C6. The First Meeting

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Notes

Một chương ngắn hơn cho hôm nay.

Bucky cuối cùng cũng dần trở thành một nhân vật trọng tâm của câu chuyện!! yay!!

— oOo —

Chương 6: Cuộc gặp đầu tiên

"Đức vua T'Challa," Bucky bắt đầu thấy phổi mình không còn hoạt động nữa. "Tôi chỉ đang đi dạo quanh khu vườn và tôi đi lạc... Tôi không hề biết ngài đang ở đây." Cậu liếm môi. "Tôi thề."

Cậu ta chẳng im miệng được. Rồi cậu chợt nghĩ rằng Tony có thể đã không chú ý tới sự hiện diện của cậu nếu mà mình ngậm miệng lại.

T'Challa cũng nghĩ thế. Ngài hoàn toàn có thể đẩy Tony sang chỗ khác, thuyết phục gã rằng chẳng có chuyện gì cả, cho tới khi ngài có thể hỏi chuyện James sau. Nhưng cậu ta chẳng cho ngài cơ hội để làm vậy; Không, ngài phải lên tiếng.

Nhưng Tony đã chú ý đến, không khó nhận ra chủ nhân của giọng nói kia.

Họ tìm thấy gã rồi.

Bucky chả bao giờ tách khỏi Steve cả. Steve đang ở cạnh cậu ta à? Anh đang nhạo báng Tony, vui vẻ nhìn gã phải chịu hậu quả khi chống đối anh và tấn công bạn anh? Tony không nghe giọng Steve, nhưng điều đó như một bóng ma lởn vởn quanh gã, thì thầm những lời mỉa mai.

Người đàn ông trong một bộ giáp, bỏ nó ra và anh là gì?

Một thiên tài, tỷ phú, dân chơi, nhà từ thiện. Gã đã đáp trả một cách thật tự tin, không một chút do dự. Nhưng giờ gã là thứ gì chứ? T'Challa, Bruce, Pepper, Helen... họ đều cố thuyết phục gã rằng chẳng có gì thay đổi cả. Nhưng có — mọi thứ đã thay đổi kể từ giây phút gã đặt bút ký bản hiệp định và tranh cãi với Steve về vấn đề ấy. (Astrid: tim tôi đau quá man)

Bucky đây. Người bị Hydra lợi dụng, một nạn nhân bởi chính hành động của mình. Người bị Tony tấn công một cách tàn nhẫn, bị nã đạn tới tấp vào người khi đang gã đánh mất lý trí. Nhưng đoạn phim đó quá nặng nề, Chúa ơi, nó quá ác nghiệt. Và Steve thì biết tất cả rồi vẫn im bặt, còn Bucky thì đứng ngay đó, quan sát gã, chờ đợi phản ứng của gã.

Giờ cậu đến đây để trả thù.

Tay Tony buông lỏng cây ba toong, nó ngã ra đất, phát ra một tiếng kêu lớn. Tay gã run, mắt mở trừng, tìm T'Challa, tìm một cách nép ra khỏi đường đi của Winter Soldier.

Rồi gã tự chữa lời mình; không phải Winter Soldier, Stark, đừng có gọi cậu ấy như vậy nữa. James Barnes. Một nạn nhân bị tẩy não bởi Hydra, không còn cách nào ngoài việc trở thành một thứ vũ khí nguy hiểm.

Gã lùi về sau thật vội vàng, khua tay lung tung, không biết đi về hướng nào. Rồi gã quay lại, bước về trước, và gã đang làm rất ổn cho tới khi chân gã vấp một cục đá và gã ngã sấp mặt. Đa số vết thương nằm trên cẳng tay của gã — chúng bị cào xước khi gã va chạm với mặt đất, và vết thương như bị bỏng. Gò má trái của gã cũng bị xước một tí, gã có thể cảm nhận máu đang rỉ ra từ miệng vết cắt.

Nhưng gã lập tức nửa quỳ lên, tìm thứ gì đó để bám vào nhằm đứng dậy — và chẳng có gì ngoài không khí. Trước khi gã tiếp xúc thân mật với mặt đất lần nữa, một cánh tay rắn chắc vươn đến, giúp gã giữ cân bằng.

"Thở đi, Tony."

Gã đang thở. Gã đang thở, phải không? Có lẽ là không. Gã cảm thấy hơi thở của mình đang nghẹn lại trong cổ họng, không thể thoát ra, và gã không biết mình giữ nó như vậy bao lâu rồi. Đau đớn nhận ra hô hấp trì trệ của mình,gã vật vã hít thở trở lại.

"Tony."

"Cậu ta — cậu ta sẽ giết tôi —" Tony lắp bắp, níu chặt cánh tay của T'Challa. Gã muốn rời khỏi đây, muốn chạy trốn, nhưng T'Challa giữ gã lại. "T'Challa, cậu ta — cậu ta ở đây — Steve cũng sẽ giết tôi —"

Ánh mắt T'Challa lia tới trên người Bucky, và Bucky ngạc nhiên nhận thấy nó không hề chứa sự giận dữ hay trách cứ nào. Thay vào đó, là... nỗi buồn. Nó nói với Bucky rằng hãy nhìn xem, nhìn người đàn ông mà họ vẫn công kích đã thành ra thế nào, người đàn ông mà cả đội vẫn nhắm đến khi mỗi khi tuôn ra những lời lẽ kinh khủng. Và ánh mắt đó không đổ lỗi cho bất kì ai, nhưng Bucky không thể ngăn cản cảm giác tội lỗi dâng lên khi nhìn Tony tìm cách chạy trốn trong sợ hãi.

"Tôi sẽ không giết anh," Bucky nói. Cậu muốn nói thật tự tin, chắc chắn nhưng giọng cậu khi cất lên thật yếu đuối. Cậu hắng giọng, và bước đến gần hơn. "Tôi không thể giết anh. Cánh tay của tôi vẫn thế, tôi... Anh không cần phải sợ nó?"

Chết tiệt, Barnes. Nó phải nghe thật chắc chắn, mày đã thất bại rồi. Cậu lắc lắc đầu, nhìn về phía vị vua với sự bất lực.

Tony run rẩy kịch liệt, và gã đổ gục xuống đất, bàn tay gã trượt dài trên cánh tay của T'Challa. Cánh tay của Bucky mất rồi, tại vì đã thổi bay nó. Phần lớn sức mạnh của cậu đến từ nó... và giờ cậu ta đã mất nó.

Nhưng chính cánh tay đó đã siết cổ cha của gã, mẹ của gã, khi họ kêu gào một cách bất lực và cầu xin sự khoan dung.

"Tôi sẽ không giết anh." Bucky lặp lại, to hơn. "Tôi sẽ không làm đau anh. Tôi xin lỗi, tôi không biết anh ở đây — cả hai người! Tôi bị lạc, tôi thề."

T'Challa gật đầu với Bucky, rồi đến bên vỗ về Tony. "Anh nên trở về phòng. Barnes sẽ không làm gì anh cả, anh đã nghe rồi đấy. Cậu ta chỉ vô tình đụng phải chúng ta thôi."

"Nhưng tôi đánh cậu ta," Tony nói, lời lẽ của gã dính vào nhau. "Phá huỷ cánh tay, tấn công —" gã thở hắt một cái, "— tấn công cậu ta ở Siberia, đổ mọi thứ lên cậu ta, nhưng — nhưng cậu ta giết họ —"

"Cậu ta không đến đây để trả thù, Stark." T'Challa nói, thốt ra một tiếng thở dài. "Đến đây. Anh đứng dậy được chứ?"

Tony ngồi yên một lúc, tìm lại sức lực của mình, rồi mới gật đầu. Gã rướn người đứng dậy, dựa dẫm hoàn toàn vào sự trợ giúp từ T'Challa, gã lầm bầm, "Steve. Anh ta có đây không?"

"Đại uý Roger không có mặt ở đây."

"Cậu ta sẽ nói."

T'Challa cau mày, từ từ rút một cánh tay về, để gã tự đứng vững. "Cậu ta sẽ nói gì? Với ai?"

"Barnes," Tony thì thầm. "Cậu ta sẽ nói với Steve rằng tôi ở đây."

Khi T'Challa quay sang Bucky, cậu lập tức lắc đầu. T'Challa thở ra, và nói một cách kiên nhẫn, "Cậu ở đây. Ta sẽ đưa Stark về phòng, rồi sẽ dẫn cậu quay lại thành phố."

Bucky gật đầu, đút tay vào túi áo. Cậu nhìn hai người đàn ông chậm rãi quay về căn nhà, Tony thường lạc bước, T'Challa trở thành người dẫn đường cho gã khi cây ba toong vẫn đang nằm dưới đất, trước mặt Bucky.

Phản ứng đầu tiên của Stark khi biết về sự hiện diện của cậu là nghĩ rằng cậu sẽ giết gã.

Và dù thế, giọng gã vẫn chưa đầy tội lỗi khi gã nhắc về việc đã tấn công Bucky và thổi bay cánh tay của cậu.

Stark cảm thấy mâu thuẫn khi nghĩ về Bucky; tức giận khi thấy việc cậu làm, khi biết những gì Steve làm chỉ vì cậu... và gã giận chính bản thân mình vì đã không nhận ra rằng cậu cũng chỉ là một nạn nhân.

Sự thật là, Barnes, cũng cảm thấy mâu thuẫn về Stark; tức giận vì gã huỷ cánh tay của cậu, đổ lỗi cho cậu về những hành động mà cậu không có sự lựa chọn nào... nhưng cậu hiểu rõ, bởi vì cậu đã giết những người đó, và khuôn mặt của cậu sẽ mãi song hành cùng cái chết của họ.

Hai người họ không thể ghét nhau hoàn toàn được, Bucky nghĩ, bởi vì họ có biết gì về nhau đâu.

Và trong khi Steve cứ luôn miệng nói với Bucky rằng cậu không cần biện hộ cho sự vô tội của mình... Bucky vẫn tin rằng cậu nợ vài người một lời xin lỗi.

——————

"Anh vẫn còn ở đây," giọng T'Challa hướng tới sau một lúc, kéo Bucky ra khỏi suy nghĩ của cậu.

"Ngài đã yêu cầu tôi ở đây." Bucky nhắc.

T'Challa mỉm cười, khoang tay, ngài bước đến gần Bucky. "Ta tìm thấy ngài ấy, khi đi đến Siberia. Ngài ấy ở ngay vị trí mà các anh nói rằng mình bỏ ngài ấy lại... và anh đã đúng về thị lực của ngài ấy." Ngài liếc về cây ba toong qua khoé mắt. "Ngài ấy không thể nhìn được."

"Và bây giờ vẫn thế," Bucky lẩm bẩm, nhìn theo ánh mắt của ngài.

T'Challa gật đầu. "Ta hi vọng anh hiểu lý do ta cần giữ sự hiện diện của ngài ấy thật kín đáo. Ngài ấy không được khoẻ; vài tuần đầu, ngài ấy thậm chí không nói chuyện, không ăn, không uống gì. Tất cả những gì ngài ấy nói là về bóng tối bao trùm lên đôi mắt của mình."

Bucky rùng mình.

"Ngài ấy đã thổ lộ, nhiều lần, rằng mình hối hận vì đã tấn công anh." T'Challa tiếp tục. "Nhưng nỗi sợ của ngài ấy còn đó, mặc cho mọi nỗ lực đè nén nó xuống. Kí ức cuối cùng của ngài ấy về đội, trước những ngày ở Wakanda, là trận chiến. Đó là thứ cuối cùng ngài ấy nhìn thấy. Ngài ấy không thấy gương mặt của anh hôm nay, đã trông mòn mỏi hơn nhiều. Ngài ấy sẽ không thấy gương mặt của Đại uý khi họ gặp lại — dù Steve sẽ trông hối lỗi, hoặc giận dữ, hay nhẹ nhõm đi nữa. Kí ức cuối cùng của ngài ấy về Rogers sẽ là trận chiến đó."

Bucky nhìn xuống đất, rồi gật đầu thấu hiểu.

Cậu đã hỏi Steve, cậu định sẽ làm gì với những người bạn của cậu?

Steve của khăng khăng rằng anh sẽ đối mặt với điều đó sau. Rằng mọi thứ anh làm đều xứng đáng.

Rằng Bucky xứng đáng.

Nhưng cái lần 'sau' đó có khi sẽ chẳng tới, khi mà Tony đã bị tổn thương quá nhiều sau trận chiến của họ. T'Challa nói đúng — dù rằng Tony có tha thứ cho họ hay không, hay nếu gã tìm kiếm sự tha thứ của họ... thì gã cũng không điều khiển được trí nhớ, và nỗi sợ đó.

Bằng cách nào đó, Bucky biết Steve sẽ phát điên khi nhận ra rằng điều cuối cùng Tony nhớ về anh là trận chiến đó, là Steve phá nát lò phản ứng của bộ giáp bằng tấm khiên, là Steve quay bước cả khi gã đã nói mình cần giúp đỡ và rằng gã không nhìn thấy gì nữa. (Astrid: xin vĩnh biệt cụ)

Họ không nên bỏ đi.

"Anh không được nói cho Rogers," T'Challa nói, và Bucky nhìn lên, môi cậu mím thẳng một đường. "Anh có hiểu không?"

Bucky gật đầu.

"Barnes," T'Challa nhấn mạnh, bước tới gần hơn. "Stark không đủ khoẻ để gặp Rogers. Một khi anh nói cho Steve biết, ta nghi ngờ việc anh ta sẽ giữ im lặng và cho Stark không gian riêng. Anh biết anh ta sẽ không làm vậy. Dù có ý tốt hay xấu, anh ta sẽ kiên quyết đi gặp Tony, sẽ khăng khăng đi nói chuyện với ngài ấy. Stark đã hỏi ta, hỏi đi hỏi lại, để chắc chắn rằng ta không nói cho Rogers biết nơi ở của ngài ấy."

Bucky nuốt nhẹ.

"Anh có hiểu không?" T'Challa lặp lại.

Thở ra một hơi, Bucky gật đầu, mạnh hơn, và hứa, "Tôi sẽ không nói cho cậu ấy."

Notes

Như mọi khi, mong mọi người thích chương này!

Tôi muốn nhắc nhở rằng Steve trong fic này thật sự có lỗi nhiều hơn Steve-trong-phim vì anh ấy đã bỏ lại Tony. Nên nếu bạn đọc những gì Bucky/T'Challa/Tony nói về anh ấy và nghĩ "nhưng Steve cũng-không-đến-nỗi-tệ-thế" thì vui lòng cân nhắc rằng hành động của anh ấy để lại nhiều hậu quả hơn trong fic này!! :)

(Chương này ngắn hơn thật này, bằng một nửa chương trước thôi)

——————

Hey tui trở lại nè :3

Đầu tiên là rất cảm ơn mọi người vẫn còn đợi nha *cười*

Vì lần trước có note là tui thi đại học nè, nên nhiều bạn cũng quan tâm tui, cảm ơn mọi người rất rất nhiều. Hì hì, đương nhiên là tui đã đậu được đúng ngành đúng trường yêu thích ròi *yeahh*

Vì chương sau cũng không dài lắm nên tui sẽ dịch nhanh thôi, hứa đó!

Trong lúc chờ đợi thì tui mở chuyên mục Q&A ở đây nhá, mọi người có muốn hỏi gì hông? (Hỏi đi cho tui đỡ nhục haha)

Hẹn gặp lại ở chương 7 <3




#Astrid


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net