chap 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" sao ? Muốn đánh tôi sao ? "

Kiều Phác thấy Trương Di Chung siết chặt nắm đấm như vậy liền phì cười hỏi cậu

" công tố viên cấp cao thì ra cũng chỉ là như vậy thôi "

" ý...ý cậu là gì đây "

Kiều Phác đúng là cư xử hơi quá thật . Bình thường tính khí anh không hề tệ...mà chẳng biết sao khi đối diện với Trương Di Chung lại chẳng kiểm soát được , có lẽ vì chuyện cậu còng tay anh lại chính là ngọn lửa châm ngòi cho cơn phẫn nộ trong lòng anh...

Trương Di Chung cười khinh , hôm nay cậu ráng nhịn để lần sau bắt Kiều Phác trả đủ

" tôi không có ý gì hết . Chỉ là không hiểu nổi anh làm sao ngồi được ở cái ghế công tố với tính khí và suy nghĩ như vậy "

" cậu muốn tôi kêu người vào lôi cậu quăng ra ngoài không hả ? "

Kiều Phác nghiến răng hỏi , cậu không dừng lại được sao ? Chọc anh điên lên thật sự mới cam lòng à ?

" anh Kiều , tôi biết chuyện còng tay anh lại khiến anh rất khó chịu...nhưng mà phải chi lúc đó anh nói mình là một công tố , nói mình có phận sự hay có quyền sử dụng súng và đưa ra thẻ để tôi xác nhận là mọi chuyện đằng sau đâu có diễn ra "

Kiều Phác biết cậu nói có lý chứ . Chỉ là giận quá nghe chẳng lọt tai được từ gì thôi...

" nhưng anh thì sao ? Anh một chữ cũng không nói...rồi bây giờ trách tôi không hiểu chuyện nói cấp trên tôi không biết dạy tôi , muốn trách phạt là trách cái gì ? Nói đúng thì người không nói lý chính là anh đó "

Kiều Phác giận đến run người , muốn thốt ra vài câu mà chẳng thể nói được gì . Trương Di Chung dám chỉ ra sự sai lầm nơi anh , cậu chắc là chán nghề cảnh sát rồi

" chung quy...anh muốn trách tội xuống . Cứ trách tôi là được "

Nói dứt câu thì Trương Di Chung cũng rời đi , gần đến chỗ cửa thì cậu lại lên tiếng

" tôi tin là người anh minh như anh Kiều đây sẽ biết bốn chữ công tư phân minh ghi thế nào "

Kiều Phác nổi điên , chỉ muốn đi theo mà đè đập cậu . Tiếc là thân phận lẫn địa vị anh không cho phép...

Trương Di Chung nói như vậy chính là chặn đầu anh rồi , về sau nếu anh đuổi việc cậu thì người không hiểu chuyện chính là anh...

Ghét Trương Di Chung đúng là chuyện tư . Vì lúc cậu bắt anh là có lý do hẳn hoi...tính ra cậu tuân thủ luật pháp rất chuẩn , đáng khen hơn đáng trách . Chỉ buồn là cậu động phải con người cao ngạo như Kiều Phác...thành ra mới có cớ sự ghét bỏ nhau như vầy...

" cậu ấy...cũng được đó chứ... "

Kiều Phác đúng là cứ nghĩ về Trương Di Chung đúng ý cậu muốn . Anh lăn lộn trên giường mà tâm trí cứ nhớ lại chuyện hôm nay

Đố ai dám đứng trước mặt Kiều Phác lớn tiếng như vậy chứ . Việc bắt anh chẳng qua cũng là hiểu lầm...

Do anh quá tự cao tự đại thành ra thấy mình bị sỉ nhục nặng nề nên mới cáu gắt tột bậc...

Giờ thì cơn giận trong người tắt rồi , bình tâm suy nghĩ lại mọi chuyện thì đúng là nên nhận lỗi về chỗ anh

" cậu ta...rất có tiền đồ..."

Kiều Phác tự nghĩ rồi tự cười , cậu rất nghiêm túc và chấp pháp đúng cách . Sai thì sẽ nói là sai bất kỳ đối phương mang thân phận gì , những người như vậy thì không sợ sẽ vì hám lợi mà ngấm ngầm che giấu cho tội phạm , để tạo nên những vụ án oan...

Vài ngày sau , cả hai cũng hạnh ngộ tại phiên tòa xét xử...sau khi kết thúc thì cậu liền nối bước theo Kiều Phác

Cậu muốn bắt chuyện , muốn tiếp cận làm thân với anh...

" anh...lúc nãy , rất là ngầu nha "

Kiều Phác biết cậu lẽo đẽo theo sau nhưng mặc kệ , cả câu nói của cậu cũng không đáp lại

Ai nói Kiều Phác nghĩ thông suốt là chẳng còn giận chứ , chuyện đó anh còn ghim rất sâu

" luật sư bên họ đúng thật rất tài giỏi , nhưng cũng bị hạ dưới tay của anh , anh Kiều à...hôm nay tôi mới thật sự biết được những lời đồn và sự khen ngợi về anh không hề sai "

Trương Di Chung biết Kiều Phác rất có tài , còn anh minh không như ba của anh chút nào . Lúc nãy luật sư bên bị cáo liên tục dùng các câu nói sắc bén mang tính dụ hoặc người nghe để phản bác lại những lời của nhân chứng

Kiều Phác cũng biết trước bọn họ sẽ giở trò gì nên âm thầm thu thập đầy đủ chứng cứ khác và cộng thêm những gì trong quá trình điều tra mang về được

Kiều Phác lần lượt trình bày , từ từ đưa ra những món vật chứng khiến đối phương muốn mở miệng cãi lại cũng chẳng thể

Bên nguyên cáo lại quá nghèo...cả tiền thuê luật sự cũng không có . Thành ra hôm nay anh ở phiên tòa này vừa làm luật sư , vừa làm công tố xem xét vụ án rồi đưa ra kết quả để phán án tù giam cho kẻ có tội...

" nhưng có bao nhiêu người thật sự nể trọng tôi vì điều đó chứ . Họ sợ tôi vì ba của tôi thôi "

Kiều Phác khá buồn nói ra , anh cố gắng để xây dựng danh tiếng bởi thực lực của mình . Nhưng mà những người ngoài đều nhìn vào ba của Kiều Phác để khen cho có lệ mà thôi...chứ anh tốt xấu , giỏi tệ căn bản họ không bận tâm...

" nhưng anh giỏi thật mà... "

" không cần cậu khen tôi cũng biết "

Kiều Phác cười đắc ý với Trương Di Chung , cậu kéo anh lại hàng ghế ngồi xuống rồi bảo

" anh ngồi đây chờ tôi một chút nha "

" cậu tưởng tôi nghe theo cậu à ? "

Miệng Kiều Phác nói thế thôi chứ trong tâm cũng muốn chờ đó chứ...

" chờ tôi một chút đi mà... "

Trương Di Chung như năn nỉ rồi chạy nhanh đi , chờ khoảng 5 phút thì cậu cũng quay lại với hai ly cafe nóng trên tay , cậu đặt một ly xuống ghế...còn một ly thì cầm bằng hai tay cung kính cúi người đưa đến trướt mặt anh

" xin lỗi anh , và cảm ơn anh về chuyện lần trước...mong anh nhận ly cafe này , rồi xóa bỏ hiềm khích được không ? "

Thì ra cậu kêu anh chờ là để mời uống cafe , cafe này là lấy từ máy pha chế tự động nữa . Thành ý gì kiểu này chứ ?

" cậu đang cúng tôi đó à "

Kiều Phác không có giận , nhưng dùng giọng điệu khá căng hỏi cậu . Trương Di Chung liền bảo không có không có , anh cũng đưa tay nhận lấy rồi nhấp một ngụm

" tôi không có giàu cho nên chẳng mời anh đi ăn để chuộc tội được . Nên ly cafe này anh coi như đại diện thành ý của tôi đi nha "

Trương Di Chung diễn cũng đạt thật , cậu mà không giàu thì các người nghèo bên ngoài đều đột ngột lên đời hết mất thôi...

" tôi không câu nệ mấy chuyện đó...chuyện vừa rồi cũng không để bụng nữa "

Anh còn rất nhiều chuyện cần phải làm , sao có thể ôm điều không vui trong người mãi được

" nhưng mà...cậu xin lỗi và cảm ơn gì chứ ? "

Kiều Phác thấy xin lỗi thì có thể hiểu , nhưng cảm ơn là sao ?

" xin lỗi vì đã lớn tiếng và dùng giọng điệu lẫn từ ngữ xúc phạm anh . Cảm ơn vì đến giờ tôi vẫn còn làm được cảnh sát "

Kiều Phác lại cười , nhấp thêm một ngụm rồi lại nói

" về phần lỗi tôi cũng không chấp nhất đâu...hai chúng ta coi như huề nhau đi "

Anh cũng cư xử có đúng mực với cậu đâu . Thành ra nhận lời xin lỗi từ cậu anh cũng chẳng thoải mái...

" còn về cảm ơn thì không cần đâu . Thời bây giờ đồng tiền làm mờ mắt không ít người...khó tìm được một cảnh sát chỉ biết luật pháp mặc kệ mọi vấn đề khác như cậu lắm . Thành ra tôi không nâng đỡ thì thôi...chứ sao đuổi việc được ? Tôi cũng đâu phải không hiểu chuyện như cậu nói a "

Trương Di Chung nhẹ cười , Kiều Phác đẹp từ ngoài mặt đến bên trong...chỉ uổng một điều là anh lại làm con của Kiều Vĩ , cho nên...chỉ trách anh không biết chọn nhà đầu thai...

" à...mà cậu làm cảnh sát là do thích hay nối nghề ba của mình ? "

Trương Di Chung chẳng lẽ đáp là làm vì muốn tiếp cận kẻ thù , muốn dễ dàng điều tra những chuyện xấu của Kiều Vĩ ?

Vốn không thể đáp vậy nên Trương Di Chung chỉ cười nhẹ bảo

" vì tôi thích thôi "

" thích á...không phải yêu nghề à ? "

Kiều Phác khá thất vọng , sao con người chính trực như cậu lại vào nghề chỉ vì sự hứng thú...

" không phải như anh nghĩ đâu , chỉ là không quen dùng từ yêu "

" à... "

Anh thấy nếu cậu không thích thì cũng không trải qua nổi khóa huấn luyện cảnh sát và lấy được bằng đâu

" vậy ba cậu làm nghề gì ? "

" ba tôi mất rồi , mất hồi năm tôi 6 tuổi "

Trương Di Chung nghe anh nhắc đến ba mình thì gương mặt hóa lạnh lẽo , đôi mắt cũng trở nên sắc bén hơn...tay vô thức bóp chặt ly cafe trong tay , chỉ là Kiều Phác không để ý....bằng không đã nhận ra điều bất thường ở cậu

" à...xin lỗi nha "

Cậu lắc đầu cười nhẹ bảo không sao , trong lòng cậu nghĩ Kiều Phác không xứng nhắc đến Nhất Hiên...vì ba anh đã giết ông ta

" tôi cũng mất mẹ....lúc tôi vừa chào đời thì mẹ cũng mất...tôi còn không biết được mặt mẹ mình ra sao nữa "

Kiều Phác cười nhạt nhạt bảo , chính vì nguyên do đó mà năm nay anh luôn tự trách mình đã hại chết mẹ...

" vậy sao ? "

Cái chuyện anh mất mẹ thì Trương Di Chung biết...nhưng nguyên nhân thì không điều tra sâu xa

" đúng đó...hồi xưa ba tôi chưa có địa vị gì cả , nên người người đều chỉ vào lưng tôi mắng là đồ không có mẹ , hoặc đồ khắc chết mẹ mình , vì vậy mà bạn bè cũng không có ai "

Trương Di Chung đến 6 tuổi mới mất ba , nhưng cũng bị mắng là đồ không có cha . Cậu một phần nào đó cũng hiểu được cảm giác của Kiều Phác...

" sau này thì ba tôi dần có tiếng tăm và quyền lực...thì bọn họ không nói nữa . Nhưng dù họ không nói thì tôi cũng nghĩ đến thôi...."

Miệng lưỡi con người là thứ rất đáng sợ , có thể giết chết người ta mà không cần đến hung khí

" mẹ anh sinh ra được một người như anh chắc cũng sẽ mãn nguyện lắm , anh đừng mãi tự trách "

Trương Di Chung bên cạnh cũng buồn lây , cả hai giờ đây đều rơi vào sự đồng cảm lẫn nhau . Kiều Phác hít một hơi sâu rồi bảo

" tôi cũng không biết nữa...dù gì thì đó cũng là sự thật , cứ cho là tôi không đặt nặng thì nó vẫn tồn tại...không thể không nhớ "

Trương Di Chung bên cạnh cũng gật gật đầu . Kiều Phác thở ra một hơi dài...nãy giờ không khí lẫn tâm tư đều nặng nề thành ra phải đổi chủ đề thôi...

" Cậu không đi làm à ? Sao còn ở đây "

Anh nghĩ cậu nên về lại sở cảnh sát khi xong phiên tòa chứ

" tôi hôm nay được nghỉ buổi chiều để chuẩn bị cho việc đặt công "

" đặt công ? Cậu mới vào nghề sao lại cho đi đặt công ? Đó là nơi nào , nói tôi nghe thử "

Kiều Phác kinh ngạc , đặt công là vấn đề quan trọng . Đúng là có thể chọn lính mới để các bọn tội phạm không nhìn quen mặt . Nhưng mà chọn Trương Di Chung thì có chút không đúng rồi

" đó là một quán bar , quán bar đó là đường dây mua bán ma túy lớn . Khách vào hầu như chỉ để được dùng các loại thuốc như vậy . Thế mà mỗi khi cảnh sát đánh úp vào đều không điều tra được gì "

" đánh úp mà vẫn không tìm ra vật chứng sao ? "

Kiều Phác thấy họ hay đến mức có thể phi tan chúng như nước bóc hơi sao ?

" đánh úp không chỉ một lần , nhưng toàn ra về bằng tay không "

" đã sử dụng chó nghiệp vụ chưa ? "

Trương Di Chung gật gật đầu

" nhưng đều không chút manh mối . Chỗ này khi vào đều cần đến thẻ chứng minh...họ có một cái máy quét mã rất hay , vừa quét đã biết đối phương là cảnh sát . Thế là không thể tiếp tục nhiệm vụ được nữa . Do đó mà tôi mới chọn cách nằm vùng "

Kiều Phác tiếp thu hết những gì cậu nói rồi ngẫm nghĩ một lát và bảo

" có một quán bar thôi mà nằm vùng gì chứ...đi theo tôi , tôi giúp cậu "

Trương Di Chung cứ thế bị Kiều Phác lôi đi vù vù . Nhắc đến chuyện bắt tội phạm là anh cứ hăng hái hẳn ta...

" sao hả ? Nhìn chúng ta...giống thiếu gia chưa ? "

Kiều Phác dắt Trương Di Chung tới cửa hàng quần áo , cho cậu chọn một bộ vest đắc tiền để giống công tử nhà giàu

Cậu đứng trước gương ngắm nhìn rồi khẽ gật gật đầu . Anh nhìn từ trên xuống dưới thì cũng được rồi thành ra đi cũng thanh toán

" anh bảo giúp tôi triệt phá đường dây mua bán ma túy trong quán bar mà , lại đi mua đồ làm gì ? "

" tôi tự có tính toán "

Xong lại dắt Trương Di Chung đi đến chỗ một đồng nghiệp của anh để lấy hai cái chứng minh thư rồi hỏi cậu quán bar đó nằm ở đâu , sau đó thì phóng xe thẳng đến đó

" anh không sợ họ sẽ biết đây là chứng minh giả sao ? "

" đây là chứng minh thật đó...chỉ là đổi mặt của hai chúng vào thôi "

Trương Di Chung cũng đoán được phần nào Kiều Phác muốn làm gì , nhưng mà mặt ở trong hình không giống hai người lắm . Nói chính xác là xấu hơn rất nhiều...

" anh là đang tính cái gì đây hả ? "

" một lát tới đó , cứ yên lặng...và làm theo những gì tôi nói . Còn nữa , trước khi bước vào cửa quán thì chỉnh chuông báo thức , thời gian là 15 phút...nghe rõ chưa ? "

Trương Di Chung gật đầu liên tục nói nghe rõ rồi . Cậu chẳng biết anh đang muốn làm gì nữa , nhưng cậu chắc Kiều Phác sẽ phá được vụ lần này

Thật ra cái quán bar đó là của Trương Di Chung , cậu vì muốn có cơ hội cùng Kiều Phác đồng sinh cộng tử và ghi điểm với anh nên mới hy sinh một chỗ làm ăn như vậy

Vì muốn kế hoạch trả thù càng có tiến triển thì bỏ đi một cái quán bar có là gì ? Cậu vốn còn rất nhiều cái khác...

Đến nơi , sau khi đưa chứng minh thư cho họ quét thử thì có thể vào trong rồi...nhưng mà tên bảo vệ bảo mặt không giống trong hình , Kiều Phác rút một ít tiền ra nhét vào tay của họ và bảo

" anh nhìn kỹ đi mà , giống sao không giống a...chí ít cũng giống chút chút chứ . Vì hai anh em chúng tôi gần đây mới có cơ hội phát tài nên đã đi đập mặt xây lại đó mà...anh nhìn thử đi , lúc trước chúng tôi xấu như vậy đó , giờ giàu rồi sao mang bộ mặt đó được . Anh làm ơn cho chúng tôi vào đi nha "

Trương Di Chung đứng bên cạnh chỉ biết mím chặt môi nhịn cười , Kiều Phác cũng là một người có tài diễn xuất đó chứ

" anh làm ơn đi mà...có giống trong hình mà a "

Bảo vệ cũng thôi làm khó cho hai người vào trong , cả hai đi vào trong nhìn tổng quan đúng là chẳng có gì bất thường , sau đó thì tìm một chỗ ngồi xuống

" sao chúng ta không dùng tai nghe để tiện liên lạc , hoặc đem máy ghi âm hay quay lén gì theo "

Trương Di Chung ghé tai Kiều Phác hỏi nhỏ

" cậu bớt ngốc lại đi , ở những nơi cẩn mật như vậy thì lơ mơ họ có thiết bị rà soát ở khắp nơi...chỉ cần cậu mang mấy món đó theo nó liền báo động lên , vậy thì làm ăn gì nữa ? "

Kiều Phác cóc đầu cậu một cái , có vậy cũng hỏi là sao chứ...

Ngồi một lúc thì liền có nhân viên ra tiếp , Kiều Phác vừa búng búng tay vừa hỏi

" tôi cần cái này cái này... "

Nhân viên đó thấy anh là người mới nên cũng cẩn trọng cười bảo

" quán chúng tôi làm ăn đàng hoàng , không có mấy thứ đó đâu "

Kiều Phác bày ra vẻ mặt không tin và bảo

" bạn tôi giới thiệu tôi đến đó...cô nói vậy có khác nào bảo bạn tôi nói dối tôi . Thôi chúng ta đi "

Anh quay sang bảo Trương Di Chung là rời khỏi . Cô ta không muốn mất khách nên níu anh lại hỏi

" bạn anh là ai ? "

Kiều Phác lấy điện thoại ra cho cô xem hình , hình đó là khách quen chuyên đến đây...cô ấy cũng đã từng phục vụ qua không ít lần thành ra nhớ mặt và bảo sẽ dẫn anh đến nơi có món anh cần

Vừa lúc này chuông báo thức anh kêu cậu cài đã reo lên , Kiều Phác quay sang nói

" em cứ ra ngoài nghe điện thoại đi , rồi quay lại đây nhanh một chút "

Trương Di Chung lấy cớ này đi ra ngoài để gọi báo cho cảnh sát ập vào trong . Vì Kiều Phác ở bên trong đã tìm được nơi chứa thuốc rồi

Nhưng Trương Di Chung cũng không gọi ngay theo ý Kiều Phác , vì cậu đã sắp xếp sẵn một màn hay tặng cho anh rồi...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC