Phần 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


11/

Khi Trương Gia Nguyên xuống lầu mua thêm mấy túi thuốc để dự trữ, thì lại nhận được tin nhắn của Giang Dụ: Có thể giảm bớt liều lượng thuốc.

Trương Gia Nguyên một tay cầm túi thuốc, một tay cầm hóa đơn và di động chỉ muốn hóa đá tại chỗ, nhưng theo phép lịch sự nên vẫn cố gắng nén giận.

Từ trước đến giờ Wajijiwa không thiếu trai đẹp, Trương Gia Nguyên rất nhanh sau đó cũng chẳng còn nhớ đến cái người tên Giang Dụ kia nữa, bình thường khi nói chuyện trên wechat thì cũng chỉ giới hạn trong mấy tin nhắn như nhắc nhở ăn cơm, uống thuốc, hoặc thỉnh thoảng em sẽ tìm đến Giang Dụ để phàn nàn về công ty vô nhân tính của mình, thì được cậu ấy khuyên là cứ mỉm cười, lạc quan mà sống, nếu như em cứ tức giận thì người khác sẽ đắc ý.

Những ngày tháng đi làm chăm chỉ cũng trôi qua rất nhanh, việc làm anh em với mấy người xa lạ cũng coi như là khá nhẹ nhàng, sắp sửa có sân khấu mới, oh oh hey ác quỷ đã sắp tra tấn bọn họ được hai năm rồi, Trương Gia Nguyên vẫn hay ngơ ngẩn nghĩ rằng tự mình nắm tay mình chẳng phải còn lãng mạn hơn sao.

Mỗi khi thực hiện động tác này, Trương Gia Nguyên lại phải trả một cái giá khá đắt, ví dụ như là để không bị đối tượng nắm tay của mình cười nhạo, thì em lại phải tập luyện thêm mỗi ngày hai tiếng trong phòng tập, mỗi lần như vậy cả người đều vô cùng nhức mỏi, hằng ngày khi tan làm, fan còn vừa hoài nghi không biết chú tinh tinh này ở đâu chui ra, vừa gào to: "Trương Gia Nguyên thẳng cái lưng lên..." Nhưng chỉ có tần suất tập luyện liên tục này mới giúp em quên đi nỗi sợ khiến bản thân phát điên lên kia.

Trương Gia Nguyên ngồi trên xe trở về ký túc xá, em vừa cắn móng tay, vừa thành thực hỏi: "Sao lại không có ai hô Mama yêu em nhỉ?"

Đúng như dự đoán, Châu Kha Vũ – người ngồi cùng xe của em lại không nghe thấy gì.

Khi ở trước mặt đồng đội thực hiện động tác nắm tay, sắc mặt của Châu Kha Vũ không thay đổi nhiều, nhưng Trương Gia Nguyên lại cảm thấy rất lạ ở chỗ, mỗi khi nắm tay em Châu Kha Vũ lại khẽ nhấn xuống hai cái, cứ như đang nắm lấy một thứ bảo vật đáng trân quý gì đó vậy, nhưng em đâu có tự tin mà nghĩ như thế, dù sao Châu Kha Vũ cũng là một người vô cùng khó đoán.

Vào ngày diễn tập, cũng là hôm trước khi lên sân khấu chính thức một ngày, Châu Kha Vũ phải đi tham dự sự kiện của nhãn hàng, nên nên cạnh Trương Gia Nguyên thiếu mất một cái cột điện, dù không quen nhưng nó lại khiến em đỡ căng thẳng hơn.

Nhưng vận đen thì hay tìm đến một cách âm thầm, khi Trương Gia Nguyên xuống sân khấu thì đã hơi hoa mắt rồi, trùng hợp thế nào mà đầu gối lại đập phải bậc thang để lại một vết bầm tím, em bám lấy Lâm Mặc than khóc cả ngày trời, nhưng đến lúc tan làm là lại quên đi cái chân đang đau kia luôn, sau khi lão thập bát phát in-ear cho em và Châu Kha Vũ xong, em liền vui vẻ vẫy tay chào fan của mình, trong ống kính máy quay của các trạm tỷ, em lúc nào cũng là một người vui vẻ lạc quan hết.

Tân Khí Tật đã từng viết: "Ve sầu kêu vào đêm gió thanh", nhưng đêm nay gió thanh còn chưa thổi đến, mà ve sầu đã kêu inh ỏi rồi, Trương Gia Nguyên đột nhiên lại cảm thấy tiếng suona của Diêm Vĩnh Cường, và cái loa di động của AK còn yên tĩnh chán.

Trương Gia Nguyên lật tung chăn lên, sau một hồi đấu tranh tư tưởng thì quyết định vén chăn lên, xuống giường lấy điện thoại, nhưng chân vừa mới duỗi thẳng ra thì một cơn đau điếng người lại kéo đến.

Dù chỉ là ánh trăng yếu ớt, dù chỉ là quãng thời gian chắp vá, nhưng trước đây Châu Kha Vũ đã nói gì nhỉ? Đúng rồi, tìm thấy niềm vui trong khổ sở. Thế là tinh thần chiến đấu của em lại bừng lên, cố gắng lạc quan cống hiến cho tư bản một cách thật vui vẻ.

Ngày hôm sau, em vẫn phải tập tễnh ngồi vào xe, lúc xuống xe thì lại bị trẹo chân, hai chân em nhói lên liên tục.

Thật trùng hợp, chuyện xấu lúc nào cũng không hẹn mà đến cùng một lúc, phía sau sân khấu lúc nào chẳng có sự cố, và Trương Gia Nguyên luôn biết điều đó.

Ví dụ như là bây giờ Châu Kha Vũ vừa kiểm tra âm thanh thì nhận ra in-ear của mình không có tiếng, anh lắc lắc tai nghe vài cái, sau đó phản ứng đầu tiên của anh chính là tìm kiếm Trương Gia Nguyên, dù sao thì trong buổi diễn tập ngày hôm qua, em chính là người giúp anh giữ nó, thế nhưng lúc này người phía sau vẫn còn vô tư cắn móng tay, ngoan ngoãn để cho staff tùy chỉnh lại tạo hình cho mình.

Ngoan ngoãn, từ này được dùng để hình dung Trương Gia Nguyên, Châu Kha Vũ nghĩ đến đây thì cảm thấy nó vô cùng mới mẻ.

Anh cầm in-ear, quay lại nhìn Trương Gia Nguyên nói: "Hình như cái này hỏng rồi, hôm qua lúc diễn tập còn thừa cái nào không?"

Trương Gia Nguyên nhận lấy nó, cúi xuống nhìn ngó cẩn thận, nhưng vẫn không biết nó hỏng chỗ nào, vừa ngẩng mặt lên thì lại thấy nửa khuôn mặt lờ mờ trong bóng tối của Châu Kha Vũ, đôi mắt anh lúc này vô cùng ấm áp, hiền dịu, đã từ rất lâu rồi em chưa được nhìn thấy nó.

Em vốn dĩ cũng đã hơi khó xử, khi bắt gặp đôi mắt ướt át kia thì bao nhiêu lời định nói đều bị nghẹn lại, chỉ có thể lắp bắp vài chữ: "Chắc là... vẫn còn? Hay anh đợi chút nhé, em đi hỏi thử xem."

Em đi hỏi khắp nơi, nhưng ai cũng nói rằng không có mang dư, bảo em đợi minh tinh đang diễn kia diễn xong rồi đổi, nhưng đó là ngôi sao lớn đấy, mà bọn họ cũng sắp phải trình diễn rồi.

Khi trở lại phòng chờ, Trương Gia Nguyên suy tính một hồi, cuối cùng vẫn quyết định tự mình đổi in-ear cho Châu Kha Vũ, dù sao trước mắt đó cũng là cách giải quyết tốt nhất rồi. Trên đường đi lên sân khấu, mãnh nam Đông Bắc nở một nụ cười ngọt ngào, nhờ người dẫn chương trình rằng khi phỏng vấn thò không phải đặt câu hỏi cho em, làm cho những người khác phải đổ dồn ánh mắt khó tin về phía em, Trương Gia Nguyên thấy vậy thì kể hết mọi chuyện ra, chỉ có chuyện tự ý đổi in-ear là giấu nhẹm đi.

Trương Gia Nguyên bắt đầu hoài nghi không biết liệu có một ngày nào đó bản thân mình biến thành một con cún nhỏ, mọc đuôi ve vẩy ở đằng sau không nữa.

Khi người dẫn chương trình giới thiệu đến tiết mục của bọn họ, thì kế hoạch của Trương Gia Nguyên cũng đã được thực hiện đến quá nửa rồi, em đang suy nghĩ vẩn vơ, không chú ý đến phía sau đang có người ôm lấy mình, nếu không em nhất định sẽ giơ ngón cái lên like cho thiên tài bán hủ, cái gì cũng không ngại Châu Kha Vũ rồi.

Lúc lên sân khấu, Trương Gia Nguyên lại nhìn thấy cái bậc thềm kia một lần nữa, nhớ đến chuyện hôm qua thôi là đã thấy rùng mình rồi, và thế là cái chân của em dường như lại nhói đau thêm chút nữa.

Bọn họ nắm tay nhau trước con mắt của bao nhiêu người giống như vô số lần diễn tập khác, hơi ấm từ lòng bàn tay Châu Kha Vũ bao phủ lấy mu bàn tay của Trương Gia Nguyên, em có thể cảm nhận sâu sắc được rằng, tay của Châu Kha Vũ rất lớn, vừa hay có thể nắm trọn lấy tay em.

Lúc này em đột nhiên trông thấy một người quen ở khu vực khán đài cách đó không xa.

Là Giang Dụ.

Trương Gia Nguyên ngạc nhiên tới nỗi thiếu chút nữa là làm rơi cả kính áp tròng.

Gượng gạo chỉ có hai chữ, em chỉ nói một lần thôi.

Trương Gia Nguyên cứ có cảm giác bản thân và Châu Kha Vũ là một cặp uyên ương bị hàng xóm phát hiện giữa thanh thiên bạch nhật vậy. Sau khi phần trình diễn kết thúc, MC cũng theo quy trình mà cue từng người một, không khí trên sân khấu cũng rộn ràng hẳn lên, chẳng khác gì một ấm nước đang âm ỉ sôi cả, Trương Gia Nguyên chỉ nhìn thấy đồng đội mình đang mấp máy môi liên tục, sau khi Bá Viễn ở bên cạnh em phát biểu xong thì MC hỏi đến Patrick luôn, lúc này Trương Gia Nguyên cũng đã nhận ra được vẻ ngạc nhiên trên khuôn mặt tất cả mọi người, Patrick thì dùng tiếng Trung gãy của mình bập bẹ đọc bài thơ [Quán Lâu Đăng Tước], Trương Gia Nguyên ở bên cạnh phải nhắc bài cho cậu từng chút một, và rồi tất cả mọi thứ xung quanh dường như đã trở nên mờ ảo, em còn tưởng bản thân đã chuẩn bị tâm lý thật tốt, nhưng không ngờ lúc này lông tơ trên người của em đã dựng đứng hết cả lên, đầu óc cũng choáng váng vô cùng. Từng ánh mắt của khán giả ngồi phía dưới như những mũi kim nhọn đâm thẳng vào mặt em. Khi nhìn lướt qua Giang Dụ không hiểu sao em lại cảm thấy rất căng thẳng.

Hôm nay Giang Dụ không mặc áo blouse trắng nữa, mà mặc một chiếc áo sơ mi lụa bình thường, phối với quần tây đen và kính gọng vàng, có điều dù là vậy thì với ngoại hình của mình, anh vẫn trở nên vô cùng nổi bật giữa đám đông. Sân khấu đầu tiên của ngày mai, Trương Gia Nguyên cũng mặc trang phục tương tự như vậy, từ khi còn nhỏ em đã cảm thấy phong cách này thực sự rất lỗi thời, hồi đó còn nghĩ đây là phong cách của học sinh cấp ba, bây giờ năm tháng đã làm cho con người ta già đi, mấy ngày nữa thôi là em đã có kết quả thi đại học luôn rồi. Nhưng Giang Dụ mặc như vậy lại chẳng giống học sinh tẹo nào, mà lại giống như một người bên ngoài quân tử nho nhã, bên trong lại là một tên lưu manh cáo già.




________

Ngủ ngon nha các bác.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net