn tinh thần." Lý Đế Nỗ đi thẳng vào chủ đề chính, "Buổi tối ngày hôm ấy, từ sáu giờ đến tám giờ, cô đang ở đâu? Làm gì?"

Liễu Tiểu Anh nhìn đi nơi khác, thử ngẫm nghĩ một chút, rồi lại lắc đầu: "Chuyện của hơn một tháng trước, tôi không nhớ rõ nữa."

"Cô có hận Ngọc Trạch Diễn không?" Kim Trân Ni bắt đầu đặt câu hỏi như thường lệ.

Vẻ mặt Liễu Tiểu Anh bỗng chốc trở nên cứng đờ, tiếp đó không kiên nhẫn trả lời: "Cái tên này tôi vốn không muốn nghe tới, bất cứ chuyện gì có liên quan đến người đó, tôi đều không muốn dây dưa. Tôi đã chọc vào ai nào? Dựa vào đâu mà các vị hoài nghi tôi?"

Kim Trân Ni không hề bị lay chuyển, tiếp tục tra hỏi, "Lần cuối cùng hai người liên lạc là vào lúc nào?"

"Đã cắt đứt liên lạc từ lâu rồi. Tất cả các phương thức liên lạc của anh ta tôi đều xóa hết, các vị có thể kiểm tra thoải mái." Liễu Tiểu Anh lấy điện thoại di động ra, đặt lên bàn, "Anh ta giống như bệnh dịch, khiến tôi hết sức ghê tởm. Cả đời này tôi không bao giờ muốn gặp lại anh ta."

"Hai người ở bên nhau bao lâu?"

"Chỉ hai tháng thôi."

"Làm sao mà cô biết được tin anh ta qua đời?"

"Mới đầu tôi cũng không biết, chỉ thấy trên Weibo có đăng ở Lộ Châu xảy ra vụ án sát hại cả gia đình nào đó, sau đó rất nhiều báo chí đều đồng loạt đưa tin, đăng ảnh đã được làm mờ. Tôi thấy dáng vẻ quen quen, rất giống với người đó."

"Cô có cảm thấy vui không?"

Liễu Tiểu Anh mân mê miệng cốc một hồi, rồi bỗng cau mày, khiến người ta thấy mà thương.

"Lúc ấy thú thực tôi cảm thấy rất phấn chấn, không ngờ anh ta cũng có ngày hôm nay, nhưng sau đó bỗng nghĩ đến bên cạnh mình lại xảy ra chuyện kinh hoàng như vậy, tôi lại cảm thấy khó mà tin nổi. Tôi vẫn luôn theo dõi tin tức xem hung thủ đã sa lưới hay chưa, không ngờ các vị cảnh sát lại điều tra tới chỗ tôi."

"Chúng tôi chỉ làm theo nguyên tắc thôi, cô không cần lo lắng." Lý Đế Nỗ nhắc nhở.

Trong ánh mắt của Liễu Tiểu Anh đã thoáng hiện lên chút an tâm.

Có lẽ do buổi trưa ăn quá nhiều đồ cay, Kim Trân Ni hỏi vài câu đã thấy cổ họng hơi khô, cô bèn uống một ngụm nước giải khát.

Kim Thái Hanh đột nhiên hỏi: "Cha cô có khỏe không?"

Liễu Tiểu Anh ngẩn người, "Ông ấy... gần đây đang nằm viện."

"Thứ lỗi cho sự mạo muội của tôi, mẹ cô qua đời từ bao giờ?"

"Anh... Làm sao anh biết chuyện của mẹ tôi?"

"Lúc gọi cà phê, tôi thấy trong ví của cô có để hai bức hình, một tấm là ảnh cũ của mẹ cô, một tấm là ảnh cô chụp chung cùng mẹ. Trong ví có cất giữ ảnh chụp của một trong hai người – cha hoặc mẹ, chứng minh hoặc là cô sống cùng người trong ảnh, hoặc là muốn tưởng niệm người đã khuất. Cho nên tôi hỏi tình hình sức khỏe của cha cô, biết được tin cha cô đang nằm viện, từ đó đoán rằng mẹ cô đã qua đời." Loại suy luận nhỏ nhặt này đối với Kim Thái Hanh mà nói thì dễ như trở bàn tay.

"Mẹ tôi mắc bệnh rồi qua đời từ lúc tôi còn học trung học phổ thông. Bà ra đi rất vội vàng, tôi còn chưa thể chăm sóc tốt cho bà nên luôn cảm thấy hối hận, tự trách."

"Bảo hiểm y tế chi trả bao nhiêu?" Kim Thái Hanh sao có thể hỏi ra câu này! Quá tụt cảm xúc!

"Không nhiều."

Kim Thái Hanh tiện đà hỏi tiếp: "Ngọc Trạch Diễn có từng nhắc đến việc mua nhà với cô không?"

"Đó chỉ là cái cớ! Anh ta đã sớm biết điều kiện của gia đình tôi không được tốt!". Ngón tay của Liễu Tiểu Anh nắm chặt lấy tay cầm của tách cà phê, tay của cô ta thô ráp hơn tay những cô gái trẻ cùng tuổi rất nhiều, có lẽ là do gánh nặng gia đình. "Anh ta từng hỏi bóng gió tôi dùng loại mỹ phẩm gì. Ban đầu tôi còn tưởng anh ta muốn mua quà cho tôi, sau đó mới hiểu ra, chẳng qua anh ta định thông qua việc hỏi thăm mấy thứ này để dò xét điều kiện gia đình tôi. Anh ta chia tay với tôi, vì mối tình đầu của anh ta đi rêu rao khắp nơi rằng họ muốn quay lại với nhau. Anh ta không chịu nổi cám dỗ, biết rõ tôi chẳng đào đâu ra mấy chục vạn để góp tiền mua nhà nên cố tình dựng chuyện, cãi nhau rồi chia tay với tôi. Quả nhiên sau khi chúng tôi chia tay, anh ta với cô ả kia liền quay lại với nhau."

Lại là mối tình đầu Khổng Mẫn Trí.

Có người đã từng nói, không có đôi tình nhân nào là không thể phá vỡ, chỉ có những mối tình đầu không chịu cố gắng mà thôi.

"Nhưng hai người họ cũng không suôn sẻ đi đến hôn nhân."

Liễu Tiểu Anh gật đầu, "Đúng vậy. Tôi đọc báo mới biết, vợ anh ta là một người hoàn toàn khác chứ không phải Khổng Mẫn Trí, mà cũng chẳng phải bạn gái sau Lý Na Ân."

"Lý Na Ân? Cô quen Lý Na Ân?" Diệp Thư Hoa đang vùi đầu ghi chép, bỗng ngẩng đầu nói chen vào.

"Vốn không quen, nhưng Lý Na Ân từng chủ động liên lạc với tôi, có lẽ từng thấy tin nhắn của tôi trong lịch sử lưu trữ của QQ[6]. Lúc đó hai người họ cũng đã có ý muốn chia tay, Lý Na Ân bỗng nhiên tìm tôi để hỏi về quá khứ của anh ta, tôi đương nhiên chẳng thể khen ngợi, bèn kể hết tất cả những sự thật ghê tởm mà tôi biết. Sau đó, bọn họ quả nhiên đường ai nấy đi." Nói tới đây, Liễu Tiểu Anh hơi lộ vẻ đắc ý, "Lý Na Ân cũng bị anh ta và mối tình đầu hại rất khổ sở, tôi nói với cô ấy, đây đều là số phận, nếu như cô ấy và anh ta tiếp tục ở bên nhau, thì đó mới là sự bất hạnh khủng khiếp nhất. Tuy tôi cũng bị thiệt thòi, nhưng tôi cảm thấy mẹ tôi ở trên trời luôn che chở cho tôi, giúp tôi nhanh chóng thoát khỏi người đó."

[6] Phần mềm nói chuyện, trao đổi thông tin qua mạng rất phổ biến ở Trung Quốc, khá giống Instagram.

Kim Trân Ni bỗng cảm thấy có gì đó không ổn: "Cô cảm thấy điều kiện gia đình của Lý Na Ân thế nào?"

"Cụ thể thì tôi cũng không rõ lắm. Tôi và cô ấy đều thêm nhau vào mục bạn bè trên QQ, thỉnh thoảng cô ấy cũng sẽ thay đổi trạng thái, ví dụ như đi du lịch ở đâu, mua sắm những gì nên tôi đoán điều kiện gia đình cô ấy cũng tốt hơn nhà tôi nhiều. Nếu như anh ta đề cập đến chuyện bỏ ra mấy chục vạn để mua nhà ở, Lý Na Ân chắc chắn cũng sẽ đáp ứng được."

Đây chính là điểm không ổn! Điều kiện gia đình của Lý Na Ân không hề kém cạnh so với Hoàng Mỹ Anh, nếu không muốn nói là tốt hơn so với nữ nạn nhân. Sao một kẻ yêu tiền như Ngọc Trạch Diễn không cố gắng giữ lấy Lý Na Ân? Kim Trân Ni không khỏi tức giận. Nhiều cô gái tốt như vậy, tại sao đều bị một tên khốn chuyên bám váy người khác như Ngọc Trạch Diễn chà đạp. Xem ra, mấy tên đàn ông trăng hoa quả thật có bản lĩnh quyến rũ phụ nữ.

"Căn bản Lý Na Ân cũng không phải loại mà anh ta thích." Liễu Tiểu Anh nói thêm, "Anh ta thích phụ nữ dựa dẫm vào anh ta, tốt nhất là coi anh ta như Thượng Đế, ngước nhìn anh ta, nghe lời anh ta, rõ ràng Lý Na Ân không dễ bị điều khiển như vậy. Tôi đoán rằng, ban đầu anh ta cũng chạy theo điều kiện tốt của nhà Lý Na Ân, cuối cùng lại thấy bản thân không thể sống chung hòa hợp với cô ấy nên mới dùng mối tình đầu của anh ta làm cớ để chia tay."

"Cô có vẻ như rất thưởng thức Lý Na Ân?" Kim Thái Hanh nhìn thẳng vào mắt Liễu Tiểu Anh.

"Ai cơ?"

"Lý Na Ân."

Liễu Tiểu Anh bị anh nhìn chăm chú, khuôn mặt đỏ bừng lên, "Không phải thưởng thức, mà là đồng bệnh tương liên[7]."

[7]: Người cùng cảnh ngộ cảm thương cho nhau.

"Hai người vẫn thường xuyên liên lạc sao?"

Liễu Tiểu Anh lắc đầu, "Lâu rồi không liên lạc. Lúc cô ấy muốn chia tay, chúng tôi cũng nhắn tin khá nhiều, sau đó có lẽ cảm thấy hai người gặp nhau khá lúng túng, nên không tiếp tục nói chuyện nữa. Không biết bây giờ cô ấy sống thế nào."

"Cô ấy sắp kết hôn rồi."

"Thật sao?" Trong mắt Liễu Tiểu Anh hiện ra sự ngưỡng mộ ước ao, gật đầu liên tục, "Tốt, vậy thì mừng cho cô ấy quá rồi..."

"Cô có từng nghĩ đến việc chuyển sang sống ở một thành phố khác không?"

"Chưa từng, nhà tôi ở Lộ Châu, tôi đi rồi, chỉ còn một mình cha tôi ở đây. Tuy có lẽ chuyển sang một thành phố khác thì có vẻ sẽ tốt hơn cho công việc của tôi." Liễu Tiểu Anh mỉm cười gượng gạo, đưa mắt nhìn Kim Thái Hanh một thoáng, trong mắt như có đôi chút e thẹn.

Kim Trân Ni cảm thấy, cô, Diệp Thư Hoa và Lý Đế Nỗ như bóng đèn vậy, có lẽ nên
tránh đi đâu đó để hai người này ở lại trò chuyện thân mật thì tốt hơn. Kim Thái Hanh tựa như một khối đá thử vàng, phàm là những người mất tập trung hay thể hiện sự quan tâm, thậm chí có thiện cảm với anh, đều ít có khả năng là hung thủ. Hiềm nghi với Liễu Tiểu Anh, có lẽ cũng có thể bị loại trừ.

Không biết bản thân anh có phát hiện ra điều này hay không.

Trên đường trở về, Kim Thái Hanh bảo Lý Đế Nỗ điều tra lại hành tung của Liễu Tiểu Anh vào tối ngày 14 tháng 3, xem ra trong lòng anh, hiềm nghi của Liễu Tiểu Anh còn nhỏ hơn cả Hứa Giai Duẫn. Có lẽ vì Liễu Tiểu Anh xinh đẹp hơn Hứa Giai Duẫn chăng? Kim Trân Ni thầm mắng chính mình một trận, cô không thể suy nghĩ chủ quan nông cạn như thế được.

Tuy trải qua một ngày bôn ba vất vả, nhưng ý chí chiến đấu của Lý Đế Nỗ vẫn dâng cao, "Mục đích của hung thủ rất rõ ràng, từ trong sự giết chóc, cô ta có thể đạt được vui vẻ, sau đó cảm thấy giải thoát, nhưng Liễu Tiểu Anh thì không như thế. Giết Ngọc Trạch Diễn cũng không thể xóa sạch những vết nhơ trong quá khứ của cô ấy, với cô ấy mà nói thì không hề có lợi, ngược lại chỉ khiến cha của cô ta cảm thấy đau lòng, bệnh tình sẽ ngày càng nghiêm trọng hơn. Tình cảm của Liễu Tiểu Anh dành cho cha sâu đậm như vậy, đến chuyển đi nơi khác cũng không muốn, so với việc giết cả nhà Ngọc Trạch Diễn, thì việc đưa cha cùng tới một thành phố khác còn đơn giản hơn. Chỉ một chi tiết này, đã chứng mình tính khả thi của việc cô ấy giết người là rất nhỏ."

Diệp Thư Hoa hùa theo nói: "Cô ấy bài xích Ngọc Trạch Diễn đến tột cùng. Tôi nghĩ kỹ lại một hồi, thấy toàn bộ quá trình nói chuyện, cô ấy chưa từng gọi thẳng tên của hắn, hoặc là dùng ngôi thứ ba, hoặc là dùng từ "anh ta". Cô ấy dùng thái độ vui mừng để đối diện với sự thật là mình và Ngọc Trạch Diễn đã chia tay, hơn nữa cô ấy cũng không có biểu hiện ác cảm với bạn gái trước Lý Na Ân cùng cô vợ Hoàng Mỹ Anh của Ngọc Trạch Diễn. Đặc biệt là đối với Hoàng Mỹ Anh, dường như căn bản cô ấy không biết người phụ nữ này, không tạo cảm giác thù hận đến mức muốn giết nữ nạn nhân và bé gái."

Nhưng có lẽ do Kim Thái Hanh từng nhắc tới bộ phim "Flightplan", Lý Đế Nỗ sờ sờ cằm nói: "Mấu chốt là không biết Liễu Tiểu Anh đang nói thật hay nói dối..."

Người vẫn nghe bọn họ phân tích nãy giờ - Kim Thái Hanh bỗng lên tiếng: "Nói thật."

Kim Trân Ni tiếp tục phân tích vấn đề: "Liễu Tiểu Anh cũng giống như Hứa Giai Duẫn, không cung cấp được bằng chứng ngoại phạm trong lúc xảy ra vụ án, thế nhưng điều đó cũng rất bình thường. Hứa Giai Duẫn nói lúc đó mình đang tăng ca, vì lúc mọi người đến hỏi chị ta cách ngày xảy ra vụ án không lâu, chị ta nhớ rõ là chuyện bình thường. Liễu Tiểu Anh không nhớ, vì thời gian đã qua lâu rồi. Nếu như cô ta là hung thủ, ít nhất cũng sẽ bịa ra một vài lời nói dối để nhanh chóng tẩy sạch hiềm nghi cho chính bản thân."

Tay trái của Kim Thái Hanh lại vẽ gì đó trên tay vịn theo thói quen, "Ban đầu, thái độ của Liễu Tiểu Anh đối với việc có cảnh sát đến tìm là chống đối, nhưng sau đó lại thả lỏng, khi được hỏi mấy vấn đề mang tính chất hồi tưởng như 'Tối ngày 14 tháng 3 cô đang làm gì', 'Mẹ cô qua đời từ bao giờ', hay 'Cô và Lý Na Ân thường xuyên liên lạc ra sao' thì nhãn cầu của cô ta chuyển động về cùng một hướng. Trong ba vấn đề này, trả lời thành thật nhất chắc chắn là 'thời gian mà mẹ cô ta qua đời,' hai vấn đề kia cho dù cho có nói dối đi chăng nữa, nhưng nhãn cầu chuyển động về cùng một hướng, chứng minh phương thức suy nghĩ, hồi ức của cô ta đồng nhất, không tồn tại sự cố gắng ngụy tạo."

"Như vậy, chỉ cần tìm ra chứng cứ ngoại phạm ngày 14 tháng 3 của Liễu Tiểu Anh, là có thể loại trừ cô ta ra khỏi danh sách nghi phạm rồi!" Lý Đế Nỗ nắm chắt tay, quả thự là dáng vẻ nhiệt huyết sục sôi.

@tiemcaphebonmua

lời của editor: mình đói nên các bạn cũng phải như vậy (`・ω')


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net