Chương 6.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thúc cháu hai người trở lại Lục trạch, một cái mặt mũi bầm dập, một cái khác trên mặt cũng mang theo vết thương, cả gia đình kinh ngạc vây lại quan tâm dò hỏi.

"Ai u, ông trời a, khuôn mặt đẹp trai của con trai bảo bối ta sao lại thế này, mau kêu bác sĩ đến xem!"

Lục mẫu nhìn con trai bị đánh thành đầu heo, hoàn toàn nhìn không ra nguyên lai anh tuấn, sợ tới mức chạy nhanh kêu bác sĩ, sợ bị hủy dung về sau không thể lấy con dâu cho nàng!

Lục Duật tránh thoát quan tâm của cả gia đình, đi đến sô pha nằm liệt xuống, nhìn Lục Phương Trì bị mọi người vây quanh, cười lạnh một tiếng, "Thật là kiều khí!"

Lục Phương Trì lạnh lùng trừng hắn, khinh thường trả lời: "Đương nhiên so ra kém lão đông tây da dày thịt béo như ngươi."

Ánh mắt Lục Duật biến đổi, thúc cháu hai người căm thù nhìn đối phương, trong đại sảnh tràn ngập không khí nguy hiểm.

Lục gia mọi người hai mặt nhìn nhau, không biết đôi thúc cháu lần này như thế nào nháo đến lợi hại như vậy. Tuy rằng hai người từ đầu đến cuối đều không nói ra, nhưng vẫn là có điểm thu liễm.

Lục lão gia tử không nhanh không chậm mà đem chén trà đặt lên bàn, nâng lên con ngươi cực có áp bách tính mà nhìn về phía con trai cùng cháu trai đang ở giằng co.

"Chuyện gì xảy ra?"

"Còn có thể có chuyện gì xảy ra, con trai của ngài đoạt cháu dâu của ngài đó!"

Tin tức này giống như tiếng sấm, người của Lục gia không ai nghĩ đến thúc cháu hai người vì một nữ nhân mà tranh đoạt nhau. 

"Ngươi sao không nói ngươi không biết xấu hổ mơ ước thẩm thẩm của chính mình đâu?" Lục Duật không cho mặt mũi mà mắng chính mình cháu trai.

"Ngươi rõ ràng biết Ngôn Ngôn đã là người của ta, ngươi còn động hắn?!" Lục Phương Trì trong cơn giận dữ lại tưởng xông lên cùng thúc đánh một trận, bị Lục gia người chạy nhanh túm chặt, đứa nhỏ này đánh nữa liền hủy dung thật!

Người của ta? Động nàng? Đôi thúc cháu này sẽ không đều đem cô nương nhà người ta làm......

Người Lục gia đều kinh ngạc, đây là cốt truyện cẩu huyết gì!?

Lục lão gia tử không nghĩ tới con trai nhỏ của chính mình cùng cháu trai vì cùng cái nữ nhân mà tranh đoạt, hai người còn đều đem con gái nhà người ta ngủ.

"Hoang đường! Chúng ta Lục gia như thế nào có các ngươi hai cái không biết xấu hổ? Thúc cháu hai người đạp hư con gái nhà người ta!" Lục lão gia tử tức giận.

"Ngôn Ngôn nhà ta cũng không phải con gái, cậu ấy là nam." Lục Duật cũng không sợ lão cha của hắn, ngang nhiên phản bác.

"Nam...... Nam?" Lục gia người rốt cuộc nhịn không được, kinh hô ra tiếng.

"Hoang đường đến cực điểm, hoang đường đến cực điểm!" Lục lão gia tử đã nhiều năm không tức giận như vậy.

Trực tiếp làm người ép hai người đi từ đường thực hành gia pháp, người Lục gia cái gì cũng không rảnh lo, vội vàng khuyên can, Lục gia gia pháp một lần nửa cái mạng a!

Lục gia thúc cháu quỳ gối ở trên sàn nhà từ đường, eo lưng thực thẳng. Bọn họ sắc mặt trắng bệch, đòn roi không lưu tình quất đau đến cả người hai người chảy một tầng mồ hôi mỏng, máu tươi lẫn với mồ hôi "Tí tách tí tách" mà rơi trên mặt đất, nhìn phá lệ thê thảm, lại cắn chặt răng gắt gao chịu đựng, "Không thay đổi."

Vô luận Lục lão gia tử hỏi bao nhiêu lần, đều là "Không thay đổi".

Người của Lục gia đứng xa xa mà nhìn sắc mặt càng thêm xanh mét tức giận của lão gia tử cùng bộ dáng bi thảm lại quật cường của thúc cháu hai người, bất đắc dĩ thở dài, hai người này cũng thật cố chấp.

Lục lão gia tử nhìn hai người đều sắp ngất xỉu lại vẫn còn cố chấp kiên trì, cuối cùng vẫn tử bỏ, tổng không thể đem bọn họ đánh chết thật, làm người đem thúc cháu hai người đưa đến bệnh viện.

Ai, chính là khổ đứa bé kia, hai người này thật cố chấp a......

Thúc cháu hai người nằm ở bệnh viện mấy ngày, Ôn Ngôn cũng khó được bình tĩnh mấy ngày.

Cậu đã từ hệ thống biết được thảm trạng của thúc cháu Lục gia, đắc ý mà tại nội tâm cùng hệ thống khoe ra.

【 ngươi xem nam chủ, thật đúng là rất thích ta a. 】

【 ngươi câm miệng! 】 hệ thống chỉ cảm thấy lúc trước nhìn lầm rồi, cái này ký chủ như thế nào không biết xấu hổ.

Hôm nay tan học, Mạc Thời Duy cùng bạn của nàng hẹn nhau dạo phố, Ôn Ngôn không làm tài xế đón mình, chính mình một người trở về.

Trải qua một cái hẻm nhỏ thời điểm, đột nhiên bị người kéo vào, cậu vội vàng đánh trả, lại bị gắt gao ấn ở trên tường.

"U, xem ta phát hiện cái gì, một cái tiểu mỹ nhân." Người sau lưng tiếng nói trầm thấp, mang theo ý cười.

Bàn tay sắc tình mà xoa bóp mông thịt tròn trịa no đủ của thiếu niên, phảng phất như đang chơi đùa một khối bột.

"Lục Duật, ngươi làm gì?" Nghe được thanh âm này, Ôn Ngôn nội tâm thả lỏng, căng thẳng thân thể thả lỏng một chút, bất mãn mà lạnh lùng dò hỏi.

Gia hỏa này thế nhưng từ bệnh viện chạy ra, Lục Phương Trì tên kia phỏng chừng cũng ra tới.

"Tiểu mỹ nhân, muốn ta cứu ngươi từ trong tay của lão đông tây hay không?"

Nhắc Tào Tháo Tào Tháo liền đến, Lục Phương Trì không quên nói móc thúc hắn, đi tới ôm lấy eo Ôn Ngôn, đem mỹ nhân đoạt lấy ôm vào trong ngực.

Lục Duật nhìn Lục Phương Trì nguy hiểm mà híp híp mắt, cũng chưa nói gì.

Rốt cuộc đây là thúc cháu hai người ở bệnh viện đã nói, không có biện pháp, hai người bọn họ cũng không thể thật sự giết chết đối phương.

"Các ngươi như thế nào từ bệnh viện ra tới?" Ôn Ngôn tránh tránh, lại bị ôm đến càng chặt, Lục Phương Trì kêu rên, cậu ngừng một chút không hề động.

Cậu nghe cha Mạc nói Lục gia thúc cháu nằm viện, nghe nói bị thương thực nặng, lúc này mới mấy ngày liền chạy ra?

"Ta không ra tức phụ chạy theo người khác làm sao bây giờ? Ta đều bị thương nặng như vậy ngươi đều không thèm đến thăm ta?"

Lục Phương Trì ôm cậu, giống như một con chó lớn mà cọ cọ.

"Ngươi......" Ôn Ngôn còn chưa nói ra đã bị ngăn chặn.

Đầu lưỡi Lục Phương Trì tiến vào ướt át khoang miệng của Ôn Ngôn, dùng sức mà liếm láp, như là nhấm nháp mỹ vị món ăn trân quý, đem sở hữu hô hấp của cậu tất cả đều cướp đi, động tác hung ác như muốn đem cả người cậu nuốt vào trong bụng.

Lục Duật từ sau lưng phủ lên, đem cằm đè ở trên vai thiếu niên, chóp mũi tràn đầy hơi thở của thiếu niên.

Tay hắn luồn vào áo sơ mi trắng của thiếu niên, vuốt ve sườn eo của cậu, thiếu niên mẫn cảm mà thân thể khẽ run, làn da trắng mịn làm người không muốn buông tay.

"Chúng ta cùng nhau làm Ngôn Ngôn thoải mái được không?" Lục Duật vừa nói vừa đem tay chui vào quần của thiếu niên mà sờ soạng.

Ôn Ngôn bị lời nói của hắn dọa nhảy dựng, một người đều có điểm không chịu nổi, còn hai người, cậu hoảng loạn mà muốn vặn vẹo thân thể muốn thoát đi.

"Ngôn Ngôn, trên người của ta đau." Lục Phương Trì thảm hề hề mà nói.

Ôn Ngôn động tác hơi ngừng lại, cảm giác vô cùng tức giận, "Vậy các ngươi còn không chạy nhanh buông ta ra?"

"Buông ra ngươi? Đó là không có khả năng, rốt cuộc, chúng ta chỉ nghĩ thao ngươi. Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu a!"

Trong mắt Lục Duật nồng đậm cố chấp, Ôn Ngôn nhìn đến có chút sợ hãi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net