Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cốt truyện: Gặp giáo bá nam chủ, trở thành bạn ngồi cùng bàn.

Ôn Ngôn ở đi xem mắt trên đường bị một hệ thống trói đi rồi, tự xưng 001, yêu cầu hắn đi vào thế giới ngôn tình hoàn thành nhiệm vụ, thu thập năng lượng, sau đó mới có thể đưa hắn trở lại thế giới cũ.

【 ký chủ, không cần không vui sao, ngươi xem, ta vừa lúc ở nơi đó năng lượng hao hết, lại vừa lúc gặp được nơi đó chỉ có ngươi một người, này thuyết minh chúng ta hai cái, siêu cấp có duyên phận. 】hệ thống 001 chột dạ mà an ủi vẻ mặt u oán tân ký chủ Ôn Ngôn.

Ôn Ngôn "Ha hả" hai tiếng không nói tiếp, vẫn cứ một thân oán khí.

001 càng chột dạ, hệ thống cpu bay nhanh chuyển động.

【 ký chủ, ngươi không phải vừa lúc muốn đi xem mắt sao? Tiểu thế giới thật tốt a! Ngươi chẳng lẽ không nghĩ một cái thế giới một cái tức phụ, cưới bạch phú mỹ, đi lên đỉnh cao nhân sinh sao? 】

Thực hiện nguyên chủ nguyện vọng?

Bảo hộ nữ chủ bi thảm bị ác độc nữ xứng thượng vị ?

Đi lên đỉnh cao nhân sinh cưới bạch phú mỹ?

Nói chưa dứt lời, nhắc tới cái này, Ôn Ngôn oán khí lớn hơn nữa.

"Không, ta không nghĩ."

【 vì cái gì? 】đề nghị tốt cỡ nào a!

Ôn Ngôn trầm mặc một lát, "Ta kỳ thật thích nam, ta xem mắt đối tượng, cũng là nam."

【 a ——】

Hệ thống mắc kẹt, tiểu hệ thống khi mới sinh ra giả thiết chính là thế giới ngôn tình, không nghĩ tới trói định ký chủ đầu tiên, thế nhưng là cong.

Một mảnh trắng xóa không gian hệ thống không khỏi u ám vài phần, giống như hai người tâm tình.

Ôn Ngôn biết hệ thống cũng đã chịu đả kích, không khỏi đối một người một hệ thống bi thảm vận mệnh tràn ra vài phần đồng tình, trấn an chính mình tiếp thu hiện thực.

"Dù sao cũng rời đi không được, đi thôi! Đi hoàn thành nhiệm vụ, hoàn thành sớm liền về nhà sớm!"

Cứ như vậy, đôi anh em cùng cảnh ngộ này bắt đầu hành trình xuyên nhanh.

Hệ thống ngôn tình 001 còn không biết, những cái này đả kích chỉ là mới bắt đầu, ở trong tiểu thế giới, nó sẽ bị đả kích đến càng thêm thảm thiết, tam quan không ngừng vỡ nát, hận không thể về lò nấu lại.

Thời không vừa chuyển, tại tân thế giới.

Rõ ràng gần cuối tháng 5, không khí lại phá lệ oi bức, không trung một mảnh màu xanh lam cùng vài đám mây trắng. Tiếng phấn viết bảng không ngừng vang lên, trên sân bóng thỉnh thoảng truyền đến một ít tiếng hoan hô cùng tiếng bóng rổ. Ở nơi xa vườn trường, gần rào chắn màu đen, hoa tường vi nở rộ rực rỡ.

Ôn Ngôn một bên nhắm mắt cảm thụ bầu không khí vườn trường khiến người hoài, một bên tiếp thu tin tức của nguyên chủ.

Nguyên thân tên là Ôn Ngôn là con trai cả của Mạc gia, cũng là anh trai của nữ chủ Mạc Thời Duy, cha mẹ ly dị lúc nhỏ, thay tên sửa họ, theo mẫu thân di cư sang nước ngoài nhiều năm.

Nữ xứng Nhan Tịch là con người vợ mới của cha Mạc với chồng trước, không ngừng hãm hại nguyên nữ chủ cùng cha mình xa cách, thiết kế làm nguyên nữ chủ bị làm nhục rồi tự sát mà chết. Ôn Ngôn biết được em mình nguyên nhân chết vì vậy báo thù, lại lọt vào nam chủ đả kích, tai nạn xe cộ tử vong.

Thật là quá thê thảm! Ôn Ngôn không khỏi cảm thán, mở mắt ra đánh giá khung cảnh vườn trường. Ôn Ngôn đi vào thế giới này, chuyện thứ nhất chính là đóng gói hành lý về nước.

Mẹ của nguyên chủ đã kết hôn , nguyên chủ ở nước ngoài vẫn luôn ở một mình, thỉnh thoảng dặn dò cậu vài câu, cũng không quản lý cậu nhiều ; mà làm con trai duy nhất của cha Mạc,lần này cậu về nước đã làm cha Mạc rất là vui vẻ, ở Mạc gia phòng của nguyên chủ vẫn luôn bị giữ lại, Mạc Thời Duy đối với việc cậu về nước cũng là đặc biệt bất ngờ cùng vui mừng, chỉ có Nhan Tịch cùng mẹ của nàng không quá vừa lòng, cảm giác đứa con trai này là trở về tranh gia sản.

Một trận gió nhẹ thổi qua, bức màn khẽ lay động, mang theo chút khô nóng ở bên ngoài vào.

Lục Phương Trì ngủ gần hai tiết, cảm giác thân thể có chút cứng đờ, chuẩn bị vươn vai đổi cái tư thế để tiếp tục ngủ, mắt buồn ngủ mê mang, không cẩn thận nhìn đến thân ảnh trên hành lang, dáng người thon dài, phần cổ lộ ra làn da trắng sáng, đường cong khuôn mặt nhìn qua mười phần thanh tú, ăn mặc một bộ đồng phục học sinh xanh trắng thực chỉnh tề, không khó suy đoán ra hắn khẳng định lớn lên cực đẹp.

Như là cảm nhận được hắn đánh giá, thiếu niên xoay đầu tới xem hắn, quả nhiên lớn lên cực đẹp.

Khuôn mặt thiếu niên thực tinh xảo, mặt mày bình tĩnh hờ hững, con ngươi màu nâu thẫm nhìn về phía hắn bình tĩnh không gợn sóng, đạm mạc nhìn thoáng qua liền xoay người gõ cửa văn phòng của lão sư.

Đôi mắt thanh lãnh kia giống như thật sâu khắc ở hắn trong đầu, Lục Phương Trì buồn ngủ một kích tan đi, đầu óc nháy mắt thanh tỉnh, hắc, cái gì ánh mắt, ta lớn như vậy một soái ca thế nhưng bị hắn xem như không có gì, xem thường người?

Không có buồn ngủ, Lục Phương Trì lười nhác dựa vào ghế dựa, trong tay tùy ý mà xoay bút, ánh mắt dừng ở trên bảng đen, đầu phóng không, có chút nghi hoặc người nọ là ai, phía trước chưa thấy qua, ăn mặc trường bọn họ đồng phục, mới tới? Hừ, vậy phải cho hắn biết ai mới là lão đãi ở trường học này, thế nhưng làm lơ hắn.

Tiểu đệ bên cạnh có chút ngạc nhiên, hai mặt nhìn nhau cho nhau ánh mắt.

Trì ca...... Đây là đang nghe giảng ?

Bầu trời mưa lớn?

Không thể đi?

......

Lục Phương Trì không biết các tiểu đệ của hắn suy nghĩ cái gì, Ôn Ngôn cũng không biết trong đầu Lục giáo bá suy nghĩ cái gì, hắn giờ phút này đang ngồi ở trong phòng của lão sư, biểu tình bình tĩnh, nội tâm lại nhiệt liệt cùng hệ thống nói chuyện.

【 nam chủ rất tuấn tú u! Hì hì hì, tiểu chó săn, ta thích. 】

Chuông cảnh báo của hệ thống nổ vang, 【 nơi này là thế giới ngôn tình, ký chủ, ngươi cũng không nên xằng bậy. 】

Nội tâm của Ôn Ngôn một trận khinh thường, 【 tưởng cái gì đâu? Ta là cái loại này người sao? Hắc hắc, ta liền thưởng thức một chút. 】

Hệ thống cảnh giác, không ngừng dặn dò hắn, Ôn Ngôn nghe vào tai này ra tai kia.

"Đinh linh linh ——" chuông tan học vang lên.

"Bạn Ôn Ngôn, đi thôi, cô mang em đi đến phòng học." Cô giáo chủ nhiệm trẻ tuổi nói chuyện thực ôn nhu, mang theo học sinh mới tới vào lớp, gõ gõ cái bàn làm lộn xộn phòng học khi vừa nhìn thấy Ôn đại soái ca an tĩnh lại.

"Đây là học sinh mới đến của ban chúng ta, phía trước vẫn luôn ở nước ngoài học, hiện tại mới vừa về nước, hắn thực ưu tú, giành được rất nhiều giải thưởng thi đua, mọi người có thể giao lưu nhiều chút cùng bạn Ôn Ngôn." Sợ tính tình học sinh mới tới quá lạnh lùng khó dung nhập với lớp, chủ nhiệm lớp không khỏi nói thêm vài câu, sau đó làm hắn tự giới thiệu mình.

"Chào mọi người, ta tên là Ôn Ngôn, về sau xin mọi người chỉ bảo nhiều."

Tiếng nói của cậu cùng cảm giác mà cậu gây cho người ta giống nhau, thanh lãnh dễ nghe, mang theo một tia phong lưu ưu nhã, như là xoa nát đám mây cuối chân trời.

Bạn học mới tới không chỉ đẹp trai, lại còn học giỏi, thanh âm cũng dễ nghe, mới đến chính là cấp bậc của nam thần dẫn tới nữ sinh trong lớp cực kỳ kích động

Lục Phương Trì nghe tới thanh âm của cậu, lỗ tai cảm giác hơi ngứa, thanh âm còn rất dễ nghe, Ôn Ngôn, tên cũng dễ nghe. Như vậy đi, hắn quay đầu nhìn xung quanh các nữ sinh nhiệt liệt thảo luận, cái gì "Học bá" "Nam thần" một loại từ, cười nhạo một tiếng.

Trêu hoa ghẹo nguyệt!

Thanh âm cười nhạo của hắn rất lớn làm nhiều người đều nghe được, có chút nữ sinh bất mãn mà quay đầu, vừa thấy là Lục đại giáo bá, cúi đầu làm bộ cái gì cũng chưa nhìn đến, yên lặng quay trở về. Các nam sinh còn lại là thổn thức cảm thán, giáo bá nhìn không thuận mắt học sinh mới tới a.

Ôn Ngôn cũng nghe được, đạm mạc mà nhìn qua, người nọ khuôn mặt tuấn mỹ, còn mang theo vài phần ngây ngô, có một chút phản nghịch, tay áo áo khoác đồng phục vén lên trên, lộ ra cánh tay thon chắc màu ngăm nâu, khớp xương ngón tay rõ ràng tùy ý mà xoay bút, trong mắt mang theo khiêu khích hài hước. Cậu nhìn thẳng đối phương ánh mắt, mặt không đổi sắc.

Lục Phương Trì hừ lạnh một tiếng. Rất tốt, lại làm lơ hắn một lần nữa, nhớ kỹ hắn.

Nữ giáo viên tuổi trẻ có chút xấu hổ, "Bạn học Ôn Ngôn, nguyên bản tính toán làm ngươi ngồi ở bạn học Lục Phương Trì bên cạnh, hiện tại......" Lão sư có chút không biết phải làm sao.

"Không có việc gì, lão sư, ta ngồi chỗ đó cũng được, lão sư vất vả." Ôn Ngôn chủ động đề nghị, tránh cho lão sư khó xử.

Nội tâm Lục Phương Trì khinh thường, cũng có phong độ của thân sĩ a! Nhưng nghĩ đến cậu chủ động ngồi ở bên cạnh hắn, về sau liền có cơ hội giáo huấn cậu, liền không biểu đạt cái gì bất mãn, ở Ôn Ngôn đi tới thời điểm, chủ động đứng lên cho hắn ngồi vào bên trong, lúc đứng dậy còn ngửi thấy được hương thơm trên người đối phương, rất dễ ngửi.

Trong ban đồng học có chút khó hiểu, Lục Phương Trì luôn luôn không thích cùng người ngồi chung, cho nên vẫn luôn không có bạn ngồi cùng bàn, hiện tại thế nhưng chủ động nhường chỗ cho học sinh mới tới, đây có còn là Lục đại giáo bá không nói lý nữa hay không?

Các tiểu đệ của hắn cũng hai mặt nhìn nhau, lão đại rốt cuộc xem học sinh mới tới thuận mắt hay không, nếu nói thuận mắt, trong chốc lát lại cười nhạo, trong chốc lát lại hừ lạnh, nói không vừa mắt còn chủ động cho người ta nhường vị trí.

Lục Phương Trì mặc kệ người khác nghĩ như thế nào, lười nhác mà dựa vào ghế dựa, nghiêng mặt đánh giá Ôn Ngôn thu thập đồ vật, người này lớn lên thật đẹp, tính tình cũng là thật không làm người khác vui vẻ.

【 hệ thống, hắn vẫn luôn xem ta. 】.

【 đừng nghĩ nhiều, hắn là thẳng nam. 】 hệ thống lạnh nhạt.

"Uy, ta kêu Lục Phương Trì, ta là giáo bá trường học này, cũng là lão đại, ngươi nếu là làm tiểu đệ của ta, ta có thể che chở cho ngươi."

Lục Phương Trì xem đối phương vẫn luôn không phản ứng hắn, nhìn đều không nhìn hắn một cái, sắc mặt nhăn nhó ngữ khí không tốt mà nói, nói đến chính mình là giáo bá lại là lão đại thời điểm, có vài phần đắc ý, chờ đối phương sùng bái mà xem hắn, muốn làm tiểu đệ của hắn.

【 hắn cũng thật trẻ con a! Nhưng, quá đáng yêu, giống như chó con ngốc . 】 hệ thống nghe đến nội tâm phong phú biến ảo của Ôn Ngôn, đã Phật hệ.

"Chào cậu, tôi là Ôn Ngôn, cảm ơn ý tốt của cậu, nhưng tôi không cần." Ôn Ngôn thanh lãnh cự tuyệt.

Lục Phương Trì từ nhỏ đến lớn hiếm khi bị người cự tuyệt, vẫn là hắn chủ động trước, cảm giác thập phần sinh khí, chau mày tức giận trừng mắt Ôn Ngôn.

Ôn Ngôn nhìn đối phương tức giận, gương mặt mang theo vài phần khó hiểu, người này tới trước mặt cậu gây khó dễ, còn muốn cậu làm tiểu đệ của hắn, cậu cự tuyệt kết quả hắn còn tức giận?

Cả lớp xem hai người nói chuyện với nhau vài câu, giáo bá tức giận, không khí lớp không khỏi im ắng lại, cho rằng hai người sẽ đánh nhau. Ai biết giáo bá đứng dậy mang theo vài phần tức giận mà đi ra ngoài, học sinh trong lớp cứng họng.

Hạ Nghi thấy hành vi của lão đại, cảm giác có vài phần không thể tưởng tượng, hay là lão đại bị đoạt thân thể ? Sao lại ngượng ngùng giống như cô vợ vậy? Nhưng vẫn là giúp nhà mình lão đại nói chuyện với Ôn Ngôn .

"Bạn học Ôn Ngôn , cậu đừng nhìn lão đại nhìn qua giống hung dữ, kỳ thật người rất tốt, chính là có điểm trẻ con, cậu ấy là tưởng cùng cậu làm bạn bè, nhưng không quá biết biểu đạt, bị cậu cự tuyệt, cho nên cảm giác thực tức giận."

"Nguyên lai là như thế này a, cảm ơn cậu đã nhắc." Ôn Ngôn thầm nghĩ, xác thật là rất trẻ con, giống thiếu niên trong thời kỳ phản nghịch.

Tiết khóa này sắp xong Lục Phương Trì mới trở về, trên người mang theo nhàn nhạt mùi thuốc lá, trên mặt vẫn là mang theo vài phần tức giận, lúc cậu nhìn qua còn trừng mắt nhìn vài lần.

Ôn Ngôn cũng không tức giận, lười đến cùng hắn so đo, ở trên vở viết câu: Vừa rồi thực xin lỗi, tôi không phải cố ý chọc cậu tức giận. Sau đó đưa qua, Lục Phương Trì cúi đầu nhìn thấy, chữ viết của đối phương nhìn rất đẹp, nội dung tờ giấy làm hắn hơi nhướng lông mày, nội tâm tức giận một chút cũng không có.

Tay cầm đặt bút viết mấy cái chữ to rồng bay phượng múa: Vậy ngươi cùng ta làm bạn bè đi!!!Viết xong gắt gao nhìn chằm chằm đối phương, sợ đối phương không đồng ý giống nhau.

Ôn Ngôn vừa thấy, đối với đối phương gật gật đầu, bạn ngồi cùng bàn của hắn nhìn qua vừa khốc vừa soái ai ngờ lại rất trẻ con.

Phải làm bạn tốt của nhau! Còn dùng dấu chấm than tăng mạnh ngữ khí.

Ôn Ngôn giống dỗ dành trẻ con, gật gật đầu, trên giấy viết, nhất định! Ôn Ngôn nhìn tờ giấy của hai người , không khỏi nở một nụ cười nhạt, thật đủ trẻ con, sau đó ngẩng đầu chuyên tâm nghe giảng bài.

Lục Phương Trì thoáng nhìn hắn cười, lỗ tai đỏ lên, cười đến...... Thật mẹ nó đẹp a! Xem hắn chuyên tâm nghe giảng bài, cũng không quấy rầy chính mình mới đến bạn tốt, ghé vào trên bàn ngủ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net