C1. The Fight

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tóm tắt

Trong cảnh chiến đấu cuối cùng của Captain America: Civil War, phần đầu bộ giáp của Tony bị vỡ sau những cú đánh không ngừng mà nó phải nhận.

Chuyện gì xảy ra nếu những cú đánh tàn bạo vào đầu đó gây ra vài biến chứng cho Tony, và gã mất đi thị lực?

Notes from au

Vậy là tôi đã xem bộ phim, và dĩ nhiên là nó gợi ra nhiều ý tưởng cho cái fic ngược tàn tâm của Tony. Đây là một fic dài tập, hơi bất thường đối với tôi, lol!

Chương này chủ yếu để xây dựng bối cảnh cho câu chuyện. Chương kế mới bắt đầu chuỗi đau khổ và dằn vặt :p

Tôi sẽ cố hết sức giữ cân bằng để thể hiện cả hai mặt của câu chuyện, bởi vì nó tập trung vào Tony, đúng vậy, nhưng không có nghĩa tôi sẽ làm nó thành anti Steve đâu nhé c:

--o O o--

Chương 1: Cuộc chiến

Steve ngã xuống đất, bả vai ma sát với sàn nhà thô cứng. Anh chống đỡ cơ thể mình ngồi dậy, nhìn bộ giáo Iron Man xoay vòng và đứng lại trên không. Tony nâng một cánh tay, chĩa repulsers vào Steve và nói, "Đứng dậy."

Nếu đã vậy.

Steve đứng lên, sẵn sàng cho một trận đánh. Anh chưa bao giờ khuất phục trước bất cứ điều gì - không phải bọn bắt nạt trước khi được tiêm huyết thanh, không phải bọn Hydra trong Thế Chiến II, không phải Loki hay Ultron... và chắc chắn không phải lúc này. "Tôi có thể làm điều này cả ngày."

Repulser sáng lên khi các tia sáng hội tụ, và Steve hít thở sâu sau khi Tony khai hỏa, chuẩn bị cho cú va chạm.

Nhưng, chiếc khiên đã ở đó, bay tới chỗ anh, và Steve chụp lấy nó. Andrenaline xông xáo khắp cả cơ thể khi anh né chùm tia và lăn vòng dưới đất, sau đó nhảy lên và ném chiếc khiên vào bộ giáp Iron Man trước khi Tony có thời gian đánh trả. Tony bắn một chùm tia khác nhưng Steve chặn được nó.

Ngay khi đó, Bucky đến bên cạnh anh. Steve không ngần ngại ném chiếc khiên cho Bucky, người đã bắt lấy một cách chuẩn xác và tấn công Iron Man. Họ trao đổi chiếc khiên, đỡ rồi tung những cú đánh, và tất cả những gì trong mắt Steve là một màu đỏ. Anh không thực sự có suy nghĩ -- anh chỉ muốn giữ Bucky được an toàn, và Tony đã cố gắng giết cậu ấy.

Steve sẽ không cho phép bất cứ ai đặt dù chỉ một ngón tay lên người Bucky một lần nào nữa.

Nhưng Tony đã xoay xở được để cho Steve một cú đánh, vật anh ra mặt đất. Bucky lập tức nổi điên, cậu vung cánh tay kim loại vào ngay lò phản ứng hồ quang của bộ giáp và không ngừng đẩy nó vào. Iron Man va vào bức tường, và Bucky đẩy vào lõi lò phản ứng với lực lớn hơn, phá vỡ nó ngày càng nhiều.

HUD đang cảnh báo Tony, với những tiếng bíp và các cảnh báo đầy màu sắc. Lò phản ứng đang yếu dần, không cung cấp đủ năng lượng để vận hành bộ giáp, và Bucky sẽ không dừng lại, chính người này đã giết cha mẹ gã, trong khi Steve đã biết rõ mà không nói một lời nào--

Gã nghiến răng, tập trung toàn bộ năng lượng ít ỏi còn lại của lò phản ứng, và giải phóng một chùm năng lượng trực tiếp vào cánh tay của Bucky.

Và cánh tay bị thổi bay ngay lập tức.

Tony thở ra một hơi nặng nề ngay khi gã nhìn người nọ ngã xuống, sốc - và có lẽ là đau - hiện rõ trên khuôn mặt y.

Cho tới khi Steve áp sát Tony với cơn giận chết người, gã mới chợt nhận ra rằng mình chẳng còn chút sức lực chống trả. Chiếc khiên đập vào người gã một lần, rồi hai lần, và nhiều hơn nữa... và Tony hoàn toàn bất lực trước nó.

Gã nhìn Bucky, lăn lộn trên đất, nhăn nhó.

Ôi, Chúa ơi, gã nghĩ. Mẹ kiếp, mày đã làm gì thế này. Chết tiệt. Lạy Jesus Christ. Mày đã làm cái quái gì thế. Gã nhìn Steve, xuyên qua ánh sáng mập mờ của HUD. Chết tiệt, Barnes đã bị tẩy não. Đây chính xác là những gì tên Zemo muốn - huỷ hoại chúng ta từ bên trong. Và mày đã thất bại trước cái chiến thuật của hắn, con mẹ nó, chết tiệt.

Gã mất kiểm soát, để cơn giận làm mờ mắt.

Chết tiệt.

Steve không cho thấy dấu hiệu sẽ bình tĩnh lại. Thay vào đó, anh thậm chí còn đánh vào mũ bảo vệ của Tony mạnh hơn, xen kẽ giữ những cú đấm và chiếc khiên. Không còn sự tử tế trong đôi mắt anh, không có hối hận, chỉ có sự giận dữ thuần tuý.

Nhưng - nếu Steve nói với gã, nếu anh trung thực, thì Tony đã không bị sốc đến thế khi xem đoạn phim đó, đã không tức giận và bị tổn thương bởi bí mật của Steve, đã không nhào tới Barnes như một con thú bị thương.

Vì vậy gã nhận những cú đấm, cố đảo ngược tình thế. Steve đang chống lại gã vì gã đã tấn công Bucky, nhưng gã đã tấn công Bucky vì một bí mật quan trọng đã bị giữ kín khỏi gã và đơn giản là gã không có thời gian chuẩn bị cho điều đó.

Quả là một đống hỗn độn như Zemo muốn.

Gã không biết mình đã nằm dưới sàn từ lúc nào, hay Steve đã đánh gã bao lâu, trước khi cái mũ bảo vệ tan tành. Ngay lúc đó, màu nâu trầm gặp xanh biếc của đại dương, họ khựng lại trong một khoảnh khắc... nhưng chỉ một khoảnh khắc mà thôi. Steve lại nhanh chóng nâng chiếc khiên lên, chuẩn bị đâm thẳng nó xuống đầu của Tony, và Tony cảm thấy một nỗi sợ hãi lạ thường dâng lên trong lòng gã. Những lần khác - thậm chí là lúc đánh nhau ở sân bay - Tony chưa từng, dù chỉ một giây, nghĩ rằng Steve thực sự sẽ giết gã bằng chiếc khiên.

Và lúc này đây, vẻ mặt của Steve cho gã biết rằng anh sẽ không ngần ngại giết gã. Tony hiểu được điều đó. Sự thấu hiểu ngập tràn trong tâm trí và cả trái tim gã. Gã nhận thấy một sự trống rỗng khủng khiếp, một người đã không còn sự tức giận, cay đắng và hận thù, thay vào đó là những khát khao, hối hận và đau đớn lấp đầy.

Tony đã tấn công Bucky, đã có thể giết cậu ấy. Steve rất sẵn lòng kết liễu Tony vì điều đó.

Tầm nhìn của Tony bắt đầu mờ đi, và gã thấy bản thân dùng cánh tay che đầu, tạo hình chữ thập, cố gắng chặn chiếc khiên của Steve. Lúc đầu gã hơi chần chừ, cân nhắc xem liệu gã có đáng phải nhận cú đánh - cái chết này - hay không.

Chiếc khiên không giáng xuống cánh tay gã. Tony nặng nề thở phào, nhưng hô hấp của gã bị cắt đứt đột ngột vì trọng lượng của bộ giáp đè lên ngực gã với một sức mạnh to lớn. Steve đã phá huỷ lò phản ứng của bộ giáp bằng chiếc khiên.

Gã có thể nghe thấy hơi thở đều đều của Steve, cơn giận của anh đang lắng xuống... nhưng gã không thấy được nó.

Gã chớp mắt vài lần, hi vọng cơn đau đầu và bóng tối nhanh chóng biến đi. Cảm giác giống như khi gã ngồi dậy quá nhanh sau vài đêm thức trắng, tối đen trong giây lát.

Nhưng bóng tối không biến mất.

Áp lực rời khỏi ngực gã, Tony thở một cách nặng nhọc. Gã có thể nghe tiếng bước chân của Steve, sau đó là tiếng Bucky càu nhàu khi Steve đỡ cậu ta dậy. Sự hoảng loạn xâm chiếm Tony. Gã nuốt khan, cố gắng đẩy bản thân ngồi dậy. Gã chỉ có thể chống đỡ cơ thể bằng khuỷu tay, và hướng về nơi gã nghe tiếng bước chân của Steve và Bucky.

Cảm giác tội lỗi của bao trùm gã chỉ một phút trước khi nó tiêu tan, được thay thế bằng một cơn giận tột cùng. Steve đang bỏ gã lại - sau khi đã gần như giết chết gã - cô độc với bóng tối, với một bộ giáp không còn hoạt động (và bây giờ là một đống sắt nặng nề), giữa mùa đông khắc nghiệt của Siberia...

Mẹ kiếp, họ đã phạm sai lầm. Tony phạm sai lầm, gã biết điều đó. Và đã đến đây, với sự giúp đỡ của Sam Wilson, để sửa chữa sai lầm. Phải, gã đã thất bại! Gã đã thua cuộc rồi, là tên chết tiệt đã chia rẽ tất cả mọi người. Gã làm sai, và gã thừa nhận chúng. Bởi vì gã luôn luôn làm sai, và luôn luôn thừa nhận chúng, và dường như chẳng thể dừng làm cho mọi chuyện tệ hơn.

Nhưng... liệu gã có phạm nhiều sai lầm đến nỗi Steve phải bỏ gã lại như thế?

"Steve," Tony gọi lớn, giọng gã run run, khẩn thiết, tức giận và bối rối.

Steve không trả lời, tiếp tục đỡ Bucky đi với những lời an ủi.

"Steve," Tony gọi lần nữa. "Anh đang rời đi?"

Gã nghe tiếng bước chân dừng lại, trong một khoảnh khắc nhỏ nhoi, hi vọng lấp đầy sự trống trải trong ngực gã. Gã cố đẩy mình, cố đứng dậy. Một phần của gã hi vọng bàn tay của Steve sẽ đỡ lấy gã, giúp gã đứng lên khỏi bóng tối.

Nhưng không có gì cả.

"Tôi không nhìn thấy gì hết," Tony thừa nhận, giọng của gã gần như thì thầm. "Steve."

Tony không có lý do gì khi mong đợi sự giúp đỡ từ Steve - gã biết chứ. Nhưng gã không thể ngăn mình cầu mong, mong Steve sẽ mềm lòng, mong rằng sau tất cả sự giận dỗi và những trận chiến, họ sẽ trở nên tốt hơn. Nó chỉ như một cuộc cãi vã, đúng không? Bạn chỉ giữ nó trong lòng cho tới khi có một cuộc cãi vã, thể hiện ra những cảm xúc và lo lắng của bạn, sau đó tất cả mọi người đều cảm thấy tốt hơn. Dễ dàng hơn để sống tiếp. Gã biết điều này là quá nhiều - nhưng vì Chúa, gã không thể dừng hi vọng.

Gã nghe thấy hơi thở nặng nề của Steve, sau đó những tiếng bước chân lại vang lên. Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, Tony nghĩ họ đang tiến về gã, trước khi gã nhận ra họ đang rời xa hơn. Gã ngã ra sau, không thể chống đỡ được nữa, và thốt ra, "Cậu không xứng đáng với chiếc khiên đó."

Đáp lại gã là sự im lặng. Gã có hối hận khi nói điều đó không? Có lẽ. Không hẳn. Gã không biết mình đang cảm thấy gì nữa.

Sau đó, một tiếng 'ruỳnh' to lớn, theo sau là tiếng động bén nhọn của kim loại trên nền đất. Chiếc khiên. Steve vừa bỏ chiếc khiên xuống à?

Tony không biết, vì gã không thể thấy, nhưng gã cho là vậy.

Gã nghe thấy Bucky nói khẽ vài từ trước khi rời đi, tiếng bước chân ngày càng nhỏ, Steve và Bucky bỏ gã lại.

Tony bất lực chớp mắt lần nữa, mong rằng ánh sáng sẽ trở lại. Gã nguyền rủa, và dụi mắt, lau đi những giọt nước mắt mặn chát đang ứa ra. Gã chống lại cơn đau đang dâng lên trong cổ họng và những tiếng nức nở trực chờ thoát ra - gã không biết mình đã nằm đây bao lâu để cầu xin thị lực của mình quay lại và gọi sự giúp đỡ.

Nhưng sự trợ giúp chẳng bao giờ đến.

.

.

.

.

.

#Nhím


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net