14. Tái ngộ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vốn cứ nghĩ kể tốt về Ôn Nhược Hàn xong, La Cẩn Trình sẽ đồng ý cho “nàng” vào với y. Không ngờ đối với “chất nữ” của mình ông ấy lại lạnh nhạt vô tình đến thế, ngay cả nhìn một cái cũng không thèm. Thấy La thần y dứt khoát quay lưng đi mà chẳng đoái hoài gì đến Ôn Nhược Hàn, Lam Khải Nhân liền cuống lên. Y liến thoắng:

“La thần y, Ôn cô nương đường xá xa xôi cõng ta đến đây, ngài có thể…”

Không để y nói hết câu, ông liền cắt ngang:

“Người họ La không tiếp người họ Ôn, mong Lam công tử hiểu cho.”

Lam Khải Nhân bối rối quay sang nhìn Ôn Nhược Hàn, nhưng lúc này hắn đang trân trân nhìn theo bóng lưng của vị cữu cữu kia, đến một cái chớp mắt cũng không có. Quả nhiên huyết mạch là thứ vô cùng kì diệu. Ở La Cẩn Trình, Ôn Nhược Hàn có thể thấy hình bóng của mẫu thân hắn – nữ nhân từ bỏ hết mọi thứ để đi theo cha hắn, để rồi hiện tại nằm ốm liệt giường cũng không được người ta rộng lượng thương xót... Ôn Nhược Hàn nghĩ, nếu sau này muội muội hắn có chọc giận đến mức nào đi chăng nữa thì đến khi muội ấy gặp hoạn nạn, hắn vẫn sẽ ra tay cứu giúp.

Liệu cữu cữu hắn có như thế không?

Ôm trong lòng chút hi vọng nhỏ nhoi, Ôn Nhược Hàn rụt rè cất tiếng:

“Cữu cữu, mẫu thân con mắc bệnh nan y rồi.”

Bước chân đang thản nhiên đạp xuống lớp sỏi trắng của La Cẩn Trình trong thoáng chốc ngưng lại. Dường như nhìn thấy điều đó, hắn liền nói tiếp:

“Cữu cữu, mẫu thân con vẫn luôn nhớ đến người. Nhưng mà… mẫu thân không thể đi được nữa.”

Lần này, hai bàn tay của La Cẩn Trình cuộn chặt lại run run phía dưới ống tay áo. Tuy không thể nhìn được biểu cảm trên gương mặt ông nhưng Ôn Nhược Hàn có thể chắc chắn đó không phải tức giận hay căm thù. Nếu còn hận mẹ hắn, không phải sau khi hắn nói câu đầu tiên đã bị ném ngay ra ngoài cửa sao? Trong những câu chuyện mẫu thân kể lại, cữu cữu là người rất rộng lượng nhưng cũng rất nóng tính. Nếu hắn chọc giận ông thật, làm gì có chuyện ông để cho hắn nói đến câu thứ hai? Hắn trộm nghĩ: Quả nhiên… Làm gì có ai trên đời chối bỏ được huyết thống? Cho dù năm đó cha hắn có ra tay tàn độc với ông, mẹ hắn có ly khai khỏi La gia khiến ngoại tổ mẫu tức chết, Ôn  Nhược Hàn vẫn không có tội lỗi gì. Hắn chẳng qua chỉ là một đứa con hiếu thảo đang đi tìm đường cứu mẹ mình thôi. Đã vậy, trong huyết quản của hắn còn có một nửa là máu của La gia. Hắn chính là cháu ruột của ông. Mà tất cả những chuyện này, hắn đều không được phép chọn lựa. Tại sao ông không thương hại mẹ con hắn một chút? Dù sao đến nước này, mẹ con hắn cũng chỉ còn ông ấy để tin tưởng…

Đứng lặng người một lúc lâu, cuối cùng La Cẩn Trình cũng phất tay áo một cái, tiếp tục bước vào trong. Chẳng qua trước khi đi, ông đã quay ra liếc hắn, bảo:

“Cõng Lam công tử vào.”

Ôn Nhược Hàn lập tức mừng rớt nước mắt, hô lớn:

“Tạ ơn cữu cữu!”

Một tiếng “cữu cữu” này vang lên, La Cẩn Trình lại một lần nữa khựng lại. Nhưng cũng rất nhanh ông lại tiếp tục bước đi, không để bất cứ ai thấy gì ngoài thái độ lạnh lùng như băng sơn của mình.

Được sự đồng ý, Lam Khải Nhân và Ôn Nhược Hàn liền quay sang vui vẻ nhìn nhau, hắn lại một lần nữa cõng y trên lưng mình.

Trong Mộng Trình Y Quán quanh năm đều phảng phất mùi thuốc, lâu dần nó ngấm sâu vào từng thớ gỗ ngọn sỏi, tạo thành một không khí yên bình rất kì lạ. Mà cũng có thể chỉ có Ôn Nhược Hàn mới thấy vậy thôi, vì nơi này là chỗ ở của cữu cữu hắn, đồng thời còn lưu lại tuổi thơ của mẫu thân hắn. Năm đó La gia thất thế, nhà cửa ruộng đất phải bán đi không ít. Nhưng nhờ cữu cữu hắn cùng vài bậc trưởng bối cố gắng đứng ra cáng đáng nên mới cứu vãn được căn nhà tổ tiên ngàn đời để lại. Đó chính là căn nhà này. Song, thời gian qua đi, nợ nần của nhà họ chồng chất, căn nhà này cũng chỉ còn giữ lại được một sảnh chính và một gian trong; hiện tại cũng chẳng còn bóng dáng của La gia thịnh thế năm xưa.

Bước vào gian trong, La Cẩn Trình liền ra hiệu cho Lam Khải Nhân ngồi xuống để mình chẩn bệnh. Thấy ông không đuổi mình ra, Ôn Nhược Hàn liền kiếm đại một cái ghế ngồi tạm.

Hơn một nén hương sau, cuối cùng ông cũng cất lời:

“Lam công tử, cậu không có bị gãy chân.”

Lam Khải Nhân mở lớn mắt, ngạc nhiên hỏi lại:

“Nhưng mà ở Hạ Môn trấn, đại phu nói ta bị gãy chân mà?”

La Cẩn Trình lắc đầu, đáy mắt lộ rõ vẻ tức giận:

“Đều là hạng lang băm! Cậu chỉ bị rạn xương thôi. Vậy mà người ta lại đem nẹp ra nẹp chặt thế này…” – Tặc lưỡi một cái, ông nói tiếp – “Giờ ta sẽ bó bột cho cậu, sau đó kê cho mấy thang thuốc liền xương. Một ngày uống 2 lần, sáng trước khi ăn 1 lần, tối trước khi ngủ 1 lần. Tất nhiên quá trình xương cốt lành lại sẽ rất đau, nhưng nửa tháng nữa sẽ không có chuyện gì.”

Từ bé đến giờ vì thể trạng yếu ớt nên Lam Khải Nhân đã chịu đau nhiều lần, nhưng đây là lần đầu tiên y phải động đến gân cốt. Khi đó ngã xuống từ lầu 5, y đã tưởng mình đã đau đến chết. Ai ngờ nay La thần y này lại còn doạ y lúc uống thuốc lành xương sẽ đau hơn… Ai mà dám uống chứ?

Dường như đọc được suy nghĩ của y, La Cẩn Trình lại nói:

“Lam công tử yên tâm, ta sẽ bốc cho cậu thêm 3 thuốc giảm đau. Nhưng nhớ là chỉ nên uống 3 ngày đầu thôi nhé. Nếu không thì lần sau sẽ không dùng được nữa đâu.”

Nghe xong câu này, Lam Khải Nhân mới thấy an tâm đôi chút. Y ngẩng lên nhìn La Cẩn Trình, mỉm cười đáp:

“Cảm ơn La thần y.”

Ông lại hỏi:

“Lam công tử có chuyện gì cần đi gấp không?”

Y lắc đầu. Hiện tại tình trạng của y chẳng khác bị truy sát là bao, phải đợi đến khi thương thế lành hẳn thì mới có thể đi tiếp được, không thì sẽ lại bị tóm đi. Mặc dù lúc ở quán cơm, Ôn Nhược Hàn có nói sẽ mời y đến nhà cữu cữu mình ở để chuộc tội nhưng nay thấy quan hệ của họ không mấy tốt đẹp, Lam Khải Nhân lại không biết mở lời thế nào. Hơn nữa từ nãy đến giờ La thần y cũng chẳng đoái hoài đến đứa cháu kia, để mặc “nàng” ngồi một chỗ trong góc, thậm chí ông còn chẳng cho đồ đệ của mình mời “nàng” một hớp nước; xem ra họ phải tính đến chuyện trú tại nơi khác thôi.

Ai ngờ La Cẩn Trình lại bảo:

“Vậy cậu cứ ở lại đây ít hôm. Ta cũng cần theo dõi thêm vết thương của cậu. Dù rạn xương chưa nguy hiểm như gãy chân, nhưng ‘cẩn tắc vô ưu’.”

Y bỗng bật thốt lên điều mình nghĩ trong đầu:

“Vậy còn Ôn cô nương? Nàng ấy có thể ở lại đây không?”

Một thoáng im lặng qua đi, La Cẩn Trình không đáp. Nhưng cũng không để ông đáp, Lam Khải Nhân đã quyết tâm đâm lao thì phải theo lao. Y nắm lấy vạt áo ông, khẽ giật giật:

“La thần y, chẳng giấu gì ông, vãn bối là bị bắt cóc nên mới lưu lạc đến đây. Nhờ Ôn cô nương rộng lượng cứu giúp nên vãn bối mới còn cái mạng này. Lần trước ở trên phố, bọn người kia đã nhận ra vãn bối, phát hiện ra vãn bối đi cùng Ôn cô nương, vì vậy Ôn cô nương hiện cũng bị truy sát… Nếu một nữ tử liễu yếu đào tơ như Ôn cô nương bị bọn người kia bắt được, chắc chắn bọn chúng sẽ không tha.”

Tất nhiên, y chưa bị bắt gặp, Ôn "cô nương" nọ cũng chẳng liễu yếu đào tơ như lời y nói. Nhưng tông thấy đáy mắt của ông có chút xao động, y lại càng nói dối trơn tru để đạt được mục đích:

“La thần y, Ôn cô nương yêu quý ngài lắm đó. Suốt đoạn đường từ Hạ Môn tới đây, nàng ấy đều kể về ông.”

Cuối cùng La Cẩn Trình thở dài, vỗ vỗ vào vai Lam Khải Nhân:

“Lam công tử dưỡng thương cho tốt, để ta bảo đồ đệ chuẩn bị phòng.”

Mặc dù ông không nói câu nào bảo rằng mình đồng ý cho Ôn Nhược Hàn ở lại, nhưng cũng không bảo sẽ đuổi hắn đi. Nhận thấy điều này, Lam Khải Nhân liền vui vẻ nhìn về phía góc nhà nơi Ôn Nhược Hàn đang ngồi, hắn cũng nhìn lại y, đôi mắt lấp lánh.

Nhưng lúc này đại đồ đệ của La Cẩn Trình lại lên tiếng:

“Sư phụ, lần trước người cho Hạ tiểu thư cùng muội muội nàng ấy ở phòng kia rồi, nay chỉ còn 1 phòng thôi.”

Lúc này Ôn Nhược Hàn mới đứng phắt dậy, chìa ra cái mạt ngạch của Cô Tô Lam thị vẫn được mình quấn trên tay, dõng dạc nói:

“Không sao đâu, bọn ta ở chung phòng cũng được. Dù sao cũng kết thành đạo lữ rồi.”

Lam Khải Nhân trợn tròn mắt. Đúng là y và “nàng” đã thề hẹn, nhưng mà… chưa bái đường mà…

Mặc kệ Lam Khải Nhân còn đang bị doạ cho hết hồn, Ôn Nhược Hàn đã tiến đến xốc y lên mà cõng trên lưng, nhanh thoăn thoát hỏi:

“Ca ca, phòng ở đâu thế?”

“… À…  Bên này.”

Dường như không ngờ đến hai người này lại thành thân sớm thế, đại đồ đệ của La Cẩn Trình chỉ còn biết ngây ngốc chỉ chỉ ngón tay. Ôn Nhược Hàn bỏ lại một tiếng cảm ơn, sau đó liền cõng y đi theo hướng đó.

Trên đường đi, Lam Khải Nhân ngượng không biết phải giấu mặt đi đâu, hậm hực nói với “nàng”:

“Cô nương, trước mặt cữu cữu không nên làm thế này…”

Vì tâm trạng đang rất tốt nên Ôn Nhược Hàn cũng không màng đến lời y nói, thậm chí còn vô cùng vui vẻ đáp:

“Sau này chúng ta dù sao cũng thành phu thê, có gì xấu hổ chứ? Nếu là chuyện đã định sẵn từ trước, chúng ta cứ như vậy cho quen. Sau này khỏi bỡ ngỡ.”

Lam Khải Nhân mím mím môi, dường như vẫn không cam chịu. Nhưng mà y cũng không tìm ra lí lẽ gì đối đáp lại được, vì ăn chung cũng đã ăn chung, ngủ chung cũng đã ngủ chung, mạt ngạch kia cũng co "nàng" rồi; đành lảng sang hờn dỗi chuyện khác:

“Sao cô nương không nói cho ta chuyện mẫu thân cô nương bị bệnh?”

Ôn Nhược Hàn thở dài, tỏ vẻ bất lực:

“Vì không muốn huynh ngại đó. Nếu mấy hôm trước ta nói cần đi gấp vì mẹ ta chờ, huynh còn để ta cõng sao?”

Lam Khải Nhân lại thấy sống mũi mình cay cay. Y lí nhí đáp:

“Nhưng mẹ cô nương quan trọng hơn ta.”

Hắn chỉ cười:

“Chắc chắn mẹ ta sẽ chờ ta về. Không có chuyện gì đâu. Hơn nữa nếu không phải tại ta, huynh cũng không bị thương.”

Sở dĩ hắn chắc chắn như vậy là do trước khi trốn nhà đi, hắn đã nghe y sư phán đoán mẹ hắn còn sống được 1 năm. Chỉ cần cữu cữu đồng ý giúp hắn trong 1 năm này, mẹ hắn nhất định sẽ sống sót.

Nhưng Lam Khải Nhân không biết chuyện đó nên y cảm thấy rất hối hận vì đã liên luỵ đến “nàng". Một lần nữa, y lặp lại lời hứa hôm nọ, vừa như an ủi người ta, vừa để tự nhắc nhở mình:

“Ôn cô nương, ta sẽ đối xử với cô thật tốt.”

Ôn Nhược Hàn gật đầu, mỉm cười vui sướng.

Đúng lúc này, cả hai đều đồng loạt nghe thấy một tiếng la lớn:

"Cứu người! La thần y cứu người!"

Lam Khải Nhân giật mình. Đó không phải giọng của Lam Vũ Ninh sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net