Chương 22: cổ đại thiên (vụn thịt)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Thần, tham kiến Hoàng thượng, tham kiến Vương gia."

Vừa vào biệt viện của thừa tướng, Lăng Phong nhìn người quỳ trước hoàng thượng và hắn, Mặc Thính Vũ, đương triều trẻ tuổi thừa tướng mà cẩn thận đánh giá người này. Đây cũng là một trong những nam chủ đâu.

Người trước mặt ngũ quan anh tuấn, tuổi tầm ba mươi đã ngoài, có lẽ là do chức tước, cũng có thể là do tự thân tu dưỡng mà toát lên một vẻ ngoài ổn trọng, tiếng nói trầm ấm như mộc xuân phong khiến người nghe hết sức thoải mái.

Đối với Lăng Phong hắn, người này vẫn còn trẻ tuổi, nhưng đối với thời đại này cũng đã là lão nam nhân. Vị thừa tướng này đến nay dưới gối cũng vẫn chưa có một tử nữ, nghe nói là từ khi chính thê của hắn, cũng là biểu muội thanh mai trúc mã qua đời đến nay vẫn không có lập thêm thiếp thất, chỉ ở như vậy, thỉnh thoảng mở thi hội để giải khuây mà thôi.

"Thật là khó được hảo nam nhân a, đúng không hệ thống?" Lăng Phong trong lòng hỏi.

"Ký chủ!!!! Hắn thích là nữ nhân a!!!! Ngài... Ngài đừng..." Hệ thống khóc âm la lớn. Ký chủ không hảo làm nhiệm vụ mà suốt ngày nghĩ đến thượng giường, nó phải sao đây? Anh anh~

Lăng Phong có chút nhíu mài lại, hảo ồn ào. Hắn cũng chỉ cảm thán, hệ thống có cần phải như vậy không?

"Ta đừng cái gì?" Hắn tiếp tục trò chuyện với hệ thống trong khi bên ngoài vẫn bình tĩnh thong dong tiếp trà từ tay người hầu.

"Đừng...đừng có đánh chủ ý xấu vào hắn a..." Có lẽ biết mình phản ứng quá khích, hệ thống lần này nhược nhược lên tiếng.

"Ta là người như vậy sao?"

"..." Vâng, ngài là! Quả thật hệ thống rất muốn nói như vậy, có điều, nó không dám ヽ(;▽;)ノ

"Không biết lần này Hoàng thượng cùng Vương gia đến Giang Nam có việc gì, thần cẩn tuân nghe lệnh." Mặc Thính Vũ đứng chắp tay đối với hoàng thượng hoà Lăng Phong lên tiếng hỏi. Hắn mặc dù cũng nghe được tin tức về hai vị này, nhưng là hắn cũng không thể nói rõ ra.

"Thính Vũ, đây cũng không phải là trong cung, khanh cũng đừng nên quá khách sáo như vậy. Dù gì chúng ta cũng xem như huynh đệ cùng nhau lớn lên, ở bên ngoài cứ gọi trẫm là gia cùng hoàng đệ là tứ thiếu gia được rồi." Lăng Ngạo Thiên lên tiếng, hắn lần này là vi phục xuất tuần, ngoại trừ các vị trọng thần trong triều biết, bên ngoài cũng chỉ tưởng là hắn thân mang bệnh nhẹ không thể thượng triều mà thôi.

"Gia, tứ thiếu gia." Mặc Thính Vũ cũng không nói nhiều, bản thân hắn cũng rõ đây chỉ là lời nói bên ngoài, hắn chỉ cần nghe theo là được. Còn huynh đệ với hoàng đế? Hắn chưa bao giờ nghĩ đến điều đó!

"Hảo. Thính Vũ, ngươi gọi người đến đưa A Phong đi nghỉ ngơi, còn ngươi cùng ta đến bàn một số chuyện, ba tháng nay ngươi nghỉ ngơi cũng đã đủ rồi đi? Nhìn khí sắc của ngươi đã hảo, đúng không?" Lăng Ngạo Thiên cười cười lên tiếng. Hắn làm hoàng đế còn không có ngày nghỉ, vị này lại hảo hảo ở nhà nghỉ ngơi. Có chuyện dễ dàng như vậy sao?

"Thần đã hảo, tạ hoàng...tạ gia quan tâm." Hắn không siểm nịnh lên tiếng rồi bảo người đến đưa Lăng Phong đi. Vị vương gia này hắn cũng từng mấy lần gặp mặt, nhưng chưa tiếp xúc nhiều. Hắn cũng biết vị này thân thể không tốt, từ đầu đến giờ vẫn quan sát hắn mà không lên tiếng, cảm giác được ánh mắt kia vẫn không ngừng nhìn chằm chằm vào hắn làm hắn cũng có chút mạc danh kỳ diệu. Hắn hình như không có đắc tội vị này đi?

....................ta là thư phòng phân cách tuyến........................

"Dạ." Vừa tắm xong Lăng Phong lại lên tiếng gọi. Trên mình hắn chỉ khoác một lớp áo trong, bên trong rõ ràng là không mặc gì cả.

"Chủ tử." Lăng Dạ mang theo giọng có một chút bất đắc dĩ xuất hiện. Một nguyệt này chủ tử không ngừng trêu chọc hắn làm hắn cũng không biết làm sao. Hắn cũng không ngốc, một hai lần còn có thể không biết, nhưng nhiều hơn hắn cũng đã nhận ra chủ tử đây là có ý gì.

Lăng Dạ hắn cũng không phản cảm chuyện này, nhưng hắn cũng chưa từng nghĩ đến mình sẽ hảo nam phong. Từ nhỏ hắn đã theo chủ tử bên người, hắn cũng biết mệnh mình là thuộc về chủ tử nên cũng chưa từng nghĩ có được một cuộc đời bình thường như người khác. Hắn dục vọng cũng không cao, cho nên thông thường hắn cũng chỉ là dùng tay qua loa giải quyết cho xong sinh lý của mình mà thôi.

Lăng Dạ không hiểu sao bắt đầu từ một nguyệt trước hắn nhận ra vị này thay đổi, hắn cũng đã không thể ngừng lại quan sát vị chủ tử này của mình. Từ cử chỉ hành động cho đến lời nói của người trước mắt đều khiến hắn không thể dời tầm mắt của mình ra.

Những lần gần đây nhất hắn đều phải dùng đến nội lực để kiềm nén lại dục vọng của bản thân mình. Hắn chưa từng nghĩ đến tính nhẫn nại của mình thấp đến thế. Hắn chỉ sợ một ngày nào đó hắn không kiềm lòng được mà làm bị thương chủ tử. Chỉ nghĩ đến đó Lăng Dạ cũng đã cảm thấy đau lòng.

"Lại đây." Lăng Phong trầm giọng lên tiếng.

"Dùng miệng của ngươi hảo hảo hàm nó." Lăng Phong không chỉ rõ nhưng hắn biết Lăng Dạ hiểu được hắn nói gì.

Quả nhiên Lăng Dạ không lên tiếng, chỉ là cẩn thận từng bước một đi đến bên giường. Nhìn người ngồi trên giường ngũ quan tuấn mỹ, y quan không chỉnh tề, vạt áo đại khai có thể thấy rõ làn da trắng nõn cùng với như ẩn như hiện hai hạt anh hồng nho nhỏ màu đỏ kia khiến hắn không thể không nuốt một ngụm nước miếng. Chủ tử quả thật mê người, Lăng Dạ thầm nghĩ.

Hắn quỳ xuống bên giường, hai tay cẩn thận cầm lấy vật nhỏ vẫn đang ngủ say nhưng nhìn vẫn hết sức khả quan kia. Hắn biết vật nhỏ này khi thức tỉnh kích cỡ cũng hết sức kinh người, không thua kém gì hắn. Bên ngoài thật là nhìn không ra.

Cẩn thận hàm vào trong miệng, Lăng Dạ không thấy được dị vị gì, có lẽ là do từ nhỏ đã uống nhiều dược thiện nên trên người chủ tử lúc nào cũng có nhàn nhạt mùi thuốc, hắn ngửi được rất là thoải mái.

"Ân...đã có tiến bộ...dùng đầu lưỡi của ngươi...ân..." Lăng Phong thoải mái lên tiếng, không uổng công hắn điều giáo bao lâu nay, xem ra đầu gỗ này học được cũng rất nhanh.

Nghe thấy Lăng Phong khen ngợi, Lăng Dạ hết sức vui vẻ. Hắn không ngừng dùng đầu lưỡi của mình liếm láp khắp côn thịt từ đĩnh mắt cho tới hai quả cầu hai bên, không bỏ sót một chỗ nào, một cách chầm chậm, chuyên chú như thể đây là thứ gì đó ngon nhất trên đời vậy. Lâu lâu hắn lại mút một chút thịt ở hai bên đùi của Lăng Phong trong khi tay hắn vẫn không ngừng cao thấp xoa nắn côn thịt nay đã hoàn toàn thức tỉnh, gân xanh lộ rõ kia.

"Nhanh lên" Lăng Phong quả thật không chịu nổi hắn làm chậm như thế. Hắn nắm lấy tóc Lăng Dạ, khiến hắn ngẩng cao đầu, hạ thể không ngừng va chạm vào sâu bên trong yết hầu của Lăng Dạ, khiến hắn không thể không vì sinh lý mà ửng đỏ khoé mắt, càng chọc người muốn xâm phạm hắn.

"Ân...chủ...chủ tử...a..." Lăng Dạ muốn lên tiếng nhận sai với Lăng Phong nhưng cự vật vẫn không ngừng ra vào trong miệng của hắn, khiến hắn không thể nào thốt nên một câu hoàn chỉnh mà càng giống như là rên rỉ, khiến cho người khác càng thêm dục hỏa đốt người.

Lăng Phong nhìn Lăng Dạ khác hẳn ngày thường bất khẩu ngôn tiếu mà quỳ trước chân mình, nhìn hắn há to miệng cố sức hàm chứa dương vật của bản thân, thân hình to lớn của hắn không ngừng đong đưa, khoé mắt nhuốm lệ, gương mặt có một chút tái nhợt không khỏe do hít thở không thông, nhưng vẫn cố hết sức lấy lòng hắn. Điều này khiến Lăng Phong càng thêm kích động mà nhanh chóng ra vào.

Qua chừng mấy chục phát, một cỗ nóng bỗng tinh dịch không tiếng động bắn sâu vào cổ họng của Lăng Dạ, khiến hắn không ngừng ho khan. Côn thịt của Lăng Phong vẫn chưa lấy ra khiến hắn cũng chỉ có thể từng ngụm đem tinh dịch hòa lẫn nước bọt cùng nhau nuốt vào.

Hắn dùng miệng cùng đầu lưỡi của mình liếm sạch sẽ côn thịt của Lăng Phong, mặc dù có một ít vị tanh nồng, nhưng là vì của chủ tử nên Lăng Dạ hắn cũng không cảm thấy như thế nào cả. Hắn chuẩn bị đứng dậy ra ngoài như mọi lần, nhưng lần này Lăng Phong lại gọi lại hắn.

"Cởi y phục ra, lên giường." Lăng Phong khàn khàn giọng ra lệnh.

Lăng Dạ hết sức ngạc nhiên, đây là lần đầu chủ tử hắn ra lệnh như thế. Hắn biết tiếp theo sẽ làm gì và quả thật rất muốn làm, nhưng nghĩ lại thân thể của chủ tử hắn lại lưỡng lự.

"Chủ tử, ngài...ngài sẽ bị thương. Nghe nói...làm xong sẽ phát sốt, ngài... sẽ không chịu nổi. Nếu ngài còn muốn, thuộc hạ có thể tiếp tục dùng miệng...hầu hạ người." Lăng Dạ lắp bắp nói, hắn quả thật sợ Lăng Phong không chịu nổi, mặc dù hạ thân hắn cũng đã sắp nổ tung.

Lăng Phong nghe thế ngẩn người, đây là ý gì? Hắn sẽ bị thương? Sẽ sốt? Đừng nói là tên đầu gỗ này nghĩ hắn sẽ ở phía dưới đi? Nếu thật là như vậy hắn nên hảo hảo mà cho vị ám vệ này biết ai trên ai dưới!!!!

Hệ thống ở bên trong Lăng Phong nghe được mà cười muốn ngất. Nó không ngờ có người sẽ nghĩ ký chủ của nó là thụ a!!!! Nó hảo vui vẻ làm sao đây?!!! (≧∇≦)

........................

Tác giả quân nói nói: một chút vụn thịt gửi đến thân ái nhóm~hy vọng mọi người hài lòng a~Bên cạnh đó, nhân gia chương sau có nên viết thịt không? Hay là gặp nữ chủ nam chủ nhóm để giải quyết đầu mối chính của thế giới này luôn đây? Đại gia thấy như thế nào??????? Ta hảo phân vân a~

Ps: Cám ơn các thân ái đã hối thúc ta, nếu không chắc ta còn không định viết tiếp chương mới a~
~hảo xấu hổ \(//∇//)\~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net