phần 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Máu Muỗi 21

Trương Gia Nguyên vừa tiêu sái xách vali về tới tới Bắc Kinh, đã nhận được ánh nhìn khinh bỉ của ba người Phó Tư Siêu, Lâm Mặc và Trương Đằng.

Gầy rồi. Đây là kết luận của Phó Tư Siêu sau khi cẩn thận quan sát em một lượt từ trên xuống dưới.

Trương Gia Nguyên cởi áo khoác, tìm một góc để đặt vali xuống: "Anh mới kết hôn thôi mà đã nói chuyện cứ như là ba em vậy."

Trương Đằng ở bên cạnh hả hê nói: "Thế mày gọi nó là ba luôn đi."

Trương Gia Nguyên quả nhiên chọn cách phớt lờ anh ta, em ngồi xuống sofa, vừa định thoải mái hô lên một tiếng thì đã bị Phó Tư Siêu nghiêm khắc kéo sang một bên, mắng em chưa rửa tay mà đã vào nhà. Thế là Trương Gia Nguyên liền ngoan ngoãn đi rửa tay, xoa nước rửa tay hai lần rồi mới được cho ngồi xuống sofa ăn đồ ăn vặt.

Trương Đằng chộp lấy chai nước lọc, đưa lên miệng, hắng giọng nói: "Hôm nay chúng ta tụ tập ở đây là để chúc mừng cho bạn tốt của tất cả chúng ta – Phó Tư Siêu, qua 5 ngày nữa là không còn độc thân nữa rồi!"

Đổi lại là tiếng vỗ tay yếu ớt của ba người kia.

Cũng không có nghi thức gì đặc biệt, chỉ có bốn người ngồi đó nói chuyện phiếm với nhau, cùng chơi trò nói thật hay mạo hiểm.

"Này, tôi bảo, mấy người ai muốn cầu nhân duyên không, tôi cho mấy người đi cửa sau." Phó Tư Siêu hận sắt không rèn thành thép nhìn ba người bọn họ: "Hoa cưới của Phó Tư Siêu, mấy người đều không thèm sao? cơ hội đã bỏ lỡ rồi thì không đến lần nữa đâu – nhìn mấy người đi, Trương Đằng thì tôi không còn gì để nói nữa, nhiều năm như vậy rồi mà vẫn chưa có người yêu."

Trương Đằng từ kinh ngạc chuyển sang tủi thân, cuối cùng tức giận mắng anh ta, kết hôn rồi thì giỏi lắm nhỉ.

"Còn mày nữa, Hoàng Kỳ Lâm, yêu Lưu Chương lâu như vậy rồi mà còn chia tay."

Trương Gia Nguyên đang nằm trên sô pha, chợt ngồi bật dậy, hào hứng nói: "Sao thế? Hai người họ không ổn sao?"

Lâm Mặc ngả đầu sang một bên sofa, trợn mắt nói: "Chia tay từ lâu rồi, lúc đó tôi còn tìm mấy người làm video diss tra nam, Trương Gia Nguyên mày đúng là cái đồ vong ân bội nghĩa, đi đóng phim cái là không thèm ngó cái điện thoại luôn."

"Này Gia Nguyên Nhi, hôm đó anh nhờ Châu Kha Vũ hỏi mày, mà mày chưa trả lời đâu nhá."

"Cái gì vậy chứ, anh kết hôn, chứ có phải ném tú cầu tìm chồng đâu, cứ bám lấy bọn em mãi không chịu buông." Trương Gia Nguyên chép miệng, lái sang chuyện khác.

Phó Tư Siêu đánh mỗi người một cái, rồi lại quay sang hỏi đến Trương Gia Nguyên: "Này, Gia Nguyên, mày với anh bác sĩ sao rồi?"

Trương Gia Nguyên im lặng, bứt ngón tay, sau đó lí nhí trả lời: "Chia tay lâu rồi."

Trương Đằng lập tức nhảy dựng lên, phẫn nộ nói: "Anh đã nói rồi mà, cái người đó cũng đâu có tốt đẹp gì, mày xem đi, mày xem đi, nhìn thì cũng giống người tử tế đây, nhưng sau lưng không phải là một tên khốn sao, aiya... Tiểu Gia Nguyên của chúng ta thật đáng thương..."

"Khoan, dừng lại, em đang bảo bọn em chia tay rồi, anh đang nghĩ cái gì thế hả!" Trương Gia Nguyên thực sự không chịu nổi kỹ năng diễn xuất khoa trương của Trương Đằng, em bảo hai người chia tay là thật, nhưng bảo người yêu cũ của em không tốt thì không phải lắm, nhất là khi người ta còn chẳng làm gì sai.

Boy diễn xuất Lâm Mặc ôm gối, tỏ vẻ kinh hãi nói: "Còn không phải sao? Mày không phải một gã khốn vì sự nghiệp mà bỏ rơi người yêu đâu đúng không?"

Trương Gia Nguyên bắt đầu phản công, bắt chước giọng điệu của Lâm Mặc nói: "Không phải chứ? AK không phải một gã khốn vì sự nghiệp mà bỏ rơi anh đâu, đúng không?"

Trương Đằng lại là người đầu tiên nhảy dựng lên, phản bác: "Trương Gia Nguyên mày ở phe nào? Cái quái gì vậy, AK đích thị là một gã tồi, nhưng cậu ta làm idol còn kém gì Momo sao?"

Trương Gia Nguyên chẳng cần do dự mà đáp lại ngay: "Đương nhiên rồi." Sau đó lại hóng hớt: "Vậy sao hai người lại chia tay?"

Phó Tư Siêu bình thản kể lại đầu đuôi câu chuyện dài thượt.

"Vốn dĩ sau khi rã đoàn hai đứa nó đã muốn kết hôn rồi, nghe hai đứa nó nói chuyện, Lâm Mặc thì không nhìn ra, nhưng nhìn AK là biết muốn kết hôn lắm rồi. Nhưng đến khi chuẩn bị đi đăng ký thì chẳng thấy phụ huynh đâu, ba mẹ Lâm Mặc thì không sao, bản thân nó thích thì cứ làm, nhưng gia đình Lưu Chương thì không đồng ý, thế là chia tay."

Tất cả mọi người ở đây, chỉ có Trương Gia Nguyên là không biết chuyện này, em ngẩn người trừng mắt, lắp bắp nói: "Vậy, hừm... hai người... không đấu tranh cho tình yêu sao?"

Trương Gia Nguyên còn đang ngơ ngẩn, Lâm Mặc đã nói: "Không được là không được, đóng cửa trái tim rồi,nào nào nào, có bài đây, xem nhân duyên nào!" Nói rồi, cậu nhắm mắt lại xào bài, thầm ngâm nga một đoạn nhạc, để ý kỹ thì đã nghe ra là bài 《Chúng ta là con dơi》. Vài lá bài rơi xuống, Phó Tư Siêu vừa mắng cậu phiền phức, vừa nhặt mấy lá bài lên nhét vào tay Lâm Mặc.

"Bài này chơi kiểu gì đây?"

"Lấy bừa một lá đi, mau lên, chơi nhanh."

Mỗi người rút ra một lá bài, Phó Tư Siêu tỏ vẻ thần bí nhìn bài của mình, hỏi: "Tôi cũng phải rút sao?"

"Rút hết cả đi, chắc chắn là chính xác." Lâm Mặc đã có dự tính từ trước.

Tất cả các lá bài đều được trải lên bàn, Lâm Mặc rút được K rô, Phó Tư Siêu thấy rút được 3 nhép thì chê nhỏ, Trương Gia Nguyên nói bản thân rút được 7 cơ cũng không lớn, Trương Đằng rút được 10 rô thì vẫn lẩm bẩm nói tay thúi, rút lại lần nữa.

"Mà thôi, Phó Tư Siêu nhỏ hơn anh, vậy tại sao đến giờ đến bóng của người yêu, anh vẫn còn chưa nhìn thấy chứ." Trương Đằng ném bài xuống, Lâm Mặc liền bình thản đáp một câu: "Bích cơ nhép rô." (Thứ tự lớn bé khi chơi bài bình thường, còn ở đây mn đang ns đến thứ tự kết hôn)

"Vậy cũng không đúng, Trương Gia Nguyên là 7 cơ, Phó Tư Siêu là nhép."

Lâm Mặc bình tĩnh trả lời lại: "Vậy thì là nhép rô bích cơ."

"Không phải, mày có thể nói gì đáng tin hơn một chút không?"

Lâm Mặc thành thạo nói: "Không thể, cứ quyết định như vậy đi. Nhìn kết quả thì chắc chắn là Siêu Nhi kết hôn trước, sau đó là anh, Trương Đằng, tiếp sau đó là em, cuối cùng là Trương Gia Nguyên. Chậc chậc, Trương Gia Nguyên anh với mày phải cưới muộn rồi."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net