Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" tôi làm tay của anh có được không? "

Nhất Bác ngồi xuống, cầm lấy tay của Tiêu Chiến và hỏi. Anh rất kinh ngạc, nhẹ nhướng mày một cái, cánh môi hơi hé ra tựa như muốn thốt lên chữ hả mà lại không có âm lượng. Cậu hiểu được ý đó thành ra kéo anh ôm vào lòng và bảo.

" tôi sẽ làm đôi tay của anh...từ bây giờ đến sau này... "

Nhất Bác tự dưng nghĩ ra chủ ý này và nói với Tiêu Chiến. Tuy có chút đường đột nhưng con người cậu đưa ra quyết định thường rất nhanh và không hề hối hận, dù có sai sót vẫn tìm cách lật ngược tình thế được, nên không hề sợ...

Tiêu Chiến muốn đẩy Nhất Bác ra nhưng cậu càng cho lực siết chặt lấy anh, giữ gọn anh trong vòng tay...

" cho tôi một cơ hội, được không? "

Muốn bao nhiêu ôn nhu thì Nhất Bác có bấy nhiêu, cậu giờ đây chỉ muốn an ủi anh thôi. Ban đầu làm chuyện này đúng là lòng có mục đích, nhưng giờ mới chợt nhận ra là do bản thân khao khát nhiều hơn nên tự thấy có lỗi.

Cái lỗi này là chọn quá đúng thời điểm để làm Tiêu Chiến suy sụp, đối với Nhất Bác nếu đây còn vào lúc cậu chưa có cảm tình với anh thì sẽ thấy vui, nhưng hiện tại chỉ thấy nặng lòng...

Tiêu Chiến không xấu, tính cao lãnh gì đó chỉ tăng thêm sự cuốn hút nơi anh thôi. Vả lại chuyện anh hất nước vào mặt cậu, thì cậu đã bắt anh trả rồi còn gì? Thành ra cả hai coi như hoàn toàn dứt nợ.

Nhất Bác nghĩ kỹ rồi, oan có đầu nợ có chủ. Cậu sẽ khiến Tiêu Vĩ phải trả giá chứ phía anh thì ngưng lại được rồi. Dù gì bây giờ anh cũng quá đáng thương lắm, khi về nhà còn cùng ba mình tranh luận, xem ra còn nhiều chuyện sẽ đến khiến anh càng thê thảm.

" tôi.... "

Tiêu Chiến cả nửa ngày mới mở miệng thốt được một chữ, mặt anh đang dán vào da thịt của Nhất Bác nên hình ảnh đêm qua cứ hiện ra loạn xạ trong đầu...

Tiêu Chiến nhớ rất rõ, đêm qua Nhất Bác không có mạnh bạo...nhưng do anh không nguyện ý nên cứ cảm giác bị cậu chà đạp chẳng tiếc thương.

" không....không được "

Anh nhất quyết đẩy cậu ra xa khi chuyện đêm qua tái diễn trong ký ức khiến anh muốn phát điên...

" anh Chiến à... "

" ra ngoài...cút ra ngoài... "

Nhất Bác cũng giật mình khi bị Tiêu Chiến đẩy mạnh như thế...nhìn vẻ mặt cơ hồ hoảng loạn của anh mà cậu chỉ biết thở dài...

" ra ngoài đi...ra ngoài đi... "

Tiêu Chiến không muốn nhìn thấy Nhất Bác nữa, cậu cũng đành nghe theo anh thôi. Bản tánh anh ra sao cậu quá rõ rồi, đêm qua bị đặt dưới thân cậu như thế...còn là chẳng cam tâm tình nguyện thì chắc giờ vẫn còn sốc và ghét cậu lắm.

Thôi thì cứ cho anh một mình tự chấp nhận và trải qua vậy...

Nhất Bác ra ngoài rồi thì Tiêu Chiến cũng nhanh vào nhà tắm để tẩy rửa. Anh nằm ngâm mình trong bồn nước lạnh lẽo...hình ảnh đêm qua vẫn là đeo bám anh chẳng dứt

" không được...không được....cậu ngưng lại đi, không được "

Tiêu Chiến kháng cự, anh càng chống đối kịch liệt khi Nhất Bác đem áo anh quăng đi rồi

" sẽ không làm anh đau "

Nhất Bác gấp gáp, cố giữ chặt tay Tiêu Chiến lại một chỗ rồi cởi luôn quần của anh...

" cậu điên rồi à? Dừng lại...buông tôi ra...dừng lại đi mà "

Tiêu Chiến muốn dụng võ vào tình huống này nhưng Nhất Bác đang ngồi ở trên người anh, tay phải còn đau nên chỉ còn một tay chẳng chống lại nổi cậu.

" anh Chiến...cho tôi đi...cho tôi "

Cậu cũng cởϊ áσ mình thẩy xuống nền, rồi nằm xuống tham lam mút lấy môi Tiêu Chiến...cậu cơ khát cái cơ thể trắng như ngọc này của anh lắm rồi, thân hình cân đối còn có cả cơ bắp...nhưng nhìn vào rất dễ chịu...

" ưʍ...ư....điên rồi hả...xuống cho tôi...điên rồi sao? "

" đúng tôi điên...tôi thích anh đến điên rồi "

Nhất Bác đang rơi vào du͙ƈ vọиɠ, câu trả lời trên cũng không suy nghĩ gì nhiều. Với thân phận thật sự là một ông trùm xã hội đen thì khi chạm đến nhục dục sẽ khát khao đến mức chẳng kiểm soát được. Đối phương càng chống đối thì cậu càng ham muốn, tính chiếm hữu cũng dâng lên đặc biệt cao...

" a...a...không...không...dừng đi mà...xin cậu đó, dừng đi mà "

Tiêu Chiến bất lực thật sự, miệng liên tục kêu dù biết là vô vọng. Nhất Bác như hóa thú rồi, cắи ʍút̼ cổ anh để lại rất nhiều dấu răng và nước bọt.

Tiêu Chiến là con người trưởng thành, nếu không xác định yêu thương hoặc kết hôn rồi thì sẽ chẳng có chuyện quan hệ thể xác với họ trước. Mà Nhất Bác chưa gì đã phát cuồng như thế làm anh thật sự không thích dù chỉ một chút.

Cậu dùng áo trói chặt tay Tiêu Chiến lại, để anh đừng cựa quậy nữa rồi mới đến cởϊ qυầи của mình ra và bắt đầu tách chân anh ra, đem đỉnh đầu của côn ŧɦịŧ chạm vào huyệt khẩu non mềm của anh...

" đừng mà...dừng lại...xin cậu dừng lại đi mà...dừng lại còn kịp đó...chỉ cần cậu ngưng lại tôi sẽ xem như chưa có gì xảy ra...xin cậu đó...xin cậu "

Tiêu Chiến không quen chuyện này nên có chút buồn nôn, còn đan xen thêm sự xấu hổ vì nơi kia đều hiện ra trước mặt Nhất Bác, hơn hết vẫn là từ tâm trí đến thể xác đều không muốn...

" tôi yêu anh...nên mới muốn cùng anh làm chuyện như thế này...anh Chiến...tin tôi đi... "

Dù cậu có đang cao hứng, có dần đang đi lên nấc thang cao nhất của du͙ƈ vọиɠ thì cũng biết được mình đang nói gì. Hơn lúc nào hết...chính bây giờ mới là lời thật lòng...nhưng Nhất Bác không hề nhận ra. Cứ ngỡ bản thân thuận theo tình thế mà nói...

" không....không muốn....không được , không "

Tiêu Chiến ra sức lắc đầu cũng như cựa quậy chân tay , Nhất Bác không chần chừ nữa, còn kéo thêm giây nào thì anh còn chống sự giây ấy. Nên mặc kệ anh buông ra những lời gì thì cậu vẫn dùng sức để xuyên mạnh vào trong.

" a..... "

Cơn đau tựa như ai xé đôi thân thể làm Tiêu Chiến run lên bần bật, nhưng anh cố chịu và cắn chặt môi. Tiêu Chiến chẳng bận tâm là khi hé răng thì loại âm thanh gì sẽ phát ra, anh chỉ biết dù là đau hay thích đều phải nuốt những chữ đó đi ngược vào bụng.

Một chút bôi trơn cũng không có, một chút dạo đầu cũng không. Nhất Bác gặp chẳng ít khó khăn khi vào trong, côn ŧɦịŧ bị chặn lại không riêng cậu khó chịu mà Tiêu Chiến còn đau đớn hơn rất nhiều lần.

" anh Chiến...Tiêu Chiến "

Cậu mắt hơi khép lại gọi tên anh với cái giọng đầy ma mị, cậu muốn phân tán sự tập trung hứng chịu cơn đau của anh nên lại vươn lưỡi liếm lấy cánh môi kia.

Đã đến bước này Tiêu Chiến kháng cự còn tác dụng gì sao? Nhưng vẫn là không thuận theo, Nhất Bác thích làm gì thì làm đó đi, anh chẳng bận tâm đến nữa, một thân không cảm xúc nằm đó...

Nhất Bác sau khi xuyên được vào trong cũng chẳng gấp gáp chuyển động, cậu dần dần cho thích nghi cũng như để huyệt khẩu dãn ra dần dần vì côn ŧɦịŧ của cậu cứ đang trướng lên

Độ khoảng đã thích hợp thì Nhất Bác mới chuyển động, cậu cũng chẳng vội vàng hay bạo mạnh gì...chầm chậm trừu sáp từng đợt, sau một lúc chuyển sang trừu động ma sát. Dù bây giờ cơn đau có đỡ hơn thì Tiêu Chiến cũng chẳng thấy vui sướng...

Bên dưới dù gì cũng đã rách, máu cũng rỉ ra theo mỗi lần nuốt nhả cự vật của Nhất Bác. Cũng không rõ là cậu dừng lại là bao lâu sau, nhưng thần sắc Tiêu Chiến cũng rất khó coi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net