Chương 2: Kiếp thứ nhất - Cả Đời Cô Độc (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sổ Ti Mệnh viết: "Năm Nguyên Vũ thứ mười ba, Vĩnh Đức Đế băng hà, Thái Tử Duệ Kỳ năm tuổi được lập làm Hoàng Đế,  Thành Vương - Duệ Thần làm nhiếp chính.

Hoàng hậu tương lai đã được định sẵn là con gái của phủ An Quốc Công - Tưởng Lệnh Trinh, chỉ đợi Hoàng Đế thành niên liền cử hành đại hôn.

Năm Tưởng Lệnh Trinh sáu tuổi, nàng được gửi đến phủ Thành Vương để Quý Thái Phi dạy lễ nghi. Tiên Đế qua đời, mẹ của Hoàng Đế mất sớm, nên chuyện dạy lễ nghi cho Hoàng Hậu tương lai đương nhiên là do Quý Thái Phi quản lý.

Cũng từ đây, bi kịch nối tiếp sinh sôi.

Thành Vương cùng Tưởng Lệnh Trinh lâu ngày sinh tình.

Hoàng Đế trong một lần vi phục xuất tuần vừa gặp đã yêu Hoàng Hậu tương lai.

Kết cục của hai người đàn ông cùng yêu một người phụ nữ đương nhiên là một mất một còn, máu chảy đầu rơi. Chưa kể Thành Vương nhiếp chính đã lâu, đàn áp Hoàng Đế đủ đường, khiến hắn không còn nhẫn nhịn được nữa. Bây giờ dù công hay tư thì cả hai đều đã kết thù, không thể cùng sống dưới một gầm trời.

Ngày Tưởng Lệnh Trinh và Hoàng Đế đại hôn, Thành Vương mang quân tạo phản.

Hắn tạo phản thành công, nhưng giữa lúc loạn lạc, một mũi tên lạc đường đã giết chết nữ nhân hắn yêu.

Cuối cùng, Thành Vương đăng cơ làm Hoàng Đế, kẻ thù và người hắn yêu nhất đều đã nằm sâu dưới ba tấc đất. Hắn giành được vương vị nhưng cả đời cô độc, không vợ, không con, chết trong hiu quạnh."

Tiểu Lạc - Tiểu hồ ly mới đến phủ Ti Mệnh thở dài gấp sổ Ti Mệnh lại, quả là một đoạn tình cảm bi thương, cuộc đời Thành Vương này cũng quá thảm thiết, nhưng từ đầu tới cuối, từng việc từng việc đều là do hắn lựa chọn mới dẫn đến kết cục ngày hôm nay.

Ti Mệnh thấy Tiểu Lạc đã đọc xong liền vươn tay xoa đầu nàng một cái, sau đó nhẹ giọng nói: "Quả là một đứa trẻ giàu tình cảm, mỗi lần Tiểu Ninh đọc xong những chuyện xưa này đều chỉ chê bai nhạt nhẽo vô vị, cũng chỉ có em là thương cảm như vậy."

Tiểu Lạc nhìn Ti Mệnh, đôi mắt to tròn khẽ chớp, sau đó lại hỏi: "Tỷ tỷ, vậy bây giờ em hạ phàm để giúp ai đây ạ? Tưởng Lệnh Trinh, Hoàng Đế, Thành Vương ai cũng đáng thương."

Ti Mệnh mỉm cười, cầm bình rượu lên, không thèm để ý hình tượng mà tu một hơi khiến Tiểu Lạc sốc tâm lý trong mấy giây, sau đó lại nghe thấy giọng nói thanh lãnh của nàng ấy vang lên: "Đương nhiên là giúp chủ nhân của sổ Ti Mệnh này rồi, em nhìn xem, ngoài bìa viết tên ai?"

Tiểu Lạc nghe vậy liền vội vàng nhìn thẻ tre bên ngoài cùng, chỉ thấy trên đó viết: "Duệ Thần chi nhân sinh".

Tiểu Lạc không ngờ lại là Thành Vương, nàng lại tò mò không biết vị Thành Vương này là vị tiên nào trên thiên giới, vì vậy liền xích lại gần Ti Mệnh, nhẹ giọng hỏi: "Đây là vị thần tiên nào lịch kiếp vậy ạ?"

Ti Mệnh đáp: "Là một người phàm thôi. Dạo gần đây không có vị thần tiên nào phi thăng, cũng chưa tới thời gian lịch kiếp gia tăng tu vi của ai, nên công việc của chúng ta chủ yếu là giúp đỡ người phàm."

"Vị Thành Vương Duệ Thần này là một người định sẵn không có mệnh Đế Vương, nếu hắn ham muốn vương vị chỉ khiến bản thân rơi vào cảnh cô độc đến chết, người thân xung quanh hắn cũng không ai sống tốt, chẳng những thế, sau khi hắn băng hà, đất nước loạn lạc, chẳng bao lâu sau thì vương triều họ Duệ kia cũng bị diệt. Nhân dân lầm than, chiến tranh tai hoạ xảy ra liên miên, người chết nhiều vô kể, Địa phủ cũng bị quá tải, vì vậy họ kiến nghị lên Thiên Đình. Nên có thể nói, người thật sự cần giúp chính là bách tính, muốn làm được như vậy thì phải tiêu trừ tham vọng của Duệ Thần đối với vương vị, chỉ có như vậy, Đế nghiệp họ Duệ mới kéo dài được trăm năm."

Tiểu Lạc ngơ ngác, không ngờ chỉ vì một mối tình tay ba mà lại gây ra hệ luỵ sâu như vậy. Sau khi Ti Mệnh phân tích rõ thiệt hơn lại tiếp tục nói:

"Bây giờ em sẽ đầu thai làm Tưởng Lệnh Trinh lúc nàng ấy sáu tuổi, cũng là lúc nàng ấy vào Thành vương phủ. Việc của em là ngăn cản Thành Vương giành vương vị."

Tiểu Lạc hoảng sợ nói: "Em chỉ là một tiểu hồ ly mới tu tiên, làm sao ngăn cản được hắn chứ?"

Ti Mệnh mỉm cười, nụ cười không có vẻ thanh lãnh vốn có mà mang theo sự tinh ranh: "Đương nhiên là làm cho hắn yêu em, tốt nhất là yêu hơn cả bản thân hắn, sau đó dùng mạng của em ép hắn hứa rằng không bao giờ mơ tưởng đến hoàng quyền nữa."

Tiểu Lạc không hiểu: "Người như Thành Vương sẽ vì tình yêu mà từ bỏ quyền lực sao?"

Ti Mệnh nghe vậy liền nhìn Tiểu Lạc thật lâu, như muốn xuyên qua nàng mà nhì thấy một người khác, sau đó chỉ nghe Ti Mệnh lạnh lùng nói: "Người như hắn đương nhiên không thể vì tình yêu mà từ bỏ quyền lực, nhưng trên đời này có một thứ còn độc hơn tình yêu, cay đắng hơn cả tình yêu nhưng lại có sức mạnh thao túng lòng người."

Tiểu Lạc lại càng không hiểu, trên đời này sao lại có thứ đáng sợ như vậy chứ? Ti Mệnh thấy nàng ngẩn người liền xoa đầu nàng, bàn tay của Ti Mệnh ấm áp và mềm mại vô cùng, giọng nói thanh lãnh ấy lại vang lên: "Độc hơn tình yêu, chính là yêu đơn phương, cay đắng hơn cả tình yêu, chính là cầu mà không được. Em chỉ cần nhớ, trên đời này, thứ đẹp nhất luôn là thứ em không có được, nơi đẹp nhất luôn là nơi em chưa từng đến. Càng là ảo tưởng trong lòng, càng chưa từng chạm đến, thì mới càng khao khát có được, càng trân trọng nâng niu, bán mạng vì nó. Em hiểu không?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC