Relize 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay các anh có lịch trình tại LA, em đứng phía dưới sân khấu hướng đôi mắt long lanh như sắp khóc lên nhìn họ. Rồi lại nhìn biển Bomb tím tuyệt đẹp, chẳng có lý do gì để em phải khóc cả, vậy tại sao ? Đây là giấc mộng của rất nhiều người, em đã từng là một đốm nhỏ trong đám đông đó.

Thời khắc này nào có phải là mãi mãi, bảy năm nữa thôi liệu chúng ta có cùng nhau đi qua được cửa ải của thời gian không.

Cái không khí như trĩu nặng giữa sự náo nhiệt của vẻ bề ngoài, nhưng mỗi con người đang đứng đây trong tim họ vẫn đang hiện hữu một khoảng trống không biết tên. Tiếng pháo hoa rợp trời vang lên trên bầu trời muộn. Chính ra trong lòng em cũng có chút hụt hẫng, mọi người cùng ngước mắt lên nhìn pháo để rồi đến khi nhìn xuống các chàng trai thanh xuân đã đi mất. Bangtan đã tinh tế đến mức nào ? Họ không muốn fan nhìn thấy lưng mình khuất bóng...

Dọn dẹp sau cuộc vui là vất vả nhất, em khiêng rồi tháo dỡ những tấm sắt và phông bạt cùng mọi người. Xoẹt, em bị một tấm sắt lướt qua. Nhịn đau di chuyển vào đằng sau cánh gà, em chỉ dám núp phía sau tấm vải lớn màu đen để nhìn. Trong Bangtan ai cũng có vệ sĩ riêng, Joon đi tới kéo em vào trong.

" Em ăn chút gì đi "

Em nhìn Joon ái mộ, cuối cùng cũng có người nhớ tới em. Nhưng dường như em không thể ngồi ăn cùng họ như những người bạn, sẽ bị máy quay ghi lại mất. Em từ chối.

Cánh tay em hơi dát, bàn tay dường như có cái thứ gì chảy vào.

" M.áu ? "

Vội vàng tới một nơi khuất người em lấy một tấm vải lau đi những vệt máu, tự mình băng vết thương rỉ máu không ngừng. Em lại khóc, sao em lại yếu đuối đến thế này. Tủi thân sao ? Từ nhỏ tới lớn ngoại trừ Jaemin thì em chưa từng được ai quan tâm cả, một mình lạnh lẽo đến cô độc và tàn khốc.

" Yếu đuối quá rồi Jung Ami. Khóc thì được cái gì đâu "

Khi em đang than ôi trách cứ mình thì Jimin từ đâu đi tới nâng cánh tay em lên đặt vào đùi anh, tháo lớp vải trắng bí bách. Anh lấy khăn ướt lau nhẹ những đường máu, chiếc gạc thưa mềm được anh quấn chặt. Jimin đưa em chiếc áo vest kem anh vừa mặc, bởi cánh áo bị máu của em làm bẩn rồi.

" Không phải là yếu đuối, chỉ là em đã mạnh mẽ một thời gian dài "

Em oà khóc to lên, dường như thời khắc gặp anh khiến em không thể gắng gượng nữa.

" Em luôn tỏ ra mình gai góc nhưng có bao giờ em tự nhìn vào mắt mình chưa ? Nó nói lên tất cả, ánh mắt em chứa đựng quá nhiều thứ, từ phẫn nộ cho tới đau thương "

Anh vỗ lên tấm lưng em theo từng nhịp chậm, tiếng nhạc to ngoài kia không thể át được tiếng lòng. Giây phút này người duy nhất em muốn tựa vào để được chở che là anh, Park Jimin. Sao lúc nào em đi vào bế tắc nhất em lại gặp anh.

Bỏ mặc mọi thứ, bỏ mặc mọi rào cản và sự ngập ngừng em chồm dậy hôn lên môi anh. Môi anh thật mềm thật êm, em chìm đắm trong đó mãi chẳng dứt.

" Em xin lỗi "

Em bỏ đi.

" A "

" Em sao thế, anh va nhẹ mà. Ôi máu "

Taehyung va phải cánh tay đau, nhưng bị em lờ đi mất. Em còn nhiều việc, còn bê đồ nữa. Chưa bao giờ em thấy mình chịu đựng về mặt thể xác đến thế, tay đau như muốn dứt ra khỏi người nhưng vẫn làm việc.

Nào được ăn no ngủ say, đêm đó em thức trắng để soạn đồ mai các anh về lại Hàn.

Cốc cốc

" Anh nghỉ sớm đi chứ "

" Umm cho .. cho anh vào được không "

Nhìn dáng vẻ anh mà xem, không hiểu nổi luôn. Mặt đỏ đến mức có thể rót ra thành một thứ nước nào đó. Em né người qua một bên tươi cười đón anh vào.

   Anh lại ân cần đỡ tay em, tháo chiếc băng gạc quấn rối. Anh khử trùng, bôi thuốc đỏ cuối cùng là băng lại một cách cẩn thận hơn. Em chịu đau không nổi, tới mức nước mắt cứ ứa dần ra theo nhịp anh quấn.

" Về Hàn em phải đi tiêm ngay, sắt đó chứ không phải gỗ đâu "

    Jimin lại xoay qua nhìn đống đồ và chiếc lap sáng trưng. Anh nhòm ngó cả đống giấy tờ lộn nhộn.

" Em định đánh chỗ này hả "

" Vâng, mai em phải bàn giao bản này cho nhân viên để còn triển khai sớm "

" Nhân viên ? Em còn làm nghề gì khác sao "

" Giám đốc tập đoàn NS, anh đừng nói ai nha "

    Anh đi tới dí sát vào mặt em, em lúc này đơ như khúc gỗ. Gần quá mà huhuuu

" Em giỏi thật đấy, đó là một tập đoàn lớn lắm luôn "

" Thật ra, đó là công ty nhà em "

" Vậy em còn làm staff làm gì ? Công việc bên đó chưa đủ vất vả sao "

   Em quay đi, hai má bánh bao đỏ ửng như những rặng mây hồng phủ quanh.

" Chả phải tại anh sao ? "

" Thôi, anh đánh máy giúp em. Cứ ngồi yên đấy "

   Anh đánh máy nhanh dã man ấy, đã thế còn không cần nhìn bàn phím. Trong đầu em thầm nghĩ, có điều gì là anh không biết không nhỉ ? Sao người em yêu lại hoàn hảo thế. Em chỉ nhìn anh không thôi, nhẹ nhàng lấy điện thoại tắt âm và chụp lén anh. Gửi cho cậu bạn hôm nọ em quen trên insta

- Đừng leak ảnh ra ngoài nha chết mình, anh Jimin ở ngoài đẹp lắm lắm lắm luôn.

   Cậu bạn Gun trả lời ngay tức khắc.

- Ừm, ăn uống gì chưa

- Chưa luôn nhưng không sao, thấy Jimin là no liền. Mà tối ngày kia mình gặp nhau đi, cùng ở chung một thành phố mà.

   Taehyung suy nghĩ một hồi lâu, gặp em dường như là điều không thể đối với anh của hiện tại. Nếu em biết mình chính là Taehyung thì liệu em có nhắn tin thoải mái vô tư tới vậy không.

- Đó cũng là đêm giáng sinh ...

- Đúng đó Gunie, mình không có ai để ... đi cùng. Gia đình mình vốn dĩ không hạnh phúc trước tới giờ mình luôn cô độc thế, mình chưa từng nói với ai điều này nhưng vì tin tưởng cậu nên mới ...

    Taehyung chợt thấy nhói lên, một cô gái nhỏ bé sao phải chịu đựng nỗi đau lớn này.

- Mình sẽ đi mà Amiie, tại nhà hàng NS nhé 7h tối.

   Jimin đang ở phòng em nên Taehyung có chút khó chịu.

   Đánh máy xong anh cũng gấp quần áo giúp em.

" Ngủ ngon nhé "

" Anh cũng vậy ha "

   Em nhảy cẫng lên vui sướng.

" Lại đây "

   Em đi tới, anh đáp nhẹ môi lên trán em.

" Hãy luôn cẩn thận nhé, anh luôn ở phía sau ủng hộ em "

    Đêm nay em thức trắng rồi chứ sao mà ngủ aaaaaa Jiminssi

Anh cũng có khá khẩm hơn là bao, sao anh lại bạo dạn đến vậy anh còn không biết.

" Jimin ? Chú mày sốt hay sao mà mặt đỏ thế "_Yoongi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net