11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ca phẫu thuật kéo dài chỉ vài tiếng. Cả nhà tập hợp nhau trước cửa phòng cấp cứu. Chờ đợi hy vọng, hiệu tích không sao. Mặt của mẹ cậu đã xanh xao đến rõ.

Đèn đỏ chuyển xanh rồi tắt đi. Bác sĩ từ phòng cấp cứu đi ra. Ba mẹ liền chạy đến ngay lập tức.

"Bác sĩ, con tôi sao rồi? Thằng bé không sao chứ?"

"Không sao. Bệnh nhân chỉ là mất quá nhiều sức thôi, với lại cậu ấy bị hạ đường huyết. May mắn là gia đình đưa cậu ấy vào cấp cứu kịp thời. Nếu không chắc sẽ nguy hiểm đến tính mạng rồi."

"Nếu chỉ bị như vậy thì con tôi không cần phải phẫu thuật đâu đúng không? Vậy tại sao các người lại đưa con tôi vào phòng phẫu thuật vậy?"

"Đúng là vậy. Nhưng mà...bệnh nhân còn mắc phải một nguyên nhân khác. Chúng tôi vừa khám ra được, bệnh nhân có một khối u ở não."

Bác sĩ vừa nói xong cả nhà như chết lặng đi tại chỗ. Họ không tin vào tai bản thân vừa nghe được gì. Bác sĩ lại giải thích thêm.

"Thật ra chính là u màng não, chỉ là một khối u lành tính nhưng nếu không phát hiện sớm thì nó vẫn gây nguy hiểm đến bệnh nhân. Tỉ lệ phần trăm mắc bệnh này ở nam giới rất thấp nhưng vẫn xảy ra. Tuy nhiên, thời gian phát hiện khối u của bệnh nhân hiệu tích khá là sớm cho nên cậu ấy không sao cả."

"Bác sĩ, vậy em tôi hiện tại ổn rồi đúng không?"

"Bệnh nhân hiện tại đã không còn nguy hiểm gì nữa. Tuy nhân có thể sau này cậu ấy sẽ mắc vài triệu chứng sau khi phẫu thuật. Vì khối u có thể sẽ tái phát lại, cậu ấy vẫn nên đến khám sức khỏe thường xuyên theo dõi trong một năm này thì vẫn hơn."

"Cảm ơn bác sĩ. Chúng tôi sẽ chú ý hơn."

"Được rồi, gia đình cũng đừng lo lắng quá. Bệnh nhân đã được đưa vào phòng bệnh rồi. Mọi người đã có thể đi thăm cậu ấy."

Bước chân dần trở nên nặng nề hơn khi gần đến phòng bệnh của hiệu tích. Nhìn cơ thể nhỏ bé đang nằm trên giường bệnh, trông xanh xao vô cùng.

Ba mẹ của cậu đau lòng đến tột độ. Đứa con của họ sao mãi chẳng được hạnh phúc thế này. Chỉ vừa mới khởi sắc thì lại...

"Xin chào."

"Ngươi là ai? Có phải ngươi là người đã đưa tôi vào thế giới này không?"

"Đúng vậy. Hiệu tích, chẳng phải ngươi rất muốn được trải qua cảm giác này sao? Ta chỉ đang giúp đỡ ngươi mà thôi."

"Giúp đỡ?"

"Nếu ngươi muốn quay về thế giới thực vẫn được. Nhưng mà, ngươi sẽ chẳng gặp lại họ đâu. Hãy suy nghĩ cho kỹ trước khi quyết định nha."

"Tôi..."

"Thời gian vẫn còn rất nhiều. Cứ từ từ suy nghĩ.Tiểu tiên tử xinh đẹp là ta đây sẽ giúp đỡ ngươi mà."

Hiệu tích đưa ánh mắt đầy phán xét nhìn tiên tử đang bay bay trước mặt mình. Đúng là dễ thương thật, nhưng mà tự cao quá đi.

"Tôi muốn hỏi một điều."

"Hỏi đi."

"Tôi có thể ở lại đây mãi mãi không?"

"Câu hỏi không ngoài dự tính của ta. Tất nhiên là có thể. Nếu ngươi chấp nhận bỏ thế giới kia. Và rồi sẽ mãi mãi sống ở thế giới này."

"Vậy..."

"Suy nghĩ đi, ta cho ngươi thời gian mà. Đâu cần gấp gắp làm gì."

"Nhưng sao tôi gặp được ngươi đây."

"Tùy duyên thôi."

Nói xong vị tiên tử đó liền bay đi mất.  Hiệu tích không thấy bóng dáng của tiên tử đó nữa. Cậu lủi thủi một hồi rồi cũng bắt đầu tỉnh dậy.

Cậu mở mắt ra thì thấy bản thân đang nằm ở nơi nào đó. Có vẻ hơi chóng mặt một chút. Mắt vẫn quay quay mờ mờ. Cậu vẫn chưa nhìn rõ thì đã thấy bóng dáng ba mẹ trước mặt.

Bốn năm mặt người chụm vào nhìn hiệu tích.

"Ba mẹ, đây là đâu vậy ạ?"

"Con không biết bản thân đã xảy ra chuyện gì sao?"

"Con chỉ hơi chóng mặt sau đó thì không biết chuyện gì nữa."

"Em bị chóng mặt như vậy lâu chưa?"

"Dạ...cũng lâu rồi. Em tưởng bản thân do không ngủ giấc thôi nên không quan tâm. Bộ đã xảy ra chuyện gì sao?"

"Em thật là sao cứ để ba mẹ lo hoài vậy?"

"Em...em xin lỗi."

"Không phải chị trách em. Nhưng em xem xem, bản thân như vậy gia đình xót lắm đó."

"Dạ."

"Con đừng trách a tích nữa. Thằng bé tỉnh là tốt rồi."

"Cả nhà ơi, vậy bây giờ con có thể xuất viện chưa ạ?"

"Cái gì? Đòi xuất viện?"

"Vâng, ngày mai con còn có tiết kiểm tra. Không thể vắng mặt đâu."

Hiệu tích ủy khuất nhìn mọi người. Đầu nhỏ đang bị băng bó như vậy, dù có là thi thì mọi người cũng không cho phép.

"Chừng nào con tháo băng thì mọi người cho con xuất viện."

"Như vậy thì không được đâu. Lâu lắm ạ."

Cả nhà đang nói chuyện thì cửa phòng có người gõ cửa. Chị của hiệu tích liền ra mở cửa.

"Ô, em chào thầy giám thị."

"Hiệu tích đâu rồi cô ngữ tịch."

"Em ấy đang nói chuyện với ba mẹ bên trong. Thầy vào đi."

Giám thị tạ liền vào trong. Thầy vừa vào liền nghe thấy hiệu tích đòi xuất viện để làm kiểm tra.

"Em cứ lo dưỡng bệnh đi. Kì kiểm tra đó thầy sẽ dời vào sau khi em xuất viện."

"Thầy giám thị?"

"Chào ba mẹ của hiệu tích. Tôi là thầy của em hiệu tích."

"Vâng chào thầy."

"Phiền thầy đến đây quá rồi."

"Không sao, tôi nghe tin thì lo cho em ấy lắm nên liền đến đây luôn."

"Em không sao đâu thầy ơi, thầy cứ làm kiểm tra như thường đi ạ. Em sẽ xuất viện mà."

"Ba mẹ em nói đúng lắm đó. Em vừa phẫu thuật xong nên ở lại viện quan sát thì vẫn hơn. Lỡ có chuyện gì thì có bác sĩ ở đây, nếu em xảy ra chuyện gì khi xuất viện thì phải làm sao. Ba mẹ sẽ lo cho em lắm đó."

Hiệu tích thầy tạ nói thì cũng lay động. Cậu biết ba mẹ lo cho cậu. Nên là đành đồng ý ở lại. Thời gian cậu ở viện chỉ có ăn và ngủ. Thành ra người nhỏ nhắn sắp thành chú heo nhỏ rồi.

"Hôm nay chị có đưa vài người đến chơi với em này hiệu tích."

Hiệu tích đang mớ ngủ, ậm ừ với chị hai. Cậu xoay qua xoay lại trên giường. Mè nheo không chịu tỉnh.

"Ngoan, mau tỉnh lại đi."

Một trong số đó liền bước lên kề mặt vào tai hiệu tích. Giọng nói trầm ấm, thủ thỉ bên tai cậu.

"Mình đến rồi đây."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net