Oneshort: Sick

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

    Ở trường Kimetsu no Yaiba, ai mà học lớp 1-D khóa Sinh học, và ai mà học lớp 2-C khóa Thiết kế đồ họa thì đều biết rằng, có hai người bạn của họ rất thân nhau. Thường thì chúng ta chỉ thân với nhau khi ở trong cùng một khóa thôi, hoặc là cùng năm, nhưng lại có hai người có thể thân với nhau được, lại còn khác năm nữa. Hai người như một đôi đũa lệch vậy, anh cao, cậu lùn. Anh có độ bền cao hơn, nhưng cậu lại nhanh hơn. Anh khỏe hơn, cậu yếu hơn chút. Cậu thông minh trong việc học hành, nhưng anh lại giỏi hơn trong nghệ thuật. Nói chung là họ ngược nhau, nhưng vẫn có thể chơi thân với nhau. Và hai người đó là...

    _ Uzui-senpai! – Cậu con trai có mái tóc màu đỏ tía chạy về phía anh, trên trán có một vết sẹo khá là lớn. Anh nhận ra rằng đó là Kamado Tanjiro, năm nhất, học khóa Nấu ăn, là người bạn thân thứ hai của Zenitsu

    _ Chỉ cần gọi là Uzui-san là được rồi, không cần gọi là Senpai đâu – Anh xua tay, thực sự bị gọi Senpai cứ kì kì kiểu gì ý, cứ như mấy bạn yandere gọi crush của bạn ấy là Senpai vậy.

    _ Mà có chuyện gì sao? – Anh nghiêng đầu nhìn Tanjiro, thường thì cậu và anh không gặp nhau lắm, cùng lắm khi có chuyện gì quan trọng thì mới nói với nhau thôi

    _ Hôm nay anh có gặp Zenitsu không? – Cậu hỏi anh, chất giọng có chút lo lắng

        _ Ủa? Zenitsu không có đi học à? – Anh có chút ngạc nhiên. Anh nhớ là Zenitsu có hay nghỉ học đâu nhà, cậu ham học lắm cơ mà

     _ Như là thế. Hôm nay em qua lớp rủ cậu ấy đi chơi nhưng các bạn ở lớp đấy nói hôm nay cậu nghỉ học

    _ Họ có nói lý do Zenitsu nghỉ học không?

    _ Em có hỏi lý do, nhưng học chỉ lắc đầu. Họ nghe nói là thầy giáo lớp cậu ấy nói rằng là Zenitsu xin nghỉ học thôi

    _ Ồ, vậy hả? Để xem anh có liên lạc với Zenitsu được không rồi anh thông báo cho nhóc nhé

    _ Vâng ạ. Em cảm ơn anh nhiều – Cậu cúi đầu cảm ơn. Đúng là con nhà gia giáo ghê, cúi đầu cảm ơn đàng hoàng luôn

    _ Không có gì. Mà nhóc nên đi nhanh đi, em gái nhóc đang đợi nhóc kìa – Anh chỉ ra đằng phía sau Tanjiro, em gái cậu Kamado Nezuko đang đứng đợi cậu. Cậu vẫy tay chào tạm biệt anh rồi nhanh chân chạy về phía Nezuko

    Giờ nghỉ trưa, anh lên sân thượng ngồi hóng gió và ăn trưa luôn. Giở hộp bento ra, anh bắt đầu ăn, tiện thể rút luôn cái điện thoại của mình ra. Bấm bấm bàn phím, anh đang nhắn tin cho cậu. Anh hỏi thăm tình hình và hỏi tại sao lại không đến lớp, nhưng sau đấy là không ai trả lời. Anh thở dài não nề, chắc là phải qua thăm rồi

    Hết giờ học, anh nhanh chân lấy chiếc xe đạp của mình rồi phóng đến nhà của Zenitsu. Dừng chân trước nhà của cậu, anh nhẹ nhàng khóa xe, anh chạy ra chỗ cửa nhà. Tim anh đột nhiên đập nhanh đến lạ thường, trong lòng có chút ngại ngại. Nói thật, anh đã sang nhà cậu rất nhiều lần rồi, nhưng nếu mà chủ động đến thế này thì có hơi hơi... ngại. Bấm chuông cửa, anh đứng đợi. Lâu lâu sau, không thấy ai ra mở cửa, anh tiếp tục bấm chuông kèm theo gọi cậu. Chẳng thấy ai ra mở, anh định quay gót về nhưng lại nghe thấy tiếng " Cạch

    Cậu đã ra mở cửa. Anh có đôi chút ngạc nhiên với bộ dạng hiện giờ của cậu. Trên người cậu mặc bộ đồ ở nhà, mái tóc có chút rồi lên, mồ hôi đổ như suối. Dáng đứng của cậu có chút mệt mỏi. Anh đứng lại gần cậu thì bất giác cậu gục thẳng xuống người anh. Một cái cảm giác nóng nóng đang áp vào người anh, anh đưa tay mình lên trán cậu. Trán cậu khá là nóng, chắc cậu bị sốt rồi. Anh bồng cậu lên rồi đưa cậu trở lại giường. Sau khi đưa trở lại giường, anh bắt đầu công việc của mình

    Cậu tỉnh dậy trong một cơn đau đầu. Cố gắng ngồi dậy, cái khăn trên trán cậu rớt cái bụp xuống tay cậu. Cậu nhận ra rằng, bộ quần áo của mình đã được thay ra và cậu đang mặc một bộ khác. Nhìn xung quanh, căn phong của cậu không còn bừa bộn như lúc nãy nữa, bây giờ nó đang rất gọn gàng ngăn nắp. Bỗng nhiên, một mùi hương thoang thoảng lướt qua làm kích thích vị giác lẫn cái bụng đói của cậu. Sáng nay cậu có ăn cái bánh mỳ nên có hơi đói. Lết lết cái thân của mình xuống dưới bếp, đập vào mắt cậu là một người cao ráo đang nấu ăn

    _ Uzui-san?...

    Anh quay người lại, nhìn thấy cậu đang đứng ở chỗ bàn ăn

    _ Dậy rồi à? Ngồi vào bàn đi, cháo sắp xong rồi đó – Anh quay lại chỗ bếp, tiếp tục nấu ăn

Cậu ngồi xuống bàn, nhìn người bạn thân nhất của mình đứng nấu ăn. Chu choa! Mình có người bạn thân tốt bụng ghê luôn đó, đến tận nhà nấu ăn cho mình luôn.

    _ Mà tại sao ông lại đến đây vậy? – Cậu nghiêng đầu thắc mắc

    _ À tại vì thấy Tanjiro bảo sáng nay nhóc không đi học, ta nhắn tin nhóc cũng chẳng rep lại nữa. Thế nên ta mới sang đây đó. Mà tại sao nhóc bị ốm vậy?

    _ Chịu. Tự nhiên sáng nay dậy thấy đâu đầu quá, xong rồi lại sốt cao nữa, nên đành nghỉ. Nhưng đừng lo, tôi sẽ quay trở lại sớm thôi mà – Cậu cười trừ, chứ thấy mình lâu vậy thấy hơi phiền xíu

    _ Sớm là khi nào?

    _ Etou... Chắc khi nào tôi đỡ bệnh hơn thì chắc có thể quay lại – Cậu suy nghĩ. Cậu là một đứa ham học, thế nên cậu không hề muốn nghỉ tẹo nào

    _ Nghe đây! Nhóc sẽ được đi học đến khi nào nhóc khỏi hẳn. Ta không muốn nhóc tái bệnh lại đâu, với cả ta cũng không muốn nhóc đi lây bệnh cho cả trường đâu. Thế phiền chết đi được! – Anh phàn nàn về cái ý định của cậu. Múc cháo ra bàn, rồi đặt nó lên bàn – Ăn đi rồi còn uống thuốc

    _ Ừ... ừm – Cậu cầm muỗng lên ăn. Oa, nó ngon thật đấy, cậu không ngờ anh có thể nấu ăn ngo  đến thế cơ đấy. Cậu nhanh chóng ăn hết bát này rồi xin thêm bát nữa. Anh đôi chút ngạc nhiên đó, không ngờ cậu ăn nhiều đến vậy, thường người bệnh khá là kén là. Anh múc thêm bát nữa cho cậu, rồi ngồi nhìn cậu ăn. Nhìn cậu ăn ngon lành đến như vậy, anh có chút vui vui. Nồi cháo cũng mau chóng hết, cậu hài lòng với bữa ăn hôm nay. Cậu đang định đi tắm thì anh bảo không được vì đang bệnh, không được tắm. Thế đành anh phải lau người cho cậu rồi thay bộ quần áo. Anh nấu tạm một bát mỳ cho mình ăn, vì anh lười nấu ăn đàng hoàng quá. Từ việc rửa bát, giặt quần áo, lau dọn nhà cửa đều là anh làm giúp, tại vì cậu đang bệnh mà, phải làm giúp chứ

    Anh quyết định mình sẽ ở lại đây vài hôm để tiện chăm sóc cậu. May là nhà cậu có futon, không thì anh chắc ra ghế sofa ngủ thật rồi. Chìa túi thước với cốc nước ra trước mặt cậu, cậu nhăn mặt và chạy trốn. Cuộc đuổi bắt bắt đầu, cậu chạy, anh đuổi. Như nói ở trên, cậu nhanh hơn anh, nhưng anh lại bền hơn cậu. Sau tầm hơn 20 phút đuổi bắt, cậu mệt rã rời, đành chấp nhận uống thuốc. Uống thuốc xong, cậu và anh chuẩn bị đi ngủ. Mở chiếc futon ra, anh nằm phịch xuống luôn. Có lẽ anh mệt quá rồi, đi học lẫn chăm sốc cậu khiến anh hơi mệt chút, nhưng không sao, ngủ một giấc là khỏe ngay ý mà. Cậu nằm trên giường, ngó xuống nhìn anh, cười cười

    _ Nhớ cẩn thận bị ốm đó nha~

    _ Biết rồi, mà lo cái bệnh của nhóc trước đi – Anh quay ra lườm cậu, càu nhàu

    Anh tắt đèn, hai người bắt đầu chìm vào giấc ngủ. Bỗng nhiên nửa đêm anh bật dậy bất thình lình. Đứng dậy đặt tay lên trán của Zenitsu, nó khá là nóng. Anh vô nhà vệ sinh lấy một chậu nước lạnh và một cái khăn. Vắt khô đi, anh đặt chiếc khăn đấy lên trán cậu, đôi lúc lật nó lại. Xoa mái đầu của cậu, anh khẽ thì thầm, chỉ để đủ mình nghe thấy thôi

    _ Nhớ khỏi ốm sớm đó... Nhớ chưa....

    Sau mấy ngày được Uzui chăm sóc cẩn thận, cậu đã khỏi bệnh. Và từ hôm đó, bằng một cách thần kì gì đó, anh cũng bị bệnh luôn, và cậu... phải sang nhà chăm cho Uzui....:))))

_________________________

Title: Oneshort: Sick

Words count: 1611 từ

Last edited: 26/8/2020

Credit to: Me:)) ( ChocolateChoco2312 )

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net