12. "Cô độc đến già"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi nghe lời Ôn Nhược Hàn nói, Lam Khải Nhân liền tái mặt. Đêm hôm qua, hai kẻ y nhìn thấy đều mặc y phục lính lệ. Vốn cứ tưởng đó là kẻ trong thiên hạ không vừa lòng việc trừ yêu diệt ma của Lam gia nên mới bắt cóc y trả thù, không ngờ… đó lại chính là người cùng họ Lam. Nhưng Lam Khải Nhân lại đặt ra một giả thuyết: Có phải đám người đó cải trang thành người Cô Tô Lam thị để dễ bề tìm ra y hay không? Nếu người ngoài bị hỏi đến, họ sẽ nghĩ y và bọn chúng là đồng môn, liền tin tưởng nói ra tung tích của Lam Khải Nhân mà không chút ngờ vực. Như thế cũng rất hợp lý. Càng nghĩ, y lại càng tự thuyết phục mình là như vậy. Y tin tưởng Cô Tô Lam thị của mình từ trên xuống dưới ai nấy đều trong sạch; quy củ, phép tắc, lễ nghĩa đều không quên, chắc chắn sẽ không làm ra loại việc bất nhân bất nghĩa như vậy.  

Nhìn Lam Khải Nhân hết nhăn mặt, thở dài rồi lại hơi nhếch môi, Ôn Nhược Hàn liền đoán y đã phủ định xuất thân của hai kẻ kia. Hắn dám chắc y là đang tin người nhà mình, không nghĩ đến lòng người tanh hôi bẩn thỉu có thể bỏ qua mọi ân huệ nghĩa tình. Nhưng hắn thì khác. 14 năm sống trong Kỳ Sơn Ôn thị, lẽ nào hắn chưa thấy mẫu thân mình bị ả tiện nhân kia bày mưu tính kế hãm hại, trong khi đó cha hắn lại không màng đến đạo làm phu thê, mắt nhắm mắt mở cho qua? Lẽ nào hắn chưa từng chịu cảm giác sỉ nhục của đồng môn khi lỡ làm Nhị thiếu cùng Tam thiếu Ôn gia kia bị thương? Đám người đó biết Nhị phu nhân được lòng Ôn Tông chủ, liền tôn con nàng ta lên làm thần làm thánh; còn muội muội hắn… Nói ra cũng thực buồn cười! Muội muội của hắn còn phải quỳ xuống làm ngựa cho đệ đệ của mình cưỡi. Khi hắn biết chuyện, tuốt kiếm thì cả đám liền xông vào, kẻ nào kẻ nấy đều nhân danh Ôn Tông chủ để trừng trị hắn tội bất hoà với huynh đệ! Nghe xong lời buộc tội đó, hắn chỉ muốn đem kiếm chém đám người đó ra thành bột. Hắn bất hoà với huynh đệ, không lẽ là vô cớ sao? Nhưng tất nhiên, không ai quan tâm đến lí lẽ của hắn, chỉ một lòng muốn bợ đỡ mẫu tử nhà kia, cho rằng bản thân đang bảo vệ Ôn Tông chủ đời kế tiếp.

Ngày hôm đó Ôn Nhược Hàn bị đánh thừa sống thiếu chết, cha hắn ở xa nghe tin cũng chẳng vội về, phải đến hơn nửa tháng sau mới gọi hắn đến hỏi chuyện. Mà đến lúc đó, các vết thương kia cũng đã kết vảy. Còn mẫu thân hắn? Dĩ nhiên bà đã thẳng tay trừng trị tất cả những kẻ dám động thủ, sau đó bản thân bị bệnh ốm liệt giường, đến 2 tháng nay vẫn không khoẻ lại. Ôn Nhược Hàn nghi ngờ chính mẫu tử nhà kia đã ra tay. Nhưng hắn không có bằng chứng, không thể chứng thực. Nay hắn rời khỏi Bất Dạ Thiên Thành, một phần cũng là bởi muốn tìm một y sư có tiếng đến chẩn bệnh cho mẫu thân.

Cả hai rơi vào trầm mặc một lúc lâu, sau đó Ôn Nhược Hàn lại rót rượu, uống một hớp như thể muốn tỉnh táo hơn. Hắn bảo:

“Lam ca ca, chúng ta không thể lưu lại đây lâu. Ta có một vị cữu cữu ở cách đây 30 dặm, làm nghề y, danh tiếng cũng khá. Hay là tạm lánh ở đó?”

Vị cữu cữu hắn nhắc đến chính là đệ đệ ruột thịt của mẫu thân. Nhưng năm đó do mẫu thân hắn bất chấp lời can ngăn của ngoại tổ mẫu, gả cho Ôn gia đã thất thế, khiến ngoại tổ mẫu tức giận đổ bệnh nên tỷ đệ mới trở mặt với nhau, đến nay đã 14 năm không can hệ. Nếu không có chuyện cần tìm người tin tưởng, hắn cũng sẽ không nghĩ đến vị cữu cữu này…Người ngoài không thể tin, nhưng nếu đã là máu mủ ruột thịt, cùng cha cùng mẹ đẻ ra thì nên thử một chút.

Lam Khải Nhân vốn cũng đang vì chuyện này mà phiền lòng. Trên người y hiện tại không có tiền, cũng không chắc hầu bao của người kia còn bao nhiêu, nếu không tìm được chỗ ở thì không ổn. Thành ra nghe xong lời này, y liền muốn gật đầu đồng ý ngay lập tức. Nhưng vì lòng tự tôn cao như núi, Lam Khải Nhân vẫn lắc đầu:

“Như vậy sẽ làm phiền người ta. Cô nương đã cứu ta hai mạng, lại vì ta mà cùng chạy trốn… Ta đã nợ cô nương quá nhiều, nay không thể tiếp tục mang ơn.”

Ôn Nhược Hàn:

“Không sao. Dù gì cũng là ta làm gãy chân huynh, nay đưa huynh đến chỗ cữu cữu chữa bệnh, âu cũng là hợp lí.”

Lời lẽ của hắn rất rõ ràng thành thật, ngỏ ý muốn lập công chuộc tội. Hắn vì muốn y quên đi chuyện lôi mình bị kéo từ lầu cao xuống nên mới dẫn y đến chỗ cữu ấy luôn. Chỉ là hắn không chắc người ta muốn giúp mình…

Ngẫm nghĩ một lát, Lam Khải Nhân gật đầu:

“Sau này nhất định ta sẽ báo đáp cô nương, còn hiện tại… cứ làm như cô nương tính đi.”

Thống nhất xong, Ôn Nhược Hàn tiếp tục cõng Lam Khải Nhân rời khỏi trấn Hạ Môn. Tuy vẫn bài xích việc này nhưng trong lòng y cũng tự hiểu rõ là đường còn xa, không nên phung phí, đành phải yên vị trên lưng “thê tử” của mình.

Hắn cõng y trên vai, ánh tà dương đổ xuống nhuộm cam cả trời đất. Nhìn ánh nắng mỏng manh chiếu vào từng giọt mồ hôi lăn dài trên má Ôn Nhược Hàn, Lam Khải Nhân bỗng cảm thấy cảm động. Nhìn y phục, y biết “nàng” xuất thân không bần hàn, không quen phục vụ người khác. Vậy mà nay "nàng" lại hạ mình công kênh y trên lưng như vậy, quả thực đáng quý. Đưa ống tay áo lên lau những giọt mồ hôi cho hắn, y thành tâm cất lời:

“Ôn cô nương, sau này ta sẽ đối với cô thật tốt.”

Nghe xong lời này, Ôn Nhược Hàn liền thấy tâm mình nhuyễn ra như nước, hai mắt cũng thoáng ửng đỏ. Ngoại trừ muội muội của hắn, trên đời này chưa từng có ai hứa sẽ đối tốt với hắn cả. Nhưng khi phút cảm động qua đi, Ôn Nhược Hàn liền cười nhạt:

“Ta không tin huynh đâu.”

Câu nói của hắn chẳng hiểu sao đến khi rơi vào tai Lam Khải Nhân lại thành ra nghi hoặc. Hai tay siết chặt lấy bả vai hắn hơn một vòng, y khẩn thiết nói:

“Thật đấy. Ta hứa với cô nương.”

Ôn Nhược Hàn không đáp, chỉ lẳng lặng xốc y lên. Đối với hắn, lời hứa không đáng tin. Vì chỉ sau khi người này phát hiện ra hắn là nam nhân, lời hứa đó liền không thể thực hiện. Thậm chí y còn có thể tức giận với hắn, mắng mỏ hắn, đuổi hắn cút về Kỳ Sơn Ôn thị, mách với cha hắn,... Những chuyện đó Ôn Nhược Hàn đều đã tưởng tượng ra nên hắn không tin y. Lời hứa ấy mà… chỉ có người nghe mới nhớ, chứ người nói thì sớm sẽ quên.

Nhưng không hiểu sao, Ôn Nhược Hàn lại vẫn hi vọng. Hắn đáp:

“Vậy nếu huynh thất hứa thì sao?”

Ngẫm nghĩ một lát, y bảo:

“Thì ta sẽ sống cô độc cả đời.”

Ôn Nhược Hàn bật cười:

“Vậy huynh cứ hứa đi, ai mà sống đủ lâu để chứng kiến cả đời của huynh thế nào chứ?”

Suốt cả quãng đường đó, Lam Khải Nhân và hắn đã cùng nhau tranh luận sôi nổi. Y muốn hắn tin mình, còn hắn thì một mực cự tuyệt y. Đối với Lam Khải Nhân, đây không chỉ đơn thuần là danh dự mà còn là tấm lòng của y. Y chân thành như thế, sao có thể để người ta ngờ vực? Tranh tranh cãi cãi mấy hồi, cuối cùng Lam Khải Nhân cũng mệt mỏi ngủ thiếp đi. Trước khi nhắm mắt, y còn hậm hực nói với hắn:

“Không phải cô độc cả đời là được rồi sao?”

Ôn Nhược Hàn lắc đầu, thì thầm:

“Không đủ. Phải là sống cô đơn đến già mới được. Ai biết đời huynh dài hay ngắn chứ? Sống khoẻ mạnh, cô độc đến già; không có ai yêu thương, cả đời phải day dứt. Đó mới là thề độc.”

Mơ mơ màng màng, y gật gù lặp lại lời hắn:

“Được. Như vậy cũng được. Sống cô độc đến già, không có ai yêu thương, cả đời day dứt.” - Y dám hứa như vậy, chính là vì y tin bản thân sẽ không bội ước.

Lúc này Ôn Nhược Hàn mới thoả mãn, mỉm cười:

“Vậy ta tin huynh.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net