Chương 71: Cộc cộc cộc cộc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vó ngựa giẫm lên trên lớp tuyết trắng phát ra tiếng sột soạt. Phong cảnh trên núi tuyết khiến người ta lóa mắt. Nhưng mà lúc này Ra On lại đang như ngồi trên bàn chông trên lưng ngựa nên chẳng thể thưởng thức gì nữa.

"Ra On, Hong Ra On." Lee Young liên tục cúi đầu gọi tên Ra On.

"Hả? Hả?"

Ra On khó khăn trả lời, thậm chí còn không dám quay đầu lại nhìn Lee Young. Chỉ cần cảm nhận được hơi thở của Lee Young thì cả người Ra On đều cứng hết cả lại.

Trên khóe miệng Lee Young vẫn luôn giữ nụ cười khiến người ta nhìn mà thấy ghét. Ra On trước mắt hắn đáng yêu vô cùng, bộ dạng sợ hãi bị ngã nên phải dựa vào lồng ngực hắn thật khiến hắn muốn dang tay ôm chặt. Vậy nên nàng đừng mơ duy trì khoảng cách với hắn. Mỗi lần hắn cố ý rướn người về phía nàng hơn một chút, hoặc tay hắn khẽ chạm vào đầu ngón tay nàng, Ra On lập tức giật bắn như chạm phải lửa. Thật là dễ thương không chịu nổi.

Lee Young dùng tay khẽ vỗ vai Ra On: "Đừng căng thẳng nữa. Ngươi mà còn căng thẳng như thế thì đến cả nói chuyện cũng sẽ căng thẳng mãi thôi."

"Không... ta không căng thẳng."

"Thỏ đế." Hắn biết quá rõ cái kiểu cứng miệng của nàng rồi. Lee Young khẽ cười. Nhưng dường như đột nhiên nhớ ra gì đó, hắn lại nói: "Vừa rồi ta thấy hình như ngươi có quen biết Park nội thị phủ sứ thì phải."

"Chuyện đó..."

Ngay lúc Ra On chuẩn bị trả lời, Park Do Young đã xuất hiện ở cạnh Lee Young: "Là tiểu nhân đã giúp tiểu tử này tiến cung." Hơn nữa tiểu nhân nghe nói hình như thế tử rất thích hắn.

Park Do Young đợi chờ ánh mắt tán thưởng từ Lee Young, nhưng từ đầu đến cuối thái tử điện hạ vẫn không rời mắt khỏi Ra On. Còn cái người chiếm hết tầm nhìn của Lee Young là Ra On khi nghe thấy lời của Park Do Young thì lập tức phản bác.

"Nói đúng hơn thì phải là lấy tiền ra dụ, thay đổi văn bản để lừa tiến cung."

Nghe Ra On nói xong, Park Do Young hắng giọng hai tiếng, lẳng lặng lùi ra sau.

"Dùng tiền ra dụ? Thay đổi văn bản? Có chuyện như thế sao?"

Đối với câu hỏi của Lee Young, Ra On xoay mặt sang hướng khác, hứ một tiếng xem như trả lời.

Lee Young chuyển tầm mắt về phía Park Do Young: "Trước kia là ông tiến cử tiểu tử này?"

"Đúng vậy."

"Là ai đã làm thủ thuật tự đoạn để làm thái giám cho hắn?"

"Là nghiêm công Chae Cheon Soo."

"Nghiêm công Chae Cheon Soo?"

"Vâng, là nghiêm công có tay nghề tốt nhất Joseon. Nếu không thực hiện thủ thuật thì không thể trở thành nội quan như bây giờ."

Lee Young dùng ánh mắt đầy thâm ý nhìn đỉnh đầu của Ra On. Nghe Park Do Young nói như thế, xem ra nàng vẫn chưa bị phát hiện. Nàng thật kỳ lạ, vì sao lại che giấu thân nữ nhi để tiến cung chứ?

Chỉ cần nghĩ đến Ra On luôn phải cực khổ che giấu, tim hắn lại thấy nóng lên. Rõ ràng là nữ nhân nhưng lại không thể lấy thân phận nữ nhân mà sống. Tuy rằng hắn rất tò mò, nhưng hắn lại càng muốn biết về cuộc sống của nàng. Là nữ nhân mà luôn phải làm việc như một nam nhân, cuộc sống như thế làm sao mà bình thường được? Chắc chắn là rất vất vả, rất khó khăn.

Tuy rằng nàng không nói, tuy hắn vẫn chưa biết tường tận, nhưng đã có thể tưởng tượng được. Xin nàng đừng miễn cưỡng bản thân nữa. Xin đừng ôm hết mọi chuyện về phía mình nữa.

Lee Young nhẹ nhàng kéo nàng tựa vào trong lòng mình. Ra On tựa như một con thú nhỏ bị thương, đôi vai run lên, muốn trốn tránh hắn. Lee Young lập tức dùng sức giữ nàng lại.

"Đường phải đi còn xa lắm, tựa vào ta một chút đi. Thẳng lưng như vậy không chịu được bao lâu đâu."

Nếu thấy mệt mỏi hay cảm thấy khó khăn thì hãy dựa vào ta đi. Ỷ lại vào ta cũng được. Chỉ cần ở trong lòng ta thì sẽ không còn thấy bất an hay sợ hãi. Nàng là người của ta, ta sẽ bảo vệ nàng. Bất kể có bao nhiêu khó khăn, bao nhiêu buồn đau, ta cũng sẽ che mưa chắn gió cho nàng. Vậy nên nàng hãy tin ta.

"Nhưng mà..." Ra On đảo mắt nhìn tứ phía. Không biết là bất hạnh hay may mắn, Park Do Young và Han Sang Ki còn đang bận cãi nhau chí chóe, Park Wan Joong như miếng thịt bị kẹp ở giữa. Chẳng ai để ý đến việc nàng đang tựa cả người vào thế tử điện hạ của đất nước này.

"Đừng căng thẳng nữa. Ta sẽ không làm gì đâu. Ở nơi rộng rãi thoáng đãng cảnh đẹp thế này có gì mà căng thẳng chứ. Hơn nữa ta cũng không cho ngươi mượn lâu đâu. Chỉ một lát thôi. Tựa vào lòng ta đi." Lee Young vừa nói vừa ấn đầu Ra On vào lòng mình: "Vừa rồi ngươi hồi hộp quá nên bỏ lỡ biết bao nhiêu cảnh đẹp."

"Hả?"

"Ta muốn ngươi được ngắm nhìn cảnh đẹp. Cả một đoạn đường dài như vậy đều đang chờ ngươi ngắm đấy. Như vậy thì công sức của ta mới không uổng phí."

Nghe thấy lời nói của Lee Young, Ra On xoay đầu lại nhìn hắn. Giữa khung cảnh rừng núi trắng xóa là khuôn mặt đang mỉm cười dịu dàng của Lee Young.

"Giờ mới chịu quay đầu lại nhìn ta sao?"

Tuy rằng chỉ là một câu nói nhẹ nhàng nhưng lại khiến tim Ra On như lỗi nhịp. Liệu có phải nàng nhìn nhầm không, hay là thật sự Lee Young đang nở nụ cười ấm áp về phía nàng? Rõ ràng là khung cảnh xung quanh rất đẹp, nhưng vì sao trong mắt nàng chỉ nhìn thấy điện hạ? Vì sao chỉ nhìn thấy nụ cười này của điện hạ?

"Ông Park, ông thấy sao?" Han Sang Ki đến gần Park Do Young hỏi nhỏ.

"Còn ông thấy sao?"

"Mặc kệ thế nào, có phải thế tử sủng ái đứa nhỏ kia quá rồi không? Ta không nhìn nhầm đâu."

"Thì đó. Cho dù hiện tại chúng ta đã rời khỏi cung rồi nhưng cũng vẫn có người chăm lo cho thế tử, ha ha ha."

"Nhưng mà ông Park à, ông cười như vậy cũng được sao?"

"Cười thì sai chỗ nào mà không được?"

"Ý ta là ông không thấy lo lắng sao? Thế tử đã giao chuyện thuyết phục ông lão kia cho ông biết bao đâu, không có chút thu hoạch gì sao được chứ?"

"Đừng lo, mọi chuyện nằm trong tầm kiểm soát mà. Chỉ cần điều chỉnh lại chút là được."

"Thật sao? Thật sự ông nghĩ chúng ta có thể thuyết phục người đó à?"

"Không chặt 10 nhát không đốn được cây. Bây giờ chỉ cần một cú chót nữa là được. Đừng lo lắng, cứ tin tưởng đi theo ta là được rồi."

"Thật sự không cần lo sao?"

Trái ngược với vẻ lo lắng của Han Sang Ki, Park Do Young trông vô cùng tự tin mà gật đầu: "Sao mà hỏi lắm thế? Ông cứ tin tưởng đi theo ta là được rồi, ha ha ha."

***

Rầm!

Cánh cửa trước mặt bị đóng lại một cách vô tình.

Khuôn mặt vốn đang tự tin đầy mình của Park Do Young bỗng chốc đỏ rực: "Khoan, cái tên này! Mau mở cửa! Còn không mau mở cửa hả?"

Rầm rầm rầm rầm.

Park Do Young nộ khí xung thiên liều mạng đập cửa. Nhưng liệu có hiệu quả không?

Cánh cửa mở ra một khe nhỏ.

"Vậy mới đúng chứ." Park Do Young lập tức xoay người lại nhìn Lee Young, cười nịnh nọt đợi được khen.

Người trẻ tuổi vừa rồi vô tình đóng cửa trước mặt họ lúc này đã xuất hiện.

"Mau mở cửa ra đi. Không biết là ai đến sao? Á!"

Trước khi Park Do Young kịp nói xong thì người trẻ tuổi nọ lại một lần nữa đóng cửa cái rầm.

Park Do Young đứng yên tại chỗ mắt trợn ngược: "Ngươi ngươi ngươi! Cái tên này! Biết ta là ai mà còn làm như thế sao? Ta là Park Do Young đấy! Là nội quan tối cao của đất nước này, Park Do Young đấy. Tiểu tử này thấy ta chỉ là một nửa nam nhân nên xem thường ta sao? Cái tên này!"

"Dừng lại đi ông Park, thế tử còn đang đứng đây nhìn kìa." Han Sang Ki lập tức nhào đến cản lại tiếng mắng chửi của Park Do Young.

Vì nóng máu quá mà quên mất thế tử điện hạ còn đang đứng phía sau, hiện tại Park Do Young cảm thấy vô cùng ảo não.

"Xem ra còn khó khăn hơn so với tưởng tượng."

Nghe thấy Lee Young trầm thấp nhận xét, vẻ mặt Park Do Young trở nên phức tạp.

"Đợi thêm lát nữa đi. Nếu đợi thêm có lẽ sẽ có tin tốt. Xin hãy cho tiểu nhân thêm chút thời gian."

"Lời này hình như nửa năm trước ta đã nghe rồi."

"Không phải đâu, không phải đâu, nấu cơm cũng phải đợi cơm chín mà."

"Theo ta thấy cơm muốn khét luôn rồi."

"Không có cái cây nào chặt 10 lần mà không đổ. Đã 10 lần rồi, thêm lần nữa thôi, bây giờ chỉ còn đợi nó ngã xuống là được."

"Muốn đốn cây thì nên dùng rìu mới đúng."

"Người nói vậy là sao ạ?"

"Cũng giống như Park nội quan nói vậy. Muốn đốn cây mà không có công cụ tốt thì đừng nói 10 lần, 100 lần có khi cũng không được."

Nghe Lee Young chỉ ra vấn đề xong, Park Do Young lập tức thấy sượng sùng.

"Ha ha ha, mặc kệ là đi đâu, cứ đứng canh ở cửa thế này là được."

"..."

Lee Young nhìn Park Do Young rồi lắc đầu. Nhận thấy vẻ thất vọng của thế tử điện hạ, Park Do Young trùng vai xuống rồi trốn sau lưng Han Sang Ki.

"Không sao đâu, thế tử điện hạ sẽ hiểu thôi mà."

Vốn tưởng lần này chắc chắn sẽ thành công, ai ngờ... Park Do Young đã từng rất tự tin giờ đây lại cực kỳ hổ thẹn.

"Bất kể thế nào cũng phải tìm tên kia đến đánh cho một trận."

"Tên kia?" Han Sang Ki hỏi.

Ngay vào lúc hai người đang nói chuyện thì Ra On xuất hiện bên cạnh họ.

"Trời ơi, sống đến bây giờ mới nhìn thấy tận mắt cái gọi là đóng cửa không tiếp đấy. Bên trong rốt cuộc là ai? Phải làm sao đây?"

"Nói ngươi nghe, ngươi cũng không hiểu."

"Ta không biết nên mới hỏi. Rốt cuộc là ai mà lại để người cao quý như điện hạ phải đợi ở ngoài cửa vậy?"

"Là người mà thế tử điện hạ xem như sư phụ."

"Là sư phụ của thế tử điện hạ sao?"

Xem ra là một người rát giỏi giang. Đến điện hạ Hoa Thảo cũng muốn bái làm thầy, nhưng mà tình hình như hiện tại là sao đây?

"Nói đúng hơn thì thế tử muốn thế, nhưng chuyện không đơn giản vậy."

"Vậy là sao?"

Park Do Young quay đầu lại nhìn Lee Young đang đưa mắt nhìn chăm chăm cánh cửa đóng chặt, sau đó ông nói nhỏ với Ra On: "Là ba lần đến lều tranh."*

"Ba lần đến lều tranh?"

"Tức là muốn người tài làm việc cho mình thì mình phải đích thân đến để biểu lộ lòng chân thành."

Ra On cũng nói nhỏ lại với Park Do Young: "Thấy không giống ba lần đến lều tranh mà giống như tự mình đến chịu khổ."

"Muốn chết à?"

Park Do Young nhe nanh múa vuốt như hung thần ác sát về phía Ra On, nàng lập tức lùi về sau một bước, nở nụ cười hối lỗi. Nhưng đột nhiên, Ra On quay đầu đi từng bước về phía cổng. Điều kì lạ là trên cổng có khắc núi non và đất đai nhưng nhìn vừa giống chữ, lại vừa giống như một bức tranh bình thường.

Ra On ngơ ngác nhìn bức tranh một lát rồi hỏi Park Do Young: "Người đang ở chỗ này là ai?"

"Là Tam Mi tiên sinh."

"Người này cũng thật là, biết bao nhiêu cái tên không chọn, sao lại chọn Tam Mi?"

"Kệ đi, đến cả cửa còn chẳng chịu mở cho người ta, sao mà có tên hay được. Hừ!"

"Nhỏ mọn thật." Han Sang Ki không nhịn được móc mỉa Park Do Young.

Còn Ra On khi nghe thấy cái tên "Tam Mi" thì mắt mở to. Tựa như bị thôi miên, nàng nhìn chăm chú vào cánh cổng.

Lát sau nàng hỏi: "Quý nhân, xin hỏi người có biết hôm nay là ngày mấy không?"

"Đến ngày mấy cũng không biết ư?"

"Là ngày mấy?"

"Mồng 9 chứ gì nữa."

"Mồng 9?"

Ra On vừa lẩm bẩm vừa đi đến sát cánh cổng. Sau đó nàng bắt đầu gõ "cộc cộc cộc cộc" lên cánh cửa. Park Do Young và Han Sang Ki đều lắc đầu.

"Ngươi đang làm gì vậy? Đừng có đùa nữa."

Nhưng Ra On dường như chẳng nghe thấy, nàng vẫn tiếp tục gõ "cộc cộc, cộc cộc" lên trên cửa theo một nhịp điệu nào đó.

"Trời đất, đang làm gì vậy? Mấy người trẻ tuổi bây giờ sao chẳng nghe lời gì cả thế, tưởng làm vậy cửa sẽ mở sao?"

Vừa nói Park Do Young vừa muốn đi lên lôi Ra On ra chỗ khác. Nhưng Lee Young lại đứng lên ngăn cản hành động của ông.

"Nhưng mà điện hạ, tên nhóc này đang làm chuyện vô ích mà... hả?"

Park Do Young cứng họng. Bởi vì lúc này cánh cửa đã mở ra. Còn người trẻ tuổi lúc nãy rõ ràng một chữ cũng không chịu nói với Park Do Young, lúc này lại đang nhìn Ra On từ trên xuống dưới rồi từ tốn mở miệng.

"Bây giờ đã gõ được mấy lượt rồi?"

"Tổng cộng 7 lượt."

"Nhịp nhanh mấy lượt? Nhịp chậm mấy lượt?"

"Nhịp nhanh 3 lượt, chậm thì 2 lượt, không nhanh không chậm được 2 lượt."

"Xin đợi một lát."

Đột nhiên người trẻ tuổi nọ lôi ra một quyển sổ nhỏ, lật lấy lật để, còn đếm đầu ngón tay tính toán.

"Chuyện này là sao?"

Park Do Young vừa hỏi vừa nhìn những người xung quanh, chẳng ai hiểu gì cả, ngoại trừ một người. Lee Young đang đứng cạnh ông gật gù.

"Là một kiểu ám hiệu sao? Không, có thể nói là kí hiệu mới đúng."

Lúc này người trẻ tuổi nọ lại biến mất vào bên trong.

"Biết ngay là thế mà. Nhất định là tên trẻ tuổi nọ chỉ thấy Ra On làm chuyện kì lạ nên mới hỏi thôi chứ làm sao có thể mở cửa thật được."

Ngay lúc này, cửa lại được mở toang ra.

Park Do Young thật không còn lời nào để nói. Ngay đến Lee Young cũng thấy ngạc nhiên. Những lần trước đến đây dù có làm gì cửa cũng không mở, vì sao lại đột nhiên đổi ý? Chắc chắn có liên quan đến hành động gõ cửa kỳ lạ vừa rồi của Ra On. Lee Young khẽ nheo mắt. Sao Ra On lại biết cách đi vào?

Lúc này, người trẻ tuổi lại nhìn Ra On rồi nói: "Mời đi theo ta, một mình ngươi thôi."

"Đợi đã." Ra On quay đầu lại nhìn Lee Young: "Ta phải đi vào cùng với người này."

Người đó do dự đôi chút rồi gật đầu: "Thôi được."

Lee Young và Ra On biến mất sau cánh cửa cùng với người trẻ tuổi nọ. Mãi đến lúc này, Park Do Young vẫn không thể tin vào sự thật trước mắt mà đứng đó dụi dụi mắt.

"Ông Han à, có phải ta hoa mắt không? Rốt cuộc đây là chuyện gì?"

"Ừ."

Han Sang Ki tựa như có điều suy nghĩ. Hoa văn vừa giống như chữ viết, vừa giống hình vẽ này ông cũng có chú ý đến nhưng mãi mà nghĩ không ra. Còn Ra On nhất định xem hiểu nên mới biết cách đi vào. Nhưng mà mặc kệ thế nào ông vẫn thấy rất kì lạ. Rốt cuộc Ra On làm sao mà biết?

Park Wan Joong từ nãy giờ vẫn không lên tiếng lặng lẽ đến gần Park Do Young: "Người ở trong này rốt cuộc là ai mà khiến thế tử điện hạ sốt ruột vậy?"

"Trời ạ, ngươi không biết sao?"

Park Wan Joong nhíu mày: "Nếu không nói thì làm sao ta biết."

"Nơi này là nhà của thầy Tam Mi."

Park Wan Joong kinh ngạc: "Nếu là thầy Tam Mi thì..."

Park Do Young và Han Sang Ki cùng gật đầu.

"Chính là người đó đấy."

"Ồ, thì ra là vậy! Nếu là vị đó thì đáng giá khiến cho thế tử điện hạ đích thân đến đón rồi."

Trên mặt Park Wan Joong hiện lên vẻ vui mừng. Nếu được thầy Tam Mi giúp đỡ thì như hổ thêm cánh rồi.

"Vị đó chắc là sẽ bằng lòng theo thế tử đúng không?"

"Có lẽ là vậy, sao có thể kháng lệnh được. Nếu thế tử đã ra lệnh thì theo đạo lý thần tử, ông ấy phải nghe theo mới đúng chứ."

Park Wan Joong lắc đầu: "Nếu là người khác thì còn có thể. Nhưng nếu là thầy Tam Mi thì... có thể chuyện sẽ không theo ý thế tử điện hạ đâu."

***

"Lão tiên sinh, đã dẫn người đến."

Người trẻ tuổi dẫn Lee Young và Ra On đến một căn phòng rồi bẩm báo với người ở bên trong. Qua một lúc, cửa mở ra, bóng dáng một ông lão thấp thoáng bước tới. Ánh mắt sáng quắc, môi mím lại gần như thành một đường thẳng, sống mũi cương nghị. Toàn thân ông lão tỏa ra một khí thất bất phàm. Điều kỳ lạ là lông mày bên phải của ông lão không liền mạch mà bị phân làm ba đoạn, có lẽ vì vậy mà được gọi là Tam Mi.

Ông lão vừa bước ra lập tức nhìn Lee Young rồi cúi đầu hành lễ. Lee Young khẽ gật đầu chào ông.

Nhưng qua một lúc, ông lão đột nhiên ngẩng đầu lên, lần này hoàn toàn không hề nhìn Lee Young và lại nhìn chằm chằm Ra On. Còn Ra On thì ngay từ lúc ông lão xuất hiện đã nhìn ông lão không chớp mắt.

Ông lão nhìn Ra On cả buổi trời rồi từ tốn mở miệng: "Ra On à."

Vừa nghe thấy ông lão gọi, Ra On lập tức mở to mắt, run rẩy cất tiếng: "Gia... gia... gia gia."

Lee Young lập tức dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn ông lão và Ra On.

Ra On không để tâm đến ánh mắt của hắn, nàng chạy ào đến ôm ông lão.

"Gia gia!"

Con nhớ gia gia lắm, cuối cùng cũng được gặp người rồi.

***

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net