Vàng - Ánh Dương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nắng vàng , phượng đỏ , 17 tuổi , mùa hè cuối cùng của tôi trước khi ngập đầu thi đại học . Chắc mùa hè năm nay sẽ giống như những mùa hè khác , tôi sẽ chỉ biết ăn ngủ và chơi game hay xem những bộ phim tình cảm rồi ngồi mơ mộng về những anh chàng soái ca sẽ đến rước mình như trong phim , những tổng tài lịch lãm , chàng trai bóng rổ năng động đáng yêu,... Như dự tính mùa hè của tôi chỉ thế thôi và nó sẽ trôi qua thâm lặng và không để lại một ấn tượng sâu sắc nào cả. Nhưng rồi ... cậu ấy tới , nói không quá nhưng ... sáng tựa tia nắng , ấm áp như ánh mai , trong trẻo như bầu trời. Người ta nói khi yêu con người sẽ nhìn  mọi thứ xung quanh có màu hồng nhưng mọi thứ tôi nhìn thấy xung quang cậu ấy đều sáng bừng nên và ấm áp lạ thường , cái nóng gắt của miền bắc cũng nhẹ nhàng biến thành màu vàng và làm nền cho cậu ấy .

Hôm đó tôi đi mua đồ ăn để tích trữ cho kì " ngủ hè " dài hạn , không biển , không núi , không đi chơi , ở nhà cày anime và mấy bộ phim tình cảm . Cuộc sống của một đứa con gái không có gì nổi bật , nhan sắc không có , học cũng không giỏi , chẳng được cái nết gì cả . Trong siêu thị đúng là thiên đường máy lạnh miễn phí , mùi hoa quả tươi khá thơm , tôi lở vởn ở quầy đồ uống một lúc vì không biết chọn nước táo hay nho .

- Cậu làm rơi cái này nè !

Tôi quay lại thì không thấy ai cả . " Có ai đó gọi mình à ? Hay mình nghe nhầm ? " . Quay thêm một vòng nữa vẫn không thấy , tập chung chọn một loại , nhắm mắt bốc đại thì tự nhiên một bàn tay khác chạm vào tay tôi , mở mắt .

- Cái này của cậu đúng không ?

Quay mặt ra thì mặt của cậu ta cách mặt tôi vài cm . Bất ngờ tôi lùi nhanh về phía sau

- Cậu... à ! Cái đó là ví của mình mà ! Cảm ơn cậu nha !

Tôi chỉ biết nhượng cười rồi lấy ví che mặt rồi chạy ra quầy thang toán . "Sao mình lại không thấy cậu ta ? " Nghĩ một lúc tôi sực nhớ ra đối diện quầy đồ uống là quầy quần áo , chắc là nhìn nhầm cậu ta với mấy con ma-na-canh ở đấy , đúng là điên hết mức mà .

- Của bạn hết 157 nghìn !

- Vâng !

Tôi lấy tiền trong ví

- Thế cậu không lấy túi nước táo này nữa à ?

Cậu bạn ấy đi đến chỗ tôi tay cầm túi nước táo mà trước đó tôi đã nhắm mắt chọn đại

- Um.. vậy thì tôi lấy ! Chị ơi cho em thanh toán cái này nữa ạ !

- Vậy của em hết 167 nghìn

- Vâng ! Em cảm ơn !

Cầm được túi đồ tôi cố đi nhanh nhất về nhà nhưng đi được một quãng..

- Cậu ơi ! Cậu lại rơi bánh oreo nè !

Quay người lại , tôi đập đầu vào ngực của cậu ta

- Tôi xin lỗi ! Cảm ơn cậu ! Tôi đãng trí quá !

- Không có gì ! Mình tên Dương  ! Còn cậu ?

- Mình tên Ánh !

Tôi lấy tay che nắng vì nó chói quá , ngửng đầu lên nhìn cậu ta khiến tôi mỏi cổ và ánh nắng làm tôi đau mắt , khuôn mặt của cậu ấy bị ánh nắng che mất , đôi mắt tôi ngheo lại với cặp kính khá dày. Ngày đó tôi đã không nhìn rõ được khuôn mặt của cậu .

Tôi cúi đầu cảm ơn rồi cầm hộp bánh chạy nhanh về nhà vì quá ngại .

Khoảng tuần sau , mà tôi cũng không nhớ nữa chỉ biết là hết đồ ăn nên tôi mới ra khỏi nhà để mua lương thực sống qua ngày . Ánh nắng chói chang làm tôi không nhửng mặt lên được lấy túi vải đội ngang đầu rồi lững thững đi ra siêu thị

- Cẩn thận !

Chưa định hình được thì xung quay tôi đã bị một thứ gì đó bao bọc , đến nỗi ánh sáng không xuyên thủng qua được , ngồi dậy chân tay có hơi xước nhẹ một tí nhưng cặp kính yêu dấu đã bay đi ở một phương trời nào rồi . Tôi mò mò cập kính thân yêu " Mày đâu rồi kính ơi ??"

- Của cậu nè !

Một cánh tay nhẹ ngàng để cập kính thân yêu lên mặt tôi . Ánh sáng lại một lần nữa che mờ khuôn mặt của cậu ấy .

- Cảm ơn cậu !

Tôi lại cắm đầu chạy . Quay lại thì thấy chiếc máy bay xốp gẫy cánh vệ đường bên cạnh là bóng lưng của một cậu con trai. Cậu ta cao quá tầm 1m8 gì đó . Rồi tôi lại cắm đầu cắm cổ chạy đi mua đồ siêu thị .

Tay cầm túi đồ tung tăng về nhà thì tôi bất ngờ ...

- Cậu có vẻ không thích tôi thì phải ?

Cậu bạn với tấm lưng , dáng người cao dáo đó chặn đường tôi .

- Cậu là ...

- Dương ! Người dỡ máy bay cho cậu ! Và nhặt đồ cho cậu ấy !

- Tobi ! Xin lỗi ! Cảm ơn cậu

Tôi lỡ mồm nói ta nhân vật anime mà tôi khá thích

- Cậu không có câu nào khác ngoài hai câu đấy à ?

- ...

- Cậu có thể giúp sửa lại cái máy bay mà thằng bé kia lém tí thì trúng người cậu không ?

- Um ...

Cậu ta tốt bụng , vui vẻ . Nhà cậu ta cũng trong khu này thế nên ngày nào cậu ta cũng đến nhà tôi ấn chuông rủ tôi đi chơi . Với lý do là trả tổn thương cho lần cậu ta cứu tôi . Hè đó , thật khác , chúng tôi đi chơi khu vui chơi , đi nhà sách ,...

Đi cùng cậu ấy , những bước chân sáng bừng đến lạ kì . Khu phố mà hàng ngày tôi đi qua bỗng mới lạ vô cùng , hàng cây ngập nắng , làn gió nhè nhẹ , cậu vui vẻ cầm cổ tay tôi kéo đi về phía trước , tay của cậu ấy to và chắc , ấm nữa , cổ tay của tôi trở nên bé xíu với đôi bà tay đó . 1 tháng qua , tôi thấy mình có nhiều cảm giác kì lạ  , cậu ta cứ bay nhảy trong đầu tôi.

Như thường lệ cậu ấy lại ấn chuông nhà tôi để rủ tôi đi chơi .

- Hôm nay mình đi dạo phố thôi nhé ! Tôi có chuyện này muốn nói với cậu !

Tôi đơ người một lúc rồi chuẩn bị đi . Trên đường , mắt tôi lại thấy những tia nắng vàng đến ấm áp nhảy nhót trên tán lá cây. Tâm trí đang ở trên trời thì một sự ấm áp đến lạ lùng bao trùm tay tôi . Nhìn xuống , tay tôi đan và tay cậu ấy, nhìn lên cậu ta để nói thì thấy cậu ta quay mặt , tai thì đỏ ửng cả lên . Tôi thấy thế cũng đỏ hết lên rồi đột nhiên cậu ta hôn lên trán tôi rồi chạy nhanh sang bên đường . Giật mình tôi đơ một lúc , bỗng máy điện thoại đổ chuông " là cậu ấy ! " tôi gạt để nghe

" Alo ! " - tôi nói
" Tôi muốn nói với cậu điều này lâu lắm rồi ! Không biết cậu thế nào nhưng hãy nghe mình nói ! Trên thế giới này có một cô gái , tuy hơi hậu đậu , ngơ ngác , nhưng mình lại thấy thật dễ thương ! Cậu khiến cho tớ có cảm giác tớ cần bảo vệ cậu , tre trở cậu ! Và cậu nên cảm ơn vì thượng đế đã mang tớ cho cậu đi ! Cuối cùng thì tớ muốn nói rằng ! Tớ... thích ... cậu... !"

Câu nói đó của cậu ấy  như đóng băng mọi thứ ! Ánh sáng của nắng ấm đến bất ngờ ! Gió thổi mạnh đến nghẹt thở ! Tim đập rộn ràng , tôi nhẹ ngàng nói

" Thật ra ... mình cũng thích cậu .."

Câu nói đó của tôi như chấp cánh cho một cuộc tình chớm nở

" Tớ muốn ôm cậu thật chặt " Nói xong câu ấy anh chạy nha về phía tôi .

Cảnh thượng lúc đó thật đẹp tôi chỉ muốn anh đi thật nhanh để tôi được anh ôm chặt vào lòng . Vòng tay tôi giang rộng đợi anh . Ánh nắng thật tuyệt , gió đưa đẩy chúng ta đến gần nhau để rồi " Bịch.." Tôi chết lặng một vài phút rồi mới hét lên . Lòng tôi như bị cào xé . Anh nằm trong vòng tay tôi vẫn ấm áp nhưng đầy máu . " Em yêu anh ! Nên anh hãy ở lại với em ! Ông trời ơi ! Tôi đã làm gì sai ! Tôi không xứng đáng có hạnh phúc sao ? Sao ông không cho đâm chết luôn cả tôi đi "

Anh ấy nằm trong vòng tay tôi mỉm cười đưa đôi tay của mình chạm vào má tôi .

- Cố lên ! Cậu sẽ ở lại với tôi ! Làm ơn ! Đừng rời xa tôi !

- Cậu là một thiên thần ! Sau lưng cậu có một đôi cánh sáng chói...và cậu ... mình thật sự yêu cậu nhưng có lẽ sẽ gập lại ở thế giới bên kia ! Sống tốt nhé ! Mình đợi ...

Nói xong tay của cậu ấy rơi xuống nền đất đá . Tôi khóc không thành tiếng . Tôi nguyền rủa thế giới này , tôi nguyền rủa người đưa anh ấy rời xa tôi , tôi nguyền rủa mọi thứ

Năm đó tôi thấy tia nắng sáng nhất chiếu về phía anh , người con trai 17 tuổi vui vẻ năng động , còn tôi chỉ là một cô bé 17 tuổi đơn độc được anh kéo ra khỏi bóng tối căn phòng , thoát khỏi 4 tường bao trùm thế giới tươi đẹp của tôi .

5 năm sau , khi tôi chuẩn bị ra trường  ,khi có ai đó hỏi tôi rằng " bạn có người yêu chưa ? " tôi luôn trả lời là có rồi vì tôi vẫn yêu anh và đúng thật sự tôi và anh chưa từng chia tay ...

Nếu năm ấy tôi mạnh mẽ hơn thì chuyện tình của tôi và chàng trai năm  đó đã thật sự hạnh phúc và đầy nắng vàng mùa hạ....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net