2:Học thêm vs cậu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Học thêm vs cậu
_______________________
Năm nay tôi và Văn Uy đã học lớp 6 rồi.Bài học ngày 1 khó mà bài tập thì nhiều hơn.Tôi thì thuộc diện học sinh...trung bình trong lớp,nên suốt ngày phải vác sách vở sang nhà cậu học.Ừ!Cũng đúng thôi,nói là học sinh trung bình cho oai vậy chứ thực ra là bước 1 bước chân sang loại "yếu" rồi!Còn cậu lại thuộc loại học sinh giỏi trong lớp,nên coi cậu là "thầy",sang học cùng cậu cũng ko có gì là ko đc.Bố mẹ tôi ban đầu thấy tôi suốt ngày qua nhà Văn Uy thì còn hơi nghi ngờ,nhưng mấy bài kiểm tra sau kết quả của tôi có tiến bộ hơn 1 chút nên tôi hoàn toàn tự do "cắm rễ" bên nhà cậu ấy bao lâu tuỳ thích.Có hôm còn ở lại nhà cậu ấy ăn cơm trưa rồi bị cậu ấy trêu là "cái đồ ăn chực" nữa.
Bây giờ tôi và Văn Uy đã thay đổi cách xưng hô rồi.Bình thường có người lớn thì gọi tên của đối phương,còn lúc chỉ có riêng 2 đứa hoặc vs tụi bạn thì gọi "tao" vs "mày".Cậu ấy chỉ bài cho tôi rất tận tình và kiên nhẫn!Phải nói là hết sức kiên nhẫn !Vì sao ấy hả?Vì...tôi quả thực là...rất dốt!Dốt đặc cán mai luôn ấy!Bình thường thì cậu ấy lạnh lùng thờ ơ,ko hay tranh cãi nhiều với tôi,nhưng lúc chỉ bài cho tôi thì...
-Mày làm cái quái gì thế này!?-Cậu hét toáng lên khi nhìn vào bài tập tôi vừa làm xong.
-Đâu!?Tao làm đúng mà!?-Tôi cam đoan là bài hình đó tôi dùng thước đo lường kĩ lắm rồi ấy!
-Làm gì có cái tính chất nào gọi là "Dựa vào số đo và hình vẽ ta chứng minh được đường thẳng AD là tia phân giác của góc A?"
-Thì tính chất trong sách giáo khoa chứ đâu!
-Mày giỏi mày thử tìm cho ra cái tính chất ấy tao xem!?-Nói rồi cậu chìa quyển SGK toán ra trước mặt tôi.Tôi cầm lên,lật lấy lật để,nhưng quả thực...tìm vàng mắt vẫn ko thấy cái tính chất ấy!Tôi đành nhăn mặt nói:
-Ko thấy!
-Sao hả?Giờ mày tin tao rồi chứ gì!?Tính chất tia phân giác của 1 góc nói cho dễ hiểu là"Đường thẳng nằm bên trong của 1 góc,và cách đều 2 cạnh của góc đó,chính là tia phân giác của góc."
Vừa nói,cậu vừa đưa ngón trỏ chỉ chỉ vào cái khuông hình chữ nhật trong SGK mang tên "Tính chất"
Tôi gật gù vẻ đã hiểu,đột nhiên nhớ tới chuyện kiểm tra toán hình 1 tiết hôm qua,tôi như lò xo vội ngồi thẳng dậy,giật lấy quyển SGK trong tay cậu lật tới lật lui,khiến cậu cũng dật mình,hỏi:
-Mày lại làm sao đấy?
-Chờ chút,để tao tìm cái này đã.-Tôi đáp nhưng vẫn ko ngước đầu lên.

Sau 1 hồi lật đi lật lại,lật tới lật lui rồi lại lật qua lật lại,lật tới quyển sách muốn nát bét,vẫn ko thấy thứ mình cần tìm,tôi mặt mày như "xã đòi" ngước lên nhìn cậu:
-Ko có mày ạ.
Cậu chau mày nhìn tôi vs vẻ khó hiểu:
-Ko có cái gì?
-Cái định lý ấy.
-Định lý gì?-Lúc này 2 hàng lông mày đẹp của cậu đã gần như chau lại thành một.
-Thì cái định lý mà hôm qua kiểm tra toán 1 tiết mày nhắc tao ấy.
-Định lý nào cơ?Tao nhắc cho mày hồi nào?
-Thì hôm qua ấy!
-Ấy ấy con khỉ!?Hôm qua cô chủ nhiệm vừa đổi chỗ tao mà,tao đâu có ngồi cạnh mày nữa,tao ngồi cách mày 1 bàn cơ mà!Hôm qua cô chuyển thằng Dương ngồi vs mày .
-Hở!?Sao!?-Tôi đơ toàn tập mất 5s ,sau đó đứng phắt dậy,hét toáng lên như cháy nhà:
-Á!Á!Chết tao rồi!-
-Gì!?Sao mày lại chết?Tao thấy mày còn sống nhăn răng ra đây mà?-Cậu hơi nghiêng đầu,bộ dáng đầy vẻ khiêu khích,thật muốn cho 1 đấm vào mặt!Nhưng tôi đành nhịn,hít 1 hơi thật sâu
để bình tĩnh lại,tôi ngồi xuống,bắt đầu thuật lại chuyện hôm qua:
-Hôm qua lúc kiểm tra hình 1 tiết ấy,tao quên mất lời "dẫn" giả thiết để chứng minh tia phân giác của 1 góc.Theo thói quen,tao quay ra hỏi mày,à nhầm,tóm lại là hỏi đứa bên cạnh,mà cụ thể lúc đó là tk Dương .Rồi nó bảo định lý là"dở vở ra ta có...".Rồi sau đó,...tao
chép vào!Vậy...có định lý đó thật hở mày?
-Haha!Đúng là ngu hết chỗ nói!Haha!Mày mà tìm được cái định lý ấy ở đâu,tao bái mày làm sư phụ!
-Nà ní!?(Cái gì!?)Vậy là tao bị lừa hả!?-Tôi lúc đó thực sự rất muốn khóc,bài kiểm tra đó cực kì quan trọng,mà bài hình đó lại chiếm tới 50% tổng điểm.Trời ạ!Con thật muốn đập đầu vào...gối mà chết quá!Công nhận...mình ngu thật mà!Thấy bộ dạng sắp khóc của tôi,cậu ngưng cười,ngồi ngay ngắn lại,nói:
-Yên tâm,tao đã sửa lại bài cho mày rồi.
Nghe đến đó,tôi vội mở mắt to hết cỡ,nhìn cậu:
-Thật ko?Khi nào?
-Lúc tao thu bài.Biết thế nào cái đồ não phẳng nhà mày cũng sẽ ko nhớ nổi mấy cái định lý đó,nên tao lén tranh thủ xem lại,quả nhiên...Haha!-Cậu lại ôm bụng cười bò lăn ra nền nhà.Tôi lúc này mới sáng mắt ra,chả trách từ hôm qua tới giờ cậu gặp tôi lúc nào cũng giống như đang nhịn cười cái gì vậy.Thế mà ko thèm nói sớm,làm tôi suýt đứng tim,đúng là đáng hận!Đáng hận!Nhưng dù sao cũng phải cảm ơn cậu.
-Ờ!Não tao phẳng vậy đó!Nhưng....Cảm ơn!-2 từ sau tôi thực sự cảm thấy rất ngượng,nên thanh âm cực nhỏ,ko biết cậu có nghe thấy ko,nhưng chỉ nghe cậu nhẹ giọng đáp:
-Ừ.Ko có gì.Suýt nữa thì chết mẹ của con tao rồi.
-Hả!?Gì cơ?Ai chết?-Tôi lơ tơ mơ hỏi lại.
-À!Ko có gì!Lần sau mày phải để ý xem người ngồi cạnh mày là ai.Ngoài tao ra thì ko 1 ai đáng tin tưởng hết!
-À...Ờ...-Tôi vẫn hơi nghi ngờ,rõ ràng là có nói cái gì đó lạ lắm mà?
-Vậy cái định lý quỷ quái lúc đầu mày nói đó là đào đâu ra vậy?-Cậu thôi cười,bắt đầu chuyển chủ đề.
-Định lý nào cơ?-Tôi khó hiểu,chau mày hỏi.
-Haizzzz...Trí nhớ của mày thật hết nói nổi.Thì cái định lý mà "dựa vào hình vẽ và số đo ấy".
-À!-Tôi ra vẻ đã nhớ .-Định lý đó...là do...tao mới phát minh ra!-Tôi ngượng chín hết cả mặt!
-Gì!?Haha!Đúng là nhà phát minh "vĩ đại",có 1 0 2!
Tôi cũng ôm bụng cười theo.Quả thực,ở cạnh cậu ấy,dù bị mắng,nhưng tôi vẫn cảm thấy vui và hạnh phúc,có đôi lúc,tim tôi còn lệch nhịp,mặt nóng ran nữa,thật lạ!Hình như...tôi bắt đầu...thích cậu rồi!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net