Đến trường mới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Nắng chiếu lung linh muôn hoa vàng
Đừng ngủ nữa, đừng ngủ nữa được không"
Âm thanh chuông báo thức vang lên trong căn phòng ngay lập tức có một bàn tay thon dài thò ra... tắt cái rụp.
Thiếu niên nằm trên giường vươn mình, ôm lấy cái gối tiếp tục chìm trong giấc mộng ngọt ngào của bản thân.
Nhưng niềm vui khó mà trọn vẹn, từ sau cánh cửa, một tiếng sư tử hống vang lên:
- BÙI TIỂU PHẠN, MAU DẬY NGAY CHO MẸ.
Ngay lập tức, thiếu niên từ trên giường bật dậy, ba chân bốn cẳng nhảy khỏi giường lao vào WC:
- Con dậy rồi.
Cậu nhóc trước gương có khuôn mặt bầu bĩnh, cặp mắt tròn xoe vì ngái ngủ mà mông lung ngập nước, mái tóc đen có vài sợi ương bướng dựng ngược lên kiêu ngạo ngoe nguẩy. Bùi Tiểu Phạn liền ở đó thầm than:
- Ui chao, gương kia ngự ở trên tường, thể gian ai đẹp được dường như ta?
- Ui cái mỹ mạo này. Chậc chậc.

Còn chưa kịp tự luyến xong, mẹ cậu đã không nhịn được mà hô lên:

- Thằng ngốc kia, đừng có tự sướng nữa. Sắp muộn học rồi.

Nghe vậy, Bùi Tiểu Phạn liền tức tốc vác balo chạy xuống nhà. Cậu còn phải đợi xe buýt nữa nha.
Xem nào, từ nơi này đến trường THPT Minh Thượng cần đi chuyến xe 18. Xe 18 đâu nha.

Uấy, mẹ ơi. Cái xe vừa lăn bánh kia đích thị là cái cậu cần tìm rồi. Không thể để ngày đầu tiên đến trường đã đi học muôn được.

Bùi Tiểu Phạn hít sâu một hơi, vận tốc chạy thục mạng. Cậu vừa chạy vừa hô to:

- Bác tài, bác tài, đợi cháu nữa!

Cuối cùng bác ấy cũng nghe thấy tiếng lòng của cậu mà dừng lại. Bùi Tiểu Phạn nhanh chóng leo lên quẹt thẻ, cúi đầu cảm ơn bác rồi tiến vào trong.

Lúc này xe cũng đã đầy người rồi, cậu nhìn những người cao to trên xe lại nhìn đến thân hình nhỏ nhắn của mình, thở dài một hơi. Bùi tiểu Phạn cố luồn lách vào, cuối cùng cũng chạm vào được một cái tay nắm. Nhưng còn chưa hí hửng được mấy giây, xe buýt liền phanh gấp một cái, cậu liền theo quán tính ngã về phía trước, mũi đập vào một thứ gì đó rắn chắc. Đau đến mức phải hít vào một cái, viền mắt cũng đỏ hoe luôn rồi.

- Ui, cái mũi cao thẳng của tôi.... Trên xe có đá hay sao vậy.

Cục đá nào đó:"..."

Lúc này cậu mới đứng thẳng lại, ngẩng đầu lên nhìn hoá ra mình đã va vào lồng ngực người ta. Chàng trai đối diện cậu mặc áo đồng phục trắng tinh, mái tóc đen được cắt ngắn gọn gàng  trông vô cùng nghiêm túc. Cậu liền xấu hổ cười cười, liếc mặt liền thấy phù hiệu trường Minh Thượng trên ngực áo cậu ta.
" Úi chà, đồng học nè" - Bùi Tiểu Phạn trộm nghĩ.

- Học sinh mới.

Cậu trai kia nhìn thẳng vào cậu, chắc chắn nói.
Nghe vậy, Bùi Tiểu Phạn cũng ngạc nhiên lắm, cậu liền tò mò hỏi lại:

- Sao cậu biết hay vậy? Nay là buồi học đầu tiên của tôi nè. Tôi tên Bùi Tiểu Phạn, hân hạnh được làm quen.

Cậu trai nhìn bàn tay trắng nõn sạch sẽ trước mặt mình cũng đưa tay nắm nhẹ một cái, hơ nhếch khoé môi:

- Hoắc Hi.

Thấy người ta chịu đáp lại mình, Bùi Tiểu Phạn vui lắm. Cậu duờng như đã thấy được viễn cảnh mình cùng Hoắc Hi trở thành bạn tốt của nhau rồi. Vì vậy, cơ miệng của cậu liền hoạt động hết công suất, tìm kiếm chủ đề trò chuyện với bạn tốt của mình:

- Lão Hoắc a, cậu học ở đây lâu rồi hẳn sẽ hiểu rõ trường lắm. Trước khi đến mình đã rò la rồi nha. Trong trường có phải có một ác bá, vẻ mặt hung thần ác sát đến mức trẻ con nhìn thấy cũng phát khóc không hả?

Hoắc Hi : "..."

Cậu cũng chẳng để ý đến vẻ mặt như ăn phải ruồi bọ của bạn cùng bàn mà sung sướng nói tiếp:

- Cậu nói xem, vẻ mặt đẹp trai tuấn lãng thiên hạ vô song này của mình xuất hiện có bị kì thị không hả? Liệu mọi người ở trường có xa lánh người mới như mình không? Mình sẽ không bị cái cậu gì gì đó kia để ý chứ? Tên cái gì nhỉ... Hoắc ..Hoắc Hạn à?

- Là Hoắc Hi.

- À. Đúng rồi. Chính là Hoắc Hi nè!

Cậu vui vẻ reo lên một tiếng. Sau đó liền:

- Gì.... Hoắc Hi.

Hoắc ác bá mỉm cười, từ ái nhìn cậu:

- Ừ. Hoắc Hi.

Bùi Tiểu Phạn giật thót, vô thức lùi ra sau một bước, sau đó lại thấy không ổn lắm mà chạy lên nắm lấy một cánh tay cậu ta:

- Hoắc Hi, à không, Hoắc đại ca, là em có mắt không thấy núi Thái Sơn. Nể tình mình sai phạm lần đầu cậu liền tha cho mình nha.~

Nói xong còn không quên chớp mắt hai cái.

Hoắc Hi bỗng thấy cơ thể mình không ổn lắm, cô họng giật giật, tim cũng đập hơi nhanh liền ho nhẹ một tiếng.

- Phải xem biểu hiện của cậu.

Bùi Tiểu Phàm ngày đầu tiên đi học, tôi liền đắc tội trùm trường, còn vọng tưởng làm bạn tốt với cậu ta. Mạng này phải cứu làm sao đây. Onl, cần gấp!!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC