chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" anh chết là được rồi đúng không ? "

Kiều Phác mặt lem nước mắt đang dần tiến đến cạnh Trương Di Chung , bàn tay dính máu của bản thân khẽ chạm lên mặt cậu

Mặt Trương Di Chung giờ đây ngoài sự phẫn nộ , căm hận ra thì không còn chứa loại cảm xúc nào nữa...riêng con trong ngươi hình như đang phủ một màn nước vì thấy Kiều Phác đau lòng

" chỉ cần anh chết là em hết hận đúng không ? Chỉ cần anh chết thì em sẽ hết thù đúng không ? "

Kiều Phác từ từ nói giọng có một chút cao , nước mắt thì cứ vậy mà tuôn trào ra theo từng câu nói . Trương Di Chung tay cầm súng hơi run run , cậu không muốn anh chết đâu . Người nào làm thì người đó chịu...anh không có lỗi gì hết sao cậu có thể giết anh ?

Nhưng một chữ Trương Di Chung cũng không thể thốt lên , có lẽ do cậu ôm hận quá lâu...giờ vì chút tư tình mà mềm lòng thì là điều chẳng thể

Giờ đây cậu không biết bản thân mình muốn gì và phải thốt ra câu gì . Đã đi đến bước đường này rồi làm sao có thể buông bỏ chỉ vì sợ anh chết

Sợ anh có chuyện vậy còn mẹ cậu thì sao ? Chẳng lẽ để bà ta chết oan ức sao ? Cậu nhất thời không biết nên lựa chọn cái gì nữa bây giờ

Nhưng chắc rằng không muốn có biến cố đối với Kiều Phác...

" giết anh đi...em bắn đi...chỉ cần em thấy nhẹ lòng , em thấy mình vui là được rồi "

Kiều Phác đứng sát vào cậu , mũi súng đang dán trên ngực của anh nhưng anh không sợ

Giây phút này đây anh còn sợ cái gì được nữa ? Mọi chuyện cứ như trên trời giáng xuống ập vào người anh...

Người ba mà Kiều Phác tự hào lâu nay lại là một kẻ giết người không chớp mắt . Vì danh vọng mà không tiếc đạp lên mạng người ta...

Còn Trương Di Chung , người mà anh yêu thương thật lòng...lại là người năm lần bảy lượt muốn lấy mạng anh . Cậu đến bên cạnh anh , tiếp cận anh là vì muốn trả thù

Nói thử xem Kiều Phác phải làm cái gì đây ? Anh một chút cũng không muốn sống nữa rồi...

" anh đừng thách em...anh đừng tưởng em không dám bắn anh "

Tay của Trương Di Chung càng run rẩy , Kiều Phác thì rất bình thản nhẹ cười một cái và lắc lắc đầu

" anh đâu thách em hay nghĩ em không dám , em cứ bắn đi . Chỉ cần em bắn anh xong mà thấy vui thì em cứ bắn "

Trương Di Chung muốn thu súng lại muốn đẩy anh ra một bên nhưng không được , vì cái tay cầm súng của cậu đã bị anh giữ chặt...

" anh đừng ép em nữa... "

Trương Di Chung muốn rút cái tay đó lại , kẻo một hồi vô ý bắn vào tim anh là xong đời nhưng mà Kiều Phác vẫn siết chặt , còn kéo tay cậu tiến về trước để súng cứ thể mà chạm vào mình

" anh biết , chuyện đã đến bước này...căn bản không thể quay đầu . Vấn đề không còn ở chỗ muốn hay không nữa , cho nên anh sẽ giúp em không phải khó xử "

Kiều Phác thấy mình chết đi thì có lẽ coi như Trương Di Chung đã trả thù được rồi , không cần đắn đo đứng đây đau đầu vì chẳng biết nên làm sao...cũng như dùng cái chết này , đổi lại tính mạng cho ba anh

Kiều Phác làm vậy chính là vẹn cả đôi đường , không bất hiếu với ba lại chẳng phụ Trương Di Chung

Hơn ai hết chính là Kiều Phác hiểu rõ , tình cảm mà Trương Di Chung dành cho anh không phải giả đâu , cậu đã tự rơi vào cái hố cậu bày ra rồi....

Do đó mà anh thấy chết không hối tiếc

" ý...ý anh là gì đây ? "

Trương Di Chung hơi kinh ngạc khi nghe anh nói , cậu không biết anh đang tính toán cái gì mà có thể thốt ra như thế . Nhưng ngay sau đó cậu đã có được đáp án vì nghe tiếng súng vang lên

Lúc vang tiếng súng thì cậu giật thót , sau đó hạ tầm mắt xuống thì thấy ngực anh đang rỉ máu...máu từ trong tuôn ra làm ướt đẫm áo anh

Súng trên tay Trương Di Chung cũng rơi xuống , cậu rất hoảng vào thời khắc này...vì căn bản cậu không có bắn Kiều Phác , là anh nhân cơ hội cậu mất cảnh giác mà tự tay bóp cò

Kiều Phác làm đến mức này cũng mong cậu chẳng phải chịu sự dằn vặt khi chọn tha thứ cho người đã hại gia đình cậu tan nát

Trương Di Chung nhanh tay đỡ lấy cơ thể đang khụy xuống trước mặt mình , súng của cậu chắc là đã mua rất đắt , vì độ phát đạn rất mạnh...lồng ngực Kiều Phác như thế mà nó có thể bắn xuyên qua đến sau lưng rồi rơi xuống nền

" anh...anh à...anh sẽ không sao đâu , em sẽ đưa anh đến bệnh viện "

Trương Di Chung nhanh xốc anh lên chạy như điên ra khỏi căn nhà nhỏ này , giờ đây oán hận gì cậu cũng không nghĩ tới nữa , cậu chỉ cần Kiều Phác không bỏ cậu mà thôi..

" tha...tha cho ba của anh "

Kiều Phác nằm trong vòng tay cậu mà mơ màng , cố gắng dùng sức nói một câu

Trương Di Chung hận , hận ba anh đến thấu xương . Cũng tại ông ta mà cậu nhà tan cửa nát , giờ lại vì ông ta mà cậu sắp mất anh . Vậy mà tại sao anh vẫn bảo vệ cho ông ta ?

" nếu anh bình an , nếu anh không xảy ra chuyện , em sẽ tha thứ cho ông ấy...bằng không em sẽ giết ông ấy để bồi táng cho anh "

Trương Di Chung thét lên với Kiều Phác , cậu muốn cho anh biết rằng...nếu anh có thể qua được chuyện lần này thì cậu sẽ buông bỏ hận thù . Còn ngược lại thì kết quả anh sợ nhất sẽ xảy ra , và coi như anh hy sinh vô ích

Cũng may bệnh viện cách đó không xa , chạy một quãng đã đến nơi . Kiều Phác nhanh được đưa vào cấp cứu

" sao rồi...tình hình anh ấy sao rồi ? "

Trương Di Chung nóng lòng kéo tay vị bác sĩ từ mới trong phòng cấp cứu đi ra để hỏi , cậu thấy còn chưa đầy 10 phút nữa mà...sao ông lại ra nhanh như vậy chứ ?

" tình trạng rất nguy kịch , hiện tại ở bệnh viện của chúng tôi cũng đang thiếu nhóm máu của cậu ấy . Chắc chúng tôi chỉ cấp cứu tạm thời rồi chuyển lên Bắc Kinh thôi , ở chỗ chúng tôi không đảm bảo sẽ cứu được cậu ấy rồi "

Trương Di Chung nghe qua mà càng thêm sợ , anh của cậu chắc chắn không sao đâu

" mau...mau chuyển viện đi "

" vâng thưa ngài "

Trương Di Chung liên lạc với đàn em của mình , kêu họ chuẩn bị xe lẫn kêu các bác sĩ bậc nhất tụ lại đi...

Cậu biết Kiều Phác sẽ không chờ được khi đến Bắc Kinh đâu...thời gian đi quả thật là dài , với tình trạng của anh thật không cầm cự nổi

Y tá đẩy Kiều Phác ra cổng bệnh viện để lên xe cấp cứu nhưng Trương Di Chung lại cướp anh đem lên xe của mình

Cậu đưa anh lên một chiếc xe thượng lưu , trong đó có trang bị sẵn các máy móc trong y khoa và ba bốn bác sĩ đang ngồi chờ

" phẫu thuật liền đi , nhanh lên "

Cậu ra lệnh để họ phẫu thuật cho anh ngay trên xe , cậu hoảng loạn đến sắp cháy cả ruột gan rồi...

Các bác sĩ cũng nhanh bắt tay vào phẫu thuật , Trương Di Chung ngồi cạnh bên giữ chặt bàn tay của anh

" anh phải cố lên...em không cho phép anh bỏ em . Nhà anh nợ em quá nhiều rồi....cho nên bấy giờ anh phải nghe lời em đi chứ...Kiều Phác anh phải bình an "

Cậu không nhát gan , nhưng thấy cảnh người ta rạch ngực anh ra như vậy vẫn là không thể nhìn nổi . Người bị thương là anh nhưng ngực cậu cũng tê tâm liệt phế mất rồi...

Viên đạn không còn nằm bên trong mới là cái nguy nhất , các bác sĩ đang xem xét kỹ lưỡng xem cách động mạnh gần tim của anh có tổn thương hoặc đứt hay không và thực hiện các công đoạn nên làm...giúp Kiều Phác vượt qua cửa ải sinh tử

" cậu Trương à , người này xuất huyết rất nhiều "

" tôi mặc kệ...cứu không được anh ấy...các người đừng hòng sống "

Trương Di Chung nghiến răng nói ra từng chữ , nhìn Kiều Phác một tay truyền máu một tay truyền dịch...mũi mang mask thở oxy mà lòng cậu như ai xé nát rồi

" cậu Trương à...có một chiếc xe chạy ngược chiều với chúng ta , hình như đang mất thắng muốn tông vào chúng ta "

Trương Di Chung đang trầm ngâm lo sợ nhìn anh còn nghe được tin này từ tài xế thì có chút sợ hãi , cậu không sợ chết , chỉ là thù chưa báo xong...huống hồ trên xe này còn có Kiều Phác

Trương Di Chung hạ kính xe xuống để nhìn thì phát hiện chiếc xe ngược chiều kia còn cách xe cậu không xa

Trương Di Chung thấy đây vốn là được dàn dựng , chứ đâu lại có thể trùng hợp như thế ?

Không quá 5 phút sau , chiếc xe đó đã tông vào xe của cậu...hai chiếc đều lăn tròn mấy vòng rồi bốc cháy . Người bị kẹt ở bên trong đảm bảo không thể sống sót....

16 năm trước

" mẹ ơi con về rồi đây "

Cậu bé tầm 6 tuổi chạy lon ton từ ngoài vào sân rồi sà vào vòng tay của mẹ mình cười tít mắt nói

Bà mẹ liền cười tươi xoa đầu con trai mình

" đi chơi có vui không A Bác ? "

" dạ vui ạ...chỉ tiếc là không có ba ở đây với chúng ta "

Đứa trẻ hơi ủy khuất nói ra . Bà mẹ lại cười dịu dàng cho tay xoa đầu con mình lần nữa

" ba con đang bận tranh cử nghị viên nên không thể về quê chơi với chúng ta được . Con đừng có giận ba con nha "

" dạ "

Đứa bé A Bác này cũng ngoan ngoãn gật đầu , bà ôm cậu vào nhà để lấy bánh cho cậu ăn thì nhận được một cuộc điện thoại

Người gọi báo tin bảo Trương Nhất Hiện , chồng của bà đã bị tai nạn giao thông qua đời rồi .

Nhìn bà mặt mày tái xanh , cả điện thoại cũng rơi thì Trương Di Chung liền chạy nhanh lại....đôi mắt vẫn ngây thơ không biết chuyện gì hỏi

" có chuyện gì sao mẹ ? "

Bà không nói , chỉ biết ôm cậu khóc ròng . Trương Di Chung còn quá nhỏ lại chẳng biết vì sao mẹ mình khóc nên cũng ôm lại bà và mặt đầy thắc mắc

Người kia không chỉ báo tin chồng bà chết...còn nói ông liên quan đến vụ tham ô lẫn nhận hối lộ , thành ra tất cả gia sản đều sẽ bị tịch thu . Bà và con phải nhanh chóng dọn ra khỏi nhà để nhà nước niêm phong

Lớn hơn một chút , thì Trương Di Chung mới biết được mọi sự tình do mẹ mình kể lại . Bà cũng biết rõ đó chính là mưu sát được dàn dựng kỹ lưỡng thành tai nạn , và vụ tham ô gì đó chẳng qua cũng là giá họa để hại Nhất Hiên

Người dựng nên tất cả chính bà cũng biết rõ là ai , nhưng không có cách nào để chỉ mặt được . Cho nên Trương Di Chung từ năm 8 tuổi đã bắt đầu ôm hận trả thù người đã hại gia đình cậu

Lúc còn nhỏ , Trương Di Chung từng bảo mình sẽ là một đóa bạch mẫu đơn của Lạc Dương quê cậu , chính mẹ cậu cũng nói vậy . Vì cậu rất ngô nghê , ngây thơ lại có một đôi mắt trong veo nhìn tinh khôi

Thế mà giờ đóa bạch mẫu đơn này đã nhuốm phải máu rồi , không còn thuần khiết nữa

Mới ít tuổi đầu mà phải nuôi thù hận , từ cậu ấm mà thành bình phàm...sống trong cảnh nghèo túng và hằng ngày bị sự hận uất lấn chiếm...

Và cậu cũng hiểu rằng , con người sống trên đời cái cần nhất chính là tiền và quyền lực

Cho nên cậu đã tìm mọi cách , cho đến khi bước qua tuổi hai mươi cậu có đủ uy quyền hô mưa gọi gió...

Tính ra Trương Di Chung rất đáng thương , trôi qua biết bao nhiêu năm...thời gian dài đăng đẳng , vậy mà cậu không hề được sống vui vẻ dù chỉ một giờ . Bởi ngọn lửa hận thù cứ sục sôi trong lòng cậu...

Trương Di Chung thề , sẽ bắt người hại chết Nhất Hiên , phải quỳ trước mộ ông ấy dập đầu xin lỗi...

Cậu sẽ khiến ông ta sụp đổ , chính cậu sẽ đạp bẹp ông ta...

Trương Di Chung đứng trước nhà của kẻ thù mà tay nắm chặt đến xương kêu răng rắc , mắt chứa ánh lửa , giọng khá trầm thốt lên một câu

" tôi sẽ bắt các người trả giá "

Nói xong cậu cười khinh bước đi . Kế hoạch trả thù sẽ khởi động ngay từ bấy giờ...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net