chương 210 cô giáo khốn nạn muốn tẩy trắng .

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thẩm Ngư  suýt nữa bật khóc, "Hệ ca à,  ngươi cố ý làm vậy!"

[Ký chủ ... Đây thực sự là một điều xui xẻo cho cô. 】

Xui xẻo lần nào cũng tới tìm cô .

[Ký chủ có thể yên tâm, lần này khả năng trực tiếp truyền vào thân thể ký chủ không có phát sốt , ngất xỉu. 】

Thẩm Ngư nhắm mắt lại, sắc mặt tái nhợt, nghiến răng nghiến lợi nói: "Thật là chu đáo!"

[Đúng vậy,Chủ Thần chính đương nhiên là quan tâm mỗi kí giả nhanh. ] 723 không cười.

" Lão sư , cô tỉnh rồi?” Lúc này giọng nói Kỳ Cừu chen  vào.

Thẩm Ngư đã có thể cảm nhận được một cỗ lực lượng đột ngột tuôn ra từ cơ thể mình, từ từ chảy ra từ kinh mạch khắp cơ thể cho đến khi nó dừng lại trong huyệt đạo của cô .

Phương pháp sử dụng dị năng cũng tự động xuất hiện trong đầu giống với bản năng hơn.

Mở mắt ra, đối diện với đôi mắt lim dim của thiếu niên, Thẩm Ngư nói: " Tôi  tỉnh rồi."

Cơ thể bắt đầu ý thức toát ra một mùi hương, mùi hương ngọt ngào và quyến rũ, một làn sương hồng trước mắt Thẩm Ngư  từ từ bao quanh quấn lấy Kỳ Cừu , khi nó tiếp xúc với hơi thở của Kỳ Cừu cũng không co rút hay sợ hãi mà cẩn thận cuốn lấy .

Thẩm Ngư trợn tròn mắt!

wtf? ? ?

Cái quái gì đây? ? ?
KỲ Cừu dường như ý thức được sự khác thường, thân thể cứng đờ một chút rồi trở lại bình thường, sắc mặt bình tĩnh, nói: "Chúng ta vẫn nên rời khỏi đây càng sớm càng tốt, nếu không sẽ rất khó ra ngoài cho đến khi trời tối . "

Thẩm Ngư không có thời gian trả lời, mà nói chuyện với hệ thống, "Sương mù kỳ quái kia là sao? Vẫn là màu hồng ??"

[Đó là linh thể của hệ thống mê hoặc , làm theo ý niệm của chủ nhân và tự cảm nhận linh hồn lực mạnh nhất thì sẽ kết thành sợi dây trói buộc với nhau . 】

[Người bị vướng mắc sẽ dùng tâm lực để đẩy lùi. Không những ràng buộc không thành mà chủ nhân của ràng buộc sẽ bị cắn trả. Nhưng nếu người bị vướng mắc không cảm thấy phiền phức mà ngược lại thích nó, thì mối quan hệ đó sẽ trực tiếp thành công, và mối ràng buộc sẽ xuất hiện giữa hai người. Mối liên kết càng đậm, mối quan hệ càng bền chặt. 】

[Sẽ có thể mở khóa các loại kia ..bip bip bip ..----]

Thẩm Ngư đôi môi run lên, "Hệ ca , ngươi vừa rồi nói cái gì, có phải là bị chặn miệng không ?"

[Không có gì, kí chủ biết rồi. 】

Thẩm Ngư xoa trán, cô có thể nhìn thấy màn sương đỏ hồng không? ? Cái quái gì vậy! !

[Ký chủ có thể cố ý giấu nó đi. 】

Chắc chắn, khi  Thẩm Ngư muốn ẩn , sương mù màu hồng đã biến mất.

Hệ thống nói rằng nếu người vướng víu cảm thấy phiền phức, sương mù sẽ biến mất và cô sẽ bị phản phệ dữ dội.

Nhưng dường như điều đó đã không xảy ra, cô nuốt nước bọt và hỏi thiếu niên bên cạnh: "Cậu có cảm thấy khó chịu không?"

Kỳ Cừu không ngờ rằng cô sẽ hỏi tình hình của chính mình, anh hơi giật mình trước rồi nói: "Tôi không sao."

Thẩm Ngư thu hồi ánh mắt, đứng dậy, duy trì thiết lập cá nhân mà mẹ anh còn không biết, lạnh lùng nói: "Đi thôi, tôi vừa cứu anh vì không muốn đi một mình , trường học toàn là thây ma cho nên tôi cần ai đó hỗ trợ lẫn nhau  , tôi mong cậu hiểu .

Chỉ có cô mới có thể nghĩ ra lý do tùy ý đến vậy.

KỲ Cừu không phản ứng gì, chỉ hừ một tiếng.

Cả hai lần lượt bước ra ngoài nghỉ ngơi chốc lát lấy lại tinh thần cảnh giác tốt hơn lần trước.

Nhưng khi bước xuống cầu thang đầy hàng hóa, bọn họ thực sự không gặp phải bất kỳ thây ma nào, ngoại trừ tiếng la hét và tiếng động chạy xa gần khiến Thẩm Ngư  sợ hãi siết chặt quần áo của Kỳ Cừu .

Ở hai tầng cầu thang, Thẩm Ngư cảm thấy sau một thế kỷ đi bộ, cuối cùng khi lên đến tầng hai, một làn sóng lớn thây ma xuất hiện sau lưng, chúng  vẫn di chuyển chậm chạp , chân tay cứng đờ  nhưng hình như chúng lại bước nhanh hơn lần trước .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net