chương 5: đầu cá nấu ớt băm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

chương này mình xin dành tặng cho callmequyts  cùng mandoo345 cảm ơn hai bạn vì đã ủng hộ mình trong suốt thời gian vừa qua ạ

☆☆☆

"Sao có thể là tôi được?" Lý Na Ân hỏi ngược lại ngay lập tức, vẻ mặt ngỡ ngàng đến oan ức.

Kim Trân Ni nhìn cô ta bằng ánh mắt nghiền ngẫm, "Vậy cô nói đi. Khoảng sáu đến tám giờ tối ngày 15 tháng 3, cô đang ở đâu?"

"Ngày 15 tháng 3?" Lý Na Ân hỏi ngược lại lần nữa, "Không phải anh ta chết vào ngày 14 tháng 3 à?"

Kim Trân Ni chỉ ra, "Cô có vẻ nhớ rất rõ ngày chết của anh ta nhỉ?"

"Báo chí đăng ầm ĩ suốt một thời gian, gì mà "Lễ tình nhân đẫm máu", ai mà chẳng nhớ kỹ?" Lý Na Ân cười một cách vô tâm, lông mày nhướng lên, để lộ mấy phần vui sướng, "Tôi còn cắt riêng bài báo ấy ra, định đóng khung làm kỷ niệm. Tiếc là lỡ tay làm mất lúc dọn nhà rồi. Còn đâu... Ừm, hình như tối hôm ấy tôi không ra ngoài, chắc là ăn cơm rồi xem phim với chồng tôi rồi."

"Hai vợ chồng cô ra rạp chiếu phim à?"

"Không, ở nhà thôi. Cũng chẳng phải mới yêu, ra rạp chiếu phim làm gì cho phí tiền."

"Hai vợ chồng cô xem phim gì?"

"Chuyện qua lâu rồi, tôi không nhớ rõ."

Lại thêm một nghi phạm không có bằng chứng ngoại phạm rõ ràng, ngoại trừ lời khai của người thân.

"Ông xã!" Sợ bọn họ không tin, Lý Na Ân còn vào tận phòng ngủ để kéo Phác Tể Phạm ra ngoài, "Mấy người họ đang hỏi em tối ngày 14 tháng 3 làm gì. Anh nhớ lại xem, có phải hôm ấy bọn mình ở nhà xem phim không?"

"Đúng vậy. Nếu buổi tối không phải tăng ca thì tôi đều về nhà ăn cơm với cô ấy, rồi sau đó chúng tôi sẽ cùng nhau xem một bộ phim nào đó, đã trở thành thói quen rồi. Hôm đó chắc cũng thế thôi, vì trừ mấy ngày cuối tháng ra, tôi đều không phải làm thêm giờ."

Kim Thái Hanh chờ Lý Na Ân trở lại chỗ ngồi mới tiếp tục đặt câu hỏi: "Lần cuối cùng hai người liên lạc với nhau là khi nào?"

"Sau khi chia tay thì không còn liên lạc gì nữa."

"Vậy hai người chia tay được bao lâu rồi?"

"Chắc cũng tầm hai hay ba năm? Đều là chuyện quá khứ, tôi cũng không nhớ chính xác nữa."

"Yêu nhau trong bao lâu?"

"Bảy, tám tháng gì đó, còn chưa đến một năm..." Lý Na Ân nhún nhún vai, "Tôi vốn không ngờ anh ta lại trăng hoa như vậy. Ban đầu, anh ta đối xử với tôi rất tốt, khiến tôi cứ ngỡ như đã gặp được chân ái đời mình. Vậy mà... Thật nực cười! Các vị biết cái cô Khổng Mẫn Trí chứ? Chẳng biết là bạn gái cũ từ đời tám hoánh nào mà dây dưa lằng nhằng với Ngọc Trạch Diễn hết lần này đến lần khác. Mấy lần bị tôi phát hiện, anh ta luôn miệng thề thốt rằng hai người họ đã kết thúc từ lâu, rằng anh ta chỉ muốn kết hôn với tôi, cùng tôi xây dựng một mái ấm nhỏ. Tôi luôn tin tường anh ta, mắt nhắm mắt mở bỏ qua hết thảy những sai lầm. Vậy mà tên khốn đó lại chứng nào tật nấy, nhân lúc tôi đi công tác xa mà lén lút làm mấy vụ tình một đêm. Tôi thực sự không thể chịu nổi nữa nên dứt khoát chia tay! Các vị thấy tôi còn có thể giữ liên lạc với anh ta nữa không?"

Dường như Kim Thái Hanh đã bắt được đầu mối quan trọng, nhưng bề ngoài anh vẫn bình tĩnh tra hỏi, "Việc khiến cô không thể chịu đựng Ngọc Trạch Diễn được nữa, là anh ta còn tiếp tục dây dưa qua lại với Khổng Mẫn Trí, hay là anh ta lén lút chơi tình một đêm?"

"Cả hai."

"Làm thế nào mà cô phát hiện ra được những việc này?"

"Có gì phức tạp đâu, chỉ cần hơi chú ý một chút là được. Hơn nữa, cái cô Khổng Mẫn Trí kia rất ghê gớm! Hai người họ lén lút gặp nhau lúc nào, làm gì, cô ta đều công khai viết trên Weibo, như kiểu sợ tôi không nhìn thấy ấy!". Nói tới đây, dường như Lý Na Ân vẫn còn căm hận, khuôn mặt hoàn toàn không có một chút ý cười. Xem ra, với sự việc năm đó, cô ta vẫn luôn canh cánh trong lòng.

Kỳ thực, phụ nữ đều là những thám tử trời sinh. Chỉ cần cô ấy muốn biết thì chắc chắn sẽ moi móc ra được tất cả những thông tin mà đối phương đang cố giấu diếm.

"Giá cả ở khu vực này chắc là đắt lắm nhỉ?", Kim Trân Ni bất chợt chuyển chủ đề.

Với câu hỏi của Kim Trân Ni, Lý Na Ân còn chưa kịp phản ứng, một lúc lâu sau mới lên tiếng trả lời: "Nhà cửa Lộ Châu cũng coi như là đắt, nhưng đương nhiên không thể so sánh được với các thành phố lớn như Bắc Kinh hay Thượng Hải rồi."

"Đồ đạc đều chuyển đến hết rồi sao?"

Lý Na Ân suy nghĩ một chút rồi trả lời, "... Cũng được kha khá, sao vậy?"

"Tôi có thể đi thăm quan nhà cô một chút được không?"

"Được thôi, cô cứ thoải mái đi. Nhưng mà nhà cửa đang bừa bộn quá, nếu các vị đến muộn hơn mấy ngày nữa thì chắc là lúc đó chúng tôi đã thu xếp ổn thoả rồi."

Kim Trân Ni đứng dậy nhìn xung quanh. Lúc bước vào phòng ngủ chính, cô thấy Phác Tể Phạm còn đang lau nhà. Trời cũng không quá nóng nực, nhưng chiếc áo phông ngắn tay của anh ta đã bị mồ hôi thấm ướt. Cô tranh thủ bước lên hỏi thăm: "Căn hộ này... là anh mua?"

"Không phải, căn nhà này tôi và Ân Ân mỗi người đóng góp một nửa, giấy tờ nhà đất đều đề tên cả hai chúng tôi." Phác Tể Phạm lau mồ hôi trên trán, nhỏ giọng thì thầm với Kim Trân Ni, "Tính cách của Ân Ân có phần kiêu ngạo nhưng em ấy không phải là người xấu. Các vị không nên nghi ngờ em ấy chỉ vì thói độc mồm độc miệng đó... Ân Ân cũng bị tên đàn ông kia lừa. Em ấy chỉ cay nghiệt khi nhắc tới anh ta thôi, bình thường thì không bao giờ thốt ra những lời như thế đâu".

Xem ra Kim Trân Ni rất thờ ơ trước những lời thủ thỉ của Phác Tể Phạm, "Sao hai người lại quen nhau?"

"Qua xem mắt."

"Vậy sao? Nhưng tôi trông cô ấy không giống loại người sẽ chấp nhận đi xem mắt."

"Sao lại không giống? Cô ấy lười như vậy, bình thường lại không hay ra khỏi nhà, không đi xem mắt thì làm sao quen người khác phái cơ chứ?"

Kim Trân Ni đang suy nghĩ gì đó, gật gật đầu, rồi tiếp tục rảo bước trong phòng xem xét một hồi. Cô chăm chú nhìn một số đồ dùng vệ sinh cá nhân trong phòng tắm rồi mới quay trở lại phòng khách.

Diệp Thư Hoa tha thiết, khẩn cầu nhìn về phía Kim Trân Ni, xem ra là đã đói lả. Kim Trân Ni thấy không còn gì để thẩm vấn, liền quăng cho Diệp Thư Hoa ánh mắt "Chúng ta đi thôi". Diệp Thư Hoa cực kỳ vui vẻ, ngay lập tức đứng dậy chào hỏi, rồi bước thẳng ra cửa.

Tính thêm cả người lái xe công vụ thì nhóm phụ trách thẩm vấn nghi phạm tổng cộng có năm người. Sau khi bàn bạc một hồi thì bọn họ thống nhất cùng đến một nhà hàng cơm Hồ Nam tên là "Mỹ Tường Viên" mà Diệp Thư Hoa vừa mới tìm được trên Weibo. Nói theo lời của cư dân mạng thì đây là một quán cơm Hồ Nam chính thống, mang đậm chất văn nghệ, treo thơ phú, tranh ảnh khắp mọi nơi.

"Cô Kim là người Vụ Kiều, chắc là ăn cay rất giỏi đúng không?". Diệp Thư Hoa vừa hỏi vừa đưa thực đơn sang bên Kim Trân Ni và Kim Thái Hanh, để khách gọi món trước là phép lịch sự tối thiểu trên bàn ăn.

Diệp Thư Hoa nói đúng, quả thực Kim Trân Ni ăn cay rất giỏi. Ở Mỹ không thể tìm được tương ớt hợp khẩu vị, cho dù là tương ớt "Lão Kiền Mụ"[1] được bán với giá rất cao, Kim Trân Ni cũng không cảm thấy đã nghiền. Một người bạn học Mexico từng mang cho cô ăn thử loại ớt Red Savina[2], nhưng sau khi cảm giác cay đến chết đi sống lại qua đi thì chẳng đọng lại chút hương thơm nào cả. Cô nhớ những món "Đậu hũ ma bà"[3] và mì phở ở quê nhà, giống như mọi người con xa xứ nhớ về đêm trăng sáng nơi cố hương.

[1]: Một hãng gia vị cay nổi tiếng của Trung Quốc đã được phát triển ra thị trường quốc tế. Trên các trang mua sắm nước ngoài thường được dịch thành "Lao GanMa" hoặc "The Godmother."

[2]: Là loại ớt cay thứ ba thế giới, được mệnh danh là "Ớt quỷ Mexico", chỉ xếp sau "Ớt quỷ Ấn Độ" – Bhut Jolokia đứng thứ hai, và ớt Naga Viper của Anh đứng thứ nhất.

[3]: Là món ăn đặc sản của vùng Tứ Xuyên.

Mỗi người cầm một bảng thực đơn. Kim Trân Ni nhìn bảng thức ăn toàn một màu đỏ rực, tâm tình thoáng chốc đã trở nên vui vẻ, rốt cuộc cũng có vài phần sức sống của một cô gái trẻ mới bước qua tuổi 26.

"Thịt xông khói xào ớt sừng, đầu cá nấu ớt băm, gà Cung Bảo, há cảo tôm hẹ, củ cải muối chua."[4]

[4]: thịt xông khói xào ớt sừng

đầu cá nấu ớt băm

gà Cung Bảo

há cảo tôm hẹ

củ cải muối chua

Kim Thái Hanh đọc tên vài món ăn, người phục vụ ở bên cạnh nhanh chóng ghi chép lại.

Những người khác không thấy có gì đặc biệt, nhưng Kim Trân Ni thì đột nhiên ngẩn ngơ. Anh gọi toàn những món quen thuộc mà trước đây cô thường hay ghé ăn ở quán cơm Hồ Nam gần trường. Biết cô thích ăn đầu cá nấu ớt băm nhưng lại không thích gỡ thịt cá, anh bèn gỡ từng miếng từng miếng cá nhỏ cho cô. Cô ăn hết một cái đầu cá, cay đến mức đôi môi vừa đỏ vừa nóng, anh nâng khuôn mặt cô, in lên đấy đôi môi mát lạnh của chính mình...

"Cô Kim còn muốn gọi thêm gì không?" Diệp Thư Hoa hỏi.

"À... Mọi người cứ gọi đi. Tôi ăn gì cũng được ấy mà." Những món cô muốn ăn thì Kim Thái Hanh đều đã gọi cả rồi. Anh... Lúc này Kim Trân Ni không dám đưa mắt sang nhìn anh, cũng không đoán ra rốt cuộc anh đang nghĩ gì mà gọi những món này. Có lẽ là do thói quen, cô tự an ủi bản thân. Trước đây anh không thường ăn cay, cho nên trong tiềm thức có lẽ chỉ loanh quanh luẩn quẩn một vài món thường ăn khi xưa, cho nên mới quen mồm mà gọi những món này.

Lý Đế Nỗ và Diệp Thư Hoa gọi thêm bánh bao kim sa, tôm xào hạt điều, chân giò hầm kỷ tử, mướp đắng nhồi thịt cùng canh sườn củ sen[5] rồi chờ người phục vụ mang món ăn ra.

[5]: bánh bao kim sa

tôm xào hạt điều

chân giò hầm kỷ tử

mướp đắng nhồi thịt

canh sườn củ sen

"Tôi xin bày tỏ một vài quan điểm cá nhân." Lý Đế Nỗ lấy bát đũa, cố ý tìm một đề tài khác để dời sự chú ý khỏi việc ăn uống: "Tuy không có chứng cứ, nhưng bằng trực giác của cảnh sát... Tôi thấy hiềm nghi của Hứa Giai Duẫn là không lớn. Thứ nhất, tính cách của chị ta rất bừa bãi tùy tiện! Mọi người nhìn bàn ghế với sô pha của chị ta xem, lúc chúng ra đến nơi mới bắt đầu dọn dẹp, trên màn hình máy tính thì dán đầy những giấy ghi nhớ lung tung, không giống loại người tâm tư kín đáo mắc hội chứng ám ảnh cưỡng chế một chút nào! Thứ hai, sự chú ý của chị ta chỉ luôn tập trung vào Hoàng Mỹ Anh, không thù hận đến mức có thể ra tay sát hại một nhà ba người. Thứ ba, đúng như lời thầy Kim nói, trong ba người phụ nữ chúng ta gặp buổi sáng thì Hứa Giai Duẫn là người thẳng thắn nhất! Chị ta không thích cảnh sát cho nên cố gắng nói sự thật để chúng ta đừng đến tìm chị ta thêm lần nào nữa."

Kim Trân Ni nhớ tới ánh mắt Hứa Giai Duẫn nhìn Kim Thái Hanh ban sáng, lòng bỗng nặng trĩu một cách khó hiểu. "Hứa Giai Duẫn ngoại trừ chú ý tới Hoàng Mỹ Anh thì còn để tâm tới một người khác nữa, còn hai người còn lại đều đặt toàn bộ tâm tư vào vụ án ngày 14 tháng 3. Cho nên khi chúng ta hỏi đến những câu không liên quan đến vụ án thì Hứa Giai Duẫn trả lời nhanh hơn nhiều, còn hai người kia thì đều trả lời một cách dè dặt, thận trọng, hiển nhiên, những câu chuyện không liên quan đến vụ án, họ đều không chuẩn bị cẩn thận từ trước. Trong ba nghi phạm đầu tiên, chỉ có Hứa Giai Duẫn bị phân tâm để ý tới một người khác."

Kim Thái Hanh liếc nhìn Kim Trân Ni bằng một ánh mắt rất kỳ lạ.

Kim Trân Ni đưa mắt nhìn lại về phía Kim Thái Hanh. Diệp Thư Hoa cũng nhìn về phía này, ban đầu còn lơ mơ, sau đó cẩn thận nhớ lại một lúc liền phì cười.

"Tôi cũng nghiêng về quan điểm này. Chúng ta có thể loại trừ Hứa Giai Duẫn ra khỏi danh sách tình nghi." Kim Trân Ni nói, "Chị ta không giống hoàn toàn như những gì người ngoài hình dung, không hề đau khổ hay chán chường vì không lấy được chồng mà ngược lại luôn có những tính toán rất quy củ cho cuộc sống của mình. Hao tổn tinh thần chỉ để sát hại toàn bộ gia đình Hoàng Mỹ Anh cũng sẽ phá hủy toàn bộ phần đời còn lại của chị ta, hơn nữa thái độ của chị ta với Hoàng Mỹ Anh luôn là khinh thường chứ không phải căm hận. Nếu chỉ xét về mặt thù hận, Khổng Mẫn Trí và Lý Na Ân có thù oán với gia đình nạn nhân sâu sắc hơn nhiều."

Diệp Thư Hoa gật gù, nghĩ thêm một thoáng, "Nhưng hung thủ là người thích che giấu, sao có thể phô bày sự thù hận ra ngoài?"

"Che giấu không đồng nghĩa với việc không nói gì cả. Chẳng hạn như Khổng Mẫn Trí, phương pháp che giấu của cô ta là nhấn mạnh tình cảm với Ngọc Trạch Diễn, hơn nữa, cô ta còn biết giả vờ đáng thương. Khổng Mẫn Trí khóc lóc không phải vì đau khổ, mà là vì đang suy tính xem nên lừa gạt chúng ta thế nào. Khi cô ta kể lại lần đầu biết tin tức liên quan đến vụ án 14/3, có nói một câu là "ảnh cửa nhà của anh ấy," nếu cô ta không thường xuyên đến nhà Ngọc Trạch Diễn, chỉ bằng một bức ảnh làm sao có thể nhận ra đó là nhà của anh ta? Chắc chắn cô ta đang có chuyện giấu giếm chúng ta. Cô ta nói sau khi Ngọc Trạch Diễn kết hôn, cô ta đơn phương cắt đứt liên lạc, nhưng thực ra cả hai người họ vẫn tiếp tục dây dưa qua lại, nói thẳng ra... là ngoại tình. Chẳng qua giống như lời của Hứa Giai Duẫn, Hoàng Mỹ Anh "ngốc nghếch" nên không hề phát hiện ra." Tuy Kim Trân Ni không ghi chép lại lời khai của nghi phạm vào laptop, nhưng lại nhớ rất tường tận, chi tiết lời đối thoại với từng kẻ thuộc diện tình nghi, "Phương pháp che giấu của Lý Na Ân cao tay hơn. Cô ta sử dụng tư duy

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net