Thơ ngây cháu gái đẩy ngã ôn nhu thúc thúc.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

« Thúc thúc ăn cơm » vừa mời xong liền cắm mặt ăn cơm . Đừng hỏi sao nàng không tranh thủ cơ hội lại gần giao lưu tình cảm mà là vì phải ăn no mới có sức làm việc nha.

Nhìn cô bé ăn ngon lành đến ngẩn người. Hôm nay bị sao nhỉ? Cứ nghĩ bậy bạ với cháu gái của mình ? Tâm của người làm thúc thúc đang bị dày vò thành nhăn nhúm.

Thở dài! Gắp 1 miếng cá cho cô rồi cũng bắt đầu ăn cơm.

Ăn cơm xong xuôi bây giờ đi tắm chuẩn bị mai đi học nha.

Thúc thúc ngủ ngon. Nàng thì thầm xong chìm vào giấc ngủ

Nửa đêm, có một người đứng trước giường nhìn cô gái đang ngủ say chăm chú. Bóng lưng cao lớn rắn rỏi, ánh trăng làm thấy mờ mờ những đường nét hóc cạnh của khuôn mặt. Là một soái ca đẹp trai nga.

Ánh trăng chiếu vào người đang ngủ say vẫn không hay biết có người tiến vào phòng mình. Hơi nóng, bèn đạp chăn qua một bên. Làn da trắng lại càng thêm mờ ảo dưới ánh trăng. Khuôn mặt ngây thơ yên tĩnh, chiếc cổ thon dài cùng xương quai xanh ẩn hiện.

Bóng người lung lay một chút.

Hình như bầu không khí càng nóng lên làm người trên giường càng khó chịu. Nắm cổ áo kéo kéo mạnh. Bung 2 cúc áo ngủ. Cô gái thở ra đầy thỏa mãn.

Tìm ngược a

Vị thúc thúc hồi chiều cắn rứt lương tâm nửa đêm lẻn vào phòng cháu gái định xin lỗi thầm lặng ai ngờ lại trong tình trạng càng lún càng sâu nha.

Đôi gò bồng đảo hồi trưa áp vào cánh tay hắn hiện rõ trước mắt. Đầy đặn, kiên đĩnh như mời gọi người hái. Nhũ tiêm run run dưới cái nhìn đầy chăm chú.

Bây giờ Cao Khiết hoàn toàn hối hận đến xanh ruột nga. Vì sao nửa đêm không ngủ lại chạy đi tìm hỏa chứ! Trong lòng nhủ : « cháu gái cháu gái cháu gái...»

Chạy trối chết về phòng mình bỏ lại một giường xuân sắc nha.

Sáng sớm, chim hót ríu rít bầu trời trong xanh . Thiên Hạ mặc đồng phục chỉnh từ chuẩn bị xách cặp đi học.

Xuống lầu, thấy thúc thúc đang ngồi đọc báo. Cất giọng : « Con đi học nha thúc thúc »

Từ từ bình tĩnh ngẩng mặt lên nhìn thẳng vào cô. Nhíu mày, vì sao váy đồng phục lại ngắn như vậy?

« Thúc thúc đưa con đi học » giọng nói vẫn ôn nhu như cũ.

« Vâng! » Nàng ngọt ngào trả lời

Trên xe đưa nàng tới trường, vì sao thúc thúc không nhìn nàng nữa a?

Trong lòng vị thúc thúc ôn nhu ngũ vị tạp trần nga. Vừa muốn có được cô vừa sợ trái luân thường làm cô trốn tránh sợ hãi.

Sau đêm qua, hắn đã quyết định giữ cô bên mình nhưng không biết mở lời ra sao.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net