2. Meet the cast

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Mấy người là ai?" Robert hỏi, mắt ngạc nhiên nhìn một người có vẻ ngoài y hệt mình đứng phía đối diện. "Cái gì đây?"

"Chúng tôi là đội Avengers." Steve đứng lên nói, mắt nhìn một Captain America khác, "Chúng tôi đến từ một vũ trụ khác."

Các diễn viên hoang mang nhìn nhau, chuyện gì đang xảy ra đây!? Khi không tự dưng có những người y hệt họ xuất hiện, rồi tự nhận mình là đội Avengers.

"Strange!? Anh sao thế?" Wong lên tiếng làm tất cả mọi người quay lại nhìn Benedict, "Tôi cần tìm cuốn sách Vishanti, anh có thể dẫn tôi về Thánh đường không?"

Benedict quả thật không hiểu một chút nào cả, và cũng không biết phải nói gì.

Bên kia thì Chris Evans nhanh chóng nhận ra rằng tất cả bọn họ đang đứng ngoài sân vườn, nếu như hình ảnh này mà bị phóng viên chụp được thì họ sẽ gặp rắc rối mất, nên anh quay sang Robert.

"Rob, chúng ta nên vào trong thì hơn, đứng ngoài này quá lâu cũng không ổn lắm. Nếu ta bị bắt gặp thì không hay chút nào."

Robert đương nhiên hiểu ý Chris, nên cố trấn tĩnh lại rồi nói cho tất cả mọi người cùng nghe: "Vào trong đi rồi nói tiếp."

Các Avengers cũng đồng ý, bước vào bên trong không gian tổ chức bữa tiệc, còn các diễn viên thì vẫn không hết ngỡ ngàng nhìn họ. Lát sau, chẳng ai lên tiếng, đến khi Robert bảo: "Mấy người bảo mấy người là đội Avengers phải không, chứng minh đi."

Hầu hết các diễn viên đều nghĩ mấy người này chỉ là cosplayer, chẳng qua phẫu thuật thẩm mỹ để trong giống họ mà thôi. Phía bên kia, Steve thì thầm: "Giờ chúng ta làm sao chứng minh bây giờ, tôi không có mang theo khiên."

Tony Stark không mang theo bộ giáp, Thor cũng không có cây búa Stormbreaker. Nhưng may vẫn còn Clint và Rhodey, nhưng trông Clint không có hứng thú gì với mấy vụ này, nên chỉ còn mỗi Rhodey mặc bộ giáp bước lên, tay giơ lên phóng tia năng lượng phá hủy một phần nhỏ của bức tường trước ánh mắt ngạc nhiên lẫn kinh hoàng của các diễn viên.

"Giờ mọi người tin chưa?" Rhodey cười.

"Strange, tôi cần anh giúp đỡ... tìm ra cuốn sách Vishanti để đưa chúng tôi về lại vũ trụ của mình." Wong lại nhìn Benedict.

Giờ thì các diễn viên đã gần như chắc chắn rằng những người này không phải cosplayer, nhưng nghe việc đến từ một vũ trụ khác thì thật là khó có thể tin được.

"Tôi... tôi không phải Stephen Strange. Tên tôi là Benedict Cumberbatch."

"Tôi biết anh rất thích giỡn nhưng giờ không phải lúc đâu." Trông Wong rất mất kiên nhẫn. 

Benedict lại lắc đầu, "Không, tôi nói thật đấy, tôi không phải là Stephen Strange, tôi không phải là pháp sư, tôi chỉ là một diễn viên mà thôi."

"Cái gì?" Wong thốt lên, mắt mở to ra, "Anh bảo tôi rằng... ở vũ trụ này... anh chỉ là diễn viên thôi à."

"Ừm... đúng." 

"Vậy còn Thánh Đường thì sao?"

"Thật xin lỗi, tôi không biết."

Các Avengers hoang mang nhìn nhau, nếu ở đây Strange không phải là pháp sư, cũng không biết Thánh Đường nằm ở đâu, vậy liệu họ có thể tìm cách trở về nhà được không?!

Đến lượt Tony chỉ vào Robert: "Vậy anh... không phải là tôi đúng không? Đừng nói là anh cũng là diễn viên luôn đấy!?"

"Tôi không phải anh, tôi là diễn viên đóng vai Tony Stark mà thôi."

"Vậy những người còn lại..."

"Diễn viên hết." Robert phán một câu khiến cả đội Avengers choáng váng nhẹ.

Không khí bên trong căn phòng như bị đóng băng, không ai nói một lời nào, các Avengers lẫn các diễn viên, cho đến khi Wong đứng dậy.

"Thôi được rồi, tôi sẽ tự đi kiếm Thánh Đường, và nếu có cơ may nào khác, tôi sẽ tìm ra cuốn sách Vishanti để đưa mọi người về." Nói rồi, Wong mở ra một cánh cổng rồi bước vào đó. "Tạm thời mọi người cứ ở đây đi, sẽ an toàn hơn. Nếu có gì quan trọng tôi sẽ báo cho."

Các Avengers cũng không hề thắc mắc vì sao Wong không đưa họ theo, vì đơn giản rằng những chuyện phép thuật này chỉ có anh ta mới hiểu và đương đầu được, và họ hiện tại, không hề được trang bị vũ khí và giáp như vũ trụ của chính họ.

"Đây là lần đầu tiên tôi được nhìn thấy cánh cổng phép hàng thật đấy." Robert thì thầm với Benedict. "Công nhận là đội ngũ kỹ xảo của chúng ta làm cũng giống thật đấy."

"Còn chúng ta bây giờ làm sao đây?" Natasha quay sang Steve và Tony hỏi.

Tony nhún vai, còn Steve quay sang phía Robert và Chirs: "Nếu mọi người không phiền, tôi hy vọng mọi người sẽ cho chúng tôi ở lại đây một khoảng thời gian... cho đến khi Wong đưa chúng tôi trở về."

Các diễn viên quay lại hội ý, thật ra họ cũng không hề có ý định đuổi các Avengers đi chỗ khác, chỉ là không biết nên cho họ ở đâu. Vì các Avengers đang mang gương mặt những người nổi tiếng của Hollywood, không thể tùy tiện cho ở một căn hộ ngẫu nhiên nào đó trong thành phố được.

"Thế còn... chúng ta thuê lại một căn hộ rộng lớn tách biệt trên Beverly Hills." Elizabeth góp ý, "Rồi nói với quản lý rằng chúng ta muốn ở chung với nhau trong một khoảng thời gian, chỉ cần giấu kín thông tin với bên truyền thông là được."

"Nếu vậy là mọi người cùng góp vốn vào luôn đấy." Chris Hemsworth nói.

Thấy các diễn viên đều đồng ý, Robert đành quay sang các Avengers: "Được rồi, chúng tôi sẽ giúp mọi người có chỗ ở mới trong lúc đợi Wong tìm ra cuốn... Visha... gì đó để đưa mọi người về lại. Chỉ cần mọi người giấu kín danh tính của mình là được."

"Cảm ơn." Natasha cười nhẹ.

Tony chợt nhớ ra cái gì đó, hỏi: "Khoan đã, Strange ở đây tên là Benedict, thế tôi nghĩ chắc tên anh không giống với tôi."

"Tôi là Robert Downey Jr." 

"Chris Evans."

"Chris Hemsworth."

"Scarlett Johansson." Natasha để ý mình ở vũ trụ này ăn mặc rất sang chảnh, mái tóc cũng tạo kiểu rất đẹp và lạ.

"Jeremy Renner."

"Elizabeth Olsen."

"Anthony Mackie."

"Don Cheadle."

"Sebastian Stan." Steve nhìn sang, rồi nhớ đến Bucky, cái lần mà người bạn thân nhất của mình tan thành cát bụi trước mắt anh.

Thật ra tiệc tùng hôm nay chỉ dành cho sáu diễn viên trong đội hình Avengers gốc thôi, nhưng họ cũng muốn mời theo các diễn viên khác đến theo, càng đông thì càng vui. Thế nhưng khá nhiều diễn viên khác vướng lịch trình riêng không đến được, nên chỉ có vài mống ở đây thôi.

"Thế ở đây... có tôi không?" Bruce hỏi khi nhìn hết lượt các diễn viên, đừng nói là Bruce ở đây cũng là Hulk đấy nhé.

"À, chắc anh muốn hỏi đến Mark." Jeremy trả lời, "Anh ta với thằng nhóc đi lấy thêm vài phần đồ ăn rồi, chắc cũng quay lại rồi."

"Thằng nhóc nào..." Tony hỏi.

Nhưng chưa kịp có câu trả lời, thì đã có tiếng nói từ bên ngoài vọng vào trong căn phòng, Bruce có thể nhận ra rõ đó là giọng của chính mình.

"Chào mọi người, hôm nay đội ngũ Avengers có tổ chức một buổi tiệc trước buổi công chiếu, tôi vừa đi lấy thêm vài phần gà nướng với thằng nhóc này đây."

"Hi, quào, mới đây đã hơn mấy chục ngàn người xem livestream rồi này." Tony cứng đơ cả người khi nghe thấy giọng nói ấy, một giọng nói khá trẻ con và quen thuộc.

"Peter..." Tony lầm bầm, đứng lên hướng mắt về phía cửa.

"Ôi chúa ơi, Robert, họ đang livestream trên Instagram." Elizabeth thốt lên khi đang nhìn vào điện thoại.

Không nói không rằng, ngay lập tức Robert và Chris Evans chạy ra ngoài ngăn họ lại. Đúng là một sai lầm khi để Mark Ruffalo và Tom Holland đi chung với nhau.

"Này!" Mọi người trong phòng có thể nghe thấy giọng của Robert khá hớn hở, "Cảm ơn mọi người đã vào xem livestream, chà, nhưng hiện tại chúng tôi phải tắt đi thôi, vì bên trong đang chiếu Avengers cho các diễn viên xem trước."

"Ừ, đúng vậy." Tới lượt Chris, "Để đảm bảo mọi người không bị spoil trước và... có một trải nghiệm điện ảnh thú vị, mong mọi người hiểu cho nhé."

"Cái gì vậy?" Mark lên tiếng khi bị Robert tắt livestream đi. "Tôi tưởng hôm nay chỉ là tiệc thôi chứ? Sao lại có vụ chiếu Avengers ở đây."

"Ôi Mark, đúng là tôi nên canh anh với thằng nhóc nhiều hơn nữa. Tôi vừa mới nói Kevin rằng sẽ đảm bảo anh với thằng nhóc không được xem trước Avengers tránh spoil lung tung, mà giờ tôi lại lên livestream nói điều ngược lại." Robert thở dài.

"Nhưng cháu đâu có nghe thấy gì đâu, bên trong còn chẳng có tiếng phim gì cả."

"Bộ có chuyện gì à?"

"Đúng là có chuyện, nhưng tôi không biết có nên kể chuyện cần giữ bí mật cho hai người không giữ nổi bí mật hay không đây!?" Chris bảo.

"Hay là để an toàn, hai người cầm gà nướng về nhà ăn đi." Robert phũ phàng đùa.

"Thôi nào, tôi đâu có tệ đến thế."

"Cháu cũng thế. Cháu hứa không nói cho ai khác hết. Cháu không muốn đi đâu."

"Cháu không muốn đi."

Tony nhắm mắt lại, gục đầu xuống. Cái câu nói đó, cái giọng nói đó, ám ảnh gã trong từng cơn ác mộng, nhắc cho Tony nhớ rằng gã đã thất bại thảm hại như nào, rằng gã đã mất đi cậu nhóc mà gã thương như con của chính mình như thế nào.

Rồi gã thở hắt ra một hơi dài, ngẩng đầu lên như chẳng có chuyện gì bất thường xảy ra. Và chỉ có Steve mới để ý thấy, anh nắm chặt bờ vai gã, sau bao nhiêu năm trời giận dỗi.

"Anh không sao chứ Tony?"

"Tôi ổn, Cap."

Ừ, Tony vẫn ổn, chắc là thế.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net