Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai chân Ôn Ngôn còn có chút nhũn ra, eo bụng lên men, trong lúc đi lại quần lót cọ xát kiều nộn nhục bích càng thêm kích thích, làm thân thể cậu nhịn không được run rẩy, trong bụng nước sốt dâm dịch quay cuồng còn có thể nghe được tiếng nước.

Cậu càng đi càng chậm, Lục Phương Trì xem cậu đi một cách khó khăn, một phen ôm lấy eo cậu làm cậu nương lực đi , Ôn Ngôn không có cự tuyệt.

Gần đến đại sảnh cậu tránh tránh, ý bảo Lục Phương Trì buông cậu ra.

Lục Phương Trì thấy thế sắc mặt trầm xuống, có chút không cao hứng, "Ta không thể thấy người sao?" nhưng vẫn ngoan ngoãn buông tay.

Ôn Ngôn nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn, "Được một tấc lại muốn tiến thêm một thước." Cậu vỗ vỗ nếp uốn quần áo rồi đi, không có trả lời vấn đề của hắn.

Ai u! Này tiểu tính tình thúi!

"Ta nhưng thật ra không biết nhà ai con nuôi đều ngồi đến trên đầu con gái ruột? Hôm nay thật là mở rộng tầm mắt!"

Ôn Ngôn mới vừa vào cửa liền nhìn đến Hạ Nghi đem Mạc Thời Duy bảo vệ ở sau người, đối với cha Mạc trào phúng.

Chung quanh khách khứa tụ tập vây xem, tuy rằng không có không lễ phép mà chỉ chỉ trỏ trỏ, lại cũng vẫn luôn ở khe khẽ nói nhỏ.

Cha Mạc sắc mặt thập phần không tốt, có chút xanh mét, hắn cũng không nghĩ tới đứa con nuôi này của hắn tâm tư ác độc như thế, căn bản vô pháp tưởng tượng nếu ly rượu bị hạ dược này bị tiểu Duy uống lên sẽ như thế nào!

Mà bên cạnh Nhan Tịch cùng mẹ cô ta còn ở khóc nức nở ăn mặc đáng thương tìm lấy cớ, hy vọng có thể lừa dối qua, thật đúng là nhìn qua bộ dáng có vài phần đáng thương.

Ở đây người nào không phải khôn khéo? Bộ dáng các nàng làm bộ làm tịch chỉ làm mọi người càng thêm chán ghét.

Mạc Thời Duy đứng ở phía sau Hạ Nghi, lạnh lùng mà nhìn tất cả, rõ ràng nàng là nhân vật chính của sự tình lại giống như người đứng xem.

Ôn Ngôn nhìn ra tiểu cô nương ẩn nhẫn kiên cường. "Tiểu Duy, làm sao vậy?" Cậu làm bộ cái gì cũng không biết đi lên đi hỏi, mặt đầy quan tâm.

Mạc Thời Duy vừa thấy ca ca, rốt cuộc không có cố nén, nàng khóc lóc bổ nhào vào trong lòng ngực của ca ca, ủy khuất khóc lớn.

Chân Ôn Ngôn vốn nhũn ra, eo bụng cũng đau nhức, hậu huyệt còn kẹp quần lót đổ đầy ngập tinh dịch cùng dâm dịch, bị tiểu cô nương không có nặng nhẹ mà chạy lại ôm, sắc mặt cậu có chút khẽ thay đổi, lảo đảo một chút.

Lục Phương Trì muốn tiến lên đi dìu cậu, lại bị Lục Duật ngăn cản xuống dưới, dùng ánh mắt cảnh cáo hắn chú ý đúng mực.

Lục mẫu thận trọng, chú ý tới chân thiếu niên có chút khẽ run, nội tâm nàng có vài phần suy đoán.

Nhìn kỹ, khóe mắt thiếu niên mang theo tình dục chưa rút đi, bộ dáng thúc cháu hai người có chút thoả mãn, quả nhiên, nội tâm nàng thầm mắng hai cái không biết xấu hổ cầm thú này.

Thiếu niên ôn nhu mà ôm thiếu nữ, nhẹ nhàng vỗ về sau lưng an ủi nàng.

Từ nhỏ cha mẹ ly dị, mẫu thân mang theo ca ca đi nước ngoài, mà phụ thân công tác lại vội, lại cưới một cái thê tử, còn mang đến một cái nữ nhi lấy đi tình thương độc thuộc về nàng, tiểu cô nương bị rất nhiều ủy khuất.

Nàng biết ca ca cùng tình cảnh của nàng không sai biệt lắm, cho nên rất nhiều ủy khuất cũng chưa cùng ca ca nói qua.

Nhưng sau việc đêm nay, thật sự làm tiểu cô nương cảm thấy đáng sợ, nàng không dám tưởng tượng chính mình nếu uống lên ly rượu bị hạ dược kia sẽ phát sinh chuyện gì.

Nhìn đến ca ca mặt đầy quan tâm, nàng rốt cuộc nhịn không được ủy khuất, ở ca ca trong lòng ngực làm càn mà phát tiết.

"Phụ thân, có thể nói cho ta chuyện gì xảy ra sao?" Ánh mắt thiếu niên sắc bén lạnh băng mà nhìn về phía cha Mạc.

Cha Mạc tự biết đuối lý, thẹn với con gái cùng con trai của chính mình, dăm ba câu liền nói xong sự việc, "Tiểu ngôn, ta sẽ xử lý tốt, tin tưởng ba ba được không?"

Ánh mắt thiếu niên sâu thẳm nhìn chằm chằm ba của mình, rốt cuộc cũng không phản bác lại,   " Ta tự nhiên là tin tưởng phụ thân".

Nhan Tịch cùng Nhan mẫu thở dài nhẹ nhõm một hơi, Mạc phụ tới xử lý vẫn tốt hơn so với Ôn Ngôn, sự tình vẫn còn có thể xoay chuyển đường sống.

Trong lúc mấy người nói chuyện, Lục gia đã mời tất cả khách khứa đi về, hiện tại đại sảnh yến hội chỉ còn lại có bọn họ cùng người hầu bận rộn dọn dẹp.

Cha Mạc cảm giác thực có lỗi bởi vì chuyện nhà hắn mà đem tiệc mừng thọ của lão gia Lục gia làm hỏng bét.

"Lục lão nguyên soái, thật sự ngượng ngùng, chuyện này làm cho hôm nay......"

Cha Mạc đứng ở trước mặt Lục lão gia tử nói xin lỗi, sợ bởi vì chuyện này đắc tội người Lục gia, lại không nghĩ rằng Lục lão gia tử cười ha hả, ngữ khí hiền lành.

"Mạc thượng tướng khách khí, hôm nay ở trong yến hội xảy ra việc này cũng có trách nhiệm của chúng ta, ngươi không cần chú ý như thế."

Cha Mạc đối với thái độ thân thiện của Lục gia cảm thấy có chút kinh ngạc, lại nghe đến Lục lão gia tử nói tiếp.

"Chỉ là đứa nhỏ này tuổi nhỏ mà lại làm ra sự tình này, Mạc thượng tướng vẫn là có điều sơ sót, hẳn là phải giáo dục lại mới được."

"Lục lão nguyên soái nói đúng, hôm nay Mạc gia thiếu Lục gia một ân tình, về sau có gì yêu cầu hỗ trợ cứ việc nói với chúng tôi."

Lục lão gia tử cười tủm tỉm mà đồng ý, đắc ý liếc đứa con nhỏ cùng cháu trai của hắn một cái, liền hai người này truy thê, còn không biết đến bao giờ, liền một thân cơ bắp không kỹ xảo.

Gừng quả nhiên vẫn là càng già càng cay! Ánh mắt người Lục gia có điểm đồng tình mà nhìn cha  Mạc, ở không biết cái gì liền đem con trai bán.

Đêm khuya, Mạc gia.

Ôn Ngôn về đến nhà trước tiên bảo Mạc Thời Duy an tâm đi ngủ, sau đó về phòng rửa sạch.

Nơi này không ai, cậu dứt khoát lười đến trang, theo cửa phòng tắm đóng lại thiếu niên từ thanh lãnh liền trở nên lười biếng quyến rũ .

Trong gương thiếu niên có làn da trắng nõn, dáng người săn chắc nhưng lại che kín dấu vết hoan ái, dấu răng dấu hôn ở trên người càng làm người muốn yêu thương . Cậu  giơ tay nhéo nhéo hai viên đầu vú nhỏ sưng đỏ, nhịn không được hít hà một hơi, đau!

Hai đồ chó, Ôn Ngôn nhịn không được mắng.

Ôn Ngôn lại tìm được phía sau, rút ra quần lót sớm bị tinh dịch dâm thủy tẩm ướt, vải dệt theo động tác cọ xát thịt non, mang đến kích thích khoái cảm.

"Ngô......" Ôn Ngôn phát ra gợi cảm kêu rên, có điểm sướng! Cậu giơ tay ném, quần lót chuẩn xác ném ở bên cạnh thùng rác.

Không có quần lót ngăn cản, màu đỏ tinh dịch, dâm dịch cùng nhỏ vụn cánh hoa chảy nhỏ giọt theo chiếc đùi trắng nõn, làm cho giữa bắp đùi nước sốt đầm đìa, trên mặt đất cũng là một mảnh hỗn độn, mùi hoa hồng mang theo cảm giác dâm mĩ.

Ôn Ngôn nhìn dáng vẻ này trong gương, đẹp đến làm cậu thực vừa lòng, trên người thiếu niên nơi chốn đều lộ ra quyến rũ, làm người nhịn không được muốn xâm phạm chà đạp.

【 ký chủ, thỉnh ngươi nhìn thẳng vào nhiệm vụ, không cần chính mình một người tại đây chơi! 】001 cảm thấy chính mình có nghĩa vụ nhắc nhở một chút ký chủ không đứng đắn.

Ôn Ngôn bị hắn nói chọc cười, 【 ta chơi cái gì? Chơi chính mình sao? 】 trong thanh âm cậu tràn đầy đùa giỡn.

【 ký chủ, ngươi như thế nào không biết xấu hổ! 】 hệ thống quyết định mặc kệ cậu, phẫn nộ mà rời đi.

Ôn Ngôn lười nhác mà cười, bước chân nằm vào bồn tắm chứa đầy nước ấm, nước trước sau dũng mãnh tràn vào huyệt động hiện giờ còn không khép lại được, "Ân......", Có chút kích thích!

Ngón tay cậu tìm được cúc huyệt moi lộng rửa sạch, huyệt mắt cùng tràng đạo có chút hơi sưng,  hai ngón tay cắm vào có chút chật chội.

Hai người kia bắn vào quá sâu, rửa sạch có điểm phiền toái.

"Ngô...... Ân...... Thật sướng!" Cậu vô tình mà ấn phải tuyến tiền liệt, sướng đến mức xụi lơ mà ngâm mình ở bồn tắm, khí chất càng hiện lười biếng cùng dâm đãng.

Trên mặt nước phiêu đãng một ít cánh hoa cùng nụ hoa bị chà đạp, tinh dịch cùng dâm dịch sớm bị nước hoa nhuộm thành màu khác, có chút dính lại thành từng mảng phiêu phù ở trên mặt nước.

Thiếu niên xinh đẹp hai mắt mê ly, sắc mặt ửng hồng, cả người lộ ra dục sắc.

Ôn Ngôn không có ở nhiều, rốt cuộc cậu còn có nhiệm vụ muốn hoàn thành. Tắm vòi sen xong thay áo ngủ, ngay lúc đi ra phòng tắm, cậu lại khôi phục trở thành học bá cao lãnh .

Trong thư phòng vẻ mặt cha Mạc âm trầm ngồi ở chỗ kia hút thuốc, Nhan Tịch cùng Nhan mẫu quỳ trên mặt đất khóc nháo xin tha.

"Mạc Hàng, chúng ta tốt xấu gì cũng là vợ chồng nhiều năm, ngươi thật muốn vô tình như thế sao?" Nhan mẫu oán hận mà nhìn cha Mạc.

"Phụ thân, ngươi thật sự muốn đối xử với ta cùng mẹ như vậy sao?" Mặt Nhan Tịch đầy khẩn cầu.

"Câm miệng! Ngươi không xứng kêu ta là phụ thân, các ngươi thật đúng là làm ta dài con mắt, Mạc Hàng ta đối với mẹ con các ngươi không tệ, các ngươi liền báo đáp ta như thế nào?"

Cha Mạc nắm lấy trên bàn tư liệu ném ở trước mặt mẹ con Nhan gia, đây đều là bằng chứng các nàng làm chuyện này!

Cha Mạc nghe Nhan Tịch kêu phụ thân, hắn càng thêm tức giận cùng châm chọc, cái này làm cho hắn càng nhận rõ thấy hắn đối xử với nữ nhi ruột thịt của mình sơ sẩy.

Mẹ con Nhan gia nhìn đến tư liệu, sắc mặt trầm xuống, xong rồi, hoàn toàn xong rồi! Các nàng vẫn luôn cho rằng chính mình làm thực bí ẩn, nhưng đó là cha Mạc tín nhiệm các nàng, liền không từng điều tra, nếu muốn tra, lấy Mạc gia năng lực, sao có thể tra không đến?

Ôn Ngôn vào lúc này đẩy cửa vào, nhìn trong thư phòng hỗn độn nhíu nhíu mày. Nhan Tịch thấy hắn, nội tâm lại dâng lên vài phần kỳ vọng, quỳ nhào đi qua muốn kéo Ôn Ngôn, "Ca ca, ngươi khuyên nhủ phụ thân......"

Ôn Ngôn lạnh nhạt mà nghiêng người né tránh, trực tiếp mở miệng đánh gãy lời nói của nàng, "Ở ngươi hạ dược tiểu Duy, ngươi nên dự đoán được kết cục của ngươi!"

Nhan Tịch nghe được lời này, biết chính mình hoàn toàn xong rồi, Mạc Thời Duy vẫn kiêu ngạo tồn tại như là công chúa, nội tâm nàng thập phần ghen ghét, mãn nhãn oán độc, cuồng loạn mà gào thét, "Tiểu Duy, tiểu Duy, đều là tiểu Duy, cái gì đều là tiểu Duy, dựa vào cái gì nàng sinh ra chính là nhà giàu thiên kim, có sinh hoạt tốt như vậy...... Ta hận nàng, ta hận nàng, ta hận nàng!"

"Ngươi có thể ghen ghét, nhưng không thể là lý do ngươi phạm sai lầm hãm hại nàng, đây là ngươi nguyên tội. Lúc trước ngươi tới Mạc gia, tiểu Duy cũng là thiệt tình coi ngươi như chị mình, Mạc gia cũng đối đãi ngươi cùng mẫu thân ngươi không tệ, là các ngươi quá lòng tham!" Thiếu niên rũ mi, thanh âm lạnh lùng.

Mẹ con Nhan gia cuối cùng bị cảnh sát mang đi, cha Mạc tiếp đón người "Chiếu cố tốt bọn họ", đời này các nàng chỉ có thể ở trong tù.

Trong thư phòng chỉ còn lại có cha Mạc cùng con trai, hai người trầm mặc. Nhìn dáng người  trưởng thành của con trai, cha Mạc mặt đầy phức tạp, hắn thật sự thẹn với con trai cùng con gái.

"Phụ thân, tiểu Duy mấy ngày hôm trước thu được học viện âm nhạc Leah mời, đây là mộng tưởng của nàng từ trước tới nay, vừa lúc nàng đã lâu chưa gặp qua mẫu thân, ta muốn mang tiểu Duy xuất ngoại." Thiếu niên dẫn đầu ra tiếng đánh vỡ bình tĩnh.

Cha Mạc nghe xong không nói gì, con của hắn luôn luôn là có chủ ý, cậu nói cho hắn đều là cậu đã quyết định sớm.

"Khi nào?" Hắn có chút chua xót mà đặt câu hỏi.

"Chuyến bay sáng mai," Ôn Ngôn nhìn phụ thân trước mắt giống như ngắn ngủn một đêm già rồi rất nhiều, nội tâm vẫn có chút đau lòng, "Chờ tiểu Duy ở bên kia dàn xếp tốt, ta liền trở về."

Chính là khi đó, cha Mạc phỏng chừng sẽ nhiều hai cái con rể, vẫn là người quen, hy vọng hắn có thể tiếp thu tốt đẹp, hơn nữa không vì hôm nay tùy tiện ưng thuận nhân tình hối hận.

"Được!" Nội tâm Ôn Ngôn nghĩ như thế nào, Mạc Hàng không biết, hắn liền cảm giác, con của hắn vẫn là yêu hắn.

Chuyện Ôn Ngôn muốn xuất ngoại cũng không có nói với Lục Duật cùng Lục Phương Trì.

Ngày hôm sau Lục Phương Trì đến trường học, đây là lần đầu tiên tới học sau khi hắn bị thương, còn chờ mong mà chờ Ôn Ngôn, trong tay còn mang theo bữa sáng tự mình làm cho Ôn Ngôn.

Hắn đầy cõi lòng chờ mong mà chờ học bá bạn ngồi cùng bàn của hắn đến, Hạ Nghi thở hồng hộc mà chạy vào, nôn nóng hướng hắn hô, "Trì ca Trì ca, Mạc gia tới làm Ôn Ngôn cùng Mạc Thời Duy xử lý thôi học, bọn họ muốn ra nước ngoài học!"

Hạ Nghi thực sốt ruột, hắn còn không có kịp thổ lộ với Mạc Thời Duy, như thế nào có thể như vậy?

"Ngươi nói cái gì?!" Lục Phương Trì khó có thể tin, tối hôm qua bảo bối nhà hắn không phải còn tốt sao? Hôm nay liền đem bọn họ vứt bỏ?!

Hắn cùng Hạ Nghi một bên chạy đến sân bay, một bên gọi điện thoại cho Ôn Ngôn, không ai nghe máy, hắn lại chạy nhanh gọi điện thoại cho Lục Duật, đem việc này nói cho hắn, làm hắn chặn lại sân bay nhanh lên, xem có thể kịp không.

Nhưng vẫn là chậm một bước! Sân bay nhân viên nói phi cơ đã bay lên. Lúc thúc cháu Lục gia cùng Hạ Nghi tới, chỉ nhìn đến chuẩn bị rời đi cha Mạc.

Cha Mạc nhìn vẻ mặt hoảng loạn của bọn họ, liền lão chó già Lục Duật không biết xấu hổ cũng như thế, có chút nghi hoặc, "Các ngươi làm gì vậy?"

"Ngôn Ngôn bọn họ đi đâu?" Lục Phương Trì nôn nóng mà dò hỏi.

Xem ra tiểu Duy xuất ngoại quyết định là đúng, người Lục gia khẳng định có ý đối với nữ nhi của hắn, nhưng ngàn vạn đừng là lão già không biết xấu hổ Lục Duật này, trâu già gặm cỏ non.

Hắn có chút cảnh giác mà nhìn thúc cháu Lục gia, "Ngôn Ngôn đưa tiểu Duy xuất ngoại đọc sách, chờ tiểu Duy sắp xếp tốt liền trở lại."

Hắn đều nghĩ người Lục gia biết nữ nhi không hề trở về sẽ không cam tâm, nào biết hắn cũng không có nhìn đến bộ dáng bọn họ ủ rũ cụp đuôi, thúc cháu Lục gia ngược lại thở dài nhẹ nhõm một hơi, mà bên cạnh vẻ mặt tiểu tử Hạ gia đầy bi oán.

"Mạc thượng tướng a......" Lục Duật ngữ khí ôn hòa mà cùng cha Mạc nói chuyện, tính tình Lục Phương Trì giống thúc của hắn, cười đến như đóa hoa.

Cha Mạc cảm giác thập phần quái dị, đôi thúc cháu không bình thường, đối hắn nhiệt tình đến quá mức. Hắn không nghĩ cùng bọn họ nói nhiều nhưng vẫn là xuất phát từ lễ phép cùng giao tình mà cố nén cùng bọn họ khách sáo hai câu, theo sau chạy nhanh tìm lấy cớ rời đi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net