Phục bút

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô Tô Lam Thị, nửa đêm.

Các đệ tử Lam gia mặc đồng phục trắng thuần đang nghiêm nghiêm cẩn cẩn làm nhiệm vụ tuần đêm, đột nhiên nghe thấy tiếng đàn văng vẳng, liền dỏng tai lên nghe cho kĩ.

Tiếng đàn từ tĩnh gian của Hàm Quang Quân truyền đến, day dứt, trầm bổng, lúc nhanh lúc chậm, dù không rõ ràng cũng vẫn phải công nhận rằng đàn hay, người đánh khúc này cầm nghệ không tồi. Nhưng trong đêm tối đen như mực này, tiếng đàn đột ngột lại có vẻ quạnh quẽ qủy dị.

Một đệ tử nhỏ tuổi, nét mặt non nớt, dù cố tỏ vẻ nghiêm túc cũng không giấu được nét ham vui, hóng chuyện, huých người bên cạnh.

"Tư Truy, ngươi nói xem, Hàm Quang Quân rất ít khi đàn vào lúc nửa đêm thế này. Đây là đang đàn bài gì?"

Quy củ Lam gia vốn là làm giờ Mão, giờ Hợi nghỉ, nên lúc này ngoài đệ tử trực đêm bọn họ, hầu hết đều đã ngủ cả rồi, tiếng đàn lại càng thêm qủy dị, nổi bật. Trong đêm tối lại trôi nổi như sương mờ.

Lam Tư Truy, vẫn là một đệ tử nho nhỏ, nhịn không được khẽ rùng mình đáp.

"Hàm Quang Quân đang đàn khúc vấn linh."

"Vấn linh?"

Mấy đệ tử Lam gia sôi nổi hẳn lên, vấn linh tuy không phải bí kĩ độc môn siêu phàm thoát tục gì nhưng cũng là một loại tuyệt kĩ rất khó luyện, trong chúng đệ tử ở đây ngoài Lam Tư Truy ra thì chưa có ai tiếp xúc cả. Đối với vấn linh của Lam Vong Cơ thì chúng đệ tử càng là trợn tròn mắt nhìn, kinh thán không thôi.

Đệ tử nhỏ tuổi ban đầu lên tiếng kia, lại càng kích động, ồn ào hỏi.

"Tư Truy, ngươi cũng bắt đầu học vấn linh rồi nhỉ, nghe thử xem Hàm Quang Quân đang vấn linh để hỏi cái gì đi?"

Mà Lam Tư Truy cũng vừa tò mò vừa muốn thử khả năng vấn linh mình vừa mới đọc, nên cũng nghiêng đầu cẩn thận nghe một hồi.

Cậu chầm chậm nói.

"Không rõ, ... nhưng hẳn là chưa bắt đầu hỏi đâu, chỉ là đang gọi hồn thôi..."

"Gọi tới gọi lui, từ nãy giờ rồi mà vẫn không gọi được gì à?"

Những người khác cũng nghiêng tai nghe, không nhịn được cũng sốt ruột mà hỏi dồn.

Lam Tư Truy lại nói tiếp.

"Vấn linh làm gì đơn giản thế mà hồn nào cũng gọi được. Hình như là, không gọi được rồi."

"A?"

Bọn tiểu bối Lam gia này vẫn là lần đầu tiên nghe thấy, liền hút khí.

"Hồn phách của ai lợi hại vậy. Đến Hàm Quang Quân cũng không gọi được."

"Tư Truy, ngươi nghe thử xem Hàm Quang Quân là đang muốn gọi ai nào?"

Lam Tư Truy liếc xéo người nọ, còn hơi ngượng ngùng đỏ mặt.

"Cảnh Nghi, ta cũng chỉ vừa học phép vấn linh, trình độ nào được đến mức đấy."

Nói rồi, cậu khẽ ho nhẹ hai tiếng, bảo với chúng đệ tử trực đêm.

"Đừng suy đoán truyện của Hàm Quang Quân nữa, tập trung làm việc nào."

Lam gia vốn quy củ nghiêm cẩn, tự bó buộc mình, trên vách đá còn khắc hơn ba nghìn điều gia huấn, trong Cô Tô Lam Thị không được tụ tập, không được lớn tiếng, không được soi mói, không biết từ nãy đến giờ đã vi phạm bao nhiêu điều rồi. Chúng đệ tử nghĩ đến liền nghiêm nghiêm cẩn cẩn trở lại, tản ra, ai làm việc đấy. Nhưng lòng hiếu kì vẫn không dứt được, đều muốn biết Hàm Quang Quân muốn hỏi ai mà nửa đêm đàn khúc Vấn Linh. Lại còn vì không tìm thấy hồn phách mà đàn mãi chẳng ngừng.

Chúng đệ tử tuổi còn nhỏ, mặc đồng phục trắng ngần, trên trán quy củ buộc dải lụa bạch, tay xách đèn lồng, liền nhanh chóng rời đi, để lại đêm tối văng vẳng tiếng đàn.

Trong tĩnh gian, một mảng cô quạnh tịch mịch.

Bóng người cao gầy phủ xuống bên cạnh một cây cổ cầm, thân đàn hẹp dài, đen tuyền, ngón tay đặt trên dây đàn trắng muốt. Cả người y bị bao phủ trong ánh trăng, bạch y khẽ động, trên trán buộc dải lụa thêu hoa văn hình mây, màu mắt hơi nhạt, khóe mắt phẳng lặng, có một chút mĩ cảm tiều tụy.

Người khác không biết, cũng không tưởng tượng ra được, Hàm Quang Quân vốn là tiên giả trấn môn, là chuẩn mực chính khí, uy nghiêm cho ngàn người ngưỡng vọng, tôn sùng cũng sẽ có lúc suy sút như thế này. Dù nét mặt vẫn lạnh nhạt trước sau không đổi nhưng trong lòng y suy nghĩ gì mấy ai biết.

Vấn linh.

Đàn một khúc cũng chỉ để chờ một người. Đàn mười năm, cũng chờ tròn mười năm. Đến một mảnh hồn phách cũng không tìm được.

Mười năm trước, có một Di Lăng lão tổ sa vào ma đạo bị đồng đạo tu chân vây giết trên đỉnh Loạn Táng Cương. Mà cũng mười năm trước, người đó bị phản thệ, bị qủy hồn dưới trướng giằng xé, thi cốt không còn, hoàn toàn tan thành cát bụi. Cũng vào mười năm trước, khi Lam Vong Cơ vội vàng chạy đến, y đã không tìm được, một mẩu xương cũng không, một mảnh tàn hồn cũng không. Mười năm trước, người gọi là Di Lăng lão tổ Ngụy Vô Tiện trên nhân thế này đã không còn.

Mà mười năm sau, vẫn có người vì Ngụy Vô Tiện kiên trì đàn một khúc vấn linh, trước sau vẫn chưa từng thay đổi, chưa một lần được hồi đáp.

Tiếng đàn mang bi thương tràn ra ngoài. Lam Vong Cơ đem bình thiên tử tiếu uống xuống.

Cô Tô Lam Thị gia quy không cho phép uống rượu.

Rất nhiều năm trước, thiếu niên đứng trên bờ tường mỉm cười, giơ vò thiên tử tiếu về phía y, nháy mắt. "Ta chia cho ngươi một bình, làm như không thấy ta được không."

Y không làm được, lúc đó nhịn không được mà nhìn thiếu niên.

Thiếu niên ngày đó đã không còn.

Bao nhiêu vò thiên tử tiếu cũng không khiến hắn thấy được nụ cười của thiếu niên thêm một lần nữa.

Lam Vong Cơ đã chẳng còn rõ ràng. Một năm. Hai năm. Mười năm. Đã mười năm.

Lam Vong Cơ không thể uống rượu. Chỉ cần uống vào sẽ say. Giống như chỉ nhìn vào thiếu niên đó liền sẽ không dừng lại được. Nhưng lại nhịn không được muốn thử.

Mỗi năm chỉ có một lần, y đem một bình thiên tử tiếu uống cạn, không nhịn được sẽ nhớ về rất nhiều chuyện từ rất lâu về trước, rất nhanh đầu óc đều đã mơ hồ.

Ba mươi sáu vết giới tiên, chịu đựng ba năm cấm túc, khi đi ra, Lam Vong Cơ đã từng uống say một trận. Sau đó mỗi năm cũng chỉ uống say một lần, bởi vì muốn uống say.

Tròn mười năm.

Vấn linh của y không chạm được đến người kia. Hiện tại cũng chẳng còn ai nghe nữa.

Lam Vong Cơ ngửa đầu uống cạn giọt thiên tử tiếu cuối cùng cuối cùng.

Một giọt nước xoay tròn rơi vào trong chén.

Tiếng vấn linh đã ngừng lại, không còn vang lên lần nữa.

Một người đem chính mình uống say, ngủ gục trên cây cổ cầm.

Đêm lại trở về tĩnh lặng.
.
.

"Lam Vong Cơ, ngươi không sao chứ?"

"Hẳn là không có việc gì đi?"

"Ngươi sao lại dễ gục xuống như vậy được?"

Lam Vong Cơ đầu óc thật mơ hồ. Nắng chiếu trên mặt làm cầu mắt phát đau, khiến y không thể nào tỉnh táo lại ngay được. Y có chút không rõ bản thân đang ở tình huống nào.

Bên tai chợt nghe có tiếng cười nhẹ quen thuộc, giống như trong hàng ngàn giấc mơ của y, lại giống như từ rất nhiều năm về trước.

Thiếu niên đứng trên bờ tường, cầm hai bình thiên tử tiếu hướng về phía y mỉm cười.

Lam Vong Cơ không biết là đã qua bao nhiêu lâu, tưởng như mình vẫn ở trong giấc mộng.

Thiếu niên trong mộng huơ huơ tay trước mặt y, trên mặt mang theo nét cười thản nhiên.

"Làm sao rồi? Hàm Quang Quân đây là uống một chén rượu uống đến hỏng đầu?"

Lam Vong Cơ không thể tin nổi, bắt lấy bàn tay đang huơ huơ trước mặt, nhìn chằm chằm Ngụy Vô Tiện, không nói lời nào.

Ngụy Vô Tiện sửng sốt. Hắn cũng không phải cố ý đùa Lam Vong Cơ, chỉ là đem trà của y, đổi thành một chén rượu. Biết rõ gia quy của Lam gia không được phép uống rượu, nhưng cũng sẽ không nghĩ rằng Lam Vong Cơ cũng nhận nhầm, nhìn cũng không nhìn mà đem rượu uống xuống. Người bình thường cũng sẽ không nhận nhầm đâu.

Nhưng nhận nhầm thì thế nào, người bình thường cũng sẽ không uống một chén liền say.

Ngụy Vô Tiện vốn dĩ cũng chỉ định đem chuyện này trêu chọc một chút cái tên này cũng vi phạm gia quy. Ngờ đâu, trợn tròn mắt một cái Lam Vong Cơ ngã rầm xuống bàn rồi, tửu lượng như thế nào liền kém đến vậy.

Ngụy Vô Tiện buồn bực không thôi, lại không ngờ đến chỉ không đến một khắc sau, người nọ đã tỉnh lại rồi.

Trên mặt Lam Vong Cơ hiện lên đầy vẻ ngơ ngác. Chẳng lẽ đã say rồi.

Người bình thường nói say liền ngủ gục, Lam Vong Cơ liền gục rồi mới say. Ngụy Vô Tiện không khỏi cảm thấy buồn cười, cũng thấy đùa Lam Vong Cơ thật vui.

Nhưng tại sao Lam Vong Cơ khi say rượu liền nắm thật chặt tay hắn, còn nhìn hắn chằm chằm như vậy. Ngụy Vô Tiện không hiểu được ánh mắt y, vừa giống như mọi khi, lại vừa không giống.

Ngụy Vô Tiện muốn rút tay lại, nhưng rút không được.

Mà người đang cầm tay hắn đã sững sờ, không thể suy nghĩ liền mạch bất kỳ thứ gì rồi.

Y không còn ở biệt viện của mình, cũng không ở Vân Thâm Bất Tri Xử.

Cảnh trước mặt hỗn độn, chỉ có thiếu niên là rõ ràng, là thiếu niên từ rất lâu về trước, trong tay y còn có một độ ấm chỉ thuộc về người sống.

Đây là Ngụy Vô Tiện, Ngụy Vô Tiện vẫn còn đang sống. Ngụy Vô Tiện đã không còn mặc đồng phục màu tím của Vân Mộng Giang thị, trên người khoác trường bào màu đen. Ngụy Vô Tiện với khuôn mặt không khác thời thiếu niên, chỉ nhiều hơn sự ưu tư, mỏi mệt và thâm trầm. Ngụy Vô Tiện đã trải qua Xạ Nhật chi chinh, nhưng vẫn còn sống.

Ngụy Vô Tiện bằng xương bằng thịt.

Lam Vong Cơ ngơ ngác nhớ lại. Đây là sau khi Ngụy Vô Tiện mang theo dư tộc của Kỳ Sơn Ôn thị chạy đến Di Lăng, chiếm cứ chỗ này, không còn tới lui với các gia tộc tu chân nữa, cũng bắt đầu nảy sinh mâu thuẫn với rất nhiều gia tộc tu chân.

Mà lúc này, Lam Vong Cơ lại cố tình xuống núi săn đêm ở ven trấn Di Lăng. Tình cờ có gặp gỡ Ngụy Vô Tiện, còn cùng y ăn một bữa cơm.

Chuyện đã từ rất lâu, hơn mười năm về trước rồi.

Rất nhiều kí ức liền đổ về.

Lam Vong Cơ thế nhưng lại có thể quay trở lại ngày hôm đó, gặp lại Ngụy Vô Tiện của ngày hôm đó, quay trở lại khi mọi chuyện tất cả chưa từng phát sinh.

Lam Vong Cơ gắt gao nắm chặt bàn tay đang ở trong bàn tay mình, chặt đến mức tay của Ngụy Vô Tiện còn phát đau.

Quay trở lại để thấy Ngụy Vô Tiện vẫn còn sống, vẫn còn ấm áp.

Thật tốt quá.

Ngụy Vô Tiện đang buồn bực, gỡ thế nào cũng không ra, còn cảm thấy bàn tay đang nắm lấy tay mình nóng kinh người.

Đột ngột, hắn sững sờ, mở to hai mắt.

"Ngươi sao vậy, tại sao lại ... rơi lệ...?"

"... Của ta."

Người là của ta, gặp lại, sẽ không rời đi nữa...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net